Thực tế chứng minh, thức ăn không những không có độc, mà cậu ta còn ăn thêm một bát cơm.Nếu như không phải ba của cậu ngăn cản, thì Minh Từ còn cảm thấy rằng bản thân còn có thể lại ăn thêm một bát nữa.“Con ăn ít một chút, đây là bữa ăn đặc biệt làm cho chị gái con.” Vẻ mặt Minh Trí Viễn chán ghét.Minh Từ, “……”Cậu nhất định là một đứa con rơi mà.Tuy nhiên, so với ba người ở đối diện, tốt xấu gì thì cậu còn có thể được hưởng một chút, được ăn chực đồ ăn ba cậu tự tay làm.Không nhìn thấy thức ăn mà ba cậu tự tay nấu ở trên bàn, còn đẩy đến trước mặt Minh Ca như dâng vật quý, “Ba đã hứa chỉ làm món này cho một mình con ăn, đây là những món mà ba làm, còn những món khác là do dì Dung làm.

Tiểu Ca, con ăn những món này đi.”“Ba, dù sao nhiều món ăn như vậy một mình con cũng không thể ăn hết được, ba để A Từ ăn đi.” Minh Ca gắp thức ăn lên, bỏ vào bát cho Cẩu đông tay.Nhìn bát cơm đầy ắp thịt heo nấu đông như một đồi núi nhỏ, Minh Từ hơi hơi cảm động.Đây chính là chị ruột.Minh Từ bưng bát cơm, liếc nhìn ba mẹ con mẹ kế ở đối diện, trong lòng đầy thông cảm với bọn họ, rồi lại cắn một miếng chân giò nấu đông.Ợ, hài lòng thoả dạ.Bên đây hoà thuận vui vẻ, nhưng Doãn Như Vi hơi không nuốt trôi, ăn mà như nhai sáp.Không phải là thức ăn của dì Dung làm không ngon, hay là trái tim ép buộc đố kị.Cô ta là minh tinh, để đẹp trước ống kính, nên thường phải chú trọng việc quản lý vóc dáng, cô ta cũng không phải là người có thể chất ăn như thế nào cũng không mập, trái lại, một chút thức ăn mặn có dầu mỡ thôi cũng không dám đụng nhiều, vào bữa chính thức ăn cô ta có thể ăn nhiều nhất cũng chỉ là một ít rau cải xào mà thôi.Doãn Như Vi dùng đũa gặp một cọng rau cải, đếm cơm trong bát, trong lòng rối bời.Tô Thanh rõ ràng đã cam đoan với cô ta rằng Minh Ca sẽ bị huỷ hoại, đến lúc vụ bê bối của Minh Ca và đạo diễn Chu bị phanh phui, danh tiếng xuống dốc không phanh, ngay cả mối quan hệ với nhà họ Minh cũng trở nên cứng nhắc hơn.Nào ngờ, những phóng viên mà cô sắp xếp trước đó lao vào khách sạn, lại nhìn thấy một người phụ nữ tự xưng là cô ta, miệng kêu la rằng bị đạo diễn Chu làm bẩn, rồi nhảy từ tầng 17 xuống.Phóng viên liền gọi cảnh sát, đạo diễn Chu bị bắt.Đêm hôm đó, cô bị gọi đến đồn cảnh sát để thẩm vấn.Nghĩ đến đây, Doãn Như Vi không nhịn được liền nghiến răng nghiến lợi.Cái tên đầu heo kia sợ bị kiện án chung thân, một mực nài nỉ, tối hôm qua cô ta vì vai diễn điện ảnh mà chủ động hiến thân!Những vấn đề liên quan đến minh tinh và đạo diễn, sức nóng không thấp, huống hồ, rất nhiều phóng viên phương tiện truyền thông thậm chí trong máy quay ghi lại, một cô gái từ tầng 17 nhảy xuống mà lại biến mất một cách vô căn cứ!Câu chuyện ướt át về quy tắc ngầm trong giới giải trí kèm theo chút sắc thái hồi hộp, đã đẩy sức nóng của vấn đề này lên một cao trào trước giờ chưa từng có.Hình tượng mà Doãn Như Vi dày công xây dựng trong giới giải trí, hiện tại…đã bị huỷ hoại rồi.Ngoại trừ niềm tin và sự an ủi của fan hâm mộ, những người qua đường khác khi biết tin tức này, đều giậu đổ bìm leo*.*落井下石 (giậu đổ bìm leo): là câu thành ngữ ý muốn nói đến việc lợi dụng người khác đang gặp điều khó khăn, trắc trở thì tấn công, dùng mưu để đem lại lợi ích cho bản thân.Nói thành cái gì cũng đều có.Nghĩ đến những lời đồn đại vô căn cứ đó, Doãn Nhi Vi liền không có khẩu vị gì nữa.Cô ta buông bát xuống, mím bờ môi tô son màu nhạt, “Ba, con có chuyện muốn thương lượng với ba.”Minh Trí Viễn nhìn về phía cô ta.Minh Ca chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, đôi môi đỏ cong lên cười với một ý vị không rõ ràng.Nói trong lòng:Đến rồi.Lông mi của Doãn Như Vi hơi hơi rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt như sen, lộ ra vài phần thuần khiết đáng thương, “chính là chuyện bị viết lung tung trên báo giải trí.”Nụ cười trên mặt Minh Trí Viễn tắt dần, trở lại vẻ điềm tĩnh khôn ngoan của một doanh nhân, không hề nhận lời gì cả, “Như Vi, con nói suy nghĩ của con trước đi.”“Con là người như thế nào, ba, ba biết rõ mà, những chuyện này đều bị những phương tiện báo chí truyền thông giải trí biên tập bừa bãi, những chuyện này đã gây ra một số tổn hại nhất định đến danh tiếng của con.

Vì vậy, ba có thể mời bộ phận pháp vụ của công ty ba, đến giúp con soạn thảo một vài lá thư luật sư không, cũng không cần phải kiện toàn bộ đâu, chỉ cần kiện một số nhà có tiếng hơn một chút là được rồi ạ.”Doãn Như Vi nhướng mắt, “Ba, ba cảm thấy như thế nào?” Chương 28: : Doãn Hạo chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử“Em gái Minh Ca đúng là giỏi ăn nói.” Doãn Hạo chỉnh chỉnh cổ tay áo sơmi, chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay lóe sáng, anh ta nhướng mày cười nói một câu, “Có điều, chiếc đồng hồ này là tôi tự mình mua, không tiêu tới một phân tiền của Minh gia.

Minh Ca, một giám đốc tập đoàn với thu nhập hàng trăm vạn mỗi năm, mua một hai món đồ xa xỉ như này, cũng là chuyện rất dễ dàng thôi.”Nhìn thấy mẹ và em gái mình bị Minh Ca chọc giận đến mức không cách nào chống trả được, khiến Doãn Hạo không cách nào làm ngơ.Tham gia vào chiến trường đầy rẫy những màn khẩu chiến của phụ nữ quả thực không phải việc làm của một quân tử.Tuy nhiên, Doãn Hạo chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử.Anh ta từ đầu tới cuối đều là tiểu nhân.Minh Ca một chút cũng không thấy ngạc nhiên khi Doãn Hạo đứng ra đỡ súng cho mẹ và em gái mình.Nói đến giám đốc tập đoàn……Đôi môi đỏ mọng của cô cong lên, nụ cười không tới nơi đáy mắt, “Quá khen.

Có điều, tôi cảm thấy là người thì nên biết bản thân mình là ai, tôi nói đúng chứ, Doãn Hạo?”Không đợi Doãn Họa trả lời, Minh Ca uống một ngụm nước hoa quả mà dì Dung mang ra, vị chua chát của nước táo xanh lan khắp khoang miệng, cô nhướng đôi mày xinh đẹp, cười cợt chế nhạo.“Giám đốc tập đoàn?”“Dựa vào việc 20 tuổi, tốt nghiệp đại học rồi vào công ty làm, bắt đầu từ công việc thấp nhất mà tính toán, kể cả sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc ở nước ngoài về, cũng mất ít nhất năm năm để ngồi vào vị trí giám đốc quản lý tập đoàn.

Ồ, tư chất ngu dốt một chút, nói không chừng phải mất tới 20 năm mới có thể đạt được.”“Doãn Hạo, về phương diện làm ăn, anh không phải có thiên phú vượt trội, về học lực anh cũng không quá xuất sắc.

Tất cả đều dựa vào mẹ anh, tìm cho anh một người cha dượng tốt, có vậy mới giúp anh đỡ phải phấn đấu hai mươi năm.”Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô như vẽ nên những đường cong như cười như không, những lời cô nói ra từng từ từng từ một đều như đang chì chiết đẫm máu , “Tôi thực sự không biết anh lấy đâu ra dũng khí mà nói với tôi – giám đốc tập đoàn?”Cô cười châm biếm.Doãn Hạo vào tập đoàn Minh thị, ba cô giao cho anh ta vị trí quản lý một bộ phận, đi làm chỉ cần đến chấm công, điểm danh cho đủ mặt, chỉ ăn rồi chờ chết mà thôi, căn bản không xứng đáng với mức lương mỗi năm.Doãn Hạo, “……”Anh ta không biết phải nói gì.Tự mình nhục nhã, hổ thẹn?Sắc mặt Minh Trí Viễn lạnh nhạt, nhìn không ra được biểu cảm gì.

Nhưng ông rất đồng ý đối với lời của con gái mình nói, nhân phẩm đức hạnh của Doãn Hạo thế nào, ông rất rõ ràng, Minh Ca nói cũng không sai.Thấy anh ta không nói lên lời, Minh Ca đắc ý nhếch miệng cười, uống chút nước táo xanh ép chua chua ngọt ngọt, sau đó đưa cho Minh Từ miếng chân giòMinh Từ, “……”Cậu ấy không thể ăn được nữa.Đừng bắt cậu ấy ăn thêm nữa.Nhưng mà, Minh Ca đã lừ mắt đe dọa cậu ta –Ăn hay không?Minh Từ, “……”Được thôi, cậu sẽ cứu rỗi nó.Minh Từ gắp miếng chân giò, cắn một miếng.Chà, thơm quá ~……Tại bữa tiệc Hồng Môn này, Minh Ca, Doãn Di Lan, Doãn Như Vi, Doãn Hạo đều đang thực sự như cung đấu.Chỉ có Minh Từ là đang ngồi ăn thực sự. ..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play