Trần Ân Tâm với Viên Tử Hàm cùng nhau tới xem Đông Lộ, Trần Ân Tâm là người năng nổ hay động tay động chân, cho nên cửa cũng chưa gõ mà đã trực tiếp đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở trên giường có hai người đang thân mật ôm nhau, cô nàng khiếp sợ trợn to hai mắt, sợ tới mức miệng lưỡi cũng bắt đầu lắp bắp, "Đông... Đông... Đông Lộ, sao cậu lại ôm Phó Lập?"
Nam sinh nghiêng thân mình đưa lưng về phía cô nàng cho nên cô nàng không thể thấy được mặt của hắn, lại bởi vì Phó Lập là người đưa Đông Lộ tới đây cho nên Trần Ân Tâm mới cảm thấy nam sinh này chính là Phó Lập.
Cả người đều ngây cả ra.
Viên Tử Hàm thì bình tĩnh hơn so với cô nàng một chút, thấy nam sinh mặc áo blouse trắng, nháy mắt đã đoán được hắn là ai.
"Phó Lập cái con khỉ!" Cô ấy vỗ một cái vào đầu của Trần Ân Tâm, thanh âm cũng có chút run rẩy, bất quá đó là sự kích động, "Cậu mở to cái mắt chó ra mà xem cho rõ đi! Đó là Thẩm Thần, Thần đó chứ Lập ở chỗ nào!"
Cô ấy nhìn thấy Đông Lộ dựa vào trong ngực của Thẩm Thần, khí chất dịu ngoan mềm mại, khác hoàn toàn với hình tượng thanh lãnh đạm nhiên ngày thường, mang theo vài phần ngây thơ của một cô gái nhỏ.
Sườn mặt Thẩm Thần thanh tuấn, đường cong lưu loát rõ ràng, hắn rũ mặt mày xuống, ôn nhu dỗ dành cô gái nhỏ, ở dưới tấm chăn, tay hắn tựa như đang động đậy, giống như là làm chuyện gì đó mà thiếu nhi không nên nhìn.
Viên Tử Hàm nháy mắt đỏ bừng mặt.
Quá lớn mật rồi, bây giờ vẫn còn là ban ngày mà!
...
Bên kia, Đông Lộ nhìn thấy bạn cùng phòng tới liền giật mình, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, xấu hổ đạp Thẩm Thần một cái, sau đó đem chăn cuốn lên người mình lăn ra khỏi người hắn, từ đầu tới chân che đậy kín mít, xấu hổ không dám gặp người khác.
Thẩm Thần vô duyên vô cớ bị đạp, thiếu chút nữa là ngã từ trên giường xuống dưới đất, bất đắc dĩ nhìn con tôm nhỏ ở trước mặt đang qua cầu rút ván.
Biết là cô lại thẹn thùng rồi.
Rất kỳ lạ, rõ ràng là da mặt cô cũng không phải là mỏng, gặp chuyện gì cũng đều có thể thản nhiên đối mặt, thế nhưng ở trên phương diện tình cảm lại đặc biệt dễ xấu hổ.
Ừm, kỳ thật cũng rất tốt.
Thẩm Thần cong môi nghĩ thầm, bình tĩnh sửa sang lại quần áo, nhìn về phía hai người Trần Ân Tâm.
Trần Ân Tâm hậu tri hậu giác mà đỏ mặt, hình như các cô vừa mới phá hỏng chuyện tốt của vợ chồng son nhà người ta thì phải, vì thế liền lắp bắp xin lỗi: "Xin... xin lỗi... bọn tôi đi ngay đây."
"Không sao, hai người là bạn học của Đông Lộ à?"
Thẩm Thần hơi hơi mỉm cười, trên mặt hoàn toàn không có vẻ quẫn bách, vẫn rất là đẹp trai phong độ.
"Phải, bọn tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy." Viên Tử Hàm có chút xấu hổ mở miệng.
