Trong một phòng khám tư nhân, bác sĩ cầm tăm bông bôi thuốc lên miệng vết thương trên vai Thẩm Thần.

Tuy rằng chảy rất nhiều máu, thế nhưng cũng may đó chỉ là vết thương ngoài da, nhìn thì dọa người nhưng chỉ cần qua vài ngày là sẽ đóng vảy.

"Tiểu tử, cậu là bị đánh đúng không, có cần báo cảnh sát không?" Bác sĩ vừa bôi thuốc vừa hỏi, tuổi của ông khá lớn, khó tránh khỏi lải nhải, mày nhăn thật chặt.

Thẩm Thần không để bụng, "Lúc cảnh sát tới thì người cũng chạy rồi."

Bác sĩ nhìn đến vết máu ở khóe môi hắn, còn có dấu răng, a một tiếng, nhìn kỹ lại, "Miệng cậu bị thương hình như là do ai đó cắn thì phải, bọn chúng còn cắn miệng cậu?"

"Khụ, cái này thì bác đừng hỏi." Thẩm Thần nghiêng đầu, không được tự nhiên mà ho khan một tiếng.

Đông Lộ đứng ở một bên, khoanh tay trước ngực, cười lạnh.

Không sai, vết thương trên miệng hắn là do cô cắn.

Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào mà vào cái loại thời điểm đó lại dám làm ra loại chuyện như vậy.

Trong đầu đều là đống phế liệu đồi trụy vàng khè.

Cô còn chạy nhanh tới để cứu hắn cơ đấy.

Đông Lộ buồn bực nghĩ.

Còn may là bọn Kiều Trác Vĩ không đi qua mà là quẹo vào đường khác, bằng không mà nhìn thấy cảnh tượng kia thì cô chỉ sợ sẽ thật sự chết tâm.

Càng quá mức là ở lúc sau đó, lúc Kiều Trác Vĩ đi rồi, Thẩm Thần cũng chẳng có ý tứ dừng lại, còn hôn đến càng ngày càng sâu.

Đông Lộ cảm giác được đầu lưỡi của hắn di chuyển trong miệng cô vô cùng rõ ràng, cảm quan phảng phất như bị mở ra tới mấy chục lần, cô thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước giao triền.

Đông Lộ thẹn quá hóa giận, đẩy hắn không được đành phải há mồm cắn hắn, sau đó mới thành ra như thế này.

Hết thảy đều là do hắn xứng đáng!

"Khỏe chưa?"

Đông Lộ lạnh lùng nhìn hắn, đeo cặp sách lên làm bộ phải đi, "Không có việc gì thì tôi về đây."

"Ừ."

Thẩm Thần nhẹ đáp, thế mà cũng không có giữ cô lại, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, "Em cần phải về rồi, đã quá trễ, người nhà em sẽ lo lắng."

Chỉ một câu này đã làm cho Đông Lộ phải dừng chân lại, mày hơi nhíu, lúc này mới nhớ tới chuyện mẹ Thẩm đã qua đời.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, rất nhanh đã làm cô quên mất mục đích ban đầu của mình.

"Sau khi mẹ tôi được hỏa táng thì bà ngoại sẽ mang theo tro cốt của bà ấy về quê." Thẩm Thần bình tĩnh nói, trên mặt không có lấy chút dao động nào.

Đông Lộ: "..." Không e dè mà nói ra như vậy cũng được sao?

Cô nhìn thấy bác sĩ tuy vẻ mặt nghiêm trang nhưng lỗ tai đã lặng lẽ dựng thẳng lên nghe ngóng, hiển nhiên là có hứng thú với chuyện của bọn họ.

Đông Lộ mím môi, không hỏi nữa, cũng không có rời đi.

Nhưng thật ra lại làm Thẩm Thần có chút ngoài ý muốn mà nhìn cô: "Em không về sao?"

"Về trễ chút cũng không sao."

Đông Lộ sợ hắn lại tới quán bar đắm mình trụy lạc, liền ngồi chờ ở bên cạnh hắn, nhưng đối với chuyện hắn hôn cô vẫn còn rất để ý, liền cố gắng bỏ qua một bên, đôi mắt rời đi không muốn nhìn hắn.

Thật mâu thuẫn.

Thẩm Thần thấy cô gái nhỏ cáu kỉnh, không khỏi cong khóe môi, đáy mắt nhiễm ra một tầng sáng nhu hòa, duỗi tay xoa xoa đầu cô, "Ngốc."

Lòng bàn tay hắn rất ấm áp lại có lực, Đông Lộ bị sờ đầu, không những không bài xích mà còn cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn có chút xấu hổ, lại có chút hưởng thụ.

Thật ra từ lâu cô đã không chán ghét hắn đụng chạm vào mình rồi.

Cho dù là... nụ hôn ban nãy.

Nhớ tới một màn kia, tay trái Đông Lộ khẽ nhéo tay phải, đem nhiệt độ trên mặt áp xuống, trong mắt xẹt qua một tia ảo não.

Kỳ thật nguyên nhân chính mà cô tức giận không phải là bởi vì hắn cưỡng hôn cô mà là cô thế nhưng lại không chán ghét nụ hôn này chút nào.

Này quá không bình thường rồi.

Xuất phát từ tâm lý xấu hổ nên không dám mở miệng, cô đẩy hắn ra, hơn nữa còn không dám nhìn vào mặt hắn.

Chuyện cho tới nước này, Đông Lộ không thể không thừa nhận, cô dường như có chút thích hắn.

Bác sĩ còn đang bôi thuốc cho Thẩm Thần, nhạy cảm nhận thấy bầu không khí không thích hợp, tuy rằng Thẩm Thần với Đông Lộ đều không nhìn nhau, nhưng trong không khí lại ẩn ẩn tỏa ra mùi hương ái muội.

Ngọt tới ngấy.

Sao lại thế này?

Mới vừa rồi không phải còn đang nói tới vấn đề đau lòng như mẹ qua đời sao? Sao tự dưng lại trở nên ngọt ngào thế này?

Bác sĩ tỏ vẻ người trẻ bây giờ thật sự không thể hiểu nổi nữa.

***

Bôi thuốc xong, hai người rời khỏi phòng khám,

"Tôi đưa em về." Thẩm Thần nói.

"Không cần..."

Đông Lộ nhìn gương mặt không cho cô cự tuyệt của thiếu niên, thở dài, cũng không đôi co với hắn, không biết vì sao mà hắn vẫn luôn không yên tâm cho cô đi về nhà một mình, giống như chắc chắn là nếu cô về một mình thì sẽ xảy ra nguy hiểm.

Đông Lộ cản hắn gọi xe, "Nhà tôi cách đây không xa, chúng ta đi bộ là được rồi."

Thẩm Thần cũng muốn ở cùng cô lâu hơi, liền đáp ứng.

Phía trước là đường cái, không có đèn xanh đèn đỏ, chỉ có biển báo giao thông, xe đi qua đi lại đặc biệt nhiều.

Thẩm Thần rất tự nhiên dắt tay cô, nghiêm túc nói: "Xe nhiều, chú ý an toàn."

Đông Lộ nhìn bàn tay mười ngón đan xen của hai người, lại nhìn gương mặt nghiêm túc của thiếu niên, có chút buồn cười, mặc hắn dắt cô qua đường cái.

Nhưng mà tới đường bên kia rồi mà Thẩm Thần cũng không buông tay ra, biểu tình tự nhiên giống như đã quên mất chuyện lần này.

Đông Lộ khó có khi thuận theo hắn, không hất tay hắn ra, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ cậu có thể nói rồi?"

Thẩm Thần tựa như biết cô muốn hỏi cái gì, nắm chặt ngón tay mềm mại của cô, khóe môi khẽ mím.

Đông Lộ: "Tại sao dì lại qua đời?"

Thẩm Thần trầm mặc thật lâu, lâu tới mức Đông Lộ cho rằng hắn sẽ không trả lời, hắn rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng: "Tim thiếu oxy, huyết áp tăng cao thành tắc động mạch, dẫn tới tắc nghẽn cơ tim cấp tính."

"Có ý gì?" Đông Lộ nghe không hiểu.

Khóe miệng Thẩm Thần hơi rũ xuống, "Nói đơn giản thì là bị tức chết."

Ánh mắt hắn đen nhánh, giống như vực sâu, đen tối không rõ.

Đông Lộ ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới sẽ là kết quả này, sửng sốt, "A?"

Tức chết? Sao lại thế?

Thẩm Thần nói: "Người phụ nữ kia tới đây."

"Ai cơ?" Đông Lộ theo bản năng hỏi.

"Đối tượng kết hôn thứ hai của cha tôi."

Thẩm Thần thật sự không nói ra nổi hai từ "mẹ kế" kia.

Mấy ngày hôm đó, giao dịch giữa hắn với Thẩm Tân đều là gạt mẹ Thẩm mà tiến hành, chỉ sợ bà chịu phải đả kích cho nên đến nay mẹ Thẩm cũng không biết tất cả tiền là do Thẩm Tân chi trả.

Nhưng hôm qua, sự tình đã bại lộ.

Thẩm Tân là lấy trộm tiền của vợ ông ta mang đi trị liệu cho mẹ Thẩm, nhưng người phụ nữ kia rất thông minh, cuối cùng vẫn bị bà ta phát hiện, lập tức chạy tới bệnh viện vừa cãi vừa mắng.1

Lúc ấy Thẩm Thần không ở phòng bệnh, chỉ có một mình bà ngoại ứng phó bà ta, có thể nghĩ căn bản là không ngăn được.

Lúc Thẩm Thần chạy tới bệnh viện thì nhìn thấy người đàn bà kia đang thịnh khí lăng nhân* châm chọc mỉa mai mẹ Thẩm.

*Thịnh khí lăng nhân: Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng khiếp vía.

"Cô có ghê tởm hay không, dám giật giây chồng tôi đi trộm tiền của tôi để chữa bệnh cho cô, làm kẻ thứ ba rất có mặt mũi?"

"Trừng tôi làm gì? Tôi nói không phải sự thật sao? Có bản lĩnh thì cô phản bác lại đi! Tiểu tam bây giờ đều làm đến đúng lý hợp tình như vậy sao?"

"A xin lỗi, tôi đã quên bây giờ cô không chỉ là một kẻ tàn phế mà còn là một người câm nữa, nếu tôi là cô thì đã sớm nhảy lầu tự tử rồi, tồn tại chỉ tổ lãng phí không khí!"

...

Thẩm Thần máu nóng sôi trào, hắn phẫn nộ bóp cổ người đàn bà kia ném ra khỏi phòng bệnh, nhưng đã muộn rồi, mẹ Thẩm sau khi biết toàn bộ chân tướng thì cả người đều ngốc ra, đôi mắt trợn to trống rỗng vô thần, nước mắt không ngừng chảy, bởi vì công tâm khó thở cho nên hô hấp của bà bắt đầu dồn dập, sắc mặt dị thường khó coi, ngay cả hô hấp cũng quên.

Sau khi cấp cứu, bác sĩ liền nói bà hoàn toàn không có ý niệm sống sót nữa, hơn nữa khí quan suy kiệt quá nhanh, phỏng chừng là sẽ không chịu nổi qua đêm nay, bảo Thẩm Thần chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Trước khi mẹ Thẩm lâm chung, bác sĩ bảo hắn đi gặp mặt bà lần cuối.

Mẹ Thẩm suy yếu nằm trên giường, sắc mặt tiều tụy trắng bệch như tờ giấy, bà hơi hé mắt nhìn hắn, ánh mắt đó còn mang theo oán hận.

Đúng vậy, là oán hận.

Hận hắn không để cho bà được sạch sẽ.

Hận hắn lúc trước đã cản bà tự sát.

Tâm Thẩm Thần tức khắc liền trống rỗng, không rơi một giọt nước mắt nào, hình thành một thể đối lập với bà ngoại đang khóc đến chết đi sống lại ở bên cạnh.

Đại khái là hắn đã tưởng tượng tới ngày mẹ Thẩm chết rất nhiều lần cho nên lúc chân chính tới một khắc kia, hắn lại chẳng thể khóc được.

"Em nói đúng."

Nói đơn giản qua một lượt, Thẩm Thần khẽ nói với cô: "Tôn nghiêm quan trọng hơn sinh mệnh nhiều."

Lúc trước, vô luận là bà ngoại có bức như thế nào hắn cũng không nên thỏa hiệp, nếu lúc đó không thỏa hiệp thì mọi chuyện có lẽ cũng không tới mức như vậy.

Là hắn lựa chọn sai lầm, làm mẹ Thẩm ra đi sớm hơn, còn để bà ra đi không có một chút tôn nghiêm nào.

Là hắn sai rồi.

Đông Lộ trầm mặc một hồi, nói: "Lúc trước tôi chọn tôn nghiêm là vì có tiền đề, nếu sinh mạng của tôi gặp nguy hiểm, lúc đó tôi sẽ lựa chọn tôn nghiêm, nhưng nếu sinh mệnh người thân của tôi gặp nguy hiểm, ví dụ như cha tôi, mẹ tôi hay em trai tôi, còn có..."

Cô kịp thời đem chữ "cậu" nuốt trở về, dừng một lát rồi nói tiếp: "... Tôi sẽ chọn mạng sống của bọn họ."

Vô luận là ai bị bệnh nan y, khổ sở nhất vĩnh viễn là người nhà của họ.

Thẩm Thần khẽ giật mình, ánh mắt phức tạp nhìn cô, cúi đầu khẽ cười một tiếng, "Em có thể đừng tốt với tôi như vậy có được không?"

"Hửm?" Cô tốt với hắn lắm sao?

"Em càng tốt với tôi, tôi càng muốn bắt nạt em."

"... Cút."

***

Thẩm Thần đưa Đông Lộ tới tiểu khu nhà cô, nhìn thấy cô lên lầu rồi mới xoay người rời đi.

Trên đường, Du Minh Dương gọi điện tới đây, "Thẩm Thần, cậu không sao chứ? Nghe Tiểu Kiều nói cậu bị thương, còn rất nghiêm trọng?"

"Vẫn ổn." Thẩm Thần nhàn nhạt nói.

"Không phải, tôi nói chứ, vở kịch này của cậu, để tôi với cậu liên thủ lừa cô gái nhỏ..."

Du Minh Dương hụt hẫng trong lòng, "Bây giờ nghĩ lại tôi cảm thấy, tôi không phải người nữa rồi."

Đúng vậy, tất cả phát sinh ở quán bar đều là một vở kịch.

Kiều Trác Vĩ là em họ của anh ta, mấy năm trước nhìn thấy anh ta mở quán bar kiếm được nhiều tiền như vậy thì cũng đu theo mở một quán, chính là quán bar đêm khuya.

Mà Kiều Trác Vĩ cùng với đám lưu manh đó đều là anh em của Du Minh Dương, giúp đỡ Thẩm Thần diễn kịch.

Mục đích chính là vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân, vừa làm Đông Lộ động tâm.

Vốn dĩ nghĩ rằng Đông Lộ không tìm thấy Thẩm Thần, nhất định sẽ đi hỏi anh ta, nhưng anh ta còn chưa đợi được thì đã thu được tin tức nói Đông Lộ đánh bậy đánh bạ lại tới được quán bar đêm khuya.

Thật là có duyên.

Chẳng qua là sau đó lại tới thêm một đứa nữa.

"Sau đó thế nào?" Du Minh Dương nhịn không được hỏi, "Tôi nghe nói tên tiểu tử kia vừa xuất hiện, cậu đã bảo hắn mang cô gái nhỏ đi, không giống phong cách của cậu lắm nhỉ?"

Lại có thể tiện nghi cho gã đàn ông khác như vậy.

Thẩm Thần nhẹ nói, "Như vậy mới có thể càng khắc sâu."

Hắn chính là muốn khắc sâu vào trong lòng cô ấn ký không thể xóa nhòa.

Dùng máu cùng nước mắt để trao đổi.

"Tôi phát hiện cậu đúng là rất máu lạnh." Du Minh Dương nói, "Mẹ cậu mới mất không lâu mà cậu đã bắt đầu tính kế với cô gái nhỏ đó rồi, nếu cô ấy biết cậu kỳ thật là loại người này, nhất định sẽ tránh cậu thật xa."

Thẩm Thần lãnh đạm nói: "Tôi sẽ không để cô ấy biết."

Tựa như cô sẽ không bao giờ biết, sau khi mẹ Thẩm chết, cô chính là sinh mệnh duy nhất của hắn.

Hắn tuyệt đối sẽ không buông cô ra.1

Cho dù có dùng bất cứ thủ đoạn nào đi nữa.

"Bị cậu thích đúng là thảm." Du Minh Dương chửi bậy, "Xem ra đều nằm trong kế hoạch của cậu cả, cái duy nhất cậu không đoán được chính là cái gì Lục cái gì Càng kia đi."

"Hắn ta có hay không cũng không quan trọng." Thẩm Thần không thèm để ý nói, "Nhưng thật ra lại có một chuyện làm tôi không nghĩ tới."

"Chuyện gì?"

Thẩm Thần dừng một chút, lẩm bẩm tự nói: "Tôi không nghĩ là cô ấy sẽ quay lại."1

---------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, kỳ thật Thẩm Thần có thuộc tính bệnh kiều ớ ~

Shmily: Màn cua khét lẹt, bên trên còn rưng rưng nước mắt cảm động thay Thẩm ca, bên dưới đã bị anh dội một gáo nước lạnh tụt hết cả mood, chỉ tội Lộ Lộ là vẫn ngây thơ không biết gì mà thôi!!! Ha ha ha!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play