Đường Du Nhiên ngồi trên chiếc giường lớn, cố nén nổi bất an vô hình cứ trạo trực trong lòng, cô nhíu chặt mày, giơ tay lên xoa xoa ấn đường, theo quáng tính nhìn xung quanh căn phòng, điều bất ngờ là không thấy bóng dáng Thời Ngọc Thao đâu. Đường Du Nhiên thấy ngờ ngợ, vừa bước xuống lầu đã nhìn thấy dì Linh đang bưng bữa sáng từ nhà bếp bước ra.
Dì Linh nhìn thấy Đường Du Nhiên thì vội kêu: “Thưa cô Đường, cô dậy rồi à, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, cô mau đến đây ăn đi.”
Đường Du Nhiên gật nhẹ đầu, cùng đi theo dì Linh vào phòng ăn, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thời Ngọc Thao đâu, Đường Du Nhiên liền chau mày lại, không nhịn được bèn quay sang hỏi dì Linh: “Dì Linh, sao không thấy Thời Ngọc Thao đâu cả? Anh ấy đã đến công ty rồi sao?”
Dì Linh nghe Đường Du Nhiên hỏi vậy, lập tức có chút chán chường, vỗ vỗ vào trán: “Coi cái trí nhớ của tôi này, nếu cô không nhắc thì xém chút tôi cũng quên luôn.”
Nói xong dì Linh liền giải thích cho Đường Du Nhiên: “Thưa cô Đường, chuyện là như vầy, công ty cậu chủ tạm thời có xảy ra chút việc gấp, vừa mới sáng sớm đã vội ra sân bay đi Mỹ rồi. Cậu chủ cố tình dặn dò kêu tôi báo với cô một tiếng, kết quả trí nhớ của tôi tệ quá quên mất luôn.”
Đường Du Nhiên nghe dì Linh nói vậy, đôi mày bất giác cũng nhíu chặt thêm vài phần, biết là có hỏi dì Linh nữa cũng không có tác dụng gì, chỉ đành cố dằn nỗi bất an trong lòng xuống, gật đầu nói với dì Linh: “Ừm, tôi biết rồi.”
Đường Du Nhiên không được ngon miệng cho lắm, ăn xong bữa sáng cô cầm túi xách chuẩn bị lái xe ra ngoài thì dì Linh vội vàng dẫn theo một người đàn ông trung niên cao to tiến đến: “Thưa cô Đường, đây là tài xế của cậu chủ. Trước khi đi cậu chủ có căn dặn là tạm thời bác tài xế này sẽ chịu trách nhiệm đưa đón cô đi làm.”
Đường Du Nhiên biết Thời Ngọc Thao làm vậy là vì lo lắng cho mình, trong lòng nhờ vậy cũng thấy ấm áp đôi chút, nên gật đầu với dì Linh.
Tài xế lái đến một chiếc xe Rolls Royce Phantom màu đen mà Đường Du Nhiên chưa từng thấy, sau khi Đường Du Nhiên lên xe, bác tài xế liền khởi động máy, chạy thẳng về hướng công ty của cô.
Trên đường, Đường Du Nhiên nhìn ngắm những khung cảnh không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, nỗi bất an vô hình trong lòng càng nhiều hơn, mắt phải cứ giật liên tục.
Đường Du Nhiên không nhịn được, theo bản năng lấy điện thoại trong túi xách ra mở danh bạ lên, ánh mắt vô thức chạm vào số điện thoại của Thời Ngọc Thao.
Lúc này không biết Thời Ngọc Thao đã đến Mỹ chưa…
Một phút thơ thẫn, đợi đến khi Đường Du Nhiên hoàn hồn trở lại mới phát hiện bản thân đã vô tình bấm gọi đi rồi.
Trong khoan xe yên tĩnh lập tức vang lên tiếng máy móc lạnh lẽo: “Xin lỗi số điện thoại quý khách gọi đến đã tắt máy vui lòng gọi lại sau, xin lỗi số điện thoại quý khách gọi đến đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau.”
Điện thoại của Thời Ngọc Thao rất ít khi tắt máy, lúc này có lẽ là vẫn đang còn trên máy bay.
Đường Du Nhiên chỉ đành ngắt máy, đầu óc không tự chủ mà nhớ đến Thời Ngọc Thao, cũng không biết là công ty của Thời Ngọc Thao đã xảy ra chuyện gì mà lại gấp gáp như vậy… mắt thì vẫn cứ giật liên hồi, không biết Thời Ngọc Thao có xảy ra chuyện gì hay không đây?
Nghĩ vậy lòng dạ Đường Du Nhiên càng thêm lo lắng, cũng không biết Ứng Hạo Vũ có đi theo Thời Ngọc Thao đến Mỹ không…
Đang lúc Đường Du Nhiên do dự xem có nên gọi điện cho Ứng Hạo Vũ hỏi thăm tình hình của Thời Ngọc Thao hay không thì bác tài xế ngồi ở phía trước bình thường rất điềm tĩnh kiệm lời đột nhiên lên tiếng: “Thưa cô Đường, phía sau đang có người theo dõi chúng ta.”
Đường Du Nhiên nghe bác tài xế nói vậy nội tâm kêu đánh bộp một tiếng, theo quáng tính nhìn về phía sau xe, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe Sedan màu đen không mấy hút mắt đang bám theo mình.
Căn biệt thự như vua chúa của Thời Ngọc Thao ở dưới chân núi cho nên đoạn đường này trước nay đều có rất ít xe qua lại, huống hồ đây là khu nhà giàu, những chiếc xe trên đường toàn bộ đều là xe sang, nhưng hiện tại chiếc xe phía sau xe Đường Du Nhiên lại là một chiếc Sedan màu đen tồi tàn không mấy bắt mắt.
Đường Du Nhiên cau mày, vội nhìn bác tài xế nói: “Bác chạy nhanh hơn chút đi, cố gắng cắt đuôi chiếc xe đó!”
Bác tài vội cung kính trả lời một tiếng được. Vừa dứt lời lập tức tăng nhanh tốc độ phóng thẳng lên phía trước.
Kỹ thuật lái xe của tài xế không tệ, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với chiếc xe theo dõi kia.
Nhưng khoảng cách này không duy trì được bao lâu thì người phía sau cũng phát hiện Đường Du Nhiên đã biết mình đang bám đuôi theo, lập tức cũng gia tăng tốc độ phóng nhanh đuổi theo xe Đường Du Nhiên.
Khoảng cách giữa 2 xe càng kéo càng gần, bác tài xế cũng không dám chạy quá nhanh, suy cho cùng thì trên xe vẫn còn có Đường Du Nhiên đang ngồi, lỡ như chạy quá nhanh xảy ra chuyện gì thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng người lái xe phía sau dường như không cần mạng nữa, càng chạy càng nhanh.
Nhìn thấy đầu xe kia đang có ý định tông vào đuôi xe của Đường Du Nhiên, bác tài xế cũng bị dọa sợ, sửng sốt kêu lớn: “Người theo dõi đó không cần mạng rồi! Chạy nhanh như vậy sẽ đụng xe mất!”
Bác tài xế vừa nói vừa đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao đi như một mũi tên.
Nhưng mọi chuyện thật sự đã bị bác tài xế đoán trúng rồi, chiếc xe phía sau hoàn toàn như không cần mạng vậy. Bác tài xế chạy nhanh, hắn ta càng nhanh hơn, khoảng cách vừa mới kéo xa một chút lại bị đuổi theo xuýt soát.
Tốc độ nhanh đến nổi bác tài xế cũng không phản ứng kịp, trong thoáng chốc chỉ nghe một tiếng rầm chát chúa vang lên, chiếc xe dưới sau đã hung hăng đụng vào xe Đường Du Nhiên.
Trong nháy mắt bác tài xế cũng biến sắc, ông ta hoảng hốt chỉ đành vội vàng phanh gấp, nhưng dù là vậy thì chiếc xe cũng đã bị đụng văng về phía trước do quáng tính.
Đường Du Nhiên ngồi trên xe bị lực đẩy, cả người không thể khống chế được mà bổ nhào về phía trước.
Cũng may Đường Du Nhiên có cài dây an toàn, nếu không thì e là lần này cả người cô đã bị đẩy văng ra ngoài xe rồi.
Trán Đường Du Nhiên đập mạnh vào ghế phía trước, lực đạo rất lớn, Đường Du Nhiên đau đớn đến nổi choáng voáng, đầu óc trống rỗng.
Cảm giác duy nhất chính là đầu đau khủng khiếp.
Bác tài xế ngồi ở ghế trước cũng không khá hơn là bao, túi khí an toàn đều bị bung ra cái mũi bị va đập đến chảy máu, cả người trước mắt đều là hoa.
Tài xế cố kìm cơ thể khó chịu, nghiến răng lấy vội điện thoại ra, lập tức gọi vào số điện thoại cài đặt nhanh.
Đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh, tài xế vội nói: “Mau đến đây, bên đây xảy ra chuyện rồi!”
Nói xong bác tài xế vội gửi định vị cho đối phương.
So với bên phía Đường Du Nhiên không hề có sự chuẩn bị thì chiếc xe theo dõi phía sau mặc dù đầu xe đã bị đụng móp méo nhưng những người trên xe hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, không hề bị thương. Vài phút sau có một người đàn ông mang khẩu trang mở cửa nhảy xuống xe.
Nếu như lúc này Lâm Hiểu Hiểu có mặt ở đây thì dù cho người đàn ông đó có đeo khẩu trang e rằng cũng có thể nhìn một cái liền nhận ra ngay, người đàn ông vừa mới nhảy xuống xe chính là anh họ côn đồ vừa mới được trại tạm giam thả ra cách đây vài ngày của cô ta.
Anh họ của Lâm Hiểu Hiểu xuống xe, bước nhanh về phía chiếc xe Rolls-Royce màu đen, không nhiều lời, vừa đến đã trực tiếp giơ tay ra mở cửa xe phía sau.
Hắn quét mắt nhìn Đường Du Nhiên đang vô lực nhíu chặt mày trên ghế, tức thời hắn nhếch môi lên cười một tiếng.
Rồi đột nhiên giơ tay lấy cái cái khăn đã được tẩm thuốc bịt mũi miệng của Đường Du Nhiên lại.
Ký ức lần trước bị Thư Thi Âm và Tiêu Dật Hiên bắt cóc lại hiện về, Đường Du Nhiên hoảng sợ lập tức lấy toàn bộ sức lực có trong cơ thể mà vùng vẫy.
Thế nhưng sức lực trời sinh của đàn ông lớn hơn sức của phụ nữ, còn chưa kể bây giờ Đường Du Nhiên đang còn bị thương, đầu đau như muốn nổ tung.
Anh họ của Lâm Hiểu Hiểu hung hăng dùng lực siết chiếc khăn được tẩm thuốc vào mũi miệng Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên chỉ hửi thấy một mùi hăng hắc, sức lực toàn thân đều giảm xuống một nửa, muốn vùng vẫy kết quả đến giơ tay lên cũng không còn sức, tư tưởng dần dần mơ hồ.
Trước khi ý thức của Đường Du Nhiên chìm vào bóng đêm chỉ nhìn thấy người đàn ông mang khẩu trang gương mặt không rõ ràng đó tóm chặt lấy cánh ta của cô kéo cả người cô ra ngoài xe.
Phút sau cùng trước khi mất đi ý thức, trong lòng Đường Du Nhiên không khỏi cất tiếng cười bất lực…Mắt trái giật là tiền tài, mắt phải giật là tai họa thật sự không sai lần nào…
Đường Du Nhiên vốn dĩ vẫn đang lo lắng đuôi mắt phải của cô cứ luôn giật mãi có phải là bên phía Thời Ngọc Thao xảy ra chuyện gì không, ngược lại phía bên đây cô lại bị bắt cóc…
Chỉ là không biết người bắt cóc cô lại là ai?
Lần trước cô bị Thư Thi Âm và Tiêu Dật Hiên bắt cóc, cũng may là Thời Ngọc Thao kịp thời đuổi đến mới cứu cô một mạng, nhưng bây giờ Thời Ngọc Thao vẫn còn đang trên máy bay cách mấy ngàn foot, có lẽ đã không thể đến kịp để cứu cô rồi…
Ngoài ra còn có Quý Viêm Phong vì cô mà bị thương vẫn đang nằm trong bệnh viện chưa hồi phục…
Không biết lần này cô có còn mạng để sống sót hay không…
Lúc trước, khi Đường Du Nhiên vừa mới biết Tiêu Dật Hiên ngoại tình phản bội cô để sống cùng với Thư Thi Âm, Đường Du Nhiên đã từng muốn chết, nhưng bây giờ Đường Du Nhiên lại không muốn chết chút nào hết!
Thời Ngọc Thao tốt như vậy, tốt như vậy, cô còn chưa cùng Thời Ngọc Thao sống đến bạc đầu giai lão, còn chưa sinh một em bé đáng yêu cùng với Thời Ngọc Thao, cô còn rất nhiều rất nhiều lời chưa nói với Thời Ngọc Thao, phải làm sao đây, cô thật sự không nỡ chết như vậy…
Suy nghĩ của Đường Du Nhiên chìm vào bóng tối hỗn loạn, không biết rốt cuộc đã hôn mê bao lâu.
Đường Du Nhiên bị ánh nắng mặt trời đánh thức, trong vô thức mở mí mắt ra.
Cô đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà, ngơ ngác đến mấy chục giây mới tỉnh táo lại, suy nghĩ dần dần trở về.
Cảnh tượng trước khi hôn mê lại hiện ra trong đầu.
Bị phát hiện, bị theo dõi, tiếp sau đó xe bị đụng xe, sau đó một người đàn ông đeo khẩu trang không rõ mặt mũi dùng cái khăn có tẩm thuốc mê bịt lấy mũi miệng cô, rồi cô hôn mê.
Đường Du Nhiên hoảng sợ lập tức ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, trong thoáng chốc ngẩn người ra.
Giống như là không xác định được, Đường Du Nhiên mở to hai mắt lại nhìn hết xung quanh một lượt, cái giường mềm mại thân quen, phong cách trang trí đen trắng lãnh đạm quen thuộc, cái bài trí phòng quen thuộc… Đây, đây không phải là phòng của Thời Ngọc Thao sao?
Chẳng phải cô bị người ta bắt cóc sao? Cô nhớ người đàn ông đeo khẩu trang kéo cô ra ngoài xe, là ai đã cứu cô?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT