Edit: Huyên Uyển nghi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
 
Hắn lật một trang sách, trong lòng thầm nghĩ, ngoại trừ giọng nói, ánh mắt nhìn hắn cũng kém hơn rất nhiều.
“Vâng...”
Tú Thường tại bối rối cụp mắt, bàn tay giấu trong tay áo dùng sức nhéo mạnh đầu gối, trên đùi truyền đến một cơn đau rát.
Dù sao Giản Tần cũng đã nói, hiện giờ có Cảnh Nhân cung chống lưng cho nàng ta.
Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thượng, lòng hạ quyết tâm, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất: “Hoàng Thượng! Nô tỳ muốn thỉnh cầu Hoàng thượng một ân điển, cầu xin Hoàng thượng dù như thế nào cũng tha tội cho Nguyệt Thường tại, muội muội của nô tỳ .” 
Ngung Diễm nghe được lời này, ánh mắt mới rời trang sách nhìn về phía nàng ta lần nữa. Hắn nhướng mày, ngồi thẳng dậy, để sách qua một bên, nhìn xuống nàng ta rồi nói: “Nguyệt Thường tại? Nàng ấy có chuyện gì mà cần trẫm phải tha tội?”
“Hoàng thượng.” Tú Thường tại quỳ lê hai bước về phía trước, nhu nhược đáng thương nằm rạp xuống bên chân Ngung Diễm, ngập ngừng khóc thút thít nhỏ giọng nói: “Nô tỳ rất lo lắng cho muội muội. Nghe nói muội ấy hầu hạ thánh giá, a mã nô tỳ đã không thể chợp mắt mấy ngày liền. Không phải chỉ vì hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, mà còn sợ muội ấy, sợ muội ấy lớn lên ở hoàn cảnh đó, đường đột mạo phạm Hoàng thượng, phạm phải tội đại bất kính, như vậy chẳng phải Thiện phủ trở thành tội nhân của thiên hạ sao.”
Nàng ta vừa nói xong, vẻ mặt Ngung Diễm cũng chìm xuống.
Một lúc lâu sau, bên trên rơi xuống ba chữ: “Nói tiếp đi.”
Lúc này trong lòng Tú Thường tại mới có chút yên tâm, nàng ta lại dập đầu, uyển chuyển nhẹ nhàng nói: “Có vài việc Hoàng thượng cũng nên nghe thấy. Vị muội muội thứ xuất này của nô tỳ, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở bên ngoài Thiện phủ. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nếu không phải mệnh cách của muội ấy là Thiên Sát Cô Tinh, thật sự không may mắn, thì làm sao a mã nhẫn tâm gửi nuôi cốt nhục thân sinh của mình ở bên ngoài.
Năm muội muội sáu tuổi, vì không đành lòng nên a mã đã đón muội muội về Thiện phủ nuôi nấng. Nhưng không ngờ rằng, Tú Nguyệt muội ấy ngoài mặt đối với vị đích tỷ là nô tỳ cung kính thân cận, vậy mà lại âm thầm hạ độc trong thức ăn của thân tỷ tỷ này, muốn mưu hại tính mạng của nô tỳ!
A mã và ngạch nương sợ tới mức tay chân lạnh băng. Thì ra lúc muội ấy đến Thiện phủ, lòng đã mang ý nghĩ xấu xa. Dù tuổi còn nhỏ nhưng lòng dạ lại ác độc như vậy.

Bên trong Dương phủ chướng khí mù mịt, vốn vì tàng trữ cấm dược mà bị triều đình hỏi tội. Tú Nguyệt từ nhỏ lớn lên ở phủ đệ như thế, không biết mưa dầm thấm đất lâu ngày học được bao nhiêu thủ đoạn bỉ ổi. Nô tỳ, nô tỳ thật sự rất sợ, mệnh cách của nàng ta lại thêm tâm tính như vậy, nếu phụng dưỡng ở ngự tiền, vạn nhất có hành vi gây bất lợi với Hoàng thượng, vậy…”
Nói đến đây, nàng ta ngưng lại đúng lúc, cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoàng thượng. Nàng ta không tin khi biết Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt là nữ tử như vậy, trong lòng Hoàng thượng sẽ không tồn tại chút gút mắc gì.
Ngung Diễm ngồi ở bên trên, từ đầu tới cuối vẫn không nói lời nào. Tựa như hắn vẫn đang nghe Tú Thường tại nói, nhưng ánh mắt lại thâm trầm làm Tú Thường tại không đoán được thánh ý.
Tú Thường tại không đoán được suy nghĩ của Đế vương, Thánh thượng lại không lệnh cho nàng ta đứng dậy, nàng ta chỉ có thể tiếp tục quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng thở dài nức nở: 
“Đều tại nô tỳ nhất thời mềm lòng. Cùng là nữ nhi của a mã, Tú Nguyệt lại lưu lạc ở dân gian, cả ngày toàn trộn lẫn với những người thô bỉ chẳng ra gì. Nhìn thấy một nữ tử đứng đắn sắp bị hủy hoại cả đời, nô tỳ mới muốn cầu xin a mã mang muội ấy tiến cung, tìm cho muội ấy một cung điện yên tĩnh, để nô tỳ trông nom, bình bình yên yên mà trải qua một đời.
Ai ngờ muội ấy lại không cam lòng như thế, tâm cao ngất ngưởng, âm mưu leo lên hoàng ân. Nguyệt Thường tại có hôm nay, nô tỳ không thể trốn tránh trách nhiệm. Nô tỳ, nô tỳ thương muội muội, nhưng an nguy của Hoàng thượng liên quan đến vận mệnh của muôn dân thiên hạ. Nô tỳ không thể vì lòng riêng của bản thân mà không màng đến an nguy của Hoàng thượng. Nô tỳ chỉ muốn cầu, cầu xin Hoàng thượng khai ân, niệm tình nô tỳ thẳng thắn thành khẩn mọi việc mà tha cho muội muội, giữ lại cho muội ấy một con đường sống. Nô tỳ tạ chủ long ân!”
Nàng ta than thở khóc lóc, tê tâm liệt phế, hồi lâu sau, lại không thấy được tức giận lôi đình như dự đoán.
Ngung Diễm hạ tầm mắt, ngồi lẳng lặng trong chốc lát. Một lúc lâu sau, hắn lấy quyển sách trên bàn kia mở ra xem một lần nữa, như thường nói: 
“Không cần phải tạ ơn trẫm sớm như vậy.”
“Đợi đến khi Nguyệt Thường tại phạm sai lầm, mới là lúc ngươi đến cầu tình.”
Tú Thường tại nghe được lời này, ngẩn người ra.
Sao lại phản ứng thế này?
Hoàng thượng nói như vậy, là tin lời nàng nói nhưng không nói ra, hay là không tin đây?
Những gì Giản Tần nương nương dặn dò nàng, đều là ý tứ từ Cảnh Nhân cung truyền xuống. Một khi Hoàng thượng biết được hành vi của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt, sẽ băn khoăn đối với việc nàng hầu hạ trước mặt vua. Vả lại, trong sạch là vấn đề quan trọng nhất đối với nữ tử, nàng ta thổi phồng đúng chỗ, sao Hoàng thượng lại không sinh lòng nghi ngờ. Huống chi Hiền Phi nương nương còn chỉ cho nàng ta một con đường sáng, một khi Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt bị hạch tội, vì hôm nay nàng tới báo trước thì Thiện phủ có thể tránh liên lụy.

Chỉ là ý tứ của Hoàng thượng… nàng ta thật sự nhìn không thấu. Đương kim Thánh thương ngấm ngầm nhẫn nhịn Hòa Thân mấy năm, một khắc trước khi tiên đế băng hà còn nói cười vui vẻ, tiên đế đi không quá hai ngày, hắn đã lập tức xử tử. Hoàng thượng lòng dạ thâm sâu, nàng ta khó mà suy đoán dự tính.
Trở về Khải Tường cung, không biết phải giao phó với Giản Tần như thế nào.
Nghĩ một hồi, nàng ta kiên quyết nói: “Hoàng thượng, thứ cho nô tỳ nhiều lời. Muội muội này của nô tỳ, nếu muội ấy muốn tính kế đối phó với ai thì sẽ dốc sức lấy lòng, muôn vàn cung kính với người đó. Mục đích chỉ là để người khác buông lỏng phòng bị, sau đó nhân cơ hội ra tay.”
“Từ nhỏ muội ấy đã là như vậy. Lúc ấy nhập phủ, muội ấy vô cùng tốt với nô tỳ, thế nhưng trong lòng lại cất giấu tâm tư muốn mưu hại nô tỳ. Không biết muội ấy đối với Hoàng thượng như thế nào? Hoàng thượng là vua của một nước, vì xã tắc suy tính, nếu muội ấy cũng như vậy, Hoàng thượng cần phải đề phòng."
Nàng ta nói đến đây, bàn tay đang cầm sách của Ngung Diễm càng nắm chặt hơn, mắt nhìn xuống nàng ta đang quỳ gối bên dưới.
Nữu Hỗ Lộc Tú Dao hơi sợ hãi, hôm nay nàng ta nói quá nhiều, nói nhiều ắt sẽ có sai sót.
Trong chớp mắt, nàng ta mơ hồ có ảo giác Hoàng thượng muốn giết mình.
“Trở về chỗ ngồi của ngươi đi.”
Qua một lúc lâu, Hoàng thượng thu hồi ánh mắt, không nhìn nàng ta nữa.
“Vâng, vâng.”
Tú Thường tại thấp thỏm nhìn sắc mặt Hoàng thượng, vội vàng bò dậy quay lại chỗ ngồi ở đối diện.
Ngung Diễm đặt quyển sách trong tay lên bàn, không còn tâm trạng để đọc nữa.
Hắn là vua một nước, chuyện Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt có thể mang đến tai họa hay không, hắn không thèm để ý. Nếu là sự thật, trước đó nàng đã cứu hắn một mạng, hắn thân là Đế vương, dĩ nhiên sẽ không thiếu ân cứu mạng của một tiểu nữ tử như nàng, mà canh cánh việc này trong lòng.

Còn về danh tiết của nữ nhi, toàn bộ thân thể nàng đều bị hắn chiếm hữu, lúc nàng vào cung có còn trong sạch hay không, hắn là người rõ ràng nhất.
Thế nhưng… mấy ngày nay, nàng đối với mình dịu ngoan, cung kính, phụng dưỡng săn sóc. Trước giờ hắn chưa bao giờ cẩn thận nghiên cứu, trong đó có bao nhiêu thật tình, mấy phần giả ý.
Nếu sự thật giống như những gì Tú Thường tại nói, nàng đối với mình chỉ có tính kế, qua loa lấy lệ, chưa bao giờ đặt hắn trong lòng?
Đủ loại dáng vẻ của nàng khi ở trước mặt hắn lần lượt hiện lên trong đầu, càng nghĩ càng cảm thấy toàn thân từng đợt rét lạnh.
Rất nhiều thời điểm, hắn nhận ra được nàng hư tình giả ý, chỉ là chưa bao giờ cẩn thận suy xét.
Chuyện của Trần Đức, lúc tính kế hắn ta, nàng cũng giống như những gì Tú Thường tại nói, cười nói lấy lòng.
Chẳng lẽ nàng đối với hắn cũng như vậy…
Tú Thường tại có chút bất an, nàng ta không nhìn thấu Hoàng thượng. Mãi cho đến khi rời khỏi Dưỡng Tâm điện, nàng ta chỉ an phận ngồi tại chỗ, không nói thêm nửa lời.
Nàng ta muốn thân cận Hoàng thượng, lại bó tay không có biện pháp.
Không biết lúc Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt làm bạn giá, dùng cách gì để trói buộc Hoàng thượng.
...
Buổi chiều ngày ba mươi.
Hoàng đế Đại Thanh hiếm khi được nghỉ ngơi nửa ngày, buổi sáng xử lý những việc triều chính quan trọng, buổi chiều bãi giá Trữ Tú cung.
Hôm nay, các cung trong Tử Cấm thành đều giăng đèn kết hoa, khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng của năm mới. Bên ngoài Trữ Tú cung được bao phủ một màu đỏ rực, phía trước chính điện, phi tần lục cung đang ngồi vây quanh bên dưới nói nói cười cười, tiếp chuyện Hoàng thượng.
Ngung Diễm ngồi ở phía trên, một tay chống trán nhắm mắt dưỡng thần, nghe một đám nữ nhân hậu cung khen tặng lấy lòng, lại không có bao nhiêu hứng thú.
Những lời nói của Tú Thường tại buổi trưa nay vẫn đang quấy rối tâm tình của hắn.

Không ca múa, không món ngon rượu tốt lại nghe mấy lời cát ngôn sáo rỗng của các nàng còn không bằng ngây người ở Dưỡng Tâm điện xem thêm mấy quyển tấu chương, nhìn thêm một cái tấu sớ chiến sự với Bạch Liên giáo.
Nhưng ngày ba mươi hàng năm, trước khi buổi dạ yến chính thức bắt đầu, buổi chiều trò chuyện với hậu cung đã là lệ cũ, không thể không làm. Huống hồ năm nay Hoàng hậu còn bổ sung thêm tiết mục trợ hứng, buổi chiều sẽ chọn ra ba vị trí dẫn đầu làm sủi cảo giỏi nhất từ toàn bộ phi tần trong hậu cung, ngụ ý thêm đại cát đại lợi.
Bởi vì buổi tối còn có dạ yến chính thức nên buổi chiều ở Trữ Tú cung không bày sơn hào hải vị, chỉ có chút trái cây như lê, đào.
Hoàng hậu ở trong phòng bếp nhỏ bận rộn chuẩn bị một lúc lâu, lúc này mới thong thả bước vào Noãn các. Nàng ta lấy ra một cái chung nhỏ trên ngự bàn được Song Lan bưng ở đằng sau: “Hoàng thượng, món này dùng mật từ trăm hoa và quýt chế ra, như ý cát tường, mời Hoàng thượng nếm thử.”
Hoàng thượng không nhúc nhích, trong đầu hắn vẫn đang nghĩ tới cái người làm hắn phiền lòng kia. Hoàng hậu tỉ mỉ múc ra một muỗng, vén tay áo cẩn thận đưa lên miệng hắn.
Nếm thử, hắn hơi nhíu mày: “Quá ngọt.”
Hoàng hậu thản nhiên cười cười: “Sợ ngọt nên đều chọn những quả quýt hơi chua, nhưng lại sợ chua Hoàng thượng, không dám chọn quá chua.”
Hiền Phi ở bên cạnh cười một tiếng: “Chuẩn bị cho Hoàng thượng, nhất định là Hoàng hậu đều tự mình nếm thử mỗi trái quýt xem xem chua hay không rồi mới ngâm mật dâng lên cho Hoàng thượng. Phần tâm huyết này của Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thật sự là hổ thẹn không bằng.”
Hoàng hậu giận gọi một tiếng: “Hiền Phi.”
Hiền Phi lại không thèm để ý, miệng cười cười tay phe phẩy quạt tròn.
Xuân Thường tại phụ họa theo: “Hoàng hậu nương nương hiền lương thục đức, là tấm gương cho thiếp thân học tập.” Nàng ta đứng dậy, dâng lên một đĩa hạt dưa đã được bóc vỏ, cung kính nói: “Xin Hoàng thượng nể mặt.”
Ngung Diễm nhìn hạt dưa đã được bóc vỏ sạch sẽ gọn gàng trong chiếc đĩa, không khỏi nghĩ tới một đĩa nhân quả phỉ ngổn ngang khác. Thật đúng là không thể so sánh.
Hắn vươn tay lấy một ít cho vào miệng, ánh mắt ôn hòa nhìn Xuân Thường tại: “Vừa rồi vẫn luôn không nghe ngươi nói chuyện, thì ra là đang yên lặng phí nhiều tâm tư vì trẫm như vậy. Không hổ danh là đi ra từ bên cạnh Hoàng hậu, hiền huệ dịu ngoan. Trẫm nên thăng phân vị cho ngươi, đây là ngươi đáng được nhận.”
Hoàng thượng vừa dứt lời, sắc mặt một vài phi tần trong điện đã trở nên mất tự nhiên.
Xuân Thường tại cúi đầu thẹn thùng, mím chặt môi, mang vẻ vui mừng uốn gối hành lễ: “Tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng nâng đỡ.”
Ngung Diễm thuận miệng ậm ừ, nhìn những phi tần hậu cung đều đến đông đủ, rốt cuộc người kia đã chạy đi đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play