Sáng thứ tư, hai tiết đầu tiên chính là Toán Học của La Nhạc Phúc, bởi vì tiến độ của lớp họ nhanh hơn lớp khác nhiều cho nên ông ấy cũng không có dạy nhanh, dùng hai tiết này để kiểm tra bài của bọn họ.
La Nhạc Phúc cố ý chọn năm phút cuối của tiết tự học, tuyên bố ra một mệnh lệnh khiến người ta phấn chấn hẳn lên: "Các bạn học, hai tiết này chúng ta làm bài kiểm tra, mời cất hết sách giáo khoa đi."
Mọi người đột nhiên bị tập kích không phòng bị, nháo nhào trợn to hai mắt.
"Thầy, sao thầy không nói sớm chứ, em còn chưa ôn cái gì!"
La Nhạc Phúc chính là muốn cái hiệu quả như vây giờ, cười tủm tỉm lấy bài thi mới tinh ra, "Hôm qua thầy đã bảo các em trở về củng cố lại kiến thức đã học một chút, đây chính là nhắc nhở, đại diện môn đâu, lên đây phát đề thi cho thầy."
Lớp học lập tức rên lên.
"Xong rồi xong rồi, tớ còn chưa mở lại vở ra xem, làm sao bây giờ?" Chu Tiêu Hàm nắm tóc phát điên.
Đông Lộ cất sách, lấy giấy nháp cùng thước đo ra, "Không sao, tớ cũng thế."
Vẻ mặt Chu Tiêu Hàm như đưa đám: "Lần nào cậu cũng nói như vậy, nhưng mỗi lần cậu đều thi được 100 điểm, cậu tránh ra, bây giờ tóe không muốn nói chuyện với cậu nữa!"
"..."
La Nhạc Phúc đi khắp lớp, lúc nhìn thấy đằng sau Đông Lộ không có một bóng người liền nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Từ Nhu, bạn cùng bàn em còn chưa tới sao?"
Ánh mắt Từ Nhu có vẻ trốn tránh, nhỏ giọng nói: "Em không biết."
Mọi người nghe xong liền cạn lời, hắn là bạn cùng bàn của cậu ta, hắn tới hay chưa mà còn không biết sao?
La Nhạc Phúc hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, còn muốn hỏi lại thì bên cạnh lại truyền tới một tiếng nói lười biếng: "Thưa thầy."
Mọi người hướng ánh mắt qua, Thẩm Thần đeo cặp sách đứng ở cửa, hai chân thon dài, vừa cao vừa gầy, mặc áo khoác đồng phục màu xanh trắng, cổ áo hơi mở ra, hắn rũ mi mắt xuống nhìn La Nhạc Phúc, mặt mày lười biếng, nhìn qua trông còn rất buồn ngủ, ngáp không ngừng.
Đông Lộ lấy mắt thường cũng thấy được mặt La Nhạc Phúc đen hẳn đi, trong lòng đối với việc tìm đường chết của Thẩm Thần có một hiểu biết mới.
"Sao lại đến muộn?" La Nhạc Phúc nhịn lại hỏi.
Thẩm Thần nói: "Đỡ bà lão qua đường."
Cả lớp vô cùng an tĩnh.
La Nhạc Phúc nhịn không được nữa: "Em qua đường gì mà hết cả nửa tiết thế?"
Thẩm Thần không hề hoang mang nói: "Sau khi qua đường, em thấy chân bà lão không tiện nên đưa bà về nhà."
Hợp lí!
Cả lớp nhịn không được mà cảm thán.
La Nhạc Phúc đương nhiên sẽ không bị lừa dễ như vậy, nhưng nghĩ tới quá khứ huy hoàng của Thẩm Thần, liền nhẫn lại: "Được rồi, mau đi vào kiểm tra đi."
"Kiểm tra?" Lúc này Thẩm Thần mới chú ý tới các bạn học đang làm đề kiểm tra, trầm mặc hai giây, quyết định nói thật: "Thầy, kỳ thật là do em dậy muộn, em tự nguyện đứng phạt ở cửa cho tới khi tan học."
"..."
"..."
Không khí yên tĩnh không tiếng động.
La Nhạc Phúc tức đến run người, ông dạy học đã mấy chục năm cũng chưa từng gặp qua học sinh nào như vậy, quả thực là trước nay chưa từng có! Giận sôi người!
Ông nhịn không được mà rống to: "Mau cút về chỗ cho tôi!"
Đông Lộ: "..."
Cô cảm thấy tính tình chủ nhiệm lớp thực tốt, nếu đổi lại là cô, sớm đã bóp chết hắn.
"Thẩm Thần trâu bò ghê, tự dưng tớ thấy sùng bái hắn quá." Vẻ mặt Chu Tiêu Hàm tràn đầy kính nể.
Đông Lộ không thể gật bừa, chỉ có thể lắc đầu, cúi đầu chuyên tâm làm đề.
Thẩm Thần trở về chỗ ngồi xuống.
Phòng học lại an tĩnh trở lại, trừ việc gần như không thể nghe thấy tiếng thở ra thì chỉ còn tiếng bước chân đi lại khắp nơi của La Nhạc Phúc, có ông giám sát, Thẩm Thần muốn ngủ cũng ngủ không được, thành thành thật thật ngồi viết bài thi.
Chẳng qua là Từ Nhu ngẫu nhiên sẽ liếc hắn một cái, phát hiện hắn tựa như không thể động bút.
Tay trái thiếu niên chống cằm, tay phải chán đến chết xoay xoay bút, đại đa số thời gian đều đang xuất thần.
Từ góc độ của Từ Nhu chỉ có thể thấy sườn mặt thanh tuấn của hắn, hình dáng rõ ràng, mũi cao thẳng, cằm thon gầy, đẹp đến mức làm tim người ta đập thình thịch, mái tóc đen nhánh của hắn hơi rũ xuống, tán loạn ở trên trán cùng bên tai hắn, làm cho da thịt hắn phá lệ trắng hơn bình thường, lông mi vừa dài vừa rậm, phủ đến dưới mi mắt của hắn tạo thành một bóng đen, nhìn không ra cảm xúc.
Từ Nhu phát hiện bản thân mình nhìn hắn đã lâu, liền cuống quýt thu hồi tầm mắt, chỉ sợ bị phát hiện ra điều khác thường.
***
Chuông học hết tiết vang lên, kết thúc bài kiểm tra, làm tổ trưởng của tổ, Đông Lộ đứng dậy thu bài thi, lúc thu bài của Thẩm Thần thì không khỏi nhìn nhiều thêm một chút, hắn thế mà lại chẳng làm bài tự luận nào! Chỉ viết mỗi cái đề, hơn nữa mấy con trắc nghiệm của hắn cũng chẳng giống cô.
Đông Lộ khẽ nhíu mày.
Câu sau thì không nói, ngay cả câu số một đơn giản nhất đề để bọn họ kiếm điểm liệt cũng không giống nhau.
Hắn chọn A, còn cô thì chọn B.
Cô xác nhận bản thân mình làm không sai.
Đông Lộ xếp gọn bài thi rồi đưa cho La Nhạc Phúc, sau khi La Nhạc Phúc nhận đề liền đưa cho cô một xấp giấy: "Làm phiền em phát cái này ra, để cho các bạn điền vào."
"Dạ."
Đông Lộ nhìn giấy, là bảng điều tra tình hình gia đình, mỗi năm trường học sẽ để cho bọn họ điền một lần.
Cô phát giấy xuống, sau đó trở lại ghế ngồi, cảm giấy lên nhìn.
Tên họ, tuổi, ngày sinh, thành viên trong gia đình cùng số điện thoại của bọn họ.
Đông Lộ điền hết tên của cha mẹ cùng em trai vào.
"Lộ Lộ, thu nhập một năm của gia đình thì điền thế nào?" Chu Tiêu Hàm có chút phiền não, "Tớ chẳng biết lương của cha mẹ là bao nhiêu."
"Cứ điền mức thấp nhất đi."
Đông Lộ thật ra là biết thu nhập một năm của Đông Vân, bình quân là không dưới mấy trăm vạn, nhưng sao cô có thể điền vào, cho nên rất khiêm tốn mà giảm đi một trăm lần, điền ba vạn vào giấy.
Chu Tiêu Hàm học theo, vô cùng đáng thương mà viết số một vạn, sau đó còn không xác định nói: "Nhà tớ một năm hẳn là chỉ có một vạn đi? Một vạn còn là nhiều đó..."
Đông Lộ cạn lời: "Cậu không chết đói là được."
Bả vai đột nhiên bị vỗ nhẹ một cái.
Cô quay đầu, Thẩm Thần giơ giơ bảng biểu trong tay, cười cười với cô, thanh âm có chút lười, "Bạn học nhỏ, tôi điền xong rồi."
"Nhanh như vậy?"
Đông Lộ lấy giấy của hắn qua nhìn, lập tức nhíu mày, hắn chỉ điền tin tức về thân phận của mình, tất cả chỗ của gia đình đều để trống, ngay cả tên cha mẹ cũng không viết.
"Cậu nên ghi lại số điện thoại của một người trong nhà." Đông Lộ nói.
"Không cần, ghi tôi là đủ rồi." Thẩm Thần ngáp một cái, giọng mũi rất nặng, lộ ra ủ rũ, nói xong liền nằm sấp xuống ngủ.
Đông Lộ nhìn bộ dáng này của hắn, nhịn không được hỏi: "Tối hôm qua mấy giờ đi ngủ?"
Cô dừng một chút, hạ giọng: "Cậu vẫn còn làm ở chỗ kia?"
Khóe mắt Thẩm Thần khẽ nhếch, con ngươi hẹp dài nhìn cô chăm chú, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Thì ra cậu quan tâm tôi như vậy."
Không đợi cô mở miệng, hắn lại cười khẽ một tiếng: "Không phải là thích tôi rồi đó chứ?"
"..." Đông Lộ mặt không biểu tình: "Bớt tự luyến đi."
Cô cầm giấy trên tay muốn quay người lại, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện bài thi: "Tại sao câu một bài thi ban nãy cậu lại chọn A? Vừa nhìn đã biết là sai rồi."
Thẩm Thần híp mắt, suy nghĩ thật lâu mới nhớ tới cái đề mà cô nói, "A, là cái kia sao? Không phải có câu thần chú gì mà, ba ngắn một dài chọn dài à, tôi liền chọn A đó, sai hả?"
Hắn nghiêng đầu, tỏ vẻ không sao cả nói: "Xem ra vận khí của tôi không tốt rồi."
Đông Lộ khó có thể tưởng tượng, "Cậu nghiêm túc sao?"
Thẩm Thần rũ mắt cười, "Bạn học nhỏ, có phải cậu có hiểu lầm gì với tôi rồi hay không, từ khi nào tôi trong mắt cậu lại là học sinh giỏi thế?"
Đông Lộ trầm mặc, xác thật là lúc đi học hắn chưa từng nghe giảng, là Nhất Trung cho hắn hào quang cho nên cô vẫn luôn cho rằng hắn học rất tốt.
Cứ cho là trước đây hắn học tốt đi nữa thì cũng đã nghỉ học hai năm rồi, tám phần cũng đã quên hết kiến thức.
"Vì sao cậu lại tới trường?" Đông Lộ rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác hận rèn sắt không thành thép ngày thường của giáo viên, "Nếu muốn ngủ thì ở nhà ngủ chẳng phải thoải mái hơn sao?"
Thẩm Thần vừa muốn nói cái gì thì có bạn học đột nhiên gọi hắn: "Thẩm Thần, có người tìm cậu kìa."
Hắn quay đầu qua.
Dương Tử Phàm đứng ở cửa phòng học, liều mạng vẫy tay với hắn.
Thẩm Thần thở dài, không nhanh không chậm đứng lên, "Xin lỗi bạn học nhỏ, tôi có việc đi trước đây."
Đông Lộ nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, hơi mím môi.
Chu Tiêu Hàm cũng nhìn qua, chần chờ nói: "Người kia... hình như là Dương Tử Phàm."
Đông Lộ: "Cậu quen?"
Chu Tiêu Hàm: "Hắn ta là tiểu đệ của Lục Càng, thường xuyên như hình với bóng."
Đông Lộ nhíu mày, "Lục Càng là ai?"
Chu Tiêu Hàm khoa trương nói: "Không phải chứ chị hai, ngay cả Lục Càng mà cậu cũng không biết sao. Chính là học trưởng năm ba nổi tiếng nhất ấy, thường xuyên dẫn người đi đánh nhau, bị trường học phê bình trước toàn trường rất nhiều lần, nhưng bởi vì trong nhà có quan hệ cho nên đến nay cũng không có ai dám làm gì hắn, hơn nữa hắn còn rất đẹp trai, nhân khí trong trường rất cao... sao Thẩm Thần lại có quan hệ với hắn nhỉ?"
Chu Tiêu Hàm nghĩ không ra.
Đông Lộ rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Chắc là vật họp theo loài đi."
Cô sớm nên ý thức được, hắn cùng cô căn bản không phải người cùng một thế giới.
"Được, mặc kệ đi." Chu Tiêu Hàm cọ cọ, thân thiết ôm cánh tay Đông Lộ, "Lộ Lộ, đi mua đồ ăn với tớ đi, tớ đói."
"Không đi." Đông Lộ sửa sang lại giấy tờ, tâm tình bỗng nhiên kém đi rất nhiều.
"Ai da, đi đi mà, phải ăn mới giải sầu được, cả ngày ngồi trong phòng học cậu không chán sao?" Chu Tiêu Hàm cường thế kéo cô đi.
***
Các cô đi ra khỏi khu dạy học, đi về phía quầy bán đồ ăn vặt trên sân thể dục.
"Aizz, gần đây không hiểu vì sao mà tớ đói nhanh lắm, sáng nay ăn hai bát cơm rồi mà vẫn đói." Chu Tiêu Hàm vuốt bụng thở dài.
Đông Lộ: "Ai cũng thế."
"Vậy sao cậu không đói?"
"Sáng ăn no rồi."
"..."
Đây là chuyện cười đúng không?
Chu Tiêu Hàm chà xát tay.
Các cô đi tới sân thể dục thì nhìn thấy rất nhiều người đang vây ở đằng trước, tụ ở một chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ vào trung tâm sân.
Có thể nghe ra tiếng chửi rủa, cãi cọ ầm ĩ.
"Sao thế nhỉ?"
Chu Tiêu Hàm thích xem náo nhiệt, lập tức lôi kéo Đông Lộ chen vào.
Hai đám người đang giằng co.
"Là Lục Càng với người của lớp mười." Chu Tiêu Hàm kinh ngạc nói.
Lớp mười là lớp lớp kém nhất khối, thành phần bên trong phần lớn đều dùng tiền mua điểm, thành tích kém thì không nói, còn thích gây chuyện thị phi, đánh nhau ẩu đả là chuyện thường ngày, bị trường học chỉ tên phê bình quá nhiều lần.
Đông Lộ chỉ liếc họ có một cái, sau đó ánh mắt liền dừng ở thiếu niên đứng đằng sau Lục Càng.
Thẩm Thần lười biếng đứng dó, đồng phục bị cởi nút hơn phân nửa, rộng thùng thình treo ở trên người hắn, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Tay hắn nhét vào túi quần, trong miệng ngậm một cây que chocolate, rũ mắt ngáp, giống như là mới bị người ta gọi dậy.
Không giống với không khí giương cung bạt kiếm ở đây chút nào.
Lớp mười có sáu người, mà bên Lục Càng lại chỉ có ba người, chênh lệch rõ ràng.
Chu Tiêu Hàm ở bên cạnh giải thích: "Lý Du lớp mười và Lục Càng đã có ân oán từ lâu, Lý Du thích một cô em coi trọng Lục Càng, sau đó ghi hận trong lòng, không ngừng tìm Lục Càng gây phiền toái, mỗi lần đều bị đánh đến hoa rơi máu chảy... Lần này cuối cùng Lý Du cũng thông minh hơn một chút, thế mà lại mang theo cả năm người, chậc, đây là muốn ỷ đông hiếp yếu à?"
Đông Lộ nghe như thiên phương dạ đàm*, cái vòng tròn sinh hoạt của cô rất nhỏ, nếu không ở trường thì cũng là ở nhà, tình tiết buồn cười như vậy cô chỉ thấy qua ở trên TV.
*Thiên phương dạ đàm: Chuyện lạ.
"Sao cậu biết rõ thế?"
"Hừ hừ, cậu không biết là tớ đã lăn lộn trên diễn đàn bao lâu đâu."
Khi các cô nói chuyện, Lý Du bên kia còn mở miệng khiêu khích, nắm chặt tay dữ tợn nói: "Lục Càng, lần này không đánh mày răng rơi đầy đất thì tao không phải họ Lý!"
"Mày còn biết mang nhiều thêm một người cơ à." Lý Du nhìn qua gương mặt của Thẩm Thần, y như tiểu bạch kiểm*, vừa nhìn liền biết là chưa đánh nhau bao giờ, ngữ khí của hắn ta vô cùng khinh thường, "Cũng không tìm đứa nào biết đánh một chút."
*Tiểu bạch kiểm: Chỉ những người con trai da trắng, yếu đuối, nhu nhược, giống con gái.
"Đánh thì đánh đi, nói lắm thế làm gì." Lục Càng ngậm thuốc nói, biểu tình kiêu ngạo lại kiệt ngạo, "Đối phó với chúng mày, một mình tao là đủ rồi."
Phía sau bọn họ, Dương Tử Phàm nhỏ giọng nói với Thẩm Thần: "Đợi lát nữa bọn họ động thủ thì mày đánh hai đứa, tao đánh hai đứa, còn lại giao cho lão đại."
Thẩm Thần rất kỳ quái, "Sao phải thế?"
"Sao trăng cái gì?"
"Không phải lão đại nói một mình hắn cũng có thể đánh hết sao?"
"Mày điên à!" Dương Tử Phàm chửi nhỏ, "Đó là khí thế có hiểu không? Trước khi động thủ có ai mà không nói vài câu mạnh miệng!?"
Thanh âm nói chuyện của cậu ta có hơi lớn, xung quanh có không ít người nghe được, liền cảm thấy buồn cười, Lục Càng nhàn nhạt liếc nhìn Dương Tử Phàm.
Dương Tử Phàm đột nhiên rùng mình, sống lưng lạnh cả người.
Chu Tiêu Hàm nghe toàn bộ quá trình, không nhịn được cười, "Dương Tử Phàm bị ngu à?"
Đông Lộ nhìn Thẩm Thần, lại không thể cười nổi.
Thẩm Thần hình như cảm thấy gì đó, nhìn qua phía bên này, sau khi thấy cô liền có chút ngoài ý muốn.
Đông Lộ muốn tránh đi tầm mắt hắn, lôi kéo Chu Tiêu Hàm, "Đi thôi."
"Nhưng mà trò hay còn chưa bắt đầu mà." Chu Tiêu Hàm lưu luyến.
"Không đói nữa à?"
"Vậy được rồi."
Các cô xoay người rời đi.
Có thể là Thẩm Thần nhìn quá lâu nên Lục Càng mới không tự chủ được mà liếc về phía hắn đang nhìn một cái, ai ngờ vừa liếc, tầm mắt hắn ta lại như bị đóng đinh lại, chặt chẽ dính ở trên người Đông Lộ, mãi cũng không rời đi.
Lý Du chú ý tới bọn họ thất thần, cũng nhìn qua.
Vừa lúc nhìn thấy Đông Lộ xoay người.
Thiếu nữ tóc đen, dáng người cao gầy, vòng eo tinh tế, sườn mặt xinh đẹp như ẩn như hiện dưới những lọn tóc, lộ ra da thịt trắng như ngọc, ở dưới ánh mặt trời lại lấp lánh như phát sáng.
Lý Du nhìn đến ngây người, một lúc đã quên đi chuyện chính, huýt sáo một tiếng: "Em gái kia không tệ đó chứ, lớp nào thế?"
Tiểu đệ đằng sau lập tức nói: "Cô ấy là Đông Lộ, học cùng lớp với Từ Nhu, chỉ là không nổi tiếng như Từ Nhu thôi, lão đại không biết sao?"
Lý Du cười đến đáng khinh, "Chậc, không nghĩ tới ngoài Từ Nhu ra, trường chúng ta còn có một mỹ nữ như thế này, cái chân thon dài kia, sờ lên chắc chắn rất thoải mái, còn có ngực..."
Hắn ta còn chưa dứt lời thì một nắm đấm mãnh liệt lao qua.
Lý Du trở tay không kịp, bị đánh nghiêng cả người, ngã nhào xuống đất.1
Người trong sân hít một ngụm khí lạnh.
Lý Du đau đến vặn vẹo, còn chưa có phản ứng lại thì bụng lại đau xót, có người đang dẫm lên bụng hắn ta, hắn ta ngẩng đầu, khiếp sợ phát hiện ra là tiểu bạch kiếm hắn ta vừa mới coi thường!
Tiểu bạch kiểm đạm mạc nhìn hắn ta, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, không hề có chút độ ấm nào.
Lý Du vừa giận vừa ngạc nhiên, nhất thời không nói nên lời.
Thẩm Thần chậm rãi cúi người, ngón tay thon dài dùng sức nắm lấy cằm hắn ta, đem cái miệng bởi vì kinh hách mà há to của hắn ta đóng lại.
"Đem lời mày nói ban nãy nuốt hết trở về cho tao."+
Hắn dừng một chút, lại nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT