Mười chín tuổi, phần lớn thời gian ta đều đánh xe, đi khắp các thôn trấn, không có chuyên gì đều để tiểu Hắc cho hàng xóm mượn. Đại niên di đến nói chuyện hôn nhân lại bị ta một lần nữa cự tuyệt. Ta liền nói rằng mấy ngày trước nhà tranh cháy, phải chờ ít nhất hai ba tháng nữa mới sửa xong, không có thời gian thành thân.
Có kinh nghiêm của năm đó, ta đem tiền bạc không dùng đến để trong bình sứ, đặt ở trong chuồng của Tiểu Hắc. Nếu trong phòng có thiệt hại cũng chỉ có quần áo cùng đồ vật, không bị động đến vốn liếng. Động thổ cũng tính là đại sự, ta tính toán xây phòng trúc, bên ngoài đẹp mà nguyện liệu cũng dễ tìm. Ở trên trấn có một vị sư phụ hiểu về kiến trúc, mời nàng đến trao đồi một lần. Dưới chỉ điểm của nàng ta xây một ngôi nhà mới. Ba căn phòng một căn bếp, mái hiên liền kề nhau, thoạt nhìn giống như một tiểu viện nhỏ gọn. Bốn tháng sau, ta có nhà mới, lại tiêu tốn hết toàn bộ tích cóp.
Ta nghĩ, tỷ tỷ sẽ thích bên ngoài như vậy. Mái nhà cong rộng chừng một thước, đằng trước trúc trải thật dày, mùa hè có thể đi chân trần giẫm trên đó mát lạnh. Mùa đông có thể dứng ngoài hành lang ngắm tuyết.
Ta vẫn tin tưởng tỷ tỷ sẽ đến vào một ngày nào đó ở trong năm. Nàng quả thật vẫn là đến đây. Kinh ngạc nhìn căn nhà mới xanh màu trúc, nàng không dám xác định hỏi: "Tiểu Song, đây là nhà muội sao?"
"Đúng vậy." Nhà của chúng ta.
Lúc này đã bắt đầu vào mùa mới, tỷ tỷ muốn cùng ta cùng nhau ra ruộng. Nàng cởi giày, xắn ống quần lên tận đầu gối, lộ ra cẳn chân trắng bóng, mảnh khảnh. Ta biết nàng không biết những việc này, đề nghị nói: "Tỷ tỷ, tỷ ở trên ruộng chờ ta là được rồi."
Nàng khoát tay, bước chân xuống ruộng, nói: "Tiểu Song, nhiều việc như vậy, muội đẻ tỷ giúp muội đi thôi."
Đất bùn dày dần đến cẳng chân nàng, gần đến tận đầu gối, đi lại thực cứng nhắc. Tỷ tỷ lại cảm thấy mới mẻ, cần thận dạng hai tay giữ thăng bằng, từng bước, từng bước đi vào giữa ruộng. Ta chỉ có đành phải vững vàng dắt tay nàng đi đến đầu ruộng, dạy nàng cấy mạ. nàng hiếu học nhìn động tác của ta, khom người học theo, cầm theo bốn nhánh mạ cắm xuống ruộng. Có chút lệch lạc, nàng chỉnh chỉnh vẫn là không ổn lắm.
"Như vậy." Ta rút cây mạ ra, cúi bên cạnh nàng làm mẫu cho nàng xem: "Gốc mạ phải được cắm vững, không thể cắm quá sâu cũng không thể để nông quá, nếu không đều không sống được."
"Ừ." Nàng lại học theo ta làm, thoạt nhìn không thế nào làm tốt như quen tay. Ta cầm cổ tay của nàng một lần nữa đè xuống: "Tỷ tỷ, là như thế này."
"Không khó thôi." Nàng cẩn thận thử nghiệm. Hai người góp sức, một khoảnh ruộng rất nhanh đã cấy xong. Nàng trồng nhiều, một lúc sau cũng có chút quen tay. Ta kiểm tra thêm một lần, không có gì lo ngại, chúng ta lên ruộng. Cúi người ở ruộng nước rửa qua một lần. Tỷ tỷ ở phía sau nằm dài trên cỏ, vắt chân đong đưa rất nhàn nhã.
Ta ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi: "Mệt mỏi?"
"Không có. Xuống ruộng cấy mạ tốt lắm. Chỉ là muốn cảm thụ một phần yên ả sau công việc lao động."
Ta nằm xuống bên cạnh nàng, không khỏi hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ nguyện ý trải qua những ngày như thế này không?"
"Tỷ cũng không biết..."
***
Thời tiết tốt lắm nên lên núi đốn củi, đương nhiên là đi cùng tỷ tỷ. Dọc đường đi nàng thật hưng phấn, nói đây thật sự là núi a, cây cỏ a, cây cối a, động vật hoang dã trên núi a, có thể có cái gì hi hữu như thần dược, cỏ linh chi không? Có thể thấy được mỹ hồ ly tinh như trong truyền thuyết không?
Ta nói cho nàng: "Tỷ tỷ, núi thấp." Cây cối to lớn là có, linh vật chưa từng thấy.
Vậy cũng không đánh mất được sung sướng tích lũy trong lòng nàng. Nàng lại nói về những điển cố phát sinh ở trên núi, tỷ như có nhiều tài tử giai nhân ở trên núi gặp nhau, nhiều anh hùng trong núi cứu mỹ nhân, nhiều nam nữ ở trong núi ước định, nhiều cao nhân ở trong núi rừng ẩn cư, nhiều hậu bối ở vực sau có kỳ ngộ...
"Kỳ ngộ lớn nhất của ta là gặp chồn bạc."
Tỷ tỷ nghiêng đầu hừ một tiếng: "Xem ra khồn có hồ ly tinh, hồ ly vẫn là có tồn tại."
Mắt thấy đường đi càng ngày càng dốc, ta kéo tỷ tỷ, dặn dò nàng cẩn thận kẻo trượt. Đi qua đoạn đường dốc này, sau đó đi đến được chỗ đất tương đối rộng lớn, bằng phẳng, ta buông túi nói cho tỷ tỷ: "Cành khô héo, mà thấp có thể trực tiếp bẻ gẫy, cần thận dừng để xước vào mặt."
Tỷ tỷ đi lên sau hay dùng dao chặt cành, nghe câu này quay đầu lại lếc mắt ta một cái: "Muội cũng cẩn thận đừng thương đến mặt..." Ta xấu hổ.
"Tiểu Song, thương đến mặt liệu muội có ghét bỏ tỷ tỷ không?"
"Sẽ không."
"Tốt lắm ----------- tỷ bị hủy dung liệu muội sẽ nuôi tỷ cả đời?"
"Hảo."
Tỷ tỷ vui đùa xong, lại nghiêm túc mà cẩn thận tìm nhặt cành khô, chặt bỏ để vào trong giỏ trúc. Ta chặt bỏ vài nhánh cây thô, không mấy khắc đã đầy giỏ trúc. Tỷ tỷ nói: "Đốn củi cũng chơi thật vui a. Đúng rồi, tiểu Song, trên núi có cây ăn quả không? Mùa này có hoa quả gì đặc biệt?"
"Quả trám." Cũng không biết là loại quả gì, màu chính là xanh đen, mọi người gọi như vậy, vị ngọt chát: "Tỷ tỷ muốn ăn?"
"Khó hái không?" Chúng ta tìn xem sao?"
"Ân." ĐI thêm một đoạn ngắn, chúng ta thật tìn được mấy cây trám có quả. Cây rất cao, tỷ tỷ ngẩng đầu hỏi: "Có phải là cần dùng đá ném rụng xuống?"
Ta buông giỏ trúc, bắt tay lựa theo nhánh cây trèo lên, nhìn chuẩn một nhánh cây có nhiều quả mà đi qua. Tỷ tỷ ngửa đầu kêu lên: "Tiểu Song, muội cẩn thận một chút nha."
"Tỷ tỷ, đem giỏ trúc lại gần đây chút." Nàng vội vàng đem nó để dưới chỗ của ta, khẻ nhếch miệng cẩn thận nhìn lên trên. Bẻ một nhanh cây dài nghiêng người cố gắng gõ vào chùm quả xum xuê, một lúc sau quả rơi xuống dưới, đa số đều rơi vào giỏ, mấy quả lăn ra dưới đất, tỷ tỷ rất nhanh nhặt để vào trong giỏ.
"Tiểu Song, đủ rồi, xuống đây đi." Tỷ tỷ nhảy nhót hướng ta vẫy tay, ta ổn định thân mình quay lại thân cây, lưu loát đỡ lấy thân cây nhảy xuống. Nàng đột nhiên nhào vào ôm lấy ta, vỗ vỗ lấy lưng ta cười nói: "Tiểu Song, thật lợi hại a."
"Tỷ tỷ --------" Đây không tính là cái gì.
Chúng ta vừa gặm quả vừa xuống núi. Ngũ di thế nhưng đứng trước cổng thôn chờ, nói là nhà nàng có thân thíc phải về Lâm trấn, nhờ ta đi một chuyến. Ta nhìn tỷ tỷ, nàng cười nói: "Muội đi đi, giữa trưa tự tỷ nấu cơm ăn."
Ngũ di nói: "Cháu nếu lo lắng Quan tỷ, nàng đi đến ăn cơm nhà ta là được rồi."
Lâm trấn không tính gần, đi một chuyến ít nhất phải đến trời tối đen mới có thể trở về. Tỷ tỷ một mình có thể sợ hay không, nàng có thể đột nhiên lại không thấy hay không...
Trong lòng ta do dự, Đại Niên di thúc dục nói: "Kiều nhi chần chừ gì đâu! Cháu nếu ngại về muộn, ở qua nhà tím một đêm là được!"
Ta như thế nào lại ghét bỏ yêu cầu khó có được của Đại Niên di, chính là --------- thôi: "Tỷ tỷ, trong phóng có gì tỷ tùy tiện làm, những cái khác để lại cho ta làm."
"Được rồi! Muội nhanh đi thôi! Tỷ sẽ chiếu cố mình." nàng cười cam đoan. Về đến nhà ta liên đánh xe bò ra ngoài. Nàng vội vàng lấy ra vài quả trám thả trên xe, lại lấy túi nước thả lên: "Đói bụng chịu khó ăn chút hoa quả, khát uống nhiều nước."
"Tỷ tỷ cũng thế, ta không trở về tỷ đi ngủ trước..."
"Được rồi, được rồi! Muội đi đi, nói giống như sinh ly tử biệt. Sau khi trở về muội có thể mang cho tỷ điểm tâm Tô dung cao trên Lâm trấn, tỷ sẽ để dành cơm chiều nha." .
ngôn tình hayChưa bao giờ ta đánh xe lại lo lắng như vậy. Người thân của Ngũ di nói chuyện cùng, ta cũng không yên lòng ứng phó. Sau khi đưa các nàng tới nơi liền quất roi rời đi. Nhớ lời tỷ tỷ nói Tô dung cao, vội vàng đi mua, đã khuya mới trở lại trong thôn. Từ ngoài công thôn trở về, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái, không hiểu có chút chờ mong có chút sợ hãi, hành động thật cẩn thận, muốn cho trâu đi chậm một chút, nhưng lực vung roi một chút cũng không giảm...
Khi nhìn thấy trong phòng ánh sáng yếu ớt, trái tim lửng lơ của ta rốt cuộc trở về mặt đất, chỉ còn lại tràn đầy vui mừng. Tỷ tỷ nghe thấy động tĩnh, mở cửa cười nói với ta: "Tiểu Song, muội đã về rồi."
"Đúng vậy, ta đã trở về."
Tỷ tỷ xới ở trong nồi một bát cơm trắng, sắp lên trên ít thịt băm xào với dưa muối, vẫn còn có hơi ấm bốc lên. Có lẽ ta vẫn luôn theo đuổi chút nhẹ nhàng ấm áp... nàng cầm bát nhét vào tay ta thúc giục: "Đói bụng đi? mau ăn, tỷ không biết chừng nào muội trở về. Nấu xong cũng không chờ muội, cũng may bây giờ vẫn chưa lạnh hết."
"Tỷ tỷ..."
"Cái gì?"
"Không có việc gì."