Tô Mộng đi theo sau giám đốc Hứa, nhưng cô ấy không bước vào phòng nghỉ ngơi, chỉ khoanh tay, đứng dựa vào bức tường bên cạnh phòng nghỉ, cách một cánh cửa, nghe thấy hai người đang nói chuyện rì rào ở trong phòng, tuy không nghe rõ, nhưng vẫn đủ để hiểu.

 

Giám đốc Hứa vừa ra ngoài, thì nhìn thấy Tô Mộng, Tô Mộng giơ chân bước đi, giám đốc Hứa lập tức đi theo sau.

 

“Chuyện này có gì đó không bình thường”

 

Giám đốc Hứa nói ra quan điểm của mình: “Cô ấy nói là do khách hàng đích thân điểm tên cô ấy.

 

Trong phòng riêng còn có một nhân viên. Bây giờ cũng không biết người nhân viên đó là ai”

 

Tô Mộng rút điện thoại ra, trực tiếp gọi điện thoại cho Thẩm Nhất: “Lúc mọi người bước vào phòng riêng, thì trong phòng có những ai? Có nhân viên nào mặc đồng phục của Đồng Hoàng không?”

 

Đầu dây bên kia không rõ ràng: “Có một người con gái, dáng vẻ trông rất thuần khiết, nhưng tôi không biết cô ấy tên là gì…” Dừng một lúc, rồi nói tiếp: “Nhưng tôi luôn cảm thấy cô gái này trông rất quen mắt”

 

Nếu như quen mắt, vốn dĩ lúc đầu sau khi Giản Đường ra tù, chạm mặt lại với Thẩm Tư Cương, chẳng phải là lúc cứu Trân Mộc Mộc sao.

 

“Hay là tôi sẽ đưa ảnh cho cậu, xem cậu có nhận ra không.”

 

“Được”

 

“Vậy được, bây giờ tôi sẽ quay về văn phòng, cậu đến văn phòng của tôi đi” Tô Mộng cúp điện thoại, rồi lập tức gọi cho người ở bộ nhân sự: “Cô đem tất cả tài liệu của nhân viên ở Đông Hoàng, lập tức gửi vào email cho tôi”

 

“Chị Mộng, tôi..” Giám đốc Hứa mặt đỏ bừng bừng, có chút ngại ngần gọi.

 

“Chuyện của cô, để sau hằng nói, bây giờ tôi phải đi giải quyết chuyện khác”

 

Nghe Tô Mộng nói như vậy, giám đốc Hứa liền thở dài một hơi, “để sau hãng nói”, vẫn còn dư chữ “nói”. Nếu như không có cái dư thừa đó, vậy thì sẽ không cần phải “nói” tiếp nữa.

 

Tô Mộng vội vàng chạy về văn phòng của mình.

 

Thẩm Nhất đã ngồi trong văn phòng đợi cô ấy.

 

Thao tác của người ở bộ nhân sự rất nhanh, Tô Mộng vừa về đến văn phòng, thì tài liệu cũng được gửi đến.

 

Mở tài liệu ra, lật từng trang cho Thẩm Nhất xem: “Cậu cứ xem kĩ đi, người này, không thể giữ lại được”

 

Nhân viên của Đông Hoàng, có thể có chút nhỏ nhen, nhưng nếu muốn làm hại người khác, thì không thể giữ lại được.

 

Thẩm Nhất tỉ mỉ nhìn, đột nhiên, cầm chặt vào con chuột máy tính, dừng lại: “Chính là cô ấy!”

 

“Trân Mộc Mộc?”

 

Tô Mộng nheo mắt nhìn vào hồ sơ của Trân Mộc Mộc đang hiện trên màn hình máy tính, ảnh của cô ấy, ở ngay trước mặt, đột nhiên, Tô Mộng bật cười: “Tôi không nên mềm lòng.”

 

Bỗng nhiên quay đầu nhìn sang Thẩm Nhất: “Boss bảo cậu đi điều tra chuyện xảy ra ở phòng riêng tầng 6 hôm nay đúng không? Vì thế tôi quay cuồng tìm kiếm như này, cũng tính là đã giúp được cậu rồi chứ?”

 

Thẩm Nhất không phủ nhận: “Tô Mộng chị thật là hiểu Boss”

 

“Không phải là tôi hiểu Boss, mà do tôi thấy Boss đối xử với Giản Đường khác với những người khác”

 

Thẩm Nhất cảm thấy chói tai, Hạ Vi Minh mới là báu vật trong lòng của Boss, chả có liên quan gì đến cô Giản cả: “Có những chuyện chị không biết, đừng phát biểu linh tinh”

 

Tô Mộng không nói gì chỉ bật cười, tự cho rằng người không nên phát biểu linh tỉnh phải là Thẩm Nhất, chứ không phải cô ấy.

 

Thẩm Nhất cười miễn cưỡng, tự cho rằng những chuyện xảy ra ở quá khứ, Tô Mộng sao biết được chứ.

 

“Gọi cô gái này đến đây đi” Anh ấy nói.

 

Tô Mộng gật gật đầu, đối với Trân Mộc Mộc, ngay từ đầu cô ấy đã không có thiện cảm.

 

Trân Mộc Mộc bất ngờ được gọi đến văn phòng của Tô Mộng, cả quãng đường đi đều thấp thỏm không yên.

 

“Chị Mộng” Cô ấy bây giờ đã biết thành thật rôi, không giỗng như khi lân đầu tiên đến văn phòng của Tô Mộng, không tự cho mình thanh cao nữa.

 

“Tôi không muốn vòng vo với cô, cô đem chuyện xảy ra ở phòng riêng tầng 6 hôm nay nói ra đi” Tô Mộng nói ngắn gọn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play