44.1: Không ở lại một chút rồi hẵng đi?

“Anh biết.” Đoàn Hồng Huyên trầm giọng nói, môi mỏng mím chặt lại, thầm kìm nén sự bất mãn trong lòng.

Nếu đã như vậy, hắn liền không cần chịu trách nhiệm gì nữa rồi.

“Vậy em có thể đi được chưa?”Ngải Tử Lam lại chột dạ ngượng ngùng gãi gãi sau gáy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, “Một lát nữa còn phải đi làm.”

“Vừa mới tỉnh dậy, ở lại một chút rồi hẵng đi.” Đoàn Hồng Huyên mắt sáng như tuyết, lời vừa nói ra giống như đang thịnh tình mời, lại hơi trêu chọc mà cười, “Đều là vợ chồng, có gì không được chứ?”

“A…..Em nhớ ra mình để quên gì đó trong phòng.” Ngải Tử Lam thấy tình thế không ổn, nếu cứ tiếp tục thì không chống đỡ nổi, liền vội vàng đưa ra lời nói dối rồi chạy trối chết, không thèm quan tâm Đoàn Hồng Huyên phía sau mặt tối sầm lại.

Ngải Tử Lam vừa ra khỏi phòng, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, gương mặt tiều tụy, thần sắc căng thẳng hoảng loạn, bộ dạng cực kỳ giống như vừa bị trêu ghẹo.

Ngải Tử Lam đứng trước cửa phòng Đoàn Hồng Huyên một hồi, cô muốn hòa hoãn lại tâm trạng của mình.

“Tử Lam, sao con lại ở đây?” Lúc này khéo trùng hợp, bên cạnh vang lên giọng nói gần gũi của lão phu nhân.

Lão phu nhân vốn định lên thư phòng xem xem, liền thấy Ngải Tử Lam bộ dạng bất an đứng trước cửa phòng Đoàn Hồng Huyên, hình như là vừa từ bên trong đi ra.

Lại nhìn thật kỹ y phục, thần sắc của Ngải Tử Lam, lão phu nhân dường như lĩnh ngộ ra được điều gì, trên mặt bất giác lộ ra tia ám muội.

Tuổi trẻ mà, tinh lực dồi dào, nên vậy. Tốt nhất là mau cho bà được ẵm cháu. Bình thường thấy Đoàn Hồng Huyên một bộ lạnh lạnh lùng lùng, bây giờ xem ra đã để tâm đến lời của bà rồi, sau lưng đã âm thầm nỗ lực.

Bỗng nhiên nghe được giọng của lão phu nhân, Ngải Tử Lam bị dọa cho sợ rồi, giống như tâm trạng quẫn bách bị chọc thủng vậy, lắp ba lắp bắp mở miệng: “Đoàn lão phu nhân, chào buổi sáng a.”



“Tử Lam, phải chú ý giữ gìn sức khỏe a.” Đoàn lão phu nhân đột nhiên quan tâm nói, nét mặt càng thêm hiền từ yêu quý.

Ngải Tử Lam nghe như trong sương mù, não nhất thời chưa có hoạt động, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Sẽ vậy sẽ vậy, Đoàn lão phu nhân, con xin phép về phòng trước.”

Về phòng? Phòng con trai chẳng phải ở sau lưng đó sao? Đoàn lão phu nhân lại thấy Ngải Tử lam đi về phía phòng dành cho khách, có chút kinh ngạc và mơ hồ không hiểu, đôi vợ chồng trẻ này lại không có chung phòng sao?

Bên này Ngải Tử Lam vội vàng trở về phòng mình, sau khi rửa mặt chỉnh trang lại, từ trong tử lấy ra một bộ đồ công sở đứng đắn, phía trên là chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới là chiếc váy đen đến đầu gối.

Mặc dù tập đoàn Đoàn Thị không có yêu cầu nghiêm khắc trong vấn đề trang phục, chỉ cần thoải mái phù hợp là được rồi. Nhưng nghĩ đến buổi đàm phán hợp tác với tập đoàn uy hôm nay, Ngải Tử Lam vẫn muốn ăn mặc chỉn chu một chút.

“Cốc cốc.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

“Ai đó?” Ngải Tử Lam vừa hỏi vừa mở cánh cửa, đập vào mắt là dáng người to cao đĩnh đạc của Đoàn Hồng Huyên, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, cả người là một bộ vest đen chỉn chu cắt may thủ công, phối với một chiếc cà vạt xanh lam sẫm, tay trái hơi đút vào túi quần tây, mang theo chút thờ ơ không để ý, ánh mắt bình thản như mặt nước.

Nhìn Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử Lam lại nghĩ đến chuyện sáng sớm tỉnh dậy trong phòng anh ta. Cô cư nhiên lại ở trong phòng Đoàn Hồng Huyên cả một đêm, hơn nữa còn thoải mái mà say ngủ trong vòng tay của anh ta mà không biết….Tận sâu trong trái tim cô cũng muốn tiếp xúc gần gũi với Đoàn Hồng Huyên sao?

Vừa nghĩ đến đây, Ngải Tử Lam mặt khẽ ửng hồng, may mà Đoàn Hồng Huyên dường như không phát hiện ra.

Đoàn Hồng Huyên đang ngắm Ngải Tử Lam trong bộ đồ công sở, áo sơ mi trắng cổ hơi mở, lộ ra làn da trắng nõn, chiếc áo sơ mi bó sát đủ để lộ ra đường cong hấp dẫn, bộ ngực căng tròn, eo thon tinh tế, chiếc mông gợi cảm, chân dài nuột nà.

“Người được đấy.” Đoàn Hồng Huyên chân thành đánh giá, ánh mắt thâm u, mang theo mấy phần sắc dục.

“Cám ơn.” Ngải Tử Lam có chút thẹn thùng trả lời, khuôn mặt trắng nõn khẽ ửng hồng. Một người vẫn luôn lãnh khốc như Đoàn Hồng Huyên đột nhiên khích lệ, vẫn là khiến cho người ta cảm động.

“Đi thôi, đi làm.” Đoàn Hồng Huyên không nói gì thêm, lái xe đưa Ngải Tử Lam đến tòa ốc tập đoàn Đoàn Thị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play