Thế nhưng, người đứng phía sau căn bản không phải là người mà cô nghĩ, hơn nữa còn là một người nằm ngoài dự liệu.
“Sao anh lại đến đây?” Lâm Tử Lạp bất giác nắm chặt tay lại, nắm chặt lấy chiếc bút trong tay.
Tông Triển Bạch nhìn xung quanh một lượt, phong cách trang trí lấy màu trắng làm chủ đạo, đơn giản, sạch sẽ mà trang nhã.
“Đây là nơi cô làm việc?” Anh đi tới trước cửa sổ sát sàn, nhìn xuống dưới.
Lâm Tử Lạp buông chiếc bút trong tay xuống, đứng lên: “Tôi đang hỏi anh đó.”
Tông Triển Bạch xoay người lại, nhìn cô, khẽ cười, nói: “Tôi đến đây, đương nhiên là để thăm cô.”
Bàn tay phía sau lưng Lâm Tử Lạp, túm lấy mép bàn, cứ nhìn anh chằm chằm, muốn nhìn thấu trái tim anh qua lớp da thịt kia.
Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì?
Nhưng cô không thấy được gì cả.
“Anh đã gặp phu nhân Willian?” Mặc dù cô đang hỏi, nhưng lại mang
giọng điệu chắc chắn.
Cô không nghĩ ra, còn có ai có sẽ ép cô quay về nữa.
Tông Triển Bạch đi tới, kéo ghế phía sau cô, ngồi xuống, nói thẳng thắn: “Đúng.”
“Vì sao?” Lâm Tử Lạp gần như hét lên.
Cô không nghĩ ra mục đích anh làm như này là gì!
“Không vì sao cả.” Tông Triển Bạch nắm lấy cổ tay cô, kéo lấy cô, để cô ngồi lên đùi mình, Lâm Tử Lạp không chịu, ra sức định thoát khỏi tay anh.
“Tôi bị thương rồi.”
“Anh bị thương thì liên quan gì đến tôi?” Lâm Tử Lạp nói, không hề lễ độ.
Tông Triển Bạch thở dài: “Cô không tò mò, thứ tôi đưa cho phu nhân Willian là gì sao?”
Lâm Tử Lạp tò mò, là thứ gì mà có thể khiến phu nhân Willian phá vỡ quy định mà mình đặt ra.
“Anh đưa cho bà ấy cái gì?” Lâm Tử Lạp hỏi.
“Cô vào LEO, chắc là từng nghe về chồng của bà Willian chứ?” Tông Triển Bạch khẽ xoa lưng cô, có ý muốn vỗ về cô.
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Có nghe nói, hình như vợ chồng bọn họ rất tình cảm, thế nhưng ông Willian mất sớm, nhưng vợ của ông ấy lúc đó còn rất trẻ, nhưng vì ông ấy, mãi vẫn không tái giá.”
“Vậy em có biết chồng của bà ấy, ông Willian, làm nghề gì không?” Tông Triển Bạch đã thành công dẫn dắt suy nghĩ của Lâm Tử Lạp đi
lệch hướng, phân tán sự chú ý của cô.
Cái này Lâm Tử Lạp thật sự không biết, lắc đầu.
Tông Triển Bạch ôm lấy eo cô, để cô ngồi xuống, Lâm Tử Lạp không tình nguyện, vùng vẫy, Tông Triển Bạch nhỏ giọng: “Tôi bị thương rồi, cô nghe lời chút có được không?”
Lâm Tử Lạp cũng ấm ức, lẽ nào anh không biết, như này rất không phù hợp sao?
Loại hành động này, rất là thân mật!
Vì sao cứ phải như này?
“Ông Willian là nhà thiết kế đá quý.” Tông Triển Bạch nói.
Lâm Tử Lạp nhướn mày, hơi ngạc nhiên về thân phận của ông Willian, vậy mà lại là một nhà thiết kế đá quý.
“Nhưng điều này có quan hệ gì với thứ mà anh đưa cho phu nhân Willian?” Lâm Tử Lạp không hiểu bên trong có quan hệ gì.
“Khi phu nhân Willian gặp ông Willian, bà ấy còn là một nhà thiết kế thời trang nhỏ chưa có tiếng tăm gì, lần đó, là buổi ra mắt bộ sưu tập thời trang, cũng là lần đầu tiên thiết kế của phu nhân Willian được bước lên sàn catwalk, trùng hợp là, ông Willian cũng tham gia buổi ra mắt bộ suy tập thời trang lần đó…”
“Vì thế, bọn họ gặp nhau?” Dường như Lâm Tử Lạp đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nắm đó: “Chắc là rất lãng mạn hả?”
Đáy mắt cô xẹt qua tia ngưỡng mộ, trước kia khi còn trẻ, cô cũng từng khao khát tình yêu, nhưng cô không có cơ hội, đã mất đi tư cách.
Hiện giờ cô chỉ là một bà mẹ đơn thân.
Tông Triên Bạch bắt được cảm xúc xẹt qua trong mắt cô, mặt không đổi sắc, ôm chặt lấy eo cô: “Có gặp, nhưng không lãng mạn, nên dùng từ chật vật thảm hại để hình dung…”
Lâm Tử Lạp nhíu mày: “Lúc đó xảy ra chuyện gì sao?”
“Ừ, vì có người tố cáo, phu nhân William đạo nhái tác phẩm của người khác…”
“Không thể nào!” Lâm Tử Lạp tin vào nhân phẩm của phu nhân William, tin và năm lực của bà!
Bà tuyệt đối sẽ không đạo nhái.
Tông Triển Bạch lặng lẽ nhìn dáng vẻ tức giận, kích động của cô:
“Cũng không phải là nói cô, cô kích động như này làm gì?”
Lâm Tử Lạp cũng cảm thấy bản thân quá kích động, điều chỉnh lại cảm xúc của mình: “Chỉ là tôi không tin phu nhân Willian lại đạo nhái.”
“Đúng là bà ấy…” Tông Triển Bạch lặng lẽ quan sát cô, cô nhíu mày, hơi thở dồn dập, nhìn dáng vẻ liền biết lúc nào cũng có thể bùng nổ.
“Thiết kế của bà ấy, trùng tên với một sợi dây chuyền cực kỳ nổi tiếng, nhưng phu nhân Willian lại không biết sợi dây chuyền kia, trùng hợp hơn là, cùng một cái tên, cùng một khởi nguồn cảm hứng, chỉ là thứ thiết kế khác nhau.” Anh cầm lên lọn tóc của Lâm Tử Lạp xõa ra bên tai, quấn quanh ngón tay, giọng trầm xuống, nói: “Cô nói xem có phải là duyên phận không?”
Đúng thế, đây thật sự là sự trùng hợp kỳ diệu.
Nhưng Lâm Tử Lạp không hiểu nổi, sao bọn họ lại biết linh cảm của mình đến từ cùng một nguồn cảm hứng chứ?”
“Ngốn.” Tông Triển Bạch véo má cô, Lâm Tử Lạp bỗng hiểu ra: “Nếu đã đụng nhau đương nhiên phải điều tra một lượt, hai người gặp mătk cì thế mới biết nguồn cảm hứng thiết kế giống nhau, thế nên mới đặt tên cho thiết kế của mình giống nhau.”
“Còn không tính là quá ngốc.” Tông Triển Bạch cười nhạt.
Lâm Tử Lạp lại xị mặt xuống, lời này, cô rất ngốc sao?
“Vì thế, thứ anh đưa cho phu nhân Willian, là sợi dây chuyền kia?” Lâm Tử Lạp đoán.
Tông Triển Bạch gật đầu.
“Sao sợi dây chuyền kia lại ở trong tay anh?”
Trước kia, sợ dây chuyền bị một người đàn ông mua lại, tặng cho vợ của mình.
Người kia là một thương nhân rất có đầu óc làm ăn, không thiếu tiền.
Vì thế sau khi ông Willian mất, phu nhân Willian tìm tung tích của sợ dây chuyền kia khắp nơi, mặc dù điều tra ra sợi dây chuyện kia ở trong tay ai, nhưng người ta không bán.
Bà trả bao nhiêu tiền người ta cũng không bán.
Chỉ là không khéo, người thương nhân kia có qua lại làm ăn với Tông Triển Bạch.
Lâm Tử Lạp hiểu ra, Tông Triển Bạch đưa cho phu nhân Willian thứ bà luôn muốn có, vì thế bà mới đồng ý với Tông Triển Bạch chuyện mở chi nhánh trong nước.
Chờ đã, Lâm Tử Lạp bỗng phát hiện, bản thân bị anh dắt đi lệch hướng.
Điều cô xoắn xuýt không phải là anh đưa cho phu nhân Willian cái gì.
Mà là vì sao anh muốn cô về nước?
Điều này có lợi gì cho anh?
Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?
Lúc này Lâm Tử Lạp mới phát hiện, cô đang nói chuyện cùng anh, bất tri bất giác đã ngồi trong lòng anh.
Cô nhanh chóng đứng lên, nhìn anh: “Rốt cuộc anh có mục đích gì?”
Lòng bỗng trống rỗng, anh hơi không quen, nhìn Lâm Tử Lạp: “Tôi có thể có mục đích gì chứ, là mà cô.”
“Tôi cái gì?”
“Vì sao cô không muốn quay về?” Bỗng nhiên Tông Triển Bạch nói dịu dàng, giọng điệu dứt khoát: “Nơi đó có chuyện khiến cô đau lòng sao?”
“Không có.” Lâm Tử Lạp phản bác lại theo bản năng!
“Vậy vì sao cô lại sợ phải quay về?”
“Ai sợ chứ?”
Tông Triển Bạch cười đắc ý: “Không sợ, vậy cô kích động như thế làm gì?”
Lâm Tử Lạp phát hiện, trước mặt anh, trí thông minh của cô bằng 0.
Cô không muốn thừa nhận, người đàn ông này có năng lực đảo loạn suy nghĩ của cô.
Cô vờ như thản nhiên, cứng miệng nói: “Con mắt nào của anh thấy tôi kích động?”
------oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT