Sự xuất hiện của Đoàn Hồng Huyên không còn nghi ngờ gì nữa khiến cho quý cô ngồi đó ngây ra, nội dung lời nói càng khiến cho bọn họ hướng về phía Ngải Tử Lam với rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ.
Bất kể là thật hay giả, có thể nói ra lời này, Đoàn Hồng Huyên cũng coi như là người đàn ông xuất sắc rồi.
Yến tiệc vẫn còn lâu mới kết thúc, vẫn còn rất nhiều những người quyền quý Ngải Tử Lam chưa gặp, Đoàn Hồng Huyên bèn đưa Ngải Tử Lam đi, tiếp tục tham gia yến tiệc.
“Tử Lam Tử Lam, gả cho người ta rồi liền không quen người ba của con sao?”
Đột nhiên nghe thấy tiếng kêu chói tai, Ngải Tử Lam quay đầu lại nhìn.
Lại là 3 người Ngải Thành Quốc, Hà Phương và Ngải Tử Kỳ.
Ba? Ông ta cũng biết mình là ba của cô sao? Nhiều năm như vậy, lại không chút nào quan tâm đến cô.
Đây là người nhà sao? Khi cô dựa vào, liền bị chà đạp. Cô thà không có người nhà như vậy.
Ngải Tử Lam chỉ cảm thấy trong lòng băng lạnh.
“Đoàn tổng, có thể gặp cậu ở đây rồi. Không biết khi nào có thời gian rảnh bàn một chút về việc hợp tác? Coi như không bàn, bình thường cũng nên thân cận một chút chứ?” Ngải Thành Quốc cười xán lạn như một đóa hoa, ông ta chăm chú theo dõi Đoàn Hồng Huyên, trông thấy có khoảng trống hiếm hoi bên này liền vội vàng chào đón.
Người Ngải gia sao lại ở đây? Đoàn Hồng Huyên trong lòng không vui, quét ánh mắt về phía Đàm Thiếu Hoa cách đó không xa.
Đàm Thiếu Hoa nhún vai, có chút vô tội. Anh Đoàn, câu chưng từng nói không thể mời Ngải gia nha. Ai mà biết cậu không thích Ngải gia. Đàm lão gia thích đông người, thích náo nhiệt, kêu hắn mời thì hắn cũng phải mời chứ biết sao.
“Đoàn tổng, hôm qua có chút chậm trễ xin thứ lỗi.” Hà Phương cười tít mắt nói, “Đây là con gái lớn của chúng tôi, Ngải Tử Kỳ.”
“Đoàn tổng” Ngải Tử Kỳ giả vờ lễ phép e thẹn nói, cười tủm tỉm ngọt ngào nói, đang định nó chút gì đó.
“Không cần đâu, hôm qua quen đủ rồi.” Đoàn Hồng Huyên lạnh nhạt trả lời, trên mặt lướt qua một tia chán ghét, giống như trông thấy thứ gì đó đáng sợ tránh xa 3 thước.
Hà Phương và Ngải Tử Kỳ đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Ngải Tử Lam lại không hiểu vì sao, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào.
“Tử Lam, chị có chút chuyện muốn nói riêng với em.” Ngải Tử Kỳ với nụ cười hiếm có nói với Ngải Tử Lam.
“Có chuyện gì mà không thể nói ở đây?” Đoàn Hồng Huyên ánh mắt lạnh như tuyết, vẻ mặt cảnh giác.
Người con gái này lại muốn làm cái gì hắn rất rõ, người Ngải gia, trừ Ngải Tử Lam ra, không có gì tốt cả.
Ngải Tử Lam con tiện nhân này nhất định đã nói xấu mình với Đoàn Hồng Huyên, bằng không Đoàn Hồng Huyên sao lại đối xử với cô như vậy. Ngải Tử Kỳ trong lòng lại càng thêm thống hận, nhưng vẫn là một bộ miễn cưỡng cười nói: “Đoàn tổng, tôi chỉ là muốn cùng em ấy nói mấy chuyện giữa con gái với nhau ấy mà.”
“Không sao đâu.” Ngải Tử Lam lại đồng ý.
“Em với chị đi nào.” Đoàn Hồng Huyên có chút kinh ngạc, không ngăn Ngải Tử Lam nữa, nhưng trong lòng vẫn là không yên.
“Không sao đâu, em có thể bảo vệ chính mình mà.” Ngải Tử Lam đồng ý nói chuyện với Ngải Tử Kỳ, chỉ là vì cô cũng có chuyện muốn nói với chị ta.
Dù sao thì trong lòng cô cũng đã đề phòng rồi, sẽ không trúng bẫy của Ngải Tử Kỳ nữa.
Bóng đêm lạnh như nước, hai người đi tới hoa viên phía sau khách sạn, ngồi xuống bên một tháp nước.
“Nói đi.” Ngải Tử Lam vô cùng lạnh nhạt hỏi, nét mặt lạnh lùng.
Cô cũng muốn xem xem Ngải Tử kỳ sau những việc đã làm với cô, còn muốn nói gì nữa.
Từ sau vụ việc hẹn hò và bị hại hút thuốc phiện, Ngải Tử Lam đã nhìn thấu bộ mặt thật của người chị này, ngày trước chỉ cảm thấy chị ta có chút đỏng đảnh, lại không ngờ ác độc như vậy.
Ngải Tử Kỳ ngu ngốc tính cách nhát gan này ngược lại không đáng lo, nhưng mẹ của chị ta, Hà Phương…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT