Tông Cảnh Hạo không nhận, chỉ nhìn cô với ánh mắt chăm chú.
Con gái cô gây họa cho hắn, cô không nên biểu hiện gì sao?
Lâm Tân Ngôn đọc được ý trong ánh mắt hắn, lúc đưa tay muốn lau mặt cho hắn thì Lâm Nhụy Hi kéo áo cô: “Mẹ, mẹ đưa cho con, con lau cho ba.”
Tông Cảnh Hạo: “…”
Lâm Tân Ngôn cúi đầu nhìn con gái mình, ánh mắt tràn ngập khát vọng, khẩn cầu.
Lâm Nhụy Hi níu lấy vạt áo cô, nũng nịu: “Mẹ đưa cho con đi, con lau sạch cho ba nhé?”
Lâm Tân Ngôn không từ chối được, đang lúc muốn đưa khăn cho con gái thì Tông Cảnh Hạo cầm lấy, tự lau mặt.
Lâm Tân Ngôn: “…”
Cô u oán nói: “Con gái tôi đâu phải ma quỷ đâu.”
“Không kém là bao.”
Tông Cảnh Hạo lau mặt, đưa khăn ướt cho Lâm Tân Ngôn: “Tôi đi đây.”
Lâm Nhụy Hi cau mày, trong lòng thầm nghĩ những gì ba mẹ vừa nói, cửa nhà đóng lại rồi mà vẫn chưa hiểu chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Lâm Tân Ngôn: “Mẹ, ai là ma quỷ?”
“Không có ai, đi ăn cơm đi.” Lâm Tân Ngôn ôm cô bé lên ghế một lần nữa: “Nghe lời bà ngoại nào.”
Lâm Nhụy Hi quay đầu nhìn cánh cửa đã được đóng lại, nghĩ thầm, lúc nào thì ba về nhỉ.
Trang Tử Khâm đút cơm cho bé, cô bé cũng ăn uống rất mất tập trung.
Tinh thần tập trung đều đang nghĩ về Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tân Ngôn nhìn con gái, thở dài thật sâu, đứa bé này làm sao bây giờ?
Ây dà, tạm thời cô cũng không thể đưa Lâm Nhụy Hi đi để tránh tiếp xúc với Tông Cảnh Hạo, an toàn của bọn nhỏ là quan trọng nhất, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Lâm Tân Ngôn bưng đồ ăn cho con trai, một tay cô bưng khay, một tay đẩy cửa phòng, Lâm Hi Thần đang đứng ở cửa sổ, vén rèm cửa, nhìn Tông Cảnh Hạo lái xe rời đi.
“Con đang nhìn gì thế?” Lâm Tân Ngôn đi tới.
Lâm Hi Thần buông rèm xuống, lắc đầu: “Con không nhìn gì cả, chỉ là ở mãi trong phòng thấy khó chịu quá, muốn xem bên ngoài một chút thôi ạ.”
“Muốn ra ngoài thì ra, mặt bớt sưng nhiều rồi, không ai nhìn đâu.” Nói rồi cô để đồ ăn lên mặt bàn, Lâm hi Thần đi tới ngồi lên ghế.
“Không được, quá xấu, không thể để người khác nhìn thấy.” Lâm Hi
Thần chưa lớn, nhưng lại rất coi trọng thể diện.
Lâm Tân Ngôn đưa sữa bò tới trước mặt cậu bé: “Muốn ăn gì, ngày mai mẹ làm cho con.”
Lâm Hi Thần lắc đầu, rũ mắt, ăn từng miếng, từng miếng cơm, trông tâm trạng có vẻ sa sút.
Lâm Tân Ngôn tới ôm cậu bé, đau lòng nói: “Tiểu Hi sao vậy? Có phải vết thương trêи đầu con đau không?”
“Không phải ạ.” Tâm trạng của cậu bé không tốt, không phải là bởi vì bị thương mà là bởi vì Lâm Nhụy Hi gọi người đàn ông phụ bạc kia là ba.
Hắn chưa từng nuôi dưỡng bọn họ.
Tại sao lại gọi hắn là ba?
Hắn cầm đũa, kỳ thật lúc Lâm Nhụy Hi gọi Tông Cảnh Hạo là ba, trong lòng của cậu bé hơi khó chịu.
“Thế thì là sao?” Lâm Tân Ngôn cúi đầu nhìn con trai.
“Không có gì, chỉ là con bị thương nên tâm trạng không tốt.”
Lâm Tân Ngôn hôn lên tóc cậu bé: “Xin lỗi con, là mẹ không bảo vệ được con.”
“Chuyện không liên quan đến mẹ mà.” Lâm Hi Thần không muốn Lâm Tân Ngôn lo lắng, bèn thu lại cảm xúc, há miệng ăn một miếng to.
Xe của Tông Cảnh Hạo dừng trước cửa khách sạn Thượng Hoàng.
Hắn ngồi trong xe, nhìn video Lâm Tân Ngôn bị cởi đồ, không có âm thanh mà chỉ có hình ảnh, rõ ràng lúc Hà Thụy Trạch vuốt ve cô, trong miệng anh ta đang nói cái gì đó nhưng giờ phút này Tông Cảnh Hạo không chú ý nổi, toàn bộ ánh mắt đều dừng lại trêи tay Hà Thụy Trạch, khóe mắt hắn nháy mạnh.
Lúc Hà Thụy Trạch cởi cúc quần của Lâm Tân Ngôn, video dừng lại.
Hắn đóng video, gọi một cú điện thoại cho Quan Kình.
Điện thoại thông, Quan Kình lập tức nói: “Hà Thụy Hành gọi điện thoại cho tôi, đoán chừng là muốn gặp anh, tôi không nhận. Tôi nghĩ hắn ta sẽ không bỏ qua đâu.”
Việc này không giải quyết tốt, thanh danh của nhà họ Hà sẽ bị hủy hoàn toàn, cơ nghiệp trăm năm của gia tộc cũng chôn vùi theo, không vội mới lạ.
“Cậu đưa đàn ông đến khách sạn Thượng Hoàng cho tôi.”
Trống đánh xuôi kèn thổi ngược, khiến Quan Kình không hiểu gì cả.
Quan Kình: “…”
Chuyện gì vậy?
Cậu ta mãi không phản ứng được: “Muốn, muốn đàn ông như thế nào ạ?”
Đẹp trai hay xấu xí?
Cao hay là béo?
Quan trọng hắn muốn đàn ông làm gì?
Lại không có ham mê đặc biệt nào đó.
Tông Cảnh Hạo không giải thích gì thêm, trực tiếp quăng lại lời:
“Cho cậu nửa tiếng.”
Nói xong, Tông Cảnh Hạo cúp điện thoại, đẩy cửa xe xuống, đi vào trong khách sạn.
Hà Thụy Lâm đã tới từ lâu, Hà Văn Hoài không cho cô ta ra ngoài, cô ta thừa dịp phòng khách không có ai mới lén chạy đi.
Cô ta không chỉ muốn có được Tông Cảnh Hạo mà cũng muốn lấy được sự tín nhiệm của Hà Văn Hoài. Nắm được cơ hội lần này, có lẽ cô ta sẽ có cơ hội, để Hà Văn Hoài thấy rõ cô ta cũng là người có năng lực, nhà họ Hà không chỉ có mỗi Hà Thụy Hành có bản lĩnh.
Vì để bản thân tỉnh táo lại, cô uống một chút rượu, sắc mặt hơi đỏ.
Leng keng…
Tiếng gõ cửa phòng, trái tim Hà Thụy Lâm siết chặt, cô vội vàng đứng lên, đi đến trước gương soi một tí, nhìn xem trang phục mình lựa chọn tỉ mỉ có loạn hay không, khuôn mặt trang điểm cẩn thận có bị lem không.
Cô cười với chính mình ở trong gương, dáng vẻ xinh đẹp, rất hoàn hảo.
Không có khó chịu, cô mới đi mở cửa.
Cửa mở, người đàn ông đứng ở ngoài cửa cao ráo, tuấn tú, giờ phút này khuôn mặt lạnh lùng, nhìn dáng vẻ của cô ta như nhìn một người xa lạ, không hề có nhiệt độ gì.
Trái tim Hà Thụy Lâm như thể bị kim đâm, khẽ đau.
Cô ta thu lại cảm xúc, tránh người sang một bên: “Vào đi.”
Tông Cảnh Hạo đút hai tay trong túi, bộ dáng không bị trói buộc, hắn cất bước đi tới. Hà Thụy Lâm đóng cửa lại, xoay người, nhìn bóng dáng khiến cô mê mẩn, đại não trống rỗng một lát, cô ta nhào tới ôm lấy hắn từ phía sau: “A Hạo.”
Khuôn mặt cô ta dán vào tấm lưng rộng rãi, rắn chắc mà nóng bỏng.
Chóp mũi đều là hơi thở của hắn, thơm mùi phái mạnh.
Tông Cảnh Hạo không khách khí đẩy tay cô ra, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì nói đi, tôi không thích phụ nữ tự dâng hiến.”
Sức lực của Hà Thụy Lâm không lớn, không đáng chú ý, Tông Cảnh Hạo đẩy tay cô ta ra dễ dàng như trở bàn tay.
Cô run rẩy đứng tại chỗ, nhìn Tông Cảnh Hạo: “Thế Lâm Tân Ngôn thì sao? Cô ta thuần khiết, cao thượng hơn em sao?”
Cô ta ngồi lên giường, cười một tiếng: “Chí ít là em có thể cho anh trong sạch của em, cô ta cho anh được cái gì? Hai đứa trẻ không có quan hệ máu mủ gì với anh sao?”
Cô ta cười ha ha: “Sao nào, anh chuẩn bị làm cha dượng cho con nhà người ta hả?”
Tông Cảnh Hạo không bị chọc giận, những chuyện này hắn đã biết từ lâu.