Thấy cô từ đầu đến cuối vẫn không có động tĩnh gì, tên đạo diễn trung niên mập mạp kia lại thẹn quá hóa giận, giơ tay đập vào vai Minh Ca, cười hơi dữ tợn:“Nhìn xem ở đây cô có thể chạy đi đâu được chứ, hay là cô chạy thử cho tôi xem nào!”“Ầm”Minh Ca quơ chân nến lên, đập thật mạnh vào đầu ông ta, sau khi gỡ cái chân ra, ở bên tai tên đạo diễn trung niên đang choáng váng đầu óc uy hiếp với giọng điệu hung hãn một câu: “Hôm nay mày dám đối xử như vậy với tao, tao, Doãn Như Vi có làm ma cũng sẽ không bỏ qua mày đâu!”Nói xong, cô tiện tay đẩy người đàn ông béo như lợn chết xuống đất, cô xoay người dùng con dao trên tay đập vỡ cửa sổ sát đất, giữa tiếng vỡ tach tách, khóc thút thít chói tai.

“Tôi đã bị người đàn ông cặn bã như thế này làm nhục rồi, tôi, Doãn Như Vi không còn mặt mũi nào mà sống ở trên đời này nữa!”Một đám tay săn ảnh với ống cự li dài cự li ngắn, vừa mới xông vào phòng, thì nghe thấy câu này.

Chỉ chụp được một bóng dáng đang muốn nhảy lầu, căn bản không kịp ngăn cản.

“Không được rồi, Doãn Như Vi nhảy lầu rồi.

…………Tên đạo diễn bị dọa sợ đến hồ đồ.

Một thoáng giật mình, cảm giác ngà ngà say hồi tỉnh lại quá nửa, toàn thân phát rét.

Chết… chết người rồi?!Cùng lúc đó.

Tầng 18.

Một bóng dáng mảnh khảnh, bịch một tiếng, ngã ở trên thảm trải sàn.

Minh Ca ném chân nến đi, khó khăn bò dậy, lảo đảo đi về phía trước, một lòng muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Ai mà biết được, cẳng chân lại bị vấp ngã.

Xui xẻo sao lại bổ nhào vào một thân thể.

Người đàn ông trong bóng tối bỗng chốc mở mắt ra, mặt mũi khôi ngô tuấn tủ hiện lên tia sắc bén, đôi mắt đen sáng như một màn đêm lạnh giá nguy hiểm mạnh mẽ.

“Ai?”“Ba nhà anh.

”Minh Ca mở miệng trả lời.

“…”Trong phòng tối, trầm lặng trong phút chốc.

Thật là một câu trả lời độc đáo.

Minh Ca: Cô đúng là một tiểu quỷ thông minh mà.

Một giây sau, người đàn ông dễ dàng bóp chặt cổ cô, đôi mắt đen sáng híp lại, nguy hiểm tột cùng.

“Nếu không muốn chết, thì cút khỏi người tôi.

”“Muốn chết mới cút khỏi ấy.

”Cút khỏi?Không, cô còn lâu mới cút ấy.

*……Đau.

Minh Ca bị hệ thống ầm ĩ đến bừng tỉnh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Kiếp trước, Minh Ca đến lúc chết cũng chưa bao giờ dính dáng đến một người nào, không ngờ rằng vào ngày đầu tiên trọng sinh, lại…Đời người ấy, thật cmn cẩu huyết mà.

Khuôn mặt đầy phức tạp.

[Ký chủ, cô lại tiếp tục than vãn về nhân sinh đấy à, đợi sau khi người đàn ông này tỉnh lại, hệ thống vĩ đại bảo đảm, cô sẽ chết…rất khó coi đấy.

] Hệ thống nhắc nhở cô với cái vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Nó có thể dự cảm được rằng, người đàn ông này không bình thường.

Minh Ca: “……”Đúng rồi.

Minh Ca trầm mặc một giây, suy nghĩ, rồi hỏi nó.

“Ngươi nói xem, liệu có khả năng, khi anh ấy tỉnh lại phát hiện ra ta xinh đẹp như vậy, sau đó không có cách nào thoát khỏi mà yêu ta không?[…Cô cho rằng cô đang ở trong phó bản à?]Hệ thống đảo mắt, [Chúng ta là tự lực cánh sinh thăng cấp lưu, xin quý chủ đừng tiến vào loại ảo tưởng phi thực tế này, mau mau đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi chạy đi.

]Minh Ca: “Ồ.

”Ảo tưởng một tí cũng không được à.

Cô thở dài một hơi, bò dậy với vẻ cam chịu số phận.

Trong phòng tổng thống, rèm cửa lộng lẫy kiểu Châu u vừa nặng vừa dày được kéo kín, tối đến mức không có một tia ánh sáng nào lọt vào, có nghĩa là người đàn ông này có yêu cầu rất cao đối với môi trường ngủ.

Hoặc là một người mắc bệnh mất ngủ kinh niên, hoặc là một vị quý tộc kén chọn.

Minh Ca mò tìm một thỏi son môi ở trong túi áo.

Vốn dĩ cô dựa vào chút ánh sáng yếu ớt của điện thoại để ra cửa, nhưng đột nhiên lại quay trở lại.

Hệ thống: [Đợi đã, Ký chủ cô muốn làm gì vậy?!]Minh Ca nhếch môi cười bí hiểm, “Lưu lại một kỷ niệm.

]Hệ thống: [……]Lưu lại một kỷ niệm ma quái à.

Minh Ca xoáy ống nhỏ màu vàng ra, một thỏi son màu đỏ tươi tinh tế, ở trên áo sơ mi trắng của người đàn ông viết xuống một dòng chữ…Đỏ, sắc màu đẹp ngất ngây khi ở trên chiếc áo sơ mi trắng, trong bóng tối lộ ra một mùi vị diễm lệ.

Sau cùng, Minh Ca tiện tay vứt thỏi son đã bị cô lãng phí đi, móc móc, tìm cả người mới móc ra được một đồng đỏ, vỗ lên ngực người đàn ông.

Sau khi làm trời làm đất xong, Minh Ca nhìn người đàn ông có đường nét khôi ngô tuấn tú lờ mờ trong bóng tối, trước khi rời đi còn hôn gió với anh ấy.

“Bye, bye”Tạm biệt, người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời hai kiếp của cô…  * *Vài phút sau, Minh Ca ngồi lên taxi, sau khi báo địa chỉ, mới phát hiện bản thân đã không còn một xu dính túi, vô cùng hối hận.

Không biết bây giờ quay lại lấy một trăm tệ có còn kịp không nữa?Vẫn may, chú tài xế có tấm lòng lương thiện nói có thể không lấy tiền của cô, còn tốt bụng hỏi cô, có cần đi tố giác hay không…Minh Ca từ chối bằng lời lẽ chính nghĩa.

Bật cười.

Đương nhiên là không thể đi!Đến nơi, lúc xuống xe, chú tài xế liếc nhìn Minh Ca, trong mắt lộ ra vẻ thông cảm.

Minh Ca sững sờ.

Nghĩ ngợi, cuối cùng đưa ra một kết luận: Chú tài chế này có thể là…điên rồi ư.

Bị Bá vương ngồi lên xe còn thông cảm cho cô?Minh Ca: Một cô bé xinh đẹp như cháu, thật sự rất không hiểu chú.

Sau khi trưởng thành, Minh Ca không hợp với mẹ con Doãn Như Vi, dứt khoát làm ầm làm ĩ đòi dọn ra ngoài sống.

Lão đầu nhà cô không còn cách nào, không cố chấp với cô nữa, đành móc ra một nửa ngân khố nhỏ của ông, chốn Đế Đô tấc đất tấc vàng, nhưng ông đã mua cho cô một bất động sản tư nhân, đứng tên cô.

Từ nhỏ đến lớn, ngoài chuyện hai mẹ con Doãn Như Vi, lão đầy chưa từng thiếu nợ cô cái gì.

Lúc trước, Minh Ca không hiểu.

Sau này, khi cô cuối cùng cũng hiểu rồi, nhưng đã là con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.

Ngay cả ở đây… cũng đã bị cô bán đi.

Những thứ lão đầu để lại cho cô nào là công ty, xe cộ, bất động sản… cuối cũng cùng chẳng còn lại gì.

Thật may mắn.

Ông Trời đã cho cô một cơ hội trọng sinh.

Minh Ca hít một hơi thật sâu, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười, ngón tay thon dài trắng nõn nhập mật khẩu, mở khoá cửa.

Bày trí rất lộng lẫy, trong lạ lại có quen thuộc.

Mười năm không gặp rồi.

Minh Ca không phải là một người thích nhớ lại những ký ức đã qua đi, thay vì hồi tưởng chít chít meo meo, hiện tại việc cô muốn làm là đi tắm cho thật sạch.

Bước vào phòng tắm, nhìn vào gương.

Cô bị doạ sợ: “Cái quỷ gì vậy?”Người phụ nữ trong gương với tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, trang điểm nhìn muốn chóng mặt này là ai vậy?[Là cô đấy.

] Hệ thống cười haha.

Minh ca: mmp*.

*mmp: ngôn nữ mạng, nghĩa là đm.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play