Phòng ngủ không bật đèn, hai người lần mò trong bóng tối rồi lảo đảo ngã xuống giường. Cố Khinh Chu cuồng nhiệt hôn hắn, cảm xúc mãnh liệt trào lên như cỏ mọc miền hoang dại, chẳng thể phân biệt là lòng chiếm hữu hay nỗi nhớ nhung. Sự lãnh đạm tự tại bấy lâu trong y vỡ tan thành ngàn vạn mảnh, khó có thể ghép lại như cũ.
Hai thân thể quấn quýt lẫn nhau, một bên dồn năm phần sức lực, bên kia đáp trả lại tám phần, chẳng giống như đang thân mật mà hệt như chơi đánh cờ.
Giang Nhứ nắm chặt tay Cố Khinh Chu đặt lên đầu giường không cho y nhúc nhích, sau đó thấp giọng thở dốc: “Cái đờ mờ, cậu định đánh nhau với ông đây đấy à?”
Cố Khinh Chu móc chân quấn quanh eo hắn rồi vuốt ve chậm rãi, tóc mái lòa xòa rơi xuống trước mặt cũng chẳng thể che giấu ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt. Y khàn giọng: “Cậu có thể đánh lại mà, tôi không để bụng đâu.”
Y khẽ nhếch cằm, lẳng lặng nhìn hắn bằng vẻ khiêu khích bướng bỉnh.
Bất giác, đôi tay y đặt trên đầu giường càng bị siết chặt thêm. Giang Nhứ cúi đầu cắn xuống xương quai xanh đối phương. Đầu răng vừa chạm tới da thịt, hắn thỏa mãn thưởng thức tiếng Cố Khinh Chu bật kêu rên rỉ.
Giang Nhứ dừng lại, đầu ngón tay mơn trớn dọc phần xương quai xanh xinh đẹp, trên đó hằn lên một dấu răng lờ mờ: “Đau lắm à?”
Cố Khinh Chu thở dài: “Cậu có thể cắn sâu thêm chút nữa.”
Đúng là ngứa đòn đây, Giang Nhứ nghĩ. Hắn lật Cố Khinh Chu nằm nửa quỳ trên giường, dán lồng ngực lên lưng y, hơi nóng hừng hực từ thân thể hắn trùm lên tấm thân mềm mại và lạnh lẽo trong ngực. Hắn hỏi như thể muốn xác nhận: “Sâu thêm chút nữa à?”
Rồi cũng chẳng đợi câu trả lời, hắn thấp giọng thì thào bên tai y: “Được, để tôi vào sâu thêm một chút…”
Yết hầu Cố Khinh Chu chuyển động, đè nén tiếng rên rỉ sắp sửa bật ra. Ngón tay y bấu chặt thanh vịn đầu giường, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.Từng thớ thịt trên người y căng cứng, nổi bật lên những đường cong mượt mà xinh đẹp. Nom y như một con cá mắc cạn giãy giụa trong tuyệt vọng, dần mất hết chút sức lực ít ỏi còn lại.
Giang Nhứ đặt một nụ hôn lên khóe mắt đỏ ửng kia, chút dư vị mằn mặn đọng trên đầu lưỡi. Hắn hôn y thêm lần nữa rồi lên tiếng: “Cố Khinh Chu này, quả là lúc khóc trông cậu đáng yêu hơn đấy.”
Cố Khinh Chu nghiến răng im lặng, hai tay run lên khe khẽ, mái tóc đen đầm đìa mồ hôi dính bết quanh gương mặt trắng trẻo. Đôi môi y đỏ sậm như máu. Y quay đầu nhìn Giang Nhứ như định nói điều gì nhưng không thể thốt lên thành lời, thanh âm rên rỉ đã chẳng còn kiềm chế nổi nữa, biến thành tiếng thở dốc nghẹn ngào, đôi hàng mi ướt đẫm nước mắt.
Giang Nhứ cắn lên tai y, thì thầm từng câu chữ nóng bỏng: “Lúc tôi vắng nhà, có nhớ không?”
Hai mắt Cố Khinh Chu mê dại, đôi tay yếu chống xuống giường. Nghe hắn hỏi, y gật đầu rất khẽ: “Nhớ…”
Cố Khinh Chu không nói nổi ra lời, nhưng người kia vẫn nghe thấy rất rõ.
Giang Nhứ cười tít mắt, nụ cười mang theo cả hơi thở thanh xuân. Hắn nắm Cố Khinh Chu hôn lên: “Tôi cũng nhớ cậu.”
Dù đã làm đủ chuyện thân mật nhất trên đời, đối với cả hai vẫn là chưa đủ. Dường như chỉ có cách nuốt đối phương vào bụng, để máu thịt hòa vào máu thịt, mới có thể tạm làm lắng xuống ham muốn chiếm hữu cuồng dại nảy sinh trong lòng.
Cố Khinh Chu hoàn toàn kiệt sức, xoay người ôm chặt Giang Nhứ. Hai thân thể kề sát bên nhau. Y không đầu không đũa cất tiếng, chất giọng khàn đục, đứt quãng giữa thanh âm thở dốc hổn hển: “Giang Nhứ, trước kia bọn mình từng xa nhau rất nhiều năm…”
Người kia chẳng rõ y muốn nói gì, chỉ chạm lên mái tóc sũng mồ hôi, ‘ừ’ một tiếng.
“Tôi cứ nghĩ cách xa nhau năm ngày sẽ không thành vấn đề, bởi vì ngần ấy năm tôi còn sống được nữa là. Nhưng mà…” Cố Khinh Chu nói.
Nhưng mà…
Đôi môi y bỗng phút chốc lạnh lẽo. Y run rẩy hôn hắn lần nữa, chính bản thân cũng không rõ mình muốn biểu đạt điều gì: “Hình như tôi vẫn rất nhớ cậu.”
Y nhớ hắn vô cùng, nhưng lại chẳng thể nói với bất kì ai.
“Tôi biết mà.”
Giang Nhứ lẳng lặng đặt tay lên lưng y, tựa cằm lên trán y, sau đó tiện tay vơ quần áo khoác lên người, ôm đối phương đi vào phòng tắm. Có lẽ bởi xa cách đã quá lâu nên Cố Khinh Chu cứ nhất định ôm chặt lấy hắn mà không chịu buông tay.
Tắm rửa xong xuôi, Giang Nhứ thay ga trải giường, hai người chui vào chăn. Thể xác và tâm trí được hoàn toàn thả lỏng, hắn lục đục xoay người đối diện với Cố Khinh Chu, chống đầu hỏi y: “Cậu ở lại làm thêm mấy hôm rồi?”
Cố Khinh Chu dựa người trong ngực hắn, mái tóc khẽ cọ vào cằm hắn. Y đáp, giọng uể oải: “Hai hay ba hôm gì đó.”
Nghe vậy Giang Nhứ không bàn gì thêm, chỉ vỗ vỗ lưng y, nói: “Ngủ đi.”
Chẳng biết nhớ ra điều gì, Cố Khinh Chu bất chợt lên tiếng: “Chân của bác gái đã đỡ chút nào chưa?”
Giang Nhứ cười: “Cũng đỡ rồi, đi lại không có vấn đề gì.”
Cố Khinh Chu gật đầu, lúc này mới chìm vào giấc ngủ.
Hắn chưa định nói cho y biết nguyên do. Suy nghĩ của Cố Khinh Chu rất nhạy cảm, khó khăn lắm mới yên ổn được đôi chút, sao phải tự nhiên làm ầm lên khiến y hốt hoảng lo lắng chứ? Hiện trạng đang rất tốt, Cố Khinh Chu không cần giương gai khắp người, cũng chẳng cần cuồng loạn đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng khó dứt từ quá khứ.
Ngón tay Giang Nhứ vuốt ve bờ môi y một lát. Hắn nhủ thầm, người này đúng là cười lên mới đẹp.
Cố Khinh Chu liên tục thức trắng mấy ngày, lại lăn lộn điên đảo một trận cùng Giang Nhứ, hậu quả của việc phóng túng quá mức là một buổi sáng mệt nhoài và buồn ngủ không sao dậy nổi. Gắng gượng rửa mặt xong, y buông mình ngồi phịch xuống sofa bất động, khuy áo sơ mi cài lệch lung tung.
Đang ngồi vắt tay che mắt, Cố Khinh Chu lười biếng nhúc nhích, chẳng biết động đến nơi nào trên người mà không nén được hít vào một hơi, uể oải đáp: “Kệ nó đi.”
Người ta đau lưng nhức eo mỏi khắp mình mẩy, đến mở mắt cũng mất sức nữa là.
Nhìn điện thoại thấy hẵng còn sớm, Giang Nhứ bảo: “Hay cậu xin nghỉ một ngày đi?”
Cố Khinh Chu lắc đầu, không muốn trễ nải công việc: “Tôi chỉ cần nằm một lát là ổn.”
Giang Nhứ kéo y vào ngực rồi lần mở từng chiếc khuy áo sơ mi. Cố Khinh Chu nhướng mí mắt liếc hắn, có vẻ hơi buồn cười: “Làm gì đấy?”
Giang Nhứ vẫn một mực cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cởi áo chứ làm gì?”
Hắn mở chiếc khuy áo cuối cùng, sau đó lần lượt cài lại tất cả cho ngay ngắn đúng vị trí. Cố Khinh Chu ngồi đối mặt với hắn, vùi đầu lẩm bẩm: “Tôi không muốn đi làm…”
Nghe vậy Giang Nhứ tức thì khựng lại, cáu kỉnh nhiếc móc: “Cậu bị tâm thần phân liệt đó chắc? Thế cuối cùng có đi làm hay là không? Không đi làm thì vào phòng đi ngủ.”
Cố Khinh Chu không đáp ngay mà lục lọi điện thoại kiểm tra: “Tuần sau là hoạt động xây dựng đội ngũ, cả công ty cùng đi du lịch, vậy là mấy ngày tới sẽ phải cố làm cho xong hết công việc. Thế thôi, đi làm đi.”
Dứt lời, y thở dài đứng lên. Thấy Giang Nhứ ngồi im lìm trên sofa, y kéo tay hắn: “Đi làm với tôi.”
Giang Nhứ bị lôi dậy, cảm giác y hệt như trước kia bị bắt ép đến trường. Hắn ôm Cố Khinh Chu từ phía sau, đặt cằm lên vai y, cố ý dài giọng: “Không đi được không?”
Cố Khinh Chu vươn tay nắm cổ áo hắn: “Không được. Cậu phải đi cùng tôi.”
Giang Nhứ lườm: “Đồ ác quỷ.”
Cố Khinh Chu đang đứng trước cửa, tựa lưng vào tường thay giày, tay lần tìm chìa khóa trong túi. Nghe Giang Nhứ nói, y trả lời đầy ẩn ý: “Chẳng có ác quỷ nào lại trả lương cho cậu đâu.”
Giang Nhứ như cười như không nhìn y: “Quanh năm đầu tắt mặt tối bất kể đêm ngày làm việc cho cậu đã khổ lắm rồi, giờ còn định quỵt lương à? Coi chừng tôi tạo phản đấy.”
Nhưng mình có bao giờ bắt cậu ta làm thêm giờ buổi tối đâu, Cố Khinh Chu nghĩ thầm, khẽ nhíu mày chất vấn: “Gì mà bất kể đêm ngày?”
Giang Nhứ đi giày rồi bước ngoài, lúc lướt qua Cố Khinh Chu còn tiện tay vỗ một cái lên mông y: “Trên giường tôi là đứa hao tổn sức lực nhất còn gì?”
“…”
Phải mất một giây sững sờ Cố Khinh Chu mới hiểu hắn đang nói gì, còn suýt làm rơi chùm chìa khóa trên tay vì bị hắn cợt nhả. Y tự biết những lúc thế này không nên gây chuyện với hắn, đành vờ điếc cầm chìa khóa cửa rồi cùng hắn vào thang máy xuống tầng.
Từ lúc Cố Khinh Chu chuyển công tác đến Hải Thanh, số ngày Giang Nhứ nghỉ phép đã gần bằng tổng thời gian năm ngoái. Tại công ty, Lý Tư Ngạo nhìn hắn với ánh mắt là lạ, câu đầu tiên không phải chào hỏi mà là: “Sao, ông trẻ anh lại ốm à?”
Lần này Giang Nhứ có lí do rất chính đáng nên không ngại ngần đá vào ghế gã, khiến Lý Tư Ngạo xoay tròn đúng một vòng: “Ông trẻ mày mới ốm ấy.”
Gấu mẹ vĩ đại Phương Hiệp lập tức lao lên bảo vệ gấu con, rời mắt khỏi màn hình máy tính quay sang bĩu môi: “Giang Nhứ kia, ông trẻ nhà cậu không ốm thì cậu nghỉ lắm thế làm gì? Ai không biết còn tưởng cậu bỏ việc luôn rồi ấy chứ.”
Giang Nhứ sờ lên mặt bàn làm việc: cực kì sạch sẽ, chẳng chút bụi bặm, rõ ràng là có người ngày nào cũng đến đây lau chùi dọn dẹp. Hắn cười hì hì, vỗ tay nói: “Cứ gì chỉ có ông trẻ ốm tôi mới được phép xin nghỉ, mẹ tôi ốm thì không được à?”
Nhằm tránh gây nghi ngờ, hai người thống nhất sẽ cố gắng tách nhau ra thật xa. Cố Khinh Chu vào muộn hơn vài phút, vừa đặt chân đến văn phòng đã nghe cả bọn tranh luận ông trẻ này ông trẻ nọ om sòm, bèn không nén được tò mò nhìn sang.
Mỗi khi ngồi lê la tán dóc, Phương Hiệp hay có thói quen tránh mặt sếp. Trông thấy Cố Khinh Chu, cô bất giác im bặt, lên tiếng chào: “Chào buổi sáng, sếp Cố.”
Cố Khinh Chu gật nhẹ: “Chào mọi người.”
Đoạn, y bí mật đưa mắt nhìn Giang Nhứ, kế đó mới đi vào văn phòng riêng.
Thấy sếp đã đi vào trong, Lý Tư Ngạo vươn tay khều Giang Nhứ: “Bác gái sao rồi anh? Không có gì nguy hiểm chứ?”
“Không sao hết, mấy hôm trước mẹ anh ngã nên chân cẳng hơi khó đi lại thôi ấy mà.” Hắn đáp.
Tuần sau là chuyến du lịch xây dựng đội ngũ của công ty, Phương Hiệp đang lướt mạng mua sắm, nghe vậy bỏ điện thoại xuống, quay ra nói: “Thế thì phải cẩn thận đấy. Người già xương cốt giòn dễ gãy, chỉ ngã nhẹ thôi cũng khó mà chịu được. Mẹ tôi hồi trước cũng bị ngã, dán thuốc cổ truyền một thời gian là đỡ hẳn. Để hôm nào tôi bảo mẹ gửi qua đây một ít, cậu cho bác gái dùng thử xem.”.
Giang Nhứ mỉm cười gật đầu, chụm tay làm dấu OK: “Cô dâu sắp về nhà chồng có khác, càng ngày càng hiền lương đức hạnh.”
Đột nhiên Phương Hiệp đỏ mặt tía tai, trừng mắt với hắn: “Bớt nói xàm đi, mọi thứ còn chưa đâu vào đâu kia kìa.”
Lý Tư Ngạo nghe vậy nhìn về phía cô nàng, lặng lẽ dùng tay cậy nắp bút, dáng vẻ nom đến là tội nghiệp.
Giang Nhứ chống cằm, ngồi vắt chân chữ ngũ: “Xời, bố mẹ hai bên nhẵn cả mặt rồi, còn chưa đâu vào đâu cái gì nữa? Cưới nhanh đi chứ sau này ăn nhiều rồi mập lên mất dáng là chụp ảnh cưới không đẹp đâu.”
Nói đoạn, ánh mắt hắn sượt qua bàn làm việc, tựa như muốn xuyên thủng cả lớp rèm sáo phía sau cửa sổ kính để nhìn xem Cố Khinh Chu đang làm gì, tiếc rằng chỉ trông thấy một bóng mờ méo mó. Chẳng rõ từ lúc nào chậu chuối cảnh bên cạnh đã nhú những chồi non xanh biếc.
Phương Hiệp nổi giận: “Cậu nói ai mất dáng?”
Có lẽ vì đời sống tình cảm quá viên mãn mà gương mặt Phương Hiệp đẫy đà hơn trông thấy, thế nhưng vẫn không sao kiểm soát được cái miệng, lời Giang Nhứ nói đối với cô chẳng khác nào xát muối vào vết thương.
Giang Nhứ gian xảo chỉ vào Lý Tư Ngạo: “Tôi nói nó mà.”.
Đồng chí Lý Tư Ngạo ngày-một-héo-hon-vì-lo-dỗ-bạn-gái: “…”
-Hết chương 54-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT