Ngay khi hai người đang hôn nhau say đắm, đột nhiên cánh cửa Quân Lâm bị mở ra.

“Anh Tiