Chương 308 Đoạn Tuyệt

Tia nắng ban mai rọi vào phòng ngủ, ánh nắng dịu nhẹ, chiếu lên giường, lên chiếc ga trắng muốt, vài tia nắng còn rọi lên khuôn mặt của người phụ nữ.

Sự mệt mỏi vì phải ngôi máy bay, sự giày vò lúc nửa đêm và thời gian còn lại bị mất ngủ, đến khi rất muộn rất muộn, mới thiếp đi, không muốn tỉnh dậy, vì khó khăn lắm mới ngủ được, hôm nay cô muốn nằm ÿ trên giường.

Trong cơn choáng váng, mơ hồ, mặt bỗng cảm thấy hơi ngứa ngáy, trong lúc mơ màng liền giơ tay khua khua, không còn cảm giác ngứa nữa, rất nhanh sau đó cô lại ngủ thiếp đi, thế nhưng cảm giác ngứa ngáy vừa rồi, lại bỗng xuất hiện một cách đáng ghét.

Kìm lại cơn buồn ngủ, mở mắt— Thế là— Đôi mắt to nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ.

Khuôn mặt gần ngay trước mắt đó, thật quen thuộc, quen thuộc tới mức……

Chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt……

Đôi mắt có dáng dài và hẹp đang nhìn chằm chằm vào cô đó cũng—- Chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.

Ầm— Máu dồn lên não trong chớp mắt, đầu như thể sắp nổ tung ra Bỗng giơ tay đẩy mạnh, dùng hết sức có thể, “Anh làm gì vậy!” cô thô lỗ vung một cái tát.

Thế là, bầu không khí yên tĩnh của buổi sáng, đã bị phá vỡ bởi tiếng bạt tai giòn tan.

Mắt cô tóe lửa, còn chưa kịp tìm tên đầu sỏ đã gây chuyện đó tính sổ, mà tên khốn nạn đó vẫn dửng dưng, vậy mà dám nhìn cô bằng vẻ lên án.

“Đông Đồng?” Người đó ôm lấy bên má vừa bị tát, nhìn cô chằm chằm một cách khó hiểu: “Sao em đánh A Cẩn?”

Tại sao cô lại đánh anh?

Giản Đồng nghe câu nói này, suýt nữa tức đến mức phát điên, sự tức giận khiến hơi thở trở nên nặng nề: “Anh còn hỏi tôi? Anh vừa làm gì vậy!”

“Thơm mà”

Thơm sao? Anh còn ra vẻ oan ức?

“Trầm Tu Cẩn, tôi nói cho anh biết, hành động đó của anh là đang giở trò lưu manh! Tôi không bảo anh đến……thơm tôi!”

“Nhưng mà……”

“Anh còn nhưng cái gì? Nhưng cái gì? “

“Tôi thích Đông Đồng, trong phim nói, thích ai, thì phải thơm người ấy”

Giản Đồng không ngờ răng, sẽ nhận được câu trả lời như vậy.

Cô sắp tức đến phát điên lên mất!

Nhìn dáng vẻ “Tôi không sai” của người đàn ông trước mặt, cô xị mặt rồi bỗng bật dậy từ trong chăn, không muốn nhìn người phía sau, không thèm quan tâm, đi ra phía cửa.

“Đồng Đồng, sao cô lại giận dỗi như vậy? A Cẩn thích cô.”

Cạch!

Vốn dĩ cô đã cố găng để nhân nhịn, vốn dĩ không muốn quan tâm để đỡ phải phiền lòng, thế nhưng tên ngốc đó cứ dính lấy cô, cô khó chịu chõ nào, thì anh sẽ chọc vào chô đó.

Gân xanh ở khóe mắt nổi lên, cô năm tay năm cửa chặt hơn, gần như säp bóp nát tay năm cửa trong lòng bàn tay…… không được tức giận, Giản Đồng, không được tức giận, cô không nên chấp một kẻ ngốc, anh ta có biết cái quái gì đâu!

Bình thường rất ít khi nói bậy, thế nhưng trong lòng cô lúc này đang mắng chửi vô cùng thậm tệ.

Nặng nề hít thở sâu vài hơi, cố găng kìm nén lại ngọn lửa giận dữ trong lòng, người phụ nữ có vẻ đã bình tĩnh lại, bình thản mở cửa, nhấc “Đồng Đồng, có phải cô đã giấu A Cẩn lén lút ăn kẹo không? Môi Đồng Đồng, vừa thơm vừa ngọt” Nói xong còn chẹp chẹp miệng.

Cạch!

10 đốt ngón tay năm chặt vào nhau phát ra tiếng động liên hồi.

Đôi mắt người phụ nữ không còn chút bình Tính nữa, mà bùng lên ngọn lửa dữ dội!

Cô thê!

Hôm nay phải quảng tên ngốc này ra ngoài!

Không nói lời nào, quay lại trước giường, cầm điện thoại ở chiếc tủ trên đầu giường lên, cũng không quan tâm đến lúc này là mấy giờ, đối phương đã ngủ dậy hay chưa, liền ấn nút gọi.

Điện thoại vừa được bắt máy, đối phương vừa nói một câu “Cô có biết bây giờ mẩy giờ không?”, liền bị cô măng té tát: “Hi Thần, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không mang tên khốn nạn này đi ngay lập tức, vậy thì buổi tối anh ấy sẽ phải ngủ ngoài công viên!”

Giọng nói khản đặc cũng không thể che giấu nổi ngọn lửa giận dữ ấy.

Người ở đầu dây bên kia vốn dĩ còn đang nổi giận vì bị quấy rầy giấc ngủ, lúc này khắp người bồng cảm thấy sợ hãi mà tỉnh táo hơn trong phút chốc bởi cơn thịnh nộ của cô, đột nhiên giật mình: “Có chuyện gì thì bình tĩnh nói, đừng cáu, đừng cáu” Một doanh nhân tài giỏi, chính là phải biết nhìn rõ tình thế, Hi Thần đã quả quyết lựa chọn sự dỗ dành, thái độ liên mềm mỏng, dịu dàng hỏi: “Cậu ấy…… A Cẩn đã gây ra chuyện gì không thể tha thứ được……sao?”

Hi Thần dè dặt hỏi, rất ít khi thấy Giản Đồng nổi cơn thịnh nộ, hơn nữa lại còn gọi thẳng người đó là “Tên khốn nạn”, có thể thấy lần này “Tên khốn nạn” ấy thật sự đã gây ra chuyện vô cùng quá quắt, thì người phụ nữ này mới mắng chửi té tát như vậy.

“Khụ khụ…… Tên khốn nạn đó đã chọc giận cô chuyện gì rồi?” Mãi lâu sau không thấy người phụ nữ ở đầu dây bên kia đáp lời, Hi Thần chỉ có thể gượng gạo hỏi lại lần nữa.

Anh ta không hỏi thì không sao, thế nhưng câu hỏi này, khiến cả người Giản Đồng cứng đờ lại, khuôn mặt xinh đẹp, lúc xanh lúc trằng, màu sác hòa quyện lại với nhau như bảng trộn màu, im bặt không nói gì.

“Không cần phải bận tâm! Tóm lại hôm nay anh lập tức, nhanh chóng đến đây, đưa người này đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy nữa!”

Giản Đồng nói thật nhanh, phía sau “Đồng Đồng, cô không thích A Cẩn thơm, vậy sau này A Cẩn sẽ sửa, cô đừng đuổi A Cẩn đi, được không?”

Cạch!

Tay cô run lên, gần như có thể nghe thấy tiếng huyết áp trong đầu như sắp nổ tung ra Trong điện thoại, bỗng trở nên im äng khác thường. Giản Đồng không cần nghĩ, gân như có thể đoán được vẻ mặt của Hi Thần ở đầu dây bên kia.

“Anh im mồm!” Mặt cô tối sầm lại, ngăn người đàn ông bên cạnh đang rụt rè lấy lòng cô lại.

“Hờ, hóa ra là vậy à, vậy thì quả thực là không nên rồi, cũng khá là “khốn nạn” đấy” Hi Thần che miệng, muốn cười phá lên, nhưng lại không dám làm cho Giản Đồng đang tức giận bị kích động, chỉ có thể ra sức kìm nén lại, đến mức bụng đau âmi.

“Có điều, Giản Đồng, tôi thật sự không thể nào đưa cậu ấy đến chỗ tôi được, ông chủ Trầm vô cùng gian xảo, sẽ lại bắt đầu nhúng tay vào chuyện nội bộ của tập đoàn.

Địa vị của con cáo già đó rất cao, “Tên khốn nạn” A Cẩn đó không ở đây, tôi không thế nào chống chọi với con cáo già ấy được.

2 ngày nay phải đối phó với con cáo già ấy, tôi đã sắp phát điên lên rồi.

Nếu còn để ‘Tên khốn nạn đó ở chỗ tôi, tôi e là sẽ không giấu được bao lâu đâu.

Quả thực là cậu ta có chút khốn nạn, thế nhưng Giản Đồng, cô có nhất thiết phải chấp với một đứa trẻ hay không?”

Cô còn chưa nói hết, Hi Thần ở đầu dây bên kia đã ngặt lời: “Không phải là trẻ con đều thổ lộ ý tốt như vậy sao? Đúng thật là, trẻ con đều rất ngây thơ, điều chúng nói đều rất thật thà chất phác, vì thích cô nên A Cẩn mới biểu đạt thiện ý, sao cô lại có thể hiếu lầm như vậy chứ?”

Mặt Giản Đồng bông ửng đỏ vì thẹn thùng bởi những lời trách móc này, thật mất mặt quá đi.

“Người lớn không nên dùng đôi mắt phiến diện để nhìn nhận thế giới của trẻ con”

Khuôn mặt của Giản Đồng, lại càng đỏ thêm, tức giận tới mức bàn tay đang câm điện thoại, cũng run lên, lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy thì là tôi sai sao? Tôi hẹp hòi, suy nghĩ của tôi không đứng đản?

Hi Thần, anh biết rất rõ!

Quan hệ giữa tôi và anh ta, chỉ là người lớn và trẻ con sao?” Vẻ mặt cô vô cùng tức giận: “Có phải là không nhớ gì hết, thì mọi thứ sẽ như gió thoảng mây bay không?”

Cô không ngờ, mới sáng sớm, mà đã bị “kích động” như vậy, “Đáng tiếc Hi Thần, tôi vẫn còn nhớ rõi”

Anh không nhớ, nhưng cô vân còn nhớt Nhớ hết tất cả!

Nhớ rõ mọi thứ!

“Còn về cái gì mà ông Trâm, cái gì mà nguy hiểm hay không, các anh hãy tự giải quyết!” Thế nhưng, nếu để cô tiếp tục chung sống với người bên cạnh, cô sợ cuối cùng cô sẽ lại làm điều sai lâm!

Cô sợ sau này cô sẽ.

Sẽ……động lòng!

Cô cũng sợ cô không bao giờ muốn anh hồi phục lại ký ức nữa!

“Bây giờ tôi phải đi làm, sau khi tan làm, mà anh ta vẫn ở chỗ tôi, tôi sẽ đưa anh ta tới chỗ ông Trâm, đến đón hay không, thì các anh hãy tự quyết định” Lạnh lùng để lại một câu nói, cô không muốn nghe bất kì lời khuyên bảo nào nữa, quả quyết tắt máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play