Ăn cơm xong thì trời đã tối mịt, Đông Phương Huyền đưa cho Lý Thiện một chiếc đèn lồng cũ hồi Tết Nguyên Tiêu dùng để soi đường.

Lý Thiện mang theo đèn đi đến chỗ xe máy, có vài người đã đứng sẵn đó, ai nấy đều cầm đèn pin.

Ánh sáng của đèn pin sáng hơn, khiến cho ánh vàng của đèn lồng trong tay gã có vẻ tầm thường.

Tên Lương thấy cậu Hai không biết từ đâu quay lại, vội vàng tới đón, nhưng nhìn thấy đèn lồng trong tay gã, bèn hỏi: “Cậu lấy đèn lồng này ở đâu thế ạ?”

Đến gần nhìn kĩ thì thấy nó được làm bằng giấy hồ, trên đèn lồng còn bị rách một lỗ nhỏ, vừa xấu vừa nát.

Lý Thiện thổi tắt đèn lồng đưa cho Lương, “Cất đi.”

“Dạ.”

Chiếc xe máy ba bánh đã sửa xong, Lý Thiện lên xe, Lương đảm nhiệm lái xe, tiếng động cơ “vù vù”, chiếc xe vụt đi trong đêm tối.

Trên xe, Lương lên tiếng nói: “Thật ra chuyện làm ăn nhỏ lẻ này cậu Hai không cần phải đích thân đi đâu, hay là ngày mai cậu đừng theo nữa ạ. Bên Cố lão gia kêu cậu mau chóng kết thúc chuyện ở đây để còn quay lại Bắc Bình.”

Lương cảm thấy rất lạ, kể từ khi đến huyện Khang Châu, ngoại trừ cái lần đến sòng bạc chơi, cộng thêm hai lần hẹn gặp Vạn lão gia ra, mấy vụ làm ăn khác ở huyện Khang Châu gã hoàn toàn không hề để tâm đến, lần này đi đến làng trà bàn bạc, cậu Hai cũng giao toàn quyền lại cho chưởng quầy, không ngờ lại bất ngờ đổi ý muốn đích thân đến.

Nói đến thì thật là xui xẻo, vừa hay đi được nửa đường thì hư xe.

Nó cứ nghĩ xảy ra chuyện này thì ý nghĩ ngày mai đi đến làng trà của cậu Hai sẽ tiêu tan, giao phó lại cho chưởng quầy.

Nhưng lại nghe cậu Hai lạnh lùng nói: “Lắm lời.”

... Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn, vui lòng không đăng tải lại trên các web truyện khác, bạn đọc vui lòng chỉ đọc ở Kites...

Ngày hôm sau, Phương Đông Huyền hết giờ dạy trở về, không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn trong sân.

Gã đang quay lưng về phía cô, thân hình cao to ngồi trên cái ghế dài, đang dùng cây rìu chẻ củi trong sân, cũng không biết gã đã chẻ bao lâu rồi.

Cởi chiếc áo khoác ngoài để sang một bên, củi vụn bắn tung tóe khắp nơi. Chiếc áo bên trong thấm đẫm mồ hôi, còn bên cạnh đã chất chồng củi.

Cẩm Thần ngoan ngoãn đứng trước mặt gã, gã chẻ xong một khúc, Cẩm Thần liền đem đến một khúc khác.

Còn Tiểu Hắc ở cách đó không xa, vui vẻ chạy vòng tròn rượt đuổi muốn cắn lấy cái đuôi của nó, nhưng cái thân vừa lùn vừa béo, xoay vòng vòng cũng không cắn được.

Mớ củi này là do cha để lại hồi còn sống, chất thành đống một xó trong sân cũng gần nửa năm nay.

Sau khi cha ngã bệnh không còn sức làm việc nhà nữa, mà Phương Đông Huyền sức lực yếu ớt cầm rìu còn khó khăn nói gì đến chẻ củi, còn Cẩm Thần mới năm tuổi hoàn toàn không làm được những việc này.

Cô vốn dĩ định cho bác Cả đống củi này mang về nhà dùng, nhưng lại cứ quên mất.

Cho nên khoảng thời gian này không dùng đến củi, cô toàn kêu Cẩm Thần đi lên núi nhặt cành cây về đốt.

Lý Thiện mạnh đến mức chỉ cần một rìu đã chặt khúc gõ dày thành hai.

Rồi gã lại chẻ thành bốn, thành tám... cho đến khi có thể đem đi nhóm được mới thôi.

Sau khi chẻ xong, Cẩm Thần nhặt từng thanh từng thanh lên, hai người một lớn một nhỏ phối hợp vô cùng ăn ý.

Trước đây khi cha còn sống, cũng chưa từng nhìn thấy Cẩm Thần siêng năng như vậy, đều là phải đợi đến khi cha xách cổ áo của nó lên ra lệnh, thì mới chịu đứng dậy làm.

“Chị ơi!”

Phương Cẩm Thần đột nhiên lên tiếng gọi, Lý Thiện dừng lại, quay sang nhìn.

Hướng ngược sáng, cô đứng dưới ánh nắng trời chiều, vẻ đẹp mơ màng, như một tiên nữ đạp trên ánh hoàng hôn bước xuống trần.

Đẹp, nhưng lại không chân thật.

Lý Thiện bỏ rìu xuống đứng dậy.

Phương Đông Thần đã chạy đến ôm lấy chân chị gái mình, Tiểu Hắc cũng bốn chân tung tăng chạy đến cắn giày của Đông Phương Huyền.

Cô đá Tiếu Hắc ra, sợ nó sẽ cắn rách giày của mình, Tiểu Hắc như không hiểu ý chủ nhân, lăn một vòng ra đất rồi xáp lại gần.

Phương Cẩm Thần buông chị ra, bế Tiểu Hắc lên tự nói chuyện: “Tiểu Hắc có đói không? Chị phải đi nấu cơm cho chúng ta rồi, không có được làm phiền chị nghe không?”

“Tại sao… Anh, xe của anh lại bị hư rồi sao?” Sau khi thấy Cẩm Thần rời đi, Phương Đông Huyền hỏi Lý Thiện.

“Không có hư.” Lý Thiện đơn giản trả lời.

“À...” Phương Đông Huyền lặng lẽ trả lời.

Cô thực sự rất muốn hỏi “Vậy tại sao anh lại ở đây?” Nhưng nhận thấy câu hỏi này hơi bất lịch sự, đành  im lặng nuốt vào trong.

Tuy nhiên, đôi chân vẫn không động đậy, hiển nhiên là hy vọng Lý Thiện có thể hiểu được ý của cô.

Không phải cô không hoan nghênh gã đến nhà mình, mà là gã với cô không phải bà con họ hàng, cũng không thân thiết gì cả.

Đúng là có chuyện gã từng giúp cô, thế nhưng gã thường xuyên đến đây thì sẽ có ngày bị hàng xóm xung quanh nhìn thấy.

Cô nam quả nữ, tuy rằng giữa bọn họ không có chuyện gì, nhưng thế này rất bất tiện.

Không phải là cô không cho gã đến nữa, chỉ là cảm thấy gã không cần phải đến ý đến những thứ nhỏ nhặt này, muốn nhân cơ hội này nhắc nhở gã.

Cô nghĩ gã là người biết chừng mực, chỉ cần cô nhắc nhở, thì sau này gã sẽ chú ý hơn.

Sau vài giây im lặng, Lý Thiện dường như cũng đã hiểu được ý của cô, liếm môi, vô thức xoa đầu ngón tay, gã nói: “Lần trước cô nói nếu tôi cần giúp đỡ thì cứ nói đúng không?”

“Đúng vậy.” Phương Đông Huyền đáp lại, đồng thời nhìn chằm chằm vào gã, lại lúng túng nói thêm, “... Miễn là chuyện tôi có thể.”

Cô có thể giúp gì được cho gã chứ?

“Trong nửa tháng tới, có thể tôi sẽ thường xuyên đến làng chè bàn chuyện, kiểm tra nguồn gốc trà, nếu như quay về quá muộn chắc sẽ rất đói, nếu đi ngang qua nhà cô, nếu như có thể, mong cô cho tôi ở lại ăn cơm tối.”

“Không có người đi theo anh sao?” Cô hỏi.

Một người có khả năng lái xe máy, không lẽ bên cạnh không có nổi một hạ nhân đi theo sao?

Gã vô thức xoa xoa đầu ngón tay lần nữa, “Không có, đến huyện Khang Châu bàn chuyện làm ăn, mọi chuyện đều phải tối giản hết sức có thể.

“À.”

Cô cũng nhớ ra rằng nhà gã ở Bắc Bình, đường xá xa xôi đến đây, không mang theo hạ nhân cũng phải.

Phương Đông Huyền suy nghĩ một chút, nghe lời gã nói, dù sao cũng chỉ có nửa tháng mà thôi.

Tuy rằng vẫn cảm thấy có hoi bất tiện, nhưng cứ mắc nợ ân tình của người ta cũng không được, thà rằng mau chóng trả, trong lòng cũng thanh thản hơn.

Liền gật đầu, “Được rồi, vậy sau này cơm tối tôi nấu thêm một phần nữa, còn nữa... cái này thật phiền anh quá.”

Cô chỉ vào đống củi sau lưng gã, “Nhưng anh đi làm cũng rất mệt rồi, từ nay về sau anh cứ yên tâm đến ăn cơm, đừng phụ làm những việc này nữa.”

“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Phương Đông Huyền liếc nhìn đường nét cơ bắp ẩn sau lớp áo của gã rồi im lặng.

Những công việc này đối với cô vô cùng khó khăn, còn đối với gã thì chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Thật là mạnh mẽ.

Ngay cả khi cha còn sống, việc chẻ củi cũng không dễ dàng gì với ông.

Cô cũng không chần chừ nữa, đống củi này nếu cứ để ở đấy quá lâu, thì cũng sẽ mục nát.

Nhưng cô cũng không muốn khi không nhận ơn của người ta, trong lúc nấu cơm, mang thịt heo vốn để dành cho bữa trưa ngày mai ra nấu đãi khách, ngoài ra còn định mỗi bữa cơm tối đều sẽ nấu một món mặn.

Mặc dù đối với gã đây có lẽ là những món tầm thường, nhưng cô cũng đã cố gắng hết sức để trả ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play