Mình viết lên đoạn này từ góc nhìn của Giang Trừng, chỉ là nếu như Nguỵ Anh được Giang Trừng nhất quyết bảo hộ, được Lam Trạm một mực tin tưởng, mọi chuyện có thể sẽ như thế nào nhỉ. Phần này tựa như một màn tường thuật lại chuyện đã qua, mời các bạn đón xem.

~~~

Đã ba tháng trôi qua kể từ ngày ta cùng đại sư huynh của mình bị phân cách dưới núi Di Lăng, kim đan trong người ta không hiểu vì sao lại còn mạnh mẽ hơn lúc trước khi mất đi, Liên Hoa Ổ cũng đã được ta dọn dẹp lại phần nào, cha cùng nương cũng đã được an tán ổn thoả tại lăng mộ Giang Gia. Chỉ là, ba tháng rồi, hắn còn sống hay đã chết, tại sao còn chưa quay về.

Các tiên môn thế gia căm hận Ôn Thị ra tay tàn nhẫn, tội ác không thể dung tha, liền ra sức cùng nhau bàn kế thảo phạt Ôn Thị. Ta cùng Lam Vong Cơ dẫn đội quân tiên phong, đánh lên nơi canh giữ bảo kiếm đã bị Ôn Thị tịch thu lúc trước, một đường đánh lên.

Chỉ là, đám cẩu tặc ấy đang cùng nhau bết rượu, một đường này lên vô cùng thuận lợi.

Bọn cẩu tặc ấy, đang bàn tán về hắn, hắn đã chết rồi sao?



Vong Cơ cổ cầm vang lên giữa khoảng không yên lặng, bọn cẩu tặc kia đã bị chiêu thức của Lam Vong Cơ làm cho quỳ xuống kêu cha gọi mẹ. Bảo kiếm đã tới tay rồi, Tam Độc hắn đã cầm được, sao hắn còn chưa về để lấy lại Tuỳ Tiện?

Tuỳ Tiện kia đưa tới, vậy mà tên Lam Vong Cơ mặt lạnh ấy đã một bước nhận lấy nó trước ta, chỉ là y chẳng thể rút kiếm ra, chuôi kiếm cùng vỏ kiếm tựa như có một sức mạnh vô hình gắn chúng lại với nhau thật chặt chẽ.

Lam Vong Cơ lần nữa thử rút kiếm ra, vẫn như cũ chẳng thể rời vỏ, ta chỉ nghe hắn nói hai từ: "Phong kiếm"

Tuỳ Tiện lần nữa được ta cầm trở về từ trên tay của Lam Vong Cơ, Tuỳ Tiện được ta đeo sau lưng mình, có chăng chỉ là trên mình đeo thêm một thanh kiếm, có chút bất tiện, Nguỵ Vô Tiện, ngươi còn không về để cầm kiếm hay sao?

Đã ba tháng ngươi bạch vô âm tín, còn không chịu trở về, Giang Trừng ta sẽ tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play