Cố Khinh Chu đi vắng khá lâu, những tưởng nhà cửa sẽ cực kì lộn xộn, thế nhưng mọi thứ hoá ra rất sạch sẽ, thậm chí đôi chỗ còn được thay đồ trang trí mới. Trên bàn trà đặt một lọ hoa không rõ tên, những nhành hoa tím biếc bừng lên sức sống tràn trề.
Cố Khinh Chu không có hứng thú với hoa lá cây cỏ, song nếu là hoa Giang Nhứ cắm y sẽ tự nhiên thấy đẹp: “Cậu chăm hoa đấy à?”
Giang Nhứ hớn hở: “Hoa giả thì ai mà chả chăm được.”
Cố Khinh Chu: “…”
Phải rồi, dạng người đến cơm còn lười nấu như Giang Nhứ làm sao có khả năng chăm hoa chăm cỏ gì chứ?
Cố Khinh Chu cởi áo khoác ném lên sofa, chiếc sơ mi cắt may vừa in bên trong có vẻ đã hơi lùng thùng. Thấy y gầy đi như vậy, Giang Nhứ chẳng vui chút nào, đưa tay vuốt ve lớp vải áo quanh eo: “Tôi sờ được cả xương rồi này.”
Cố Khinh Chu nói: “Chuyện bình thường, cơ thể con người do xương thịt cấu thành mà.”
Giang Nhứ hỏi: “Cậu không ăn cơm cho nên mới gầy còn nhiêu đây chứ gì?”
Có lẽ vì trong nhà có người mất nên Cố Khinh Chu ăn mặc rất đơn giản, trang phục chỉ có hai màu trắng đen, tuy bình thường cũng chẳng cầu kì hơn là mấy. Y đưa tay tháo cà vạt, quấn một vòng quanh đầu ngón tay, mập mờ nhìn hắn: “Tôi bảo tôi nhớ cậu, cậu tin không?”
Giang Nhứ nghe vậy nhướng mày rất khẽ: “Tin chứ, không tin sao được? Tôi cũng gầy đi mà.”
Ánh mắt Cố Khinh Chu rà soát khuôn mặt hắn: “Thật à? Có thấy gì đâu?”
Giang Nhứ bật cười to: “Đừng trông mặt, phải xem eo ấy, gầy lắm, không tin cậu đo thử xem này.”
Cố Khinh Chu vốn không muốn thử vì biết hắn đang đùa giỡn, chưa biết chừng đến lúc đo thật lại phát hiện hắn béo lên mấy lạng liền. Thế nhưng cuối cùng y vẫn vươn tay, sau đó bất ngờ bị Giang Nhứ giữ chặt.
Hắn nói: “Sai rồi.”
“?” Cố Khinh Chu nheo mắt ngờ vực.
Giang Nhứ lặng lẽ ghé sát tai y, giọng nói trầm thấp mà quyến rũ: “Phải dùng chân đo…”
Hai người luôn quấn quýt bên nhau không rời nay bỗng xa cách hơn một tháng, bảo rằng không nhớ là dối trá.
“…”
Cố Khinh Chu thấy khóe môi Giang Nhứ cong lên hóm hỉnh, muộn màng nhận ra tên này cũng là một kẻ trong ngoài bất nhất. Y nheo mắt, choàng tay ôm cổ đối phương nhẹ ghì đầu hắn xuống, như cười như không hỏi: “Cậu học ai cái này?”
Giang Nhứ đẩy y vào tường, vờ ngẫm nghĩ: “Hay là cậu đo trước đi, rồi tôi nói cho cậu biết?”
Cố Khinh Chu đáp, ghì gáy hắn xuống hôn. Trong say mê đắm đuối, bước chân y loạng choạng, bị kéo vào phòng ngủ từ lúc nào chẳng hay. Vô tình đầu gối y vấp phải thành giường, toàn thân mất cân bằng ngã xuống đệm giường êm ái.
Đôi chân thon dài của Cố Khinh Chu ngoắc lấy eo lưng Giang Nhứ, vuốt ve một lát rồi chậm rãi siết chặt. Y nhẹ cắn đầu lưỡi hắn như một đòn trừng phạt, đoạn cụp mắt, nửa cười nửa không nói: “Nói dối, rõ ràng là vẫn y nguyên.”
Giang Nhứ dùng một tay kéo khóa áo khoác, kế đến cởi ra ném qua một bên: “Có lẽ là vì tôi mặc nhiều quần áo đấy?”
Hắn nói tiếp: “Đo lại xem.”
Cố Khinh Chu không bao giờ chiếm được thế thượng phong trên giường. Khoái cảm quen thuộc lan truyền, kích thích toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể y. Khả năng tự chủ vốn là niềm kiêu hãnh của y sụp đổ trong nháy mắt, dù có kìm nén đến đâu cũng khó bề khống chế nước mắt trào ra do phản ứng sinh lý.
Đầu tóc Cố Khinh Chu mướt mải mồ hôi, hai hàng mi ươn ướt, mười ngón tay không ngừng bấu chặt lưng Giang Nhứ tạo thành những vệt dài đỏ lựng. Y yếu ớt ngửa cổ, yết hầu hoàn toàn phô bày trước mắt hắn, khẽ nức nở: “Giang Nhứ……”
Giang Nhứ cúi người hôn lên khóe mắt y ướt đẫm. Trong lòng hắn trào dâng một thứ khoái cảm ác độc, một nỗi khao khát muốn bắt nạt người dưới thân cho tới khi y phát khóc. Hắn hơi đè eo lưng xuống, thấp giọng cười: “Tôi gầy đi rồi đúng không? Hửm?”
Cố Khinh Chu nào còn biết hắn gầy hay béo, chỉ có thể mê muội lắc đầu. Khi y rốt cuộc cũng chuyển được sang tư thế khác để hít thở bình thường thì tức khắc đã bị Giang Nhứ lật người lại, rải trên lưng y vô số dấu hôn.
Bên nhau sau một thời gian xa cách quá dài đồng nghĩa với việc mọi thứ đều vượt ngoài tầm kiểm soát. Cố Khinh Chu chẳng còn nhớ đã trải qua bao nhiêu lần, y ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì bầu trời ngoài kia đã nhuốm sắc chiều tà.
Chiếc di động Giang Nhứ đặt trên tủ đầu giường bỗng rung lên. Cố Khinh Chu muốn nhìn xem ai gọi, nhưng chẳng còn mảy may sức lực cử động. Giang Nhứ duỗi dài tay, ấn nút từ chối cuộc gọi.
Cố Khinh Chu liếc hắn: “Ai gọi thế?”
Rất có mùi vị của một trận đánh ghen.
Giang Nhứ đáp: “Cậu gọi lại sẽ biết ngay mà, chưa biết chừng đầu bên kia là hot girl nào đó cũng nên.”
Hót hót cái cóc khô.
Hôm nay Giang Nhứ bỏ việc giữa chừng, chắc chắn là lão lợn Lưu Khang Minh kia gọi điện hỏi tội. Hắn mặc kệ.
Cố Khinh Chu biết hắn đang đùa song cũng chẳng có sức làm gì ngoài nói mồm, đành nhướng mày hỏi: “Giỏi nhỉ, không sợ tôi đánh gãy chân à?”
Giang Nhứ vui vẻ mặc quần áo xuống giường: “Trước khi gãy chân tôi sẽ cho cậu gãy eo.”
Về phần làm thế nào để gãy thì tùy quan điểm mỗi người.
Hai tai Cố Khinh Chu nóng bừng. Tuy y đã biết đến bản tính lưu manh của Giang Nhứ từ thời cấp ba, song đôi lúc vẫn khó mà thích ứng kịp. Y vắt tay ngang mắt nằm im hồi lâu, sau đó thả tay xuống, rầu rĩ nói: “Ôm tôi đi tắm đi.”
Tính y ưa sạch sẽ, không chịu nổi cảnh cả người đầm đìa mồ hôi nằm trên giường.
Giang Nhứ cúi xuống, xốc eo bế y lên, vừa đi về phía phòng tắm vừa nói: “Có khi nào tôi không đỡ cậu đi tắm đâu?”
Vòng tay hắn đã có sự rắn rỏi vững chãi của người trưởng thành, chẳng còn gầy gò hờ hững như thuở thiếu niên, mang đến một cảm giác yên tâm vô cùng. Cố Khinh Chu ôm cổ hắn: “Về sau cậu không được ôm người khác như thế này đâu đấy.”
Giang Nhứ nghĩ thầm, đừng nói là về sau, từ xưa đến nay ngoài Cố Khinh Chu hắn nào đã bao giờ ôm người khác như vậy? Hắn xả nước nóng đầy bồn tắm, sau đó nhẹ nhàng thả y vào. Nước bắn tóe lên khiến chiếc áo sơ mi trắng ướt đầm, lớp vải nửa trong nửa đục như dán chặt vào từng bắp thịt.
Cố Khinh Chu mệt đến mức không nhấc nổi dù một ngón tay. Y mở to đôi mắt trong trẻo đen láy nhìn Giang Nhứ, nhỏ giọng yêu cầu: “Tắm cho tôi đi…”
Dáng vẻ ấy nom tội nghiệp đến lạ.
Giang Nhứ tựa ở thành bồn tắm, cúi người sục tay vào làn nước, vừa xoa eo cho y vừa mỉm cười hỏi: “Chậc, rõ ràng người tốn sức nhất là tôi, đáng lẽ cậu phải tắm cho tôi mới đúng chứ?”
Cố Khinh Chu nghe vậy mở mắt nhìn hắn giây lát, kế đến chậm rãi nhắm lại: “Được thôi. Lần sau cậu xuống dưới nằm đi, tôi sẽ tắm cho cậu.”
Giang Nhứ không lên tiếng, chỉ nở nụ cười đầy ẩn ý rồi lười nhác đứng dậy: “Cậu ngâm người đi đã, tôi đi thay ga giường.”
Qua cánh cửa phòng tắm khép hờ, Cố Khinh Chu trông thấy bóng dáng hắn bận bịu qua lại trong phòng. Phút chốc trái tim y ngập tràn một cảm xúc viên mãn tột cùng. Y đã lay chuyển được một con người, chứng kiến hắn trưởng thành từng bước – thứ cảm giác ấy quá khó để miêu tả thành lời, nhưng tóm lại, không tệ chút nào.
Cố Khinh Chu ngâm mình một lúc rồi loạng choạng đứng dậy, lấy khăn lau người, mặc áo ngủ bước ra ngoài. Đầu óc y nặng trĩu, chếnh choáng như bị cảm.
Lúc này Giang Nhứ cũng vừa thay xong ga giường, thấy y đi ra bèn hỏi: “Có muốn ăn chút gì không, tôi gọi đồ ăn nhé?”
Cố Khinh Chu lắc đầu: “Tôi hơi buồn ngủ, giờ cũng chưa thấy đói, cứ để tôi ngủ một lát.”
Giang Nhứ nghĩ y còn mệt nên không để ý nữa, xoay người vào phòng tắm rửa. Thế nhưng Cố Khinh Chu ngủ mê mệt từ bảy giờ đến chín giờ vẫn chưa tỉnh, Giang Nhứ lo y bị ốm, đành thử đánh thức đối phương.
Giang Nhứ nghiêng người ngồi bên cạnh giường, đặt tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán y: “Này, cậu khó chịu ở đâu à?”
Cố Khinh Chu mơ mơ màng màng mở mắt, trông thấy hắn thì nhích tới dựa vào ngực theo thói quen, trả lời bằng giọng hơi lào khào: “Chẳng biết nữa, chắc vậy…”
Giang Nhứ sờ trán, phát hiện y đang sốt nhẹ: “Nhà có thuốc không, hay tôi đưa cậu xuống phòng khám dưới tầng nhé?”
Trước kia mỗi lần phát sốt, chỉ cần chưa quá nghiêm trọng thì trên cơ bản hắn chỉ cần nốc hai viên thuốc rồi ngồi chờ bệnh tự lui. Khổ nỗi trông Cố Khinh Chu gầy gò yếu đuối thế kia, không thể hành động tùy tiện được.
“Chưa tệ đến mức đấy đâu.”
Tinh thần Cố Khinh Chu đã khá hơn sau giấc ngủ. Nhìn Giang Nhứ lục ngăn kéo tìm nhiệt kế rồi lại chộn rộn tất bật hồi lâu, không hiểu sao y thấy hơi buồn cười, bèn tựa người vào thành giường lên tiếng: “Không có vấn đề gì thật mà, nếu nghiêm trọng thật thì tôi làm sao có tâm trạng mà lăn lộn với cậu cả trưa nay?”
Giang Nhứ nghĩ thầm, cũng đúng. Hắn rót một cốc nước ấm, bẻ hai viên thuốc hạ sốt đưa cho y: “Cậu uống đi, mai mà chưa đỡ thì mình đến bệnh viện.”
Vì cổ họng quá khô nên Cố Khinh Chu uống hết sạch cốc nước, Giang Nhứ thấy vậy lại rót thêm: “Uống nữa đi.”
Cố Khinh Chu nhìn hắn rồi chợt không đầu không đuôi nói: “Trước kia dù tôi bị ốm cũng chẳng ai quan tâm.”
Y vốn rất ghét phải thể hiện mặt yếu đuối của bản thân, có chuyện gì cũng che giấu trong lòng, không để bất kì ai nhìn mình bằng ánh mắt thương cảm. Trước kia có một lần Giang Nhứ lừa y dầm mưa chờ đợi suốt sáu tiếng, nếu không phải về nhà lên cơn sốt bừng bừng thì chưa chắc y đã nghỉ học tới ba ngày.
Khi ấy chẳng biết mẹ Cố ra ngoài cặp kè với ai mà đi vắng mấy hôm liền, Cố Khinh Chu chỉ có thể tự lết đến bệnh viện khám lấy thuốc, suốt bao năm qua lần nào cũng như lần nào.
Giang Nhứ mặt không cảm xúc liếc y: “Thế tôi không phải người chắc?”
Nghe vậy Cố Khinh Chu khẽ bật cười, sau đó lại chuyển thành ho khan. Giang Nhứ ngồi ghé vào mép giường, ôm y vào ngực, vừa vỗ về lưng đối phương vừa nhẹ giọng thì thầm: “Biết thế này thì hôm nay đã chẳng bắt cậu lăn lộn.”
Cố Khinh Chu trả lời: “Vậy là cậu còn rất có lương tâm đấy.”
Rốt cuộc Cố Khinh Chu cũng đã không còn cô đơn khi bị ốm. Y dựa vào ngực Giang Nhứ, hơi trượt người xuống gối đầu lên bụng hắn: “Trước đây có ai chăm cậu lúc bị ốm không?”
Giang Nhứ đáp sau một hồi suy nghĩ: “Làm gì có.”
Dù bị thương hắn cũng nào dám hở ra cho mẹ Giang biết.
Cố Khinh Chu nói: “Sau này khi nào cậu bị ốm, tôi cũng sẽ chăm sóc cậu.”
Nghe đoạn, Giang Nhứ liếc y một cái, chẳng biết nên cười hay nên giận: “Cậu mong tôi khỏe mạnh không được à?”
Bị ốm thì có gì tốt đâu?
Cố Khinh Chu nhẹ nhàng đáp: “Trọng điểm không nằm ở câu trước mà nằm ở câu sau. Hèn nào điểm ngữ văn của cậu luôn dưới trung bình.”
Giang Nhứ nhủ thầm quả là ốm thì mặc kệ ốm, miệng lưỡi Cố Khinh Chu vẫn tàn độc như thường, tư duy cũng chẳng hề bị ảnh hưởng mảy may. Hắn hơi trượt người nằm xuống, hỏi đối phương: “Hồi trước không có tôi, mỗi lần bị ốm thì cậu làm gì?”
Cố Khinh Chu trả lời: “Có bệnh thì chữa bệnh thôi, còn làm gì được nữa?”
Khi ấy Giang Nhứ không thích Cố Khinh Chu, dù y ốm đau khổ sở cũng sẽ chẳng bao giờ đến quan tâm chăm sóc. Tuy rằng hiện nay hai người đã êm ấm, song mãi mãi vẫn không thể bù đắp những năm tháng dĩ vãng.
Nhớ lại những việc làm tồi tệ trước kia, Giang Nhứ không khỏi ngượng ngùng. Hắn đâu biết trí óc Cố Khinh Chu chỉ đi theo một đường thẳng, hắn nói thế nào y sẽ làm thế nấy. Hắn đặt một nụ hôn lên khóe mắt y, nói: “Sau này bị ốm cũng không sợ, có tôi ở đây.”
Cố Khinh Chu rất muốn cười nhưng không thể, chỉ khẽ nghiêng mình vùi mặt vào lồng ngực hắn, nhắm mắt thấp giọng đáp: “Tôi biết rồi…”
-Hết chương 47-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT