Phải biết rằng trong ấn tượng của Đường Du Nhiên, Quý Viêm Phong là một cậu chủ trước đây chưa từng phải làm việc gì!

Bây giờ, không ngờ Quý Viêm Phong thậm chí còn xuống bếp nấu ăn.

Đường Du Nhiên còn chưa nói gì, Quý Viêm Phong đã đoán được Đường Du Nhiên đang nghĩ gì, anh ta bất lực, cướp lời Đường Du Nhiên, đáp: “Khi anh mới đến nước ngoài, không quen ăn những món ăn phương Tây đó, cũng không quen tìm người làm thuê, nên đành phải tự mình lên mạng tìm kiếm những công thức nấu ăn và nấu một số món đơn giản. “

Những món ăn do chính tay Quý Viêm Phong làm, Đường Du Nhiên cũng ngại để thừa đồ ăn, mặc dù không thèm ăn nhưng cô vẫn cầm lấy thìa và ăn một cách lơ đễnh.

Sau khi dùng xong bữa sáng trong bầu không khí im lặng, Quý Viêm Phong thấy Đường Du Nhiên đã ăn gần hết, lúc này mới đặt thìa xuống, ánh mắt thăm dò nhìn Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, làm sao vậy? Thấy em cứ lơ đãng, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Nghe thấy Quý Viêm Phong hỏi, Đường Du Nhiên cứ ngây người, sau khi định thần lại, đối mặt với ánh mắt đầy quan tâm của Quý Viêm Phong, Đường Du Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì…”



Đường Du Nhiên sẽ không nói với người khác về chuyện Bạch Tiên Nhi đã gọi điện cho cô.

Đặc biệt là Quý Viêm Phong, bởi vì Đường Du Nhiên biết rằng một khi cô nói với Quý Viêm Phong, Quý Viêm Phong nhất định sẽ lo lắng không cho cô đến gặp Bạch Tiên Nhi một mình.

Nhưng Đường Du Nhiên không biết, bản thân càng buồn chán không nói lời nào, Quý Viêm Phong càng lo lắng.

“Đường Du Nhiên, là vì anh Thời đó sao?”

Quý Viêm Phong cau mày rồi hỏi lại.



“Không phải anh ấy…” Đường Du Nhiên lập tức phủ nhận, nhìn Quý Viêm Phong nói: “Quý Viêm Phong, anh đừng lo lắng, em không sao.”

Thấy Đường Du Nhiên không muốn nói ra, Quý Viêm Phong cũng không muốn hỏi nữa, vì vậy anh ta đổi chủ đề và nói: “Du Nhiên, Thời Ngọc Thao đang theo đuổi em sao?”

Nhắc đến Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên có chút đỏ mặt không được tự nhiên cho lắm, xấu hổ nhìn Quý Viêm Phong rồi ho hai tiếng: “Cái đó… Thời Ngọc Thao có lẽ chỉ đang nói đùa thôi…”

Đường Du Nhiên vừa nói xong, giọng nói nghiêm túc của Quý Viêm Phong vang lên từng chữ: “Du Nhiên, Thời Ngọc Thao không đơn giản như em nghĩ đâu, quá nguy hiểm, tốt hơn hết em nên giữ khoảng cách với anh ta.”

Quý Viêm Phong nói câu này mà không có một chút tư lợi nào.

Tối qua anh ta đã nhờ trợ lý đặc biệt của mình để điều tra về Thời Ngọc Thao, kết quả là rất dễ dàng tìm ra đây là một playboy nổi tiếng, hơn nữa còn có sở thích thay bạn gái như thay áo.

Quý Viêm Phong quá hiểu Đường Du Nhiên, một khi Đường Du Nhiên đã yêu ai thì sẽ toàn tâm toàn ý, dành hết tình cảm cho đối phương.

Còn tên playboy như Thời Ngọc Thao rõ ràng không hề hợp với Đường Du Nhiên.

Đường Du Nhiên không ngờ Quý Viêm Phong lại đột ngột nhắc đến chuyện này, cô ngây người ra, sau khi định thần lại, cô gật đầu với Quý Viêm Phong: “Vâng, em biết rồi.”

Quý Viêm Phong thở phào nhẹ nhõm khi Đường Du Nhiên đồng ý.

Thực ra chỉ cần có thể nhìn thấy Đường Du Nhiên sống hạnh phúc là được, anh ta cũng không quan tâm đến việc cô có muốn ở bên cạnh anh ta hay không.

Chỉ cần Đường Du Nhiên sống tốt, Quý Viêm Phong đã mãn nguyện rồi.

Sau khi ăn sáng xong, Đường Du Nhiên miễn cưỡng lấy lại tinh thần nói với Quý Viêm Phong: “Anh đã hơn hai năm rồi không về, hôm nay em được nghỉ, hay là chúng ta đi nghĩa trang thăm chú dì, em cũng muốn đi thăm cha mẹ em. “

Cha mẹ của Quý Viêm Phong và Đường Du Nhiên được chôn cất trong cùng một nghĩa trang.

Tình cảm giữa cha mẹ Đường Du Nhiên rất tốt, sau khi mẹ của Đường Du Nhiên mất sớm, cha của cô đã mua một nơi chôn cất dành cho hai người và chôn cất cùng với mẹ của cô.

Quý Viêm Phong hôm nay vốn định đến nghĩa trang, nhưng thấy sắc mặt Đường Du Nhiên không được tốt, anh ta cau mày nhìn Đường Du Nhiên rồi nói: “Du Nhiên, anh tự mình đến nghĩa trang là được rồi, sắc mặt của em trông không được tốt lắm, hay là em ở nhà nghỉ ngơi đi.

“Em không sao…” Đường Du Nhiên lắc đầu với Quý Viêm Phong: “Em sẽ đến nghĩa trang với anh.”

Thấy Đường Du Nhiên cố chấp như vậy, Quý Viêm Phong đành phải đồng ý.

Thu dọn bát đũa xong hai người đi ra ngoài, Quý Viêm Phong lái xe đưa Đường Du Nhiên đến tiệm hoa mua vài bó hoa tươi, sau đó lái xe đến nghĩa trang ở ngoại ô.

Xe chạy được nửa đường, chuông điện thoại trong túi xách của Đường Du Nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại ra xem, là Thời Ngọc Thao gọi đến.

Đường Du Nhiên nhíu mày, trong lòng cô lúc này đang rất hỗn loạn, cô không muốn Thời Ngọc Thao quấy nhiễu làm cô càng loạn thêm.

Đường Du Nhiên cụp mắt, cúp máy, chưa kịp cất điện thoại vào túi xách thì Thời Ngọc Thao lại gọi đến.

Rõ ràng là anh sẽ gọi cho tới khi Đường Du Nhiên nhấc máy thì thôi.

Đường Du Nhiên nhíu mày chán nản, trực tiếp tắt máy.

Cuối cùng cũng yên lặng rồi.

Hơn một giờ sau, Đường Du Nhiên và Quý Viêm Phong đã đến nghĩa trang ở ngoại ô.

Đường Du Nhiên và Quý Viêm Phong đã đến thăm cha mẹ của Quý Viêm Phong trước, sau khi đặt bó hoa lên, Đường Du Nhiên biết ý để lại không gian riêng cho Quý Viêm Phong, dù sao thì Quý Viêm Phong đã lâu không về nên có rất nhiều lời muốn nói với cha mẹ mình.

Đường Du Nhiên đi đến ngôi mộ khác, đó là ngôi mộ cha mẹ cô được chôn cất cùng nhau.

Đặt bó hoa hướng dương mà cha mẹ yêu thích ở trước bia mộ, Đường Du Nhiên không nhịn được ngồi xổm xuống nhìn ảnh cha mẹ mình trên bia mộ, cô chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, mắt sưng lên.

Đường Du Nhiên không phải là cô gái thích khóc, cô rất ít khi khóc, nhưng bây giờ nước mắt của Đường Du Nhiên không kìm lại được mà cứ lăn dài trên má.

Đường Du Nhiên không nhịn được đưa tay lên chạm vào tấm ảnh đen trắng của cha mình trên bia mộ: “Cha, mẹ, con đến thăm hai người rồi.”

“Hai người yêu nhau như vậy, chắc hẳn bây giờ hai người đang sống hạnh phúc ở thế giới bên kia rồi đúng không?”

Đường Du Nhiên lẩm bẩm một mình, cô nở nụ cười, nhưng trong lòng cô đang rất buồn bã.

Trong đầu bỗng hiện lên những lời mà Bạch Tiên Nhi nói với cô.

Mười ngón tay của Đường Du Nhiên không nhịn được cuộn chặt thành nắm đấm, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào bức ảnh đen trắng của cha cô trên bia mộ.

Thầm thề trong lòng: Cha, người yên tâm đi! Chuyện năm đó con nhất định sẽ điều tra rõ! Nếu như đúng là do Khâu Thiếu Trạch hại cha, con nhất định sẽ không tha cho anh ta đâu!

Đường Du Nhiên đang nghĩ ngợi, một bàn tay cầm khăn giấy đưa cho cô.

Đường Du Nhiên ngây người, ngước mắt lên nhìn, đã bắt gặp ánh mắt ấm áp của Quý Viêm Phong.

“Cảm ơn.” Đường Du Nhiên nói, có chút xấu hổ, vội vàng lấy khăn giấy mà Quý Viêm Phong đưa, lau khô nước mắt trên mặt.

Lúc hai người rời khỏi nghĩa trang cũng là trưa rồi, Đường Du Nhiên đã đưa Quý Viêm Phong đi tìm nhà hàng mà trước đây họ vẫn thường ăn để dùng bữa trưa.

Ăn xong bữa trưa, Quý Viêm Phong đã lái xe chở Đường Du Nhiên về chung cư mà Đường Du Nhiên vẫn sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play