/503GO

27.1: Cam tâm tình nguyện

“Ngải tổng, tôi nghĩ, Đàm Thị bên này cũng cần ông cho một lời giải thích.” Đàm Thiếu Hoa một bên cũng âm thầm tạo áp lực.

Dù sao thì, một bữa tiệc đang yên đang lành, vốn là để chúc mừng Đàm lão gia bình phục xuất viện, vậy mà lại xảy ra chuyện như này, lại còn là chuyện của Ngải gia, lại là những chuyện xúi quẩy phiền phức, Đàm Thị khẳng định sẽ không vui.

Thật ra, bình thường nếu gặp phải chuyện nội bộ gia tộc nào đó, Đàm Thiếu Hoa cũng lười can thiệp, cứ để mặc cho bọ họ giải quyết, mắt nhắm mắt mở là được rồi.

Nhưng lần này lại có liên quan đến vợ của Đoàn Hồng Huyên, vậy thì không thể nào dễ dàng giải quyết được.

Chứ chưa cần nói đến, hắn ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng sớm đã quyết định, sau này những buổi tiệc do Đàm Thị làm chủ, sẽ không mời bất cứ người Ngải gia nào trừ Ngải Tử Lam ra.

Người Ngải gia, thật đúng là khiến cho người ta chán ghét mà, cũng không biết tự lượng sức mình, lại nháo ra chuyện thị phi.

“Cái này….” đồng thời đối mặt với áp lực đến từ Đoàn Thị và Đàm Thị, Ngải Thành Quốc lúc này mới chính thức nhận ra được cục diện nghiêm trọng. Nếu không thể đưa ra cho Đoàn Hồng Huyên và Đàm Thiếu Hoa lời giải thích hợp lý, chỉ sợ Ngải Thị từ nay trở đi cũng không thể tiếp tục có chỗ đứng trong thành phố s.

Người ta cứng mình nhu, không thể không cúi đầu.

Nếu là như vậy, Ngải Thành Quốc sợ đắc tội với Đoàn Thị và Đàm Thị, làm gì còn lo lắng cho đứa con gái yêu dấu lúc trước nữa, cũng không giả bộ người cha nhân từ cái gì nữa, nét mặt nghiêm nghị, hướng về phía Ngải Tử Kỳ vốn đang làm ra bộ yếu nhược trong lòng Hà Phương, lạnh giọng quát lớn: “Tử Kỳ, còn không mau tới xin lỗi em của con đi!”

Ngải Tử Kỳ từ khi nào lại bị quát mắng công khai như vậy? Lại còn trước mặt bao nhiêu người, mất hết cả thể diện.

Xin lỗi? Cô tuyệt sẽ không. Đột nhiên bị la mắng, Ngải Tử Kỳ sắc mặt càng thêm trắng bệch, nghiến răng mím chặt môi, ánh mắt uất hận, giống như là chuyện này so với việc giết cô ta còn khó chịu hơn nhiều.



Rõ ràng cô cũng ngã xuống hồ, mức độ bị thương cũng nghiêm trọng hơn Ngải Tử Lam, Ngải Tử Kỳ trong lòng vô cùng bất mãn, lại quên mất rằng nếu ban đầu không phải cô chủ động muốn làm điều ác, thì đâu đến nỗi xảy ra việc giằng co rơi xuống hồ như vậy.

“Tử Kỳ, lời cuẩ ta con dám không nghe sao?” Thấy Ngải Tử Kỳ không nhúc nhích, Ngải Thành Quốc lập tức con mắt tức giận, nếu không phải vì có mọi người ở đây, đoán chừng đã ra tay.

Đứa con gái đỏng đảnh ngang ngược này bình thường ông không quản, nhưng hôm nay sao có thể không hiểu chuyện như vậy được chứ, phải biết rằng, so với việc phát triển của Ngải Thị trong tương lai, một câu xin lỗi trước mắt chịu uất ức một chút có đáng là gì.

“Tử Kỳ, ngoan ngoãn tới nhận lỗi đi!” Hà Phương vẫn luôn tinh tường lúc này cũng nhận ra cục diện, bà bắt buộc phải ép Ngải Tử kỳ đi làm cái việc mà nó không muốn, ngoài miệng giả bộ khuyên bảo, nhưng ở nơi không ai nhìn thấy, ánh mắt lại hướng về Ngải Tử Kỳ lộ ra thâm ý.

Con gái, yên tâm đi, mẹ sau này nhất định sẽ giúp con đòi lại!

Ngay cả mẹ mình Hà Phương cũng đã khuất phục, càng huống hồ, Ngải Tử Kỳ chung quy cũng không dám chọc giận ba mẹ, chỉ có thể một bộ mặt không hài lòng từng bước đi về phía trước, dùng âm thanh cỡ con muỗi lí nhí nói: “Xin lỗi.”

“Bỏ đi, tôi mệt rồi, đi đi.” Thấy Ngải Thành Quốc và Hà Phương làm bộ làm tịch, lại còn Ngải Tử Kỳ thái độ không tình nguyện, Ngải Tử Lam hít sâu một hơi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi đến hít thở cũng không thông này, không muốn nhìn thấy những gương mặt này nữa.

Uổng cho những người được gọi là người thân của cô này, lại không quan tâm bằng Đoàn Hồng Huyên mới quen chưa được mấy ngày.

Thấy Ngải Tử Lam nét mặt mệt mỏi muốn rời đi, mà Đoàn Hồng Huyên và Đàm Thiếu Hoa vẫn không có biểu hiện gì, Ngải Thành Quốc liền gấp gáp nói: “Đoàn tổng, Đàm tổng, là tôi không dạy dỗ con gái cho tốt, khiến hai vị cười chê rồi. Lần này về, tôi sẽ cấm túc nó một tuần, để cho nó tu tâm dưỡng tính, tuyệt sẽ không gây ra chuyện thị phi nữa.”

Nghe thấy câu này, Ngải Tử Kỳ vô cùng kinh sợ. Vì chuyện này, mà ba cô muốn cấm túc cô một tuần?

Cấm túc một tuần, sợ là còn nhẹ ấy. Như hắn thấy, cấm túc một tháng có khi còn chưa đủ nữa. Đoàn Hồng Huyên cau mày, không cho ý kiến, chỉ lạnh lùng ôm lấy Ngải Tử lam mà đi.

Những chuyện tiếp theo đều để cho Đàm Thiếu Hoa giải quyết.

Bởi vì Đoàn Hồng Huyên đã nhận ra, con mèo nhỏ mà hắn ôm trong lòng đã có chút mệt mỏi rồi, phải để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play