Kéo tới trung tâm mua sắm Kone sang trọng nhất trung tâm thành phố s.
Trung tâm mua sắm Kone là thiên đường mua sắm nổi tiếng nhất thành phố s thậm chí cả châu Á, trang hoàng hoa lệ, phục vụ cấp cung điện, lượng lớn những thương hiệu nổi tiếng đều ở đây, tập trung những mặt hàng cao cấp. Một bộ đồ trà nhìn đơn giản trong đó cũng phải mất mấy mươi vạn, là nơi mà một người bình thường có lẽ cả đời này cũng không bước chân vào được, một nơi mà đã tới rồi liền không muốn rời đi.
Trong trung tâm mua sắm lấy màu champagne cùng be nhạt làm sắc điệu chủ đạo, để mỗi khách hàng bước vào đều cảm nhận được sự ấm áp thoải mái, nhưng cũng không có thay đổi chút nào tâm trạng của Ngải Tử Lam, người đang lo lắng và muốn chạy trốn ngay lập tức.
“Sao lại tới đây?” Ngải Tử Lam khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút kinh hoàng, nội tâm thấp thỏm không yên.
Đoàn Hồng Huyên tùy ý đưa cô đến trung tâm mua sắm xa hoa như vậy, dọa cô một trận, mức chi tiêu hiện giờ của cô không cách nào hỗ trợ cho cô đến được những nơi như vậy.
Mặc dù thân là thiên kim Ngải gia, nhưng trong nhà chỉ có bà ngoại không có mấy thực quyền cùng ngôn quyền cưng chiều cô, mỗi tháng miễn cưỡng dựa vào chút bố thí của Ngải Thành Quốc mà duy trì cuộc sống. Chi phí ăn mặc hằng ngày của cô căn bản không giống một người đường đường là tiểu thư quý tộc, chứ chưa nói gì đến việc sánh với Ngải Tử Kỳ chị cô.
“Dạ tiệc.” Đoàn Hồng Huyên đối với những nơi cao cấp như này sớm đã quen như đi xe trên đường, không quan tâm tới Ngải Tử Lam, mặt không biến sắc, lãnh khốc mà ngắn gọn.
Ngải Tử Lam lúc này mới nhớ ra dạ tiệc mà hắn nhắc đến trong điện thoại, trong lòng khẽ chột dạ.
“Là dạ tiệc rất quan trọng phải không?”
Ngải Tử Lam trong lòng khó tránh khỏi có chút căng thẳng, qua một hồi mới bình tĩnh lại, có chút kích động, nói chuyện có chút ấp úng.
“Không quan trong, nhưng” Nói đến đây, Đoàn Hồng Huyên đột nhiên ngập ngừng, bầu không khí dường như ngưng đọng lại.
Nhưng cái gì? Khi nghe tới không quan trọng, Ngải Tử Lam trong lòng vừa yên tâm xuống, rất nhanh liền theo tiếng nhưng này nghẹn tới cổ họng. Nhưng cô lại không thể từ trên vẻ mặt lãnh khốc của Đoàn Hồng Huyên nhìn ra bất cứ điều gì.
“Nhưng, em nhất định phải tới.” Đoàn Hồng Huyên bình tĩnh nói xong, còn chưa đợi Ngải Tử Lam phản ứng lại, liền dẫn đầu đi vào một gian hàng quần áo sang trọng của phụ nữ.
Ngải Tử Lam mơ hồ cảm thấy tâm trạng của hắn vui vẻ một chút.
Ngải Tử Lam nhìn không hiểu Đoàn Hồng Huyên, nhún vai, theo sát Đoàn Hồng Huyên bước vào trong gian hàng.
“Đoàn tổng, chào mừng ghé thăm.” Đoàn Hồng Huyên vừa bước vào gian hàng, đã liền nhận được khoản tiếp đãi nhiệt tình của nhân viên tiếp tân, từng người từng người đều ngước lên nhìn với khuôn mặt tươi cười.
Mà Ngải Tử Lam theo sát sau hắn thì lại không được may mắn như vậy, nhận được rõ ràng là sự lạnh nhạt, đầu tiên là bị đánh giá cách ăn mặt từ trên xuống dưới một lượt, sau đó chỉ thưa thớt vài tiếng “Chào mừng.”
Quả thực là khác nhau một trời một vực.
Bợ đỡ nịnh hót, nhân tình nóng lạnh, cũng là lẽ thường tình.
Ngải Tử Lam trong lòng không có chút tức giận bất bình, mà là khiêm tốn, không để ý tới thái độ của bọn họ. Dù sao thì, cô cũng không phải là khách hàng đẩy mạnh tiêu thụ cho gian hàng này mà, cũng không cách nào giúp bọn họ tăng công trạng lên.
Trong gian hàng sạch sẽ ngăn nắp bày từng chiếc từng chiếc được làm vô cùng tinh tế, trang phục kiểu dáng hoặc theo mốt hoặc cổ điển hoặc đơn giản, phong cách đa dạng, màu sắc cũng đa dạng, khiến cho Ngải Tử Lam nhất thời có chút hoa mắt.
Mấy hướng dẫn viên mua sắm trong gian hàng đều vây quanh Đoàn Hồng Huyên hỏi thăm giới thiệu, căn bản không rảnh phản ứng lại cô. Ngải Tử Lam ngược lại cảm thấy mừng rỡ vì được yên ổn, không cần phải nghe những nhân viên hướng dãn mua sắm lải nhải bên tai để đẩy mạnh tiêu thụ.
Tùy ý lướt qua mấy chiếc váy liền áo treo trên tường, Ngải Tử Lam chầm chậm tới gần một chiếc váy trong số đó, nhân lúc không có ai chú ý, liền nhanh chóng dùng tay chạm vào chiếc nhãn mác trên đó, lật lại mặt sau, muốn lén lút xem giá cả.
Không ngờ, trên nhãn mác này không có ghi giá cả, Ngải Tử Lam nét mặt có chút thất vọng cùng tiếc hận. Không biết giá trên trời sẽ như thế nào. Vừa tưởng tượng đến chiếc ví của mình lép kẹp, cảm giác bụng không ăn cơm mà trong nháy mắt cũng đã no rồi.
“Xin các vị khách không tùy tiện chạm vào quần áo trong cửa hàng, nếu có tổn hại gì, thì phải bồi thường theo giá.” Đang khi vặn vẹo cổ tay tiếc nuối, Ngải Tử Lam lại nghe thấy nhân viên hướng dẫn mua sắm trong gian hàng đưa ra lời “nhắc nhở”, lại vô tình hay cố ý nhìn về phía cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT