Tiêu Trì Phong đặt môi lên tai cô, mang theo chút đau lòng, thì thầm nói: "Song Song, anh rất muốn giữ em ở bên cạnh, cũng muốn cảm nhận quá trình đứa con bé bỏng của chúng ta lớn lên cùng em, tuy nhiên, tình hình trong nước hiện nay khá phức tạp, công thêm sự ép buộc của mẹ anh, anh chỉ có thể đưa em ra nước ngoài để dưỡng thai trước, Song Song, em đừng nênnghĩ nhiều nữa, bây giờ chúng ta chỉ là tạm thời đối mặt với khó khăn, đợi đến khi bên này ổn định lại, anh sẽ đích thân đến đón em về, được không?”Thẩm Thanh Song ôm eo anh, áp mặt vào má anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô khẽ nói: "A Trì, em hiểu mà! Anh không muốn người khác làm tổn thương em, em cũng vậy, em cũng không muốn trở thành gánh nặng cho anh, càng không muốn liên lụy đến anh, có thể khiến anh làm việc một cách tự do và thuận tiện, em nguyện ý tạm thời rời khỏi nơi này, về sau! em sẽ trở lại!”Cô nói thầm trong lòng: "A Trì, mặc kệ anh có tới đón em hay không, em cũng sẽ tự mình trở về nhà! Anh chờ em trở về!"Hai người hôn nhau một lúc mới miễn cưỡng buông nhau ra.

Hai người trìu mến nhìn nhau, dường như vẫn không thấy đủ, trong lòng không nỡ, nỗi buồn chia li bao vây bọn họ, khiến hai người đều muốn khóc, làm thế nào cũng không cười nổi.

Hai mắt Tiêu Trì Phong đỏ hoe, anh cẩn thận vuốt ve mái tóc cô, cẩn thận dặn dò Thẩm Thanh Song, "Song Song, tới bên đó, em nhất định bảo giữ gìn sức khỏe, có việc gì thì bảo Củng Thần làm, em đừng để bản thân mệt mỏi, nếu chuyện đó Củng Thần không giải quyết được, em bảo cậu ta gọi điện cho anh, cho dù ở chân trời góc biển, anh cũng sẽ đến cứu em! Mọi việc đều lấy em làm trọng, nhớ kỹ chưa?”Thẩm Thanh Song nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, cô khẽ gật đầu, nước mắt không khỏi trượt ra khỏi hốc mắt.

Cô lại nhào vào vòng tay anh, nức nở gọi tên anh, "A Trì ! "Tiêu Trì Phong cũng ôm chặt lấy cô, không ngừng hôn lên trán cô, hôn cả nước mắt của cô.

Nước mắt cô ấy có vị chua, chát, đắng ! Họ lưu luyến buông nhau ra cho đến khi Nghiêm Ngọc Bích đi tới nhắc nhở bọn họ cần phải đi.

Nhưng tay của Tiêu Trì Phong vẫn nắm chặt tay Thẩm Thanh Song, "Đi, anh đưa em lên máy bay.

"Thẩm Thanh Song khẽ ừ một tiếng.

Thường thì khi ra sân bay đón người hoặc tiễn người đều cảm thấy thời gian trôi rất chậm, nhưng lần này Thẩm Thanh Song cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Tới sân bay, Tiêu Trì Phong kéo Củng Thần sang một bên và dặn dò anh ta phải chăm sóc cho Thẩm Thanh Song và đứa con trong bụng cô thật tốt.

Cuối cùng, anh vẫn để lại câu nói mang tính uy hiếp kia, nếu Thẩm Thanh Song có chuyện gì, anh sẽ hỏi tội Củng Thần!Củng Thần vỗ ngực đồng ý, đồng thời giơ tay chào, "Lão đại, cho dù tôi và chị dâu có xảy ra mâu thuẫn với nhau, tôi vẫn sẽ nói câu kia, người nào muốn động vào một cọng lông măng của chị dâu phải bước qua xác của tôi trước!”Tiêu Trì Phong và Nghiêm Bích Thần nhìn Thẩm Thanh Song và Củng Thân bước lên máy bay, giương mặt nhìn họ chậm rãi bay lên bầu trời, cuối cùng biến mất khỏi mắt họ.

Lúc này bọn họ mới nặng nề lái xe rời khỏi sân bay.

Vào lúc này, không ai trong số họ có thể nghĩ rằng chuyến đi này của Củng Thần lại trở thành một lời vĩnh biệt!Những lời anh vừa nói đã trở thành di ngôn của anh.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play