Ánh mắt sắc bén của Tô Mộng quan sát Giản Đường ở trước mặt, tựa hồ cân nhắc lời nói kia là thật hay giả.

 

Một lúc lâu sau, thái độ Tô Mộng nhu hoà hơn “Vết thương trên trán cô còn chưa lành, trở về nghỉ ngơi đi, chờ hoàn toàn khỏi rồi tới làm cũng không muộn, giám đốc bộ phận cô tôi sẽ thông báo cho”

 

“Tôi không”

 

Trừ chuyện uống rượu, một người cho tới bây giờ bất kỳ chuyện gì cũng thuận theo như Giản Đường, lại phản kháng Tô Mộng khiến cho Tô Mộng vô cùng ngạc nhiên “Nghe lời”

 

“Tôi không, tôi không sao”

 

“Thân thể cô chưa tốt, vết thương trên trán còn chưa lành hẳn”

 

“Mộng tỷ, nếu như thật sự đau lòng vì tôi, thì giới thiệu cho tôi ít việc gì đó đi”

 

Cũng chính do câu nói này, khiến trong lòng Tô Mộng lại càng đau lòng cho người trước mặt.

 

Biết rõ Giản Đường đang ở trước mặt này không có điểm mấu chốt, không mặt mũi không lòng dạ, nhưng lại có sự bướng bỉnh từ trong xương, Tô Mộng xoa xoa mi tâm “Cô ra ngoài trước đi” Coi như là cô ngăn cản Giản Đường, nhưng phỏng đoán là nữ nhân ngốc nghếch này cũng sẽ nghĩ hết biện pháp để kiếm tiền.

 

500 vạn, không phải là Tô Mộng không có, cũng không phải là không thể cho Giản Đường, nhưng mà cô biết, nếu như chuyện này để cho boss của cô — Thẩm Tư Cương biết, cuộc sống của cô chỉ sợ sẽ trở nên không dễ sống nữa.

 

Giản Đường rời đi, Tô Mộng liếc nhìn chi phiếu trên bàn, không do dự mà chuyển tiền vào trong thẻ mà Thẩm Tư Cương đưa cho Giản Đường.

 

Dĩ nhiên giờ này ngân hàng đã đóng cửa, nhưng người như họ luôn có một chút quan hệ có thể xử lý một ít chuyện mà người khác không thể.

 

Xong chuyện, Tô Mộng liền cất tấm thẻ kia vào trong két sắt của mình.

 

New York.

 

Nơi này có sự chênh lệch thời gian với thành phố S, bây giờ là ban ngày.

 

Trong phòng họp của chi nhánh công ty ở New York, trong phòng họp nằm ở tầng 65 của toà cao ốc chọc trời, có một người đàn ông đang ngồi, di động đặt ở trên bàn của phòng họp, rung một tiếng, thuỳ mắt người đàn ông lướt qua trên màn ảnh, đột nhiên nheo mắt lại.

 

Bên kia, nhân viên người Mỹ tóc vàng kia còn đang báo cáo, bên này, người đàn ông đưa tay cầm điện thoại từ trên bàn họp lên, mở ra đọc tin nhắn.

 

Đây là tin nhắn ngân hàng gửi tiền, nhìn số tiền được thêm vào, trong tròng mắt đen của người đàn ông thoáng qua một chút nguy hiểm.

 

Soạt soạt một chút liền đứng dậy, nhân viên đang ngồi ngay thẳng dự họp bị doạ, thanh âm của người Mỹ đang báo cáo kia hơi ngừng, lo lắng có phải mình đã nói sai gì mạo phạm đến ông chủ người Châu Á này.

 

Người đàn ông đi đến bên cửa sổ sát đất, đưa tay bấm ra một dãy số, tút tút hai tiếng, đối phương liền nhận điện thoại.

 

“Ai cho cô ta tiền”

 

Thanh âm lạnh như băng xuyên thấu qua điện thoại di động đến chỗ Tô Mộng đang ở Đông Hoàng.

 

Mắt Tô Mộng đầy kinh ngạc, nhưng sau đó liền hiểu rõ: Cô gửi tiền Giản Đường đưa cho vào thẻ của Thẩm tổng đưa, mà thẻ ngân hàng kết nối với điện thoại di động của Thẩm tổng.

 

Vậy nên, hồi nãy chuyển tiền ỏ đây, sau một đoạn chênh lệch thời gian thì bên kia Thẩm tổng nhận được tin nhắn chuyển tiền.

 

“Là một khách lạ”

 

Tô Mộng nói chuyện công, không có ý giấu giếm.

 

“Lần này, cô ta lại làm cái gì?”

 

Hỏi lời này có chút khó hiểu, nhưng Tô Mộng nghe hiểu lời nói của Thẩm Tư Cương, Thẩm tổng là đang hỏi, tại sao người này lại cho Giản Đường 10 vạn tệ này, là Giản Đường dùng gì để đổi lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play