Thẩm Thần lễ phép gật đầu, "Chào các cậu, tôi là Thẩm Thần, là bạn trai của cô ấy, cảm ơn các cậu đã chăm sóc cô ấy cho tới nay, hôm nào tôi mời các cậu đi ăn cơm nhé."
"Được được!" Trần Ân Tâm vừa nghe có ăn là gật đầu liên tục.
"Này!" Viên Tử Hàm huých cô nàng một cái, ý bảo cô nàng nên rụt rè một chút, đây rõ ràng là người ta đang khách sáo với mình cơ mà.
Cô ấy ngượng ngùng cười, "Nhất định rồi."
Nói xong, cô ấy liền lôi kéo Trần Ân Tâm rời đi, làm bóng đèn là dễ bị sét đánh lắm.
"Vì cái gì mà muốn mời ăn cơm?"
Các cô ấy đi rồi, Đông Lộ mới chui từ trong chăn ra, chậm rãi híp mắt lại, cao thâm khó đoán nhìn Thẩm Thần, "Thích ai trong hai người đó rồi?"
"Em nghĩ đi đâu vậy." Thẩm Thần bật cười, bàn tay thon dài với vào trong chăn, xoa xoa bụng cho cô, "Anh là bạn trai của em, mời bạn cùng phòng của em đi ăn cơm không phải rất bình thường hay sao?"
Đông Lộ khẽ hừ nhẹ một tiếng, bĩu môi, bộ dáng có chút không cao hứng, cô chậm rãi nhắm mắt lại, không nói gì.
Thuốc giảm đau đang dần có tác dụng, hơn nữa hắn mát xa rất thoải mái, bụng cũng không đau như lúc trước nữa, bây giờ lại có chút buồn ngủ.
Cô dựa vào ngực hắn tìm một tư thế thoải mái, ý thức chậm rãi mơ hồ đi, lúc muốn ngủ thì bỗng nhiên cảm giác được hắn ghé vào tai cô nói một câu, ngữ khí bá đạo lại ấu trĩ.
"Anh muốn mượn cơ hội này để các cô ấy biết em là người đã có bạn trai, họ nên giúp anh nhìn một chút, nhìn xem còn có tên nào dám theo đuổi em hay không."
"Em chỉ có thể là của anh."
***
Bởi vì dì cả tới nên Đông Lộ thuận lý thành chương có được giấy chẩn bệnh của bác sĩ, thuận lợi tránh được cả kỳ quân sự lần này.
Cô vốn tưởng rằng hôm đó Thẩm Thần nói mời cơm chỉ là nói chơi mà thôi, không nghĩ tới hắn lại nghiêm túc.
Ngày học quân sự kết thúc, hắn gọi điện qua đây, nói là đã đặt cơm ở một nhà hàng, muốn cô mang bạn cùng phòng qua đó.
Lúc ấy Đông Lộ mới gội đầu xong, đang sấy tóc, nghe vậy thì sửng sốt: "Bây giờ sao?"
"Ừ." Thẩm Thần đáp, "Không tiện sao?"
"Tiện thì tiện..." Đông Lộ nhìn quanh ký túc xá, ba cô bạn cùng phòng vừa lúc cũng đều ở đây, ngay cả La Thiến không hợp đàn cũng đang lẳng lặng dựa vào đầu giường đọc sách.
"Nhưng mà có chút đột ngột..."
Không biết bọn họ có đồng ý hay không.
Thẩm Thần phảng phất như đoán được suy nghĩ của cô, "Tới hay không cũng được, em đừng lo lắng quá, đúng rồi, bạn cùng phòng của anh cũng muốn tới, em không ngại chứ?"
"Không sao." Đông Lộ nói, "Vậy để em bảo các cậu ấy."
"Được."
Điện thoại cắt đứt.
Đông Lộ đem lời mời của Thẩm Thần nói cho bọn họ nghe.
Trần Ân Tâm là cái đồ tham ăn, sau khi nghe xong, hai mắt liền lập tức tỏa sáng lấp lánh, giơ cao tay nói: "Tớ đi! Tớ đi!"
Viên Tử Hàm rụt rè hơn một chút, "Tớ cũng đi."
Chỉ còn lại có...
Đông Lộ đi tới trước giường của La Thiến: "Lại nói, hình như tớ chưa cảm ơn cậu."
"Chuyện gì?" La Thiến ngẩng đầu lên khỏi sách.
"Lúc học quân sự, cậu đã đỡ lấy tớ."
La Thiến nghĩ tới, "Chuyện nhỏ mà thôi, không tốn sức lắm."
Đông Lộ: "Để bày tỏ lòng biết ơn, cậu có muốn đi ăn không?"
La Thiến trầm mặc hồi lâu, ngay tại thời điểm Đông Lộ cho là cô ấy muốn từ chối thì cô ấy lại đột nhiên hỏi: "Bạn trai cậu học ở học viện y sao?"
Đông Lộ ngốc ra, theo bản năng mà ừ một tiếng.
"Vậy tôi cũng không khách khí nữa." La Thiến khép sách lại, hỏi: "Đi bây giờ sao?"
Đông Lộ có điểm phản ứng không kịp, chớp chớp mắt, lại lên tiếng.
"Ừ."
Bạn cùng phòng này của cô quả nhiên rất kỳ quái.
***
Thẩm Thần đặt một nhà hàng rất nổi tiếng, hoàn cảnh thanh nhã tinh xảo, thiên về phong cách châu Âu, bàn ăn sạch sẽ thoáng mát.
Hắn bao nguyên một phòng, hiện tại cả đám người đang ngồi ở trên ghế sofa.
Lê Tinh Lãng với Tống Triết Khải đang ngồi một bên đánh bài, biết được Thẩm Thần muốn mời bạn cùng phòng của bạn gái đi ăn cơm thì bọn họ liền sống chết muốn cùng đi theo.
Lê Tinh Lãng: "Mỹ nữ hội tụ làm sao có thể thiếu tôi được?"
Tống Triết Khải: "Đệch mợ, lần đầu tiên cậu mời khách thế mà không phải mời tôi?"
Thẩm Thần bị ồn ào tới đau cả đầu, liền dẫn theo bọn họ đi, cảnh cáo bọn họ nên thành thật một chút, đặc biệt là Lê Tinh Lãng, dám ra tay với bạn cùng phòng của Đông Lộ, lần thi lại sắp tới cậu ta cũng đừng nghĩ tới nữa.
Lê Tinh Lãng đáp ứng vô cùng sảng khoái, "Yên tâm đi, đừng nhìn tôi như vậy, chứ ánh mắt tôi vẫn rất cao đó."
Chỉ có Liêu Hiên là không có tới, cậu ta là người thành thật nhất, không chiếm tiện nghi không gần nữ sắc, mỗi ngày đều đơn độc tới thư viện, là người chăm chỉ nhất cái ký túc xá này.
Vì thế, bữa cơm mời khách bình thường lại bị bọn họ trộn lẫn vào làm giống như một cuộc giao lưu hữu nghị.
"Tôi đói chết rồi, chúng ta gọi món trước đi." Lê Tinh Lãng rút một lá bài kêu một tiếng, hữu khí vô lực.
Hai chân Thẩm Thần đan vào nhau, lười biếng chơi điện thoại, "Không được."
Lê Tinh Lãng: "Chúng ta gọi trước, đến lúc các mỹ nữ tới thì sẽ có cơm ăn liền, đừng thiếu tầm nhìn như vậy chứ."
"Sau đó ăn đồ ăn thừa của cậu?" Thẩm Thần cười nhạt một tiếng, liếc mắt một cái liền hiểu thấu tâm tư của cậu ta.
Lê Tinh Lãng nhỏ giọng nói thầm: "Đồ vô nhân tính."
Tống Triết Khải ném ra đôi hai áp cậu ta: "Cậu còn có mặt mũi nói người khác à?"
Bọn họ đợi gần mười lăm phút, phục vụ rốt cuộc cũng dẫn người tới đây.
"Tới rồi!" Tinh thần Lê Tinh Lãng đột nhiên phấn chấn hẳn lên, lập tức nhìn qua.
Thẩm Thần cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái đầu tiên đi vào, mặt mày giãn ra, cười cười đứng dậy nghênh đón.
"Em tới rồi!"
Cô gái tóc đen môi đỏ, ngũ quan thanh lệ, mặc một cái áo hoodie màu vàng nhạt, không phải Đông Lộ thì là ai.
"Ngại quá, tới muộn rồi." Đông Lộ vén sợi tóc ra sau tai, nhẹ nhàng cười với hắn.
"Không sao, bọn anh cũng tới chưa được bao lâu." Thẩm Thần tự nhiên cầm lấy túi giúp cô, để cô ngồi xuống, đồng thời mỉm cười gật đầu với bạn cùng phòng đi ở đằng sau cô, "Các cậu muốn ăn gì cứ gọi, không cần khách khí với tôi."
"Ừ ừ." Viên Tử Hàm với Trần Ân Tâm đều hưng phấn gật đầu.
"Chào các cậu!" Tống Triết Khải thân thiết, nhiệt tình chào hỏi các cô, nhìn thấy La Thiến thì hai mắt lập tức sáng lên, cô gái này da trắng môi hồng, so với Đông Lộ cũng không kém là bao, tức khắc liền tâm ý viên mã.
"Chào cậu."
La Thiến nhàn nhạt gật đầu, tầm mắt vừa chuyển, nhìn thấy người ngồi bên cạnh cậu ta, liền đột nhiên dừng lại.
Cô đang nhìn gì?
Tống Triết Khải nhìn theo ánh mắt của cô, quay đầu thấy Lê Tinh Lãng còn ngồi ở sofa, cả người giống như bị choáng, không hề nhúc nhích.
"Lê Tinh Lãng, cậu còn không mau chào hỏi người ta một cái đi?" Tống Triết Khải buồn bực, tiểu tử này bình thường không phải rất cơ linh sao, làm sao lúc mấu chốt lại rớt dây xích rồi?
Lê Tinh Lãng vẫn không nhúc nhích như cũ, mở to hai mắt nhìn La Thiến, biểu tình như nhìn thấy quỷ.
Vẫn là La Thiến ở trước mặt mở miệng trước, ngữ khí vẫn bình đạm như cũ, "Đã lâu không gặp."
Tống Triết Khải sửng sốt, "Hai người quen biết sao?"
Trần Ân Tâm bên kia đang tìm vị trí ngồi, nghe vậy liền quay đầu nhìn bọn họ, kinh ngạc nói: "Trùng hợp như vậy, không thể nào?"
La Thiến không để ý tới Lê Tinh Lãng, đi qua ngồi xuống bên cạnh Đông Lộ, vân đạm phong khinh nói: "Ừ, bạn học cấp ba."
Mọi người nhìn phản ứng kỳ quái của Lê Tinh Lãng, nghĩ thầm quan hệ của bọn họ khẳng định không đơn giản, nhưng đây là chuyện nhà người ta, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Thẩm Thần lấy thực đơn ra, chọn mấy món mà Đông Lộ thích ăn, sau đó lại đưa thực đơn cho bọn La Thiến, "Các cậu thích ăn gì thì chọn."
"Vậy tôi không khách khí nữa nhé!" Trần Ân Tâm vui rạo rực thò đầu qua.
"Ai da, giúp tôi chọn món tôm chua ngọt nhé!" Tống Triết Khải vừa nghe liền lập tức vứt Lê Tinh Lãng ra sau đầu, chạy tới xem thực đơn.
Lúc này bọn họ ngồi xung quanh một cái bàn tròn lớn, hình như là cô ý sắp xếp nên chỉ có bên cạnh La Thiến là còn chỗ ngồi.
Sắc mặt Lê Tinh Lãng biến hóa không ngừng, đột nhiên đứng dậy, "Tôi còn có việc, đi trước!"
Cậu ta nói xong, mọi người vẫn cắn hạt dưa, vẫn nói chuyện phiếm, một chút phản ứng cũng không có.
Thẩm Thần nghiêng đầu hỏi Đông Lộ: "Em muốn uống gì, trà chanh thêm hai viên đá có được không?"
"Được." Đông Lộ gật đầu, nhìn về phía bọn Trần Ân Tâm, "Các cậu thì sao?"
Các cô đều sôi nổi gật đầu, "Đều được, trà chanh dễ uống."
Tống Triết Khải: "Tôi cũng gọi một ly nhé, cảm ơn."
Không khí trên bàn cơm hòa thuận vui vẻ.
Lê Tinh Lãng cực kỳ phẫn nộ: "Tôi đi thật đấy!"
"Tôi thật sự thật sự phải đi!"
"..."
Không ai để ý tới cậu ta.
Lê Tinh Lãng không tình nguyện đi qua, đặt mông ngồi xuống bên cạnh La Thiến, "Cho tôi một ly như thế."
Sau khi gọi đồ ăn xong, phục vụ liền cầm thực đơn rời đi.
Lê Tinh Lãng trộm ngắm La Thiến nhiều lần, tựa như đang đợi cô nói gì đó.
Nhưng La Thiến lại nhìn thẳng, không phải nghịch điện thoại thì chính là nói chuyện phiếm với Đông Lộ, hoàn toàn không để ý tới cậu ta.
Lê Tinh Lãng nhịn không được, "Sao cậu lại ở chỗ này, trước kia không phải cậu muốn vào đại học A sao?"
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, bọn họ cũng không liên hệ với nhau nữa, cậu ta thật sự không biết cô cũng thi vào đây.
La Thiến nhàn nhạt nhìn cậu, "Tôi muốn đi đâu thì đi, liên quan gì tới cậu?"
Lê Tinh Lãng nghẹn một cái, sau đó hừ nói: "Đúng là không liên quan tới tôi."
Không khí giữa hai người có chút cổ quái, nhưng không ảnh hưởng tới tâm tình của những người khác, sau khi đồ ăn được mang lên, mọi người liền vui vui vẻ vẻ ăn cơm.
Đông Lộ thích ăn tôm, nhưng bởi vì ngại bóc, hơn nữa thấy Tống Triết Khải cũng rất thích ăn, cho nên cô cũng rất ít động đũa.
Thẩm Thần thấy thế, kiên nhẫn bóc tôm cho cô, thả vào trong bát của Đông Lộ, bản thân cũng không ăn được là bao.
Đông Lộ gắp thịt cho hắn, "Không cần, anh gầy, anh ăn nhiều một chút."
Thẩm Thần lại gắp qua: "Không sao, anh không đói."
"Anh cần bổ sung dinh dưỡng." Đông Lộ lại gắp trở về.
"Anh cũng cần thấy em vui vẻ."
"..."
Tống Triết Khải bị bọn họ làm cho nổi cả da gà, thấy tôm bay tới bay lui trong không trung, tim liền đau thắt một trận.
Tôm là để ăn, không phải để các người tú ân tú ái!
Các người không ăn thì cứ cho tôi không được sao?
Trần Ân Tâm thấy tình cảm của bọn họ tốt như vậy, vô cùng hâm mộ, "A a a, vì cái gì mà tớ không yêu sớm lúc còn học cấp ba chứ, làm bây giờ tớ chẳng tìm thấy đối tượng nào cả."
Viên Tử Hàm gật đầu, "Đồng cảm."
"Nhưng mà đại đa số đều có kết cục không tốt." La Thiến thong thả ung dung gỡ xương cá, từ từ mở miệng, "Rốt cuộc thì tra nam trên đời này nhiều lắm."
Lê Tinh Lãng đang uống nước, nghe vậy thiếu chút nữa là phun ra.
"Cậu nói ai đấy?"
La Thiến: "Bạn trai cũ của tôi."
"..."
Cơm nước xong xuôi, Tống Triết Khải lại gọi phục vụ mang tới hai bộ bài poker, mọi người cùng nhau chơi đấu địa chủ.
Chơi đến rất muộn.
"Anh đi vệ sinh chút."
Thẩm Thần đưa bài cho Đông Lộ, "Em đánh giúp anh."
"Được." Đông Lộ gật đầu.
***
Thẩm Thần đi từ trong nhà vệ sinh ra, vừa vặn chạm mặt với Mang Tình đang đi về phía bên này.
Ngay bên cạnh chính là khu để gia vị.
"Thẩm Thần?" Mang Tình không nghĩ tới lại gặp hắn ở đây, sửng sốt một lúc, kinh hỉ nói: "Cậu cũng tới đây ăn cơm?"
"Ừ." Thẩm Thần nhàn nhạt liếc cô ta một cái, cũng chưa từng muốn nhiều lời, nhấc chân liền đi.
"Chờ đã, cậu có muốn ăn cùng bọn tớ không? Bạn của tớ đang chơi trò chơi ở bên kia, càng đông càng vui mà." Mang Tình vội vàng ngăn hắn lại.
"Không cần, tôi tới cùng bạn gái." Thẩm Thần trực tiếp vòng qua cô ta.
Sắc mặt Mang Tình có chút khó coi, tuy đã biết hắn có bạn gái, chính mình hẳn là nên hết hy vọng mới đúng, nhưng cô ta thật sự quá thích hắn, làm thế nào cũng không quên được, cuối cùng dưới sự cổ vũ của bạn thân, vẫn là quyết định không từ bỏ.
Hắn chỉ mới có bạn gái, cũng không phải đã kết hôn, cô ta vẫn còn cơ hội.1
"Đi đi, có thể gọi cả bạn gái của cậu tới mà." Mang Tình cố gắng đánh lên tinh thần, hướng về phía hắn lộ ra gương mặt tươi cười, còn chặn đường không cho hắn đi.
Thẩm Thần không nghĩ tới da mặt cô ta lại dày như vậy, ánh mắt lạnh lại, "Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra."
"Đừng như vậy mà, đều là bạn học." Mang Tình thấy không ngăn được hắn, có chút gấp, dư quang khóe mắt đột nhiên liếc thấy Đông Lộ đi ra từ một căn phòng, có thể là đi tìm Thẩm Thần.
Linh quang chợt lóe, cô ta cua tay hất bát nước tương chấm thịt bò ở bên cạnh xuống, dây vào trên áo của Thẩm Thần.
Thẩm Thần lập tức nhíu mày, nhìn vết bẩn ở trên người mình.
"A, xin lỗi xin lỗi cậu!" Mang Tình vội vàng tới gần, móc khăn giấy ra lau cho hắn, "Tớ không cố ý."
"Cậu cách tôi xa..." một chút.
Thẩm Thần nói được một nữa liền dừng lại, nhìn thấy Đông Lộ không biết đã xuất hiện trước mặt hắn từ lúc nào, trên gương mặt xinh đẹp không có bất cứ biểu tình nào cả, híp mắt nhìn bọn họ, cảm xúc không rõ.
------------------
Tác giả có lời muốn nói: Rất rất rất xin lỗi!! Diễn biến câu chuyện của ta có vẻ quá nghiêm trọng rồi T_T
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT