Vẫn còn đang ra chơi, lớp bảy năm ba vẫn còn rất náo nhiệt.
Dương Tử Phàm nhận được tin nhắn của Thẩm Thần gửi tới liền gấp không chờ nổi mà gửi qua cho Lục Càng: "Lão đại, số điện thoại anh muốn tới rồi."
Lục Càng vốn đang cúi đầu chơi điện thoại, nghe vậy thì lập tức lên tinh thần, nhanh chóng mở ảnh chụp ra, phóng to ảnh lên, nghiêm túc tìm số điện thoại của Đông Lộ.
Thẩm Thần chụp rất rõ, mỗi một con số đều rất nét, Lục Càng liếc mắt một cái liền thấy được tên của Đông Lộ.
Hắn ta nhìn dãy số phía sau, lẩm nhẩm đọc lại ở trong lòng vài lần, sau đó mở WeChat ra thêm bạn tốt.
Dương Tử Phàm thò mặt qua, nói: "Lão đại, anh nói xem cô ấy có đồng ý không?"
"Có." Lục Càng rất chắc chắn.
"Tại sao?"
"Tôi giới thiệu tên cho cô ấy là được."
Dương Tử Phàm: "..."
Cái tự tin đến mức không biết xấu hổ này rốt cuộc là học từ đâu ra thế?
Không nghĩ tới, gửi tin qua không bao lâu thì thật sự được chấp nhận.
Dương Tử Phàm há mồm: "Đệt, cô ấy thế mà đồng ý rồi!"
Lục Càng cũng không nghĩ tới là sẽ thuận lợi như vậy, sửng sốt một lúc liền cong môi cười.
Cái này minh chứng cho việc cô đối với hắn ta cũng có ý tứ.
Lục Càng chưa bao giờ là người quanh co lòng vòng, hàn huyên vài câu rồi trực tiếp tiến vào chủ đề chính...
[... Anh thích em, từ cái nhìn đầu tiên thấy em liền thích em.]
Đối phương trầm mặc thật lâu, sau đó mới đáp lại: [Mạo muội hỏi một chút, anh nói thích là thích như thế nào? Là sự yêu thích giữa bạn bè?]
Lục Càng cũng không nghĩ tới cái này: [Đương nhiên là thích yêu đương với em, anh muốn làm bạn trai em.]
Đối phương lại trầm mặc, vẫn luôn không có động tĩnh.
Lục Càng khẽ nhíu mày, chẳng lẽ hắn ta hiểu sai ý nên đã làm cô sợ rồi?
Dương Tử Phàm ngồi bên cạnh chửi thề: "Lão đại, anh cũng quá trực tiếp rồi, ai lại đi tỏ tình trên WeChat bao giờ."
"Không được sao?" Lục Càng nhíu chặt mi, hắn ta chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ, cũng chưa từng theo đuổi con gái.
"Nhưng mà đã gửi rồi thì phải làm sao?"
***
Thẩm Thần là lần đầu tiên được một nam sinh tỏ tình, tâm tình có chút vi diệu.
Hắn chưa từng nghĩ tới Lục Càng đối với mình có loại tâm tư này.
Khó trách hắn ta luôn không chịu nói người hắn ta thích là ai.
Thì ra là như thế.
Thẩm Thần nuốt nước miếng, tưởng tượng một chút lại cảm thấy kỳ quái, tại sao hắn ta sớm không thông báo muộn không thông báo mà lại cố tình chọn lúc này?
Thẩm Thần còn chưa có hoàn toàn tự luyến như thế, nghĩ tới việc ban nãy lớp trưởng bảo cậu ta điền thống kê sai, Lục Càng tám phần là nhận nhầm người rồi.
Vì thế Thẩm Thần lại nhắn tin WeChat qua: [Anh biết tôi là ai không?]
Lục Càng không hiểu: [Sao vậy?]
Thẩm Thần chậm rãi nhắn ra sáu chữ: [Tôi, Thẩm Thần, giới tính nam.]
"..."
"..."
Lúc này lại tới phiên Lục Càng trầm mặc.
Thẩm Thần cách một cái màn hình cũng có thể cảm giác được hắn ta đang xấu hổ.
Sau đó điều thần kỳ đã xảy ra.
Những tin nhắn vừa mới gửi đều bị Lục Càng dùng tốc độ ánh sáng thu hồi lại.
Khung chat liền trở nên trống hẳn đi.
Nhưng tin nhắn quá hai phút lại không thể thu lại được.
Cái câu tỏ tình kinh hãi lòng người kia của hắn ta còn chói lọi bá chiếm cả trang đầu.
Sau đó Thẩm Thần phát hiện, mình bị kéo đen rồi.
Thẩm Thần nén cười, tắt WeChat đi.
Nói đến đây, rốt cuộc Lục Càng thích ai?
Thẩm Thần mở ảnh chụp thống kê ra, nhìn kỹ từng tên một, phát hiện ở giữa bảng lớp trưởng đã nhớ sai một người, dẫn tới số điện thoại cùng tên của những người phía sau đều không khớp, toàn bộ đều lệch đi một người.
Số điện thoại của người đằng trước hắn là...
Thẩm Thần sau khi nhìn thấy tên người kia, khóe miệng cứng đời, nụ cười dần biến mất.
Hắn ngẩng đầu, nữ sinh trước mặt có dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh, tóc dài lỏng lẻo được buộc ở phía sau, vài sợi tóc rủ xuống dán lên cái cổ trắng nõn.
Dáng ngồi của cô đoan chính, hơi hơi cúi đầu, bút ở trong tay khẽ động, cũng không biết đang viết cái gì.
Thẩm Thần nhìn cô một lát, đôi con ngươi hẹp dài sâu thẳm như hồ nước, cảm xúc không rõ ràng lắm.
***
Tan học, Đông Lộ đi nhà vệ sinh, lúc xoay người lại nhìn thấy Thẩm Thần đang nằm ngủ ở trên bàn, không ngoài dự kiến, chắc chắn tiết sau hắn vẫn sẽ ngủ tới lúc chuông reo.
Đông Lộ nhìn thoáng qua rồi thôi.
Ngay cả giáo viên cũng mặc kệ thì cô cũng không cần nhọc lòng.
Theo lý thuyết thì cái loại thái độ lên lớp này của Thẩm Thần, đổi lại là người khác thì đã sớm bị đẩy xuống lớp thường, nhưng Thẩm Thần lại không giống.
Tuy giáo viên rất giận hắn nhưng chưa từng cảnh cáo hay xử phạt hắn, đối với hắn đều là một bộ dáng không thể làm gì.
Khoan dung đến gần như dung túng.
Vì sao ư?
Bởi vì trước kia hắn học ở Nhất Trung?
Đông Lộ đoán thế.
Quả nhiên, tiết tiếp theo, Thẩm Thần vẫn ngủ cho tới tận khi tan học, nếu không phải Tiền Hạo gọi hắn dậy ăn cơm thì phỏng chừng hắn còn ngủ đến tiết học buổi chiều.
Tiết đầu tiên của chiều nay là tiết Thể Dục, nhưng bỗng nhiên trời lại mưa nhỏ, La Nhạc Phúc bảo đại diện Toán học thông báo với các bạn trong lớp, tiết Thể Dục đổi thành tiết Toán học, sau khi chuông reo không ai được rời khỏi lớp.
Phía dưới lớp là một mảnh oán than dậy đất, không tình không nguyện lấy sách toán ra học.
Không lâu sau đó, La Nhạc Phúc đã cầm bình giữ nhiệt, không nhanh không chậm đi vào lớp, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì.
Không khí như ngưng lại.
Ánh mắt mọi người đồng thời nhất trí nhìn về phía bài thi kẹp dưới khuỷu tay ông, trong lòng không khỏi lộp bộp một trận, không nghĩ tới bài thi lại chấm nhanh như vậy.
Đông Lộ lại có chút khẩn trương.
Trong lòng cô rõ ràng, lần này cô làm bài không tốt lắm, bài cuối của phần tự luận lại làm không ra.
La Nhạc Phúc dùng sức vỗ bài thi lên bàn, đen mặt nhìn bọn họ: "Tôi nói thẳng, lần này các cô các cậu làm bài rất kém, điểm trung bình so với lần trước còn thấp hơn 50 điểm! Mỗi ngày tôi đều nhắc các cô các cậu về nhà đọc lại bài, có ai để lời tôi nói vào tai không? Hả? Các cô các cậu cứ giữ cái thái độ này mà muốn thi đại học sao? Quả thực là nằm mơ!"
Lớp học lặng ngắt như tờ.
La Nhạc Phúc lại giáo huấn bọn họ vài câu, sau đó bắt đầu phát bài thi: "Tôi đọc tới tên ai thì lên lấy bài thi, Tống Sương, 62 điểm."
Thế mà lại đọc điểm từng người...
Công khai xử tội a.
Mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, biết La Nhạc Phúc là đang cố ý dùng phương thức này để kích thích bọn họ.
Thẩm Thần bị đánh thức, lười biếng chống đầu ngồi dậy, đối với điểm thi không chút hứng thú, nghiêng người dựa vào tường không ngừng ngáp.
La Nhạc Phúc đã đọc hết 90% lớp học.
Thẩm Thần nhướng mày, sau còn chưa tới lượt hắn? Cùng suy nghĩ với hắn còn có Đông Lộ, người sáng suốt đều nghe ra là La Nhạc Phúc đang đọc từ thấp đến cao, nhưng bài thi của Thẩm Thần cũng chưa được đọc, thật là lạ.
Đông Lộ nghĩ như vậy, thì ngay lập tức La Nhạc Phúc đã đọc tới cô...
Đông Lộ, 116 điểm. Thẩm Thần, 16 điểm."2
Đông Lộ: "..."
Thẩm Thần: "..."
Thật là con mẹ nó trùng hợp.
Đông Lộ đứng dậy lấy bài thi, La Nhạc Phúc nghiêm túc nói: "Lần này em tụt dốc khá nhiều, phải không ngừng cố gắng."
"Dạ." Đông Lộ gật đầu nhẹ, hàng mi dài khẽ run, liếc qua Thẩm Thần cũng đang đi lên lấy bài thi.
Một hương thơm nhàn nhạt thổi qua.
Ánh mắt Thẩm Thần đảo qua cô, không chút để ý mà nhận lấy bài thi trong tay La Nhạc Phúc, đang muốn về chỗ.
"Đợi đã, em không có cái gì muốn nói sao?" La Nhạc Phúc trừng hắn, "Điểm em bằng cái số lẻ của người khác, em không thấy xẩu hổ hả?"
Thẩm Thần cà lơ phất phơ nói: "Vẫn còn tốt."
La Nhạc Phúc không thể tin nổi: "Em không có lòng tự trọng sao?"
Thẩm Thần: "Bạn học Đông Lộ cũng không phải người khác."
Phía dưới đột nhiên có người bật cười.
Tai Đông Lộ ửng đỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm bài thi, âm thầm siết chặt trong tay, cảm thấy xấu hổ tới mức muốn đi lên bịt miệng hắn lại.
Sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy?
Thấy La Nhạc Phúc lại muốn nổi đóa, Thẩm Thần lãnh đạm nói: "Thầy, đây không phải thi đại học, thi được thấp hay cao cũng không sao cả."
Loại lời này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Ngày thường thi còn kém như vậy, thi đại học có thể tốt được sao?
Đông Lộ cho là La Nhạc Phúc sẽ càng tức giận, nào nghĩ tới ông chỉ trầm mặc một lát, sau đó liền bực bội xua xua tay, "Được rồi, em đi về đi, nhìn thấy em làm phiền lòng."
Đông Lộ: "..."
"Đệt, chỉ như vậy là xong rồi?" Chu Tiêu Hàm không thể tưởng tượng được, nói thầm, "Có phải nhà Thẩm Thần rất có bối cảnh hay không?"
Thẩm Thần cầm bài thi về chỗ ngồi, Tiền Hạo ngồi phía sau kêu lên: "Sao cậu có thể thi được số điểm như thế chứ, không phải cậu từ Nhất Trung đi ra sao?"
Thẩm Thần nhét bài thi vào ngăn bàn, lấy điện thoại ra chơi, nhàn nhạt nói: "Vậy thì sao?"
Sau đó lại bắt đầu vào học.
Đông Lộ nghe thầy giáo giảng bài, tâm tình có chút nặng nề.
Tuy cô vẫn đứng top trên, lại còn là bài thi trắc nghiệm nhỏ, nhưng chung quy lại vẫn thấy khó chịu.
Thành tích của cô vẫn luôn không ổn định, thời điểm tâm trạng tốt thì điểm sẽ cao, lúc tâm trạng không tốt thì điểm sẽ đặc biệt kém.
La Nhạc Phúc giảng rất nhanh, Đông Lộ vừa nghe vừa viết, suy nghĩ có phần theo không kịp, đặc biệt là cái đề cuối, tính tổng hợp rất mạnh, công thức cũng rất phức tạp, lúc hết giờ thầy giáo cũng không nói xong được, cô nghe cũng không hiểu.
Đông Lộ có chút phiền não, giờ tự học còn đang suy nghĩ cách giải đề này, nhưng hết nửa tiết cũng không làm ra.
Chu Tiêu Hàm nhịn không được nói: "Sao cậu không lên văn phòng hỏi thầy?"
Đông Lộ lắc đầu, "Lúc ra chơi tới qua rồi, nhưng ông ấy không ở trong phòng."
"Vậy hỏi những thầy cô khác xem."
"Không có ai là giáo viên Toán cả."
Chu Tiêu Hàm nghĩ nghĩ, "Vậy đi hỏi Tưởng Học Phái đi, hắn thi được 145 điểm đó, đề này chắc chắn làm ra."
Tưởng Học Phái là người học giỏi nhất trong lớp họ, lúc thi luôn đứng số một, tính cách ôn hòa, nhân duyên ở trong lớp rất tốt.
Đông Lộ ngẩng đầu nhìn về phía bàn đầu tiên, bên cạnh Tưởng Học Phái có một đống người vây quanh, đều là xếp hàng để hỏi bài hắn, cô cảm thấy rất phiền, lại lắc đầu, "Được rồi, tớ tự làm vẫn hơn."
Thẩm Thần đang chơi điện thoại, nghe được toàn bộ đoạn đối thoại của các cô, vừa lúc nghe được Chu Tiêu Hàm nhỏ giọng: "Hay cậu hỏi Thẩm Thần đi, hắn vốn học Nhất Trung, nói không chừng là cũng biết làm thì sao."
Thẩm Thần hơi động tâm, đầu chậm rãi nghiêng về phía trước, làm bộ lơ đang ghé sát vào, lại nghe được Đông Lộ "a" một tiếng, sau đó lại không nói gì nữa.
Thẩm Thần: "..."
Trào phúng một cách vô ý, lại là một đao trí mạng.
Hắn vốn chẳng có cảm giác gì đối với thành tích của mình, bây giờ lại có chút hụt hẫng.
Hình như hắn bị bạn học nhỏ xem thường rồi.
Tan học, Đông Lộ vẫn không giải ra cái đề kia, uể oải ỉu xìu thu dọn đồ đạc, cùng Chu Tiêu Hàm về nhà.
Thẩm Thần chờ cô đi liền chậm rãi lấy bài thi từ trong ngăn kéo ra, nhìn thấy cái đề cuối cùng.
Nhìn một lát.
Sau ba phút.
Hắn lại nhét bài thi vào ngăn bàn, đứng trên bảng cầm phấn viết, đi tới chỗ bảng còn trống đặt phấn viết.
Hôm nay tới lượt Từ Nhu trực nhật, khó hiểu nhìn hắn viết công thức toán học lên bảng đen, hỏi: "Thẩm Thần, cậu viết gì thế, chưa về sao?"
Thẩm Thần bâng quơ nói: "Chờ một lát, cậu bận gì thì làm đi."
"À." Từ Nhu đem nghi hoặc nuốt vào trong bụng, yên lặng cầm cây chổi quét rác.
Thẩm Thần viết xong liền xách cặp rời đi.
Từ Nhu nhìn hắn đã đi xa, mới thật cẩn thận nhìn qua cái bảng, xem xem hắn viết cái gì.
"f(x)=x-2ax..."
Hình như là cái đề bài cuối cùng kia.
Chữ viết xinh đẹp, mạnh mẽ lại có lực, các bước giải đề cũng rất kỹ càng tỉ mỉ, chi tiết lại hết sức dễ hiểu.
Đây là đáp án tiêu chuẩn hoàn chỉnh nhất.
Từ Nhu khinh ngạc cảm thán, không thể tưởng tượng được Thẩm Thần lại lợi hại như thế.
Sao hắn lại...
Linh quang chợt lóe, nghĩ tới bộ dáng buồn rầu của Đông Lộ.
Thì ra là thế...
Sắc mặt Từ Nhu trở nên ảm đạm, trong mắt xẹt qua một tia không cam lòng, vì cái gì chứ, rõ ràng là cô ta quen hắn trước.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân.
Cô ta sửng sốt quay đầu, nhìn thấy thiếu nữ đứng ở cửa thì đột nhiên lắp bắp kinh hãi.
"Đông Lộ, sao cậu lại quay lại?"
"Quên cầm sách Tiếng Anh, ngày mai phải nghe viết từ đơn nên quay lại lấy."
Đông Lộ đi đến chỗ mình ngồi, khom lưng lấy một quyển sách từ trong ngăn kéo ra, nhìn thấy Từ Nhu đứng bất động ở phía sau thì thuận miệng hỏi: "Cậu nhìn gì thế?"
"Không, không có gì." Từ Nhu muốn che đi bài giải trước mắt, nhưng Đông Lộ đã thấy được.
"Đây là... bài giải của đề cuối?"
Đông Lộ sửng sốt, chậm rãi đi qua, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới, bước đi rất rõ ràng, chỗ cô không hiểu đề được viết rất tỉ mỉ kỹ càng.
"Đây là ai viết?" Cô nhìn Từ Nhu, đôi mắt khó có khi sáng lên.
Từ Nhu thấy cô kích động như thế, mím mím môi, "Tớ không rõ nữa, lúc quay lại thì thấy thế."
Cô ta dừng một lát, lại bổ sung: "Nhưng mà ban nãy tớ có thấy Tưởng Học Phái đi từ lớp ra."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT