Ở bệnh viện, Lục Vọng đang nhận báo cáo kiểm tra thân thể, nhìn chuỗi ký tự chuyên nghiệp tối nghĩa khó hiểu ở trên giấy, hắn giả vờ trấn định hỏi bác dĩ trước mặt.
Bác sĩ là một người đàn ông tầm năm, sáu mươi tuổi, tóc xám trắng, mang kính viễn thị, nhìn qua vô cùng thân thiết hiền từ, sau khi nghe được lời hắn hỏi, liền đỡ đỡ mắt kính, lấy báo cáo từ trong tay Lục Vọng qua nhìn kỹ một lần, biểu tình càng ngày càng nghiêm túc, thật lâu sau mới khẽ thở dài: "Xơ chứng teo cơ là một loại bệnh thần kinh rất hiếm gặp, có khả năng sẽ dẫn tới tàn tật."
Lục Vọng ngơ ngẩn.
"Bác sĩ, có phải chẩn bệnh sai rồi hay không? Con trai tôi còn trẻ như vậy, không có bất cứ ham mê gì bất lương, thân thể từ nhỏ tới lớn cũng vẫn luôn khỏe mạnh, sao tự dưng lại mắc loại bệnh này?"
Bên cạnh, mẹ của Lục Vọng nghe tin con trai mình có khả năng bị tàn tật, sắc mặt thoáng chống trắng bệch, cảm xúc kích động nói.
Bác sĩ già tiếc nuối lắc đầu, "Từ bệnh trạng thân thể của hắn, kết quả này là chắc khoảng tám, chín phần mười rồi, bệnh này có quan hệ rất lớn với di truyền cùng hoàn cảnh xung quanh, nếu không yên tâm thì cô cứ dẫn hắn tới bệnh viện lớn kiểm tra lại lần nữa."
Mẹ Lục không có cách nào tiếp thu sự thật này, trắng mặt lẩm bẩm tự nói: "Làm sao có thể..."
Tình huống của Lục Vọng cũng không tốt hơn bà là bao, lỗ tai nổ vang lên, cái loại cảm giác chết đuối như thể đang đánh úp về phía hắn.
Sau khi lên lớp 12 không lâu, hắn liền cảm giác được thân thể mình có chút không thích hợp, thường xuyên đau đầu choáng váng, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện tình huống tứ chi vô lực, thính lực và thị lực đều trở nên kém đi.
Vốn tưởng là áp lực học tập năm cuối cấp quá lớn cho nên khiến thân thể mệt nhọc quá độ, không nghĩ tới hắn sẽ mắc loại bệnh nghiêm trọng này.
Môi Lục Vọng khô nứt, thanh âm gian nan hỏi bác sĩ: "Xin hỏi bệnh này có thể sống được bao lâu?"
"Cái bệnh này không ảnh hưởng gì tới tuổi thọ bình thường của người bệnh đâu." Bác sĩ trấn an nói, "Nếu như bình thường thì có thể tiếp tục sống hai, ba mươi năm, sáu mươi năm cũng có khả năng, đây còn phải phụ thuộc vào tuổi phát bệnh của cháu, tần suất phát tác, mức độ tàn tật cùng với tình huống điều trị nữa."
"Có thể trị hết được không?" Mẹ Lục vội vàng hỏi, "Chỉ cần có thể trị hết, bao nhiêu tiền cũng được!"
Bác sĩ lắc đầu, "Trước mắt thì trong nước chưa có trường hợp nào trị tận gốc loại bệnh này, kỳ thật khống chế được nó đã là tốt lắm rồi. Người bệnh cùng với người bình thường sẽ không khác nhau mấy, vẫn có thể sinh hoạt như cũ, chỉ là tỷ lệ tái phát sẽ rất cao, mỗi lần phát tác đều có khả năng xuất hiện tàn tật tứ chi, do đó bệnh tình sẽ càng thêm nặng, đây là một loại bệnh mãn tính."
"Không có phương pháp nào sao?" Mẹ Lục chưa từ bỏ ý định.
Lục Vọng không nói một lời.
"Có điều kiện thì có thể ra nước ngoài trị." Bác sĩ thở dài, "Trong nước khả năng là tạm thời không có cách nào đâu."
...
Thời gian trở lại hiện tại, trong thư viện vô cùng an tĩnh, ánh mặt trời sau giờ ngọ rất ấm áp, trong không khí tràn ngập hương thơm từ quyển sách, thấm vào trong ruột gan, mọi người đang yên tĩnh ngồi ở trong góc, tay không hẹn mà nâng một quyển sách, cúi đầu nghiêm túc lật xem.
Lục Vọng với Chu Tiêu Hàm nói chuyện với nhau cũng không có ảnh hưởng tới người khác.
Hắn nhìn đôi mắt chấp nhất đỏ bừng của cô gái, biểu tình cô rất khổ sở, phảng phất như tùy thời cũng có thể khóc ra.
Cô đang nói cô thích hắn.
Cô gái nhỏ hắn đặt ở trên đầu quả tim từ lâu, bây giờ đang nói thích hắn.
Lục Vọng muốn cười mà không được.
Muốn bình tĩnh cũng không thể bình tĩnh nổi, cảm xúc kịch liệt dao động, hắn càng thêm cảm nhận được hô hấp khó khăn, chỉ cần nhẹ nhàng hít một hơi thôi, trong phổi cũng truyền tới từng trận đau đớn.
Lại phát bệnh rồi.
Hắn cười khổ.
"Cậu nói chuyện đi!" Chu Tiêu Hàm bất mãn vì sự trầm mặc của hắn, bướng bỉnh nói: "Cậu cũng thích tớ có đúng không? Tớ cảm giác được, trước kia chúng ta..."
"Đó là trước kia." Lục Vọng đánh gãy cô, biểu tình vẫn ôn nhu như trước, nhưng lời nói ra lại rất tàn nhẫn, "Tớ thừa nhận trước kia tớ đối với cậu có một chút hảo cảm, nhưng đều đã qua cả rồi, thực xin lỗi, tớ đã thích người khác, cậu nhất định cũng có thể tìm được một nam sinh tốt hơn."
"Tớ không tin, cậu nhất định là đang lừa tớ!" Chu Tiêu Hàm rốt cuộc nhịn không được mà khóc lên, cô nỗ lực lâu như vậy, mỗi ngày mất ăn mất ngủ học tập chính là vì ngày hôm nay, nhưng hắn lại không muốn cô nữa.
Lục Vọng không ngừng lặp lại câu xin lỗi, thấy cô gái rơi lệ không ngừng, rất muốn duỗi tay giúp cô lau khô nước mắt, nhưng mà hắn không thể, hắn không thể đem cô kéo xuống nước được.
Chu Tiêu Hàm phát tiết lung tung một hồi, tâm tình rốt cuộc cũng tốt hơn một chút, lau nước mắt đi, oán hận nói: "Lục Vọng, cậu giỏi lắm, tớ xem như là đã hoàn toàn nhìn rõ cậu rồi, còn muốn tớ giúp cậu theo đuổi Tưởng Quỳnh Tích? Nằm mơ đi! Tớ cầu cho cậu vĩnh viễn không chiếm được ánh mắt của cô ấy, hừ!"
Chu Tiêu Hàm cầm túi xách, quay đầu liền đi, dưới cơn thịnh nộ, cô căn bản không chú ý tới sắc mặt Lục Vọng càng ngày càng tái nhợt.
Cô đi rồi, Lục Vọng rốt cuộc mới tháo lớp ngụy trang xuống, mồ hôi lạnh chảy theo cái trán, hắn liều mạng há mồm thở dốc, tay chân phát run, sức lực xói mòn.
Hắn dùng sức lực cuối cùng gọi điện thoại cho người trong nhà tới đón.
Làm xong hết thảy, hắn tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ ở bên ngoài, đôi mắt hắc bạch phân minh phản chiếu hình ảnh trời xanh mây trắng, nước lặng không có gợn sóng, tuyệt vọng lại trống rỗng.
Chu Tiêu Hàm vĩnh viễn không biết rằng, kỳ thật hắn đã sớm thích cô rồi, so với cô thích hắn còn sớm hơn nhiều.
Hắn chưa từng gặp qua cô gái nào đáng yêu như vậy, giống như mặt trời nhỏ, cả người cuồn cuộn tỏa ra nguồn nhiệt ấm áp không ngừng, mỗi một động tác mỗi một nụ cười đều làm trái tim hắn xao động.
Nếu không phải bị cái bệnh này, hắn đã sớm tỏ tình với cô.
Lục Vong cong cong khóe miệng, có chút ảm đạm.
Toàn bộ năm lớp 12, hắn chỉ học được có một nửa, thời gian còn lại vào bệnh viện là chuyện thường tình, lúc bệnh tình phát tác, tựa như bác sĩ nói, nửa người dưới không có cảm giác, không khác gì tàn phế, ở trong bệnh viện an dưỡng hồi phục, nhưng qua một đoạn thời gian sẽ lại tái phát, một lần so với một lần còn nghiêm trọng hơn.
Cứ như vậy, ngày hắn biến thành phế nhân cũng sẽ không còn xa.
Sau khi kiểm tra ra loại bệnh này, Lục Vọng cố ý xa cách Chu Tiêu Hàm, hy vọng cô có thể biết khó mà lui, nhưng không nghĩ tới cô sẽ chấp nhất như vậy, thế mà còn tỏ tình với hắn.
Lục Vọng nghĩ tới đây, cho dù liều mạng ngăn cản, cho dù biết là rất tùy hứng, nhưng lại nhịn không được mà vui vẻ.
Rất muốn đồng ý với cô.
Hắn rũ lông mi mảnh dài xuống, ôn nhu mà suy nghĩ.
***
Chuyện Lục Vọng sinh bệnh, trừ cha mẹ ra thì cũng không ai biết, ngay cả người anh Lục Càng của hắn cũng chẳng hay biết gì.
Là Lục Vọng mãnh liệt yêu cầu cha mẹ đừng nói gì hết, hắn không muốn làm bọn họ phải gánh vác.
Còn nữa, hắn không muốn bị bọn họ đối xử một cách đặc biệt.
Cho dù là lừa mình dối người cũng được, hắn hy vọng ít nhất thì bản thân mình trong mắt người khác là một người bình thường.
Tuy hắn thi đại học đạt được điểm số cao, nhưng hiển nhiên cha mẹ không muốn để hắn đi học, tính toán chờ sau khi hắn tốt nghiệp sẽ đưa hắn tới bệnh viện thần kinh lớn nhất nước Mỹ để tiếp thu trị liệu.
Nhưng Lục Vọng không muốn tới bệnh viện nhanh như vậy, khẩn cầu bọn họ cho hắn tới đại học học xong đã, nếu không trong lòng sẽ cảm thấy tiếng nuối.
Đó là nơi hắn đã từng hẹn ước với Chu Tiêu Hàm, cho dù chỉ có một mình hắn, hắn cũng muốn thực hiện lời hứa hẹn này.
Cha mẹ tất nhiên là không đồng ý, nhưng Lục Vọng khẩn cầu rất lâu, cuối cùng bọn họ mới miễn cưỡng thả ra, nhưng có một điều kiện, chỉ cần trong lúc học đại học hắn mà phát bệnh là phải lập tức thôi học ra nước ngoài chữa trị ngay, không được chậm trễ.
Lục Vọng đáp ứng.
Nghỉ hè đảo mắt qua đi, cha Lục lái xe đưa hắn tới trường đại học báo danh, dọc theo đường đi không hề yên tâm mà dặn dò hắn rất nhiều thứ, Lục Vọng rất ngoan, tất cả đều cười mà đồng ý.
Sau đó lại phát sinh ra một chuyện ngoài dự kiến của hắn, hắn vốn tưởng là Chu Tiêu Hàm đã hận hắn tới chết rồi, không có khả năng muốn tới gần hắn nữa, nhưng mà cô lại cũng tới đây, còn chọn một khoa giống như hắn, bọn họ còn bị phân vào cùng một lớp, cái sự trùng hợp này đã không có cách nào có thể giải thích được nữa.
"Sao cậu lại..."
Trong phòng học, Lục Vọng thấy Chu Tiêu Hàm tự nhiên ngồi bên cạnh mình, biểu tình lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tớ là sao?" Chu Tiêu Hàm kiêu căng hất cằm, "Cậu tới được còn tớ thì không à? Trường đại học này là 985*, cũng có ngành tớ thích, cậu cho là chỉ có cậu mới có thể học? Nếu cậu vì tị hiềm mà không muốn nhìn thấy tớ thì cứ xin chuyển sang lớp khác đi."
*985: Đề án 985 hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.
Chu Tiêu Hàm xụ mặt nói, cô đảm bảo hắn sẽ không đổi, Tưởng Quỳnh Tích cũng học lớp này, sao hắn có thể rời bỏ người ta được?
Cô chua xót nghĩ.
"Tớ không có ý tứ đó, chính là có chút ngoài ý muốn." Lục Vọng không dám biểu hiện ra vui sướng, "Không phải cậu rất ghét tớ sao?"
"Cậu còn rất biết tự mình hiểu lấy." Chu Tiêu Hàm hừ nói.
Lục Vọng thức thời không nói nữa.
Chu Tiêu Hàm ngược lại hỏi: "Cậu đã theo đuổi được Tưởng Quỳnh Tích chưa?"
Lục Vọng phản ứng mất vài giây: "Chưa."
"Vẫn còn độc thân?"
"... Ừ."
"Vậy là tốt rồi." Chu Tiêu Hàm nhìn hắn chằm chằm, ngữ khí kinh người: "Trước khi cậu thoát kiếp độc thân, tớ sẽ dính cậu cho tới chết, cậu cứ chuẩn bị sẵn sàng đi."
-----------
Tác giả có lời muốn nói: Hai người bọn họ chỉ còn một chương nữa là kết thúc.
Các bạn muốn HE hay là SE? Tôi còn chưa có quyết định đâu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT