"Tiểu Song, có đói bụng không, khi nào quá ngọ ( buổi trưa) vậy? Quan Thuyền cầm túi tiền cổ đại, trong lòng có chút tân kỳ, chuyện thứ nhất nghĩ đến là hai tiếng lộ trình tiêu hao rất nhiều năng lượng nhiều lắm.

" ---------- Không đói bụng." Nàng vốn định trả lời đã qua buổi trưa, lại sợ nàng cho là mình đói bụng, vội vàng nói thêm một câu.

"Chính là tỷ tỷ đói bụng rồi!" Quan Thuyền dương dương tự đắc, trực tiếp kéo nàng đi vào một quán bán bánh mì loại lớn, bốn văn tiền mua hai cái, còn được tặng hai chén sữa đậu nành. Tuy rằng không có đường, nhưng vị vẫn là nguyên chất. Quan Thuyền nhịn không được muốn thêm một phần, chính mình uống sữa đậu nành, buộc tiểu Kiều cô ngương ăn luôn bánh bột ngô.

Kiều Vọng Song đương nhiên không chịu, chỉ nhân hơn một nửa, Quan Thuyền không có cách nào khác chỉ phải nói thật: "Bánh này rất cứng, tỷ tỷ ăn không quen a..."

"tỷ tỷ bị đói thì làm sao bây giờ?" Nàng quả thực lộ ra hai gò má non mềm như đậu hũ mới ra cùng với đôi tay ôn nhuận sáng màu nên Kiều Vọng Song không phản bác lời của nàng, lại lo lắng nàng trở về bị đói.

Quan Thuyền nheo mắt lại uống sữa đậu nành, phất tay nói: "Sao tỷ có thể bị đói, muội ăn nhanh đi, trong chốc lát ta đi mua chút đồ vật rồi trở về."

Kiều Vọng Song dù sao nhỏ hơn nàng nhiều như vậy, thấy nàng không muốn nói về vấn đề này, chỉ đành phải ngoan ngoãn gặp miếng bánh mì cỡ lớn, mang theo nàng đi dạo trên trấn. Quan Thuyền không biết mình phải ở chỗ này bao lâu, đối với cuộc sống tiếp theo không thể lập tức có kế hoạch, mê mang không có gì rõ ràng. Không có khái niệm cụ thể nên mua cái gì, dù sao chính xác cần một chút ------------ lương thực.

Nghĩ đến cái này nàng liền rối rắm, nên mua nhiều hay ít? Mười dặm đường a, bốn cánh tay của hai người khiêng về trở về a? Kiều Vọng Song nói: "Tỷ tỷ, trong nhà còn có chút bột thô, tỷ ăn gạo trắng, muội đi đến nhà ngũ di đổi một chút, không cần mua ở trên trấn."

Đúng rồi, lúc này ở thôn dân vẫn có thể trao đổi mua bán, đều không phải mua từ cửa hàng hàng, giá cả còn thực lời. Quan Thuyền tỉnh ngộ quay lại, cười nói: "Cũng tốt, hiệu quần áo có bán quần áo sẵn không?"

"Không có, tỷ tỷ xả thất bước đi, ba, nằm ngày tới nhận là được."

Lúc mua vải, Quan Thuyền lại có rất nhiều rối rắm, thời đại này tiền mua vải không thể rẻ, hơn nữa vải vóc nàng thấy tro bụi thường không được tự nhiên.... Điếm chủ thấy bộ dáng nàng như vậy, nghĩ là một vị tiểu thư nhà giàu nào, liên tục đem các loại tơ lụa mới về tốt nhất trong điếm lấy ra, vừa mềm vừa mượt không làm xước da. Quan Thuyền sờ thấy quả thật không tồi, vừa hỏi giá cả, nàng hốn độn, mua một mảnh xong, lúc sau nàng quả thực cảm thấy gặp nguy hiểm ngạ quỷ ( quỷ đói) ở thời đại này.

Cuối cùng chọn loại vải thô giống như trên người Kiều Vọng Song, trước tiền đành làm một bộ để tạm. Nàng để cho Kiều Vọng Song chọn một mảnh mình thích, lúc còn có thể lựa chọn, nàng kiên quyết tỏ vẻ mình còn có y phục để măc, kiên quyết không cho nàng tiêu pha.

Quan Thuyền quên việc tính tiền dư trong tay, không cưỡng cầu. Đi dạo một lần, đem mọi vật ở nơi này mơ hồ hiểu một ít, lại mua không ít muối, hai người đi trở về.

Lúc ra khỏi trấn, đi qua một bà bán đường, Quan Thuyền gọi bà lại, mua hai viên. Tiên tay cho Kiều Vọng Song một viên, chính mình vừa đi vừa ngậm. Nghĩ thầm rằng, đây là lần đi dạo phố mà nàng mua ít nhất. Kiều Vọng Song nhìn viên đường trong tay, cảm thấy tỷ tỷ là một nữ tử thật thích ăn vặt, tự nhiên nhận mà không động đến, một tay cầm năm cái bánh bao thịt nàng vừa mới mua, vẫn còn bốc hơi, nói là trên đường đói bụng có thêm đồ ăn.

"thật sự là ngọt a ------ tiểu Song, muội sao lại không ăn?" Đường là thứ tốt, sẽ làm cho người ta cảm thấy may mắn hạnh phúc. Quan Thuyền cảm thấy tích tụ được không ít năng lượng, phát hiện tiểu cô nương ở bên cạnh một mực yên lặng bước đi, chọc chọc đầu vài của nàng: "Nếu không ăn sẽ chảy mất, lãng phí, rất đáng tiếc."

Nàng làm sao lại muốn lãng phí, thời tiết nóng sẽ chảy mất? Kiều Vọng Song biết lý do của nàng đặc biệt nhiều, đem đường cho nàng, nói: "Tỷ tỷ ăn đi."

Quan Thuyền tà tà nhìn nàng: "Tiểu Song, muội muốn biến tỷ tỷ thành người xấu, cướp đường của tiểu hài tử ư?"

Kiều Vọng Song nghiêm mặt nói rõ: "Tỷ tỷ, muội không phải tiểu hài tử."

"Hảo hảo, muội không phải tiểu hài từ, muội là đại cô nương."

***

Qua hơn bốn tiếng, đường về cao thấp quanh co, Quan đại tiểu thư rốt cuộc không khiêng nổi chân, chân vừa tê vừa nhũn tự dưng cầu có chiếc xe ngựa xa hoa đến đây, kể cả lừa xấu nàng chưa thấy cũng được a! Kiều Vọng Song giữ chặt tay nàng: "Tỷ tỷ, để muội giúp tỷ đi."

Sức chân của nàng so ra kem coi như thôi, còn không có vô dụng đến mức muốn nâng nàng đi? Tránh ra cánh tay đưa tới lẩm bẩm: Ta không hy vọng xa vời có bảo mã. Đột nhiên thật hâm mộ người khác trong TV cưỡi lừa lông ngắn lắc lư trên đó a, ai! Lúc này hiện ra một con ở trước mắt ta, ta cũng..."

"Ân, ngang--------" Trời cho tiếng lừa.

Quan Thuyền quay về hướng có tiếng động xem xét. Một nữ nhân lớn tuổi cưỡi một con lừa lôi kéo một con lừa khác từ trên lối rẽ đến gần. Con lừa chậm chạp phát ra vài tiếng phun. Lão phụ kia thấy các nàng thuận miệng hỏi: "Tiểu thư, mua lừa sao? Lừa cái tốt nhất, mới nuôi được ba năm, còn đang khỏe mạnh đây!"

Quan Thuyền lúc này căn bản không nghĩ ngợi nhiều như vậy, theo lời nàng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Lão phụ vốn không trông cậy vào vào người tùy tiện gặp sẽ mua lừa, nghe nàng hỏi giá, đối nàng tươi cười: "Tiểu thư nếu muốn, liền lấy hai lượng bạc đi."

Kiều Vọng Song bắt lấy ống tay áo của Quan Thuyền, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, muội còn tưởng tỷ nói đùa, tỷ mua lừa làm gì?"

Quan Thuyền vỗ vỗ tay nàng, chuyển hướng lão phụ, nghiêm túc nói: "Đại nương, lừa của ngươi khỏe mánhao?"

Đại nương phát vào lưng con lừa, con lừa kia lập tức khoan khoái hí lên, nàng cười nói: "Nhìn xem, rất tinh thần. Ta đây cũng là đang cần nên mới bỏ được bán nó."

"Ta không có bạc, một quan tiền được không?"

"Đương nhiên hảo, lão phụ ta đỡ phải đi đổi." Hai ngươi giao tiếp Quan Thuyền mạc danh kỳ diệu mua một con lừa, nàng ở cổ đại có được "Động sản" đầu tiên. Nàng nình con lừa nhở đang mờ mịt nhìn mình, hỏi: "Tiểu Song, muội có biết cưỡi nó không?"

Kiều Vọng Song gật gật đầu, thật sự thấy khó hiểu tại sao nàng lại mua lừa, nàng là tính toán sẽ không đi hay là sẽ đi đến một nơi rất xa ư?

Nàng đem vãi vừa mới mua lúc nãy phủ một lớp lên lưng lừa, chỉ lên nó nói: "Tỷ tỷ ngồi lên trên đi."

Quan Thuyền đối với cưỡi lừa không thể nghi ngờ là tò mò, không có từ chối. Thử vị cổ lừa đem hai lên lưng lừa. Con lừa bất mãn run người lên một chút. Nàng cả kinh theo bản năng lấy kéo lỗ tai lừa. Con ngựa lắc người càng mạnh hơn. Quan Thuyền sợ tới mức đột nhiên rút tay về sau, sau đó lại lập tức ôm lấy cổ nó.

Con lừa bị khó thở, lớn tiếng kêu lên cùng nhảy loạn, Kiều Vọng Song giơ tay không khách khí phát mạnh nó một cái. Nó rầm rĩ co rúm ngoan ngoãn trở lại. Nàng đi từng bước theo bên cạnh Quan Thuyền, tiện tay bẻ một nhánh cây, một mặt để đuổi lừa đồng thời cũng che chỡ để Quan Thuyền không bị ngã xuống.

cảm giác mới lạ đã chiến thắng sợ hãi, trên đường Quan Thuyền đã có thể cưỡi trở về thôn. Nàng nhường mấy lần, Kiều Vọng Song đều lắc đầu: "Tỷ tỷ ngồi đi, con đường này muội đi quen rồi."

Đứa nhỏ này ngược lại đem Quan Thuyền thành đứa trẻ để chiếu cố. Sau khi trở về trời đã tối, Quan Thuyền đem mấy đồng tiền còn lại đưa cho Kiều Vọng Song: "Muội thay tỷ giữ đi, tự tỷ giữ khẳng định hai ngày sau là hết."

Lời nàng nói là sự thật. Kiều Vọng Song giật mình một chút, Quan Thuyền bỏ lại tiền, đem con lừa dẫn ra au bếp để tìm cỏ cho nó ăn. Thấy nàng hứng thú bên cạnh con lừa, Kiều Vọng Song đi qua giảng giải với nàng vài câu, sau đó trở về phòng bếp múc một bát thóc, sau đó đặt vào cối nghiền vỏ thóc thành gạo.

Hai người sau khi ăn xong cơm chiều, thu xếp xong cho con lừa, sắc trời đã gần tối. Trong nhà không có vật gì chiếu sáng, các nàng đành phải sớm rửa mặt đi lên giường. Quan Thuyền không có thói quen đi ngủ sớm, Kiều Vọng Song lần đầu tiên gần gũi với một tỷ tỷ thú vị như vậy, tự nhiên rất muốn tìm hiều thêm về nàng ------ Hai người tiếp tục tiến hành việc giết thời gian của nữ nhân, chính là nói chuyện phiếm.

Quan Thuyền thông qua thông qua lời nói và hành động của cô bé dần dần hiểu biết thế giới thần kỳ này. Kiều Vọng Song cũng thông qua nàng mà chạm đến bầu không khí chưa từng được cảm nhận, cả hai đều thật thoải mái.

Ngày thứ ba, Quan Thuyền cùng Kiều Vọng Song thu dọn rơm rạ trên mặt đất. Quan Thuyền chưa thử qua việc nhà nông, rất hưng trí làm. Rơm rạ nàng buộc hầu như kiều Vọng Song đều phải làm lại, nhưng cô bé không thật sự không ghét bỏ, ngược lại cảm thấy có người ở bên cạnh cùng nhau làm việc rất vui vẻ.

Kiều Đại niên thấy nhà cô bé có một "Biểu Tỷ " xinh đẹp tỏ vẻ tò mò cùng dò xét, sáng sớm đã khiến con gái mình đưa đến chút rau xanh mới hái, thuận tiện đến hỏi thăm. Thấy cửa nhà cô bé đóng chặt, nghĩ là cô bé ở ngoài ruộng, liền thuận tiện vác cái cuốc ra ruộng nhà cô bé hỏi thăm một chút. Kiều Đại niên hỏi đông rồi hỏi tây, Quan Thuyền lễ phép nói chuyện, cuối cùng chiếm được thân phận khó có thể lay chuyển được.Biểu tỷ bà con xa với Kiều Vọng Song.

Những người hàng xóm không có tâm tư gì xấu, nhưng tò mò là vẫn có, hỏi không được gì cũng không rõ gốc rễ, cười vỗ bả vai Quan Thuyền: "Kiều tiểu tỷ là một hài tử đáng thương, Quan tỷ tỷ về sau quan tâm nàng nhiều hơn một chút. Mệt nỏi nửa ngày rồi không có miếng nước mà uống, như thế này đi, Ngươi đến nhà Đại Niên di ăn cơm đi!"

Quan Thuyền nghĩ đến quê của mình cũng như thế, khách xa nhà ai đến cũng sẽ được hàng xóm mời đi ăn cơm, cười vui vẻ nói: "Cám ơn Đại Niên di, chính là hôm nay cháu vùng tiểu Song vẫn tốn chút thời gian mới làm xong. Mặt mũi bẩn thỉu thật ngại quá, để hôm khác tới chào hỏi, cũng cám ơn dì đã chiếu cố tới tiểu Song."

Kiều Đại Niên nghe nàng nói chuyện lễ phép, hảo sảng cười nói: "Nông dân chú ý gì những thứ này! Các ngươi dọn dẹp xong thì đến nếm thử tay nghề của thúc thúc ngươi chút!"

Quan Thuyền bất dắc dĩ nhìn về hướng Kiều Vọng Song, cô bé thuần thục buộc lại bó rơm, lau mồ hôi nói: "Ngũ di, ngày mai bọn cháu đến, đúng lúc có luá mạch thô đem qua cho nhà dì một chút."

Quan Thuyền dù sao cũng là khách của Kiều Vọng Song, chủ nhà đều đã nhận lời mời, Kiều Đại Niên không hề kiên trì, mạnh mẽ vỗ bả vai nàng: "Ngày mai đến sớm đi, bảo thúc thúc làm bánh nướng áp chảo cho các ngươi ăn."

Hai người cười đùa thu dọn xong một khối ruộng. Về đến nhà đã qua chính ngọ. Hôm qua gạo giã vẫn còn lại một chút, nấu cơm, hái chút rau xanh luộc cùng chút muối, xem như ăn chay. Sau khi ăn xong, dọn dẹp kho thóc lại một chút, cho lừa ăn, cũng đã qua hơn phân nửa ngày.

Buổi tối, vô luận như thế nào Quan Thuyền cũng muốn tắm, nghĩ dù sao cũng là thời đại nữ tôn, nàng đến bờ sông tắm cũng phải tắm! Kiều Vọng Song đương nhiên không có khả năng để nàng tắm nước lạnh, đành đun một nồi nước, tìm một bồn gỗ to rửa sạch sẽ, để cho nàng tắm rửa.

Tuy rằng không có đầy đủ tiện nghi, cố gắng một chút cũng coi như xong: "Thật thoải mái a!"

Ngày thứ tư, đi ăn nhà người khác, Cách không xa nhà Kiều Vọng Song có một hồ nước, nàng sớm đi chân trần lội xuống bắt cá, cùng nhau đem qua.

Quan Thuyền kinh ngạc nói: "Cá thật sự không có ô nhiễm a! Có thể tùy tiện bắt, lúc sau có thể bắt thêm một con nữa để chúng ta uống canh a!"

Kiều Vọng Song gật đầu: "Tỷ tỷ muốn ăn thì ngày mai muội mang tỷ đi bờ sông bắt con lớn hơn." Quan Thuyền cao hứng khoác bả vai của nàng cùng đi ăn chùa cơm. Con lừa bắt đầu phát huy tác dụng, mắt bị sờ nắm, nó oán niệm người nào đó thật là tò mò, rất muốn hất mông quăng người nào đó đi xuống, nề hà còn có một tiểu cô nãi nãi ở bên cạnh, không dám xằng bậy.

Kiều Đại Niên kinh ngạc nhà nàng mua một con lừa, hỏi tình huống, cười nói: "Đúng lúc, nhà ta có nhiều bột mì phải xay, thật đỡ phải đi nhờ lão Vương một chuyến!" Con lừa rất muốn trợn mắt, ngất ra đấy...

Ngày thứ năm, Kiều Vọng Song tính toán mang Quan Thuyền đi bờ sông bắt cá, thuận tiện đem quần áo đi giặt. Có mấy người láng giềng cầm trứng, gạo, và mì đến mượn lừa. Kiều Vọng Song là đứa nhỏ thành thật, ngày thường khi mẫu thân bị ốm được các nàng tiếp tế, trong lòng vô cùng cảm kích, liền kêu các nàng để mình đi, đưa cho từng nhà là được.

Quan Thuyền không còn hiếu kì với con lừa như ngày hôm qua, cả ngày làm đã mệt rã rời, Kiều Vọng Song thấy nàng như vậy, đẩy đẩy nàng: "Tỷ tỷ trở về ngủ một giấc, cài chăn kẻo bị lạnh."

"Được rồi, muội trở về sớm một chút nha, sau khi tỷ dậy mà không thấy, sẽ ăn hết mọi đồ ăn trong viện."

"Tỷ tỷ yên tâm ngủ, nếu đồ ăn không xong, muội trở về gọi tỷ."

"Hảo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play