Đoàn Hồng Huyên thấy trên cánh tay cô vết thương vẫn còn đang chảy máu, lông mày sắc bén cau lại, xoay người bắt đầu lục tìm trong phòng.

Đợi đến khi hắn mang hộp cứu thương lại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn có cảm giác máu chảy ngược lên đỉnh đầu.

Ngải Tử Lam không biết từ lúc nào đã bỏ chiếc chăn cuốn trên người ra, áo khoác lông nhung trên người sớm đã bị cô cởi bỏ, chiếc áo lót có lẽ không dễ cởi, tức giận cô vừa lôi kéo quần áo vừa hổn hển, hoàn toàn không biết mình đã bị người khác nhìn thấy hết rồi.

Đoàn Hồng Huyên vừa tới gần, Ngải Tử Lam liền giống như con rắn xinh đẹp trườn tới, hơn nữa mục tiêu vô cùng rõ ràng, chính là muốn giúp hắn giải phóng nốt số quần áo ràng buộc phía thân dưới.

“Ngoan chút đi, bôi thuốc cho cô.” Đoàn Hồng Huyên không chịu nổi lôi cà vạt ra trói bàn tay đẹp của Ngải Tử Lam vào đầu giường, dùng cơ thể rắn chắc của mình đè lên thân thể không biết an phận của cô, sau đó bắt đầu nắm lấy tay trái bị thương của cô, rửa sạch miệng vết thương và bôi thuốc lên.

Ngải Tử Lam lần này vạch đúng lên mạch máu ở mu bàn tay, máu chảy ra hơi nhiều.

Oxy già tiếp xúc với vết thương, Ngải Tử Lam uất ức bẹp miệng rì rầm một tiếng, đôi mắt đẫm lệ hoàn toàn buộc tội tên bạo hành Đoàn Hồng Huyên.

Kết quả tên bạo hành một chút cũng không phản tỉnh, tiếp tục bôi thuốc.

Ngải Tử Lam bất mãn giãy giụa, đôi chân thon dài cọ xát vào đôi chân mạnh mẽ của Đoàn Hồng Huyên, dược tính lại phát tác, cô chịu không nổi đưa chân quặp lấy eo Đoàn Hồng Huyên, mờ ám cọ xát.

Đoàn Hồng Huyên khó khăn lắm mới bôi thuốc xong cho cô, chịu đựng sức nóng của cơ thể, tách cô gái đang dính lấy người mình ra, lại giúp cô cởi bỏ chiếc cà vạt đang trói ở cổ tay, muốn để cô ở phòng này qua đi dược tính



Kết quả người con gái không biết sống chết nắm lấy dây da hắn, bộ dạng đáng thương như là bị vứt bỏ vậy, uất ức lúng búng: “Đừng…….. đừng đi…….tôi khó chịu…….”

Đoàn Hồng Huyên không thể không thừa nhận, đối tượng hẹn hò của hắn thật sự rất xinh đẹp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay dưới tác dụng của thuốc ửng hồng lên thật quyến rũ, một đôi mắt long lanh màu nâu nhạt phủ một lớp hơi sương, thỉnh thoảng chớp chớp mắt đều tình thâm như nước câu dẫn tâm hồn, chưa kể đến tấm thân lung linh nửa lộ nửa che kia.

Giữa lúc Đoàn Hồng Huyên còn đang ngây ngẩn, Ngải Tử Lam đã trèo lên cơ thể cao lớn của hắn, giống như lữ khách lạc trên sa mạc cuối cùng cũng tìm được suối nước trong, trên mặt, trên cổ, trên ngực hắn đều in dấu những nụ hôn.

Thậm chí, người con gái này còn vì không được đáp lại, mà dùng răng cắn lên cơ bụng hắn một miếng.

“Cô tự chuốc lấy đó nhé.”

Trong đầu Đoàn Hồng Huyên cái gọi là lý trí kia đã bị trảo của con mèo nhỏ kia “bang” một cái đánh gãy, trực tiếp đẩy người ngã xuống đệm nước.

Ngải Tử Lam bị lạc trong dược tính hoàn toàn không biết mình sắp gặp phải nguy cơ gì, ngược lại lại phát ra những tiếng ưm đầy cao hứng, càng vội vàng sát lên thân thể Đoàn Hồng Huyên.

Đau đớn chỉ là chuyện trong nháy mắt, Ngải Tử Lam chỉ bất mãn mà lưu lại mấy vết cắn lên người Đoàn Hồng Huyên, cùng với mấy vết mèo cào như máu, liền bị Đoàn Hồng Huyên dùng cà vạt trói hai tay lên đầu giường, giống như hiến tế vậy, hoàn toàn hiến dâng lên mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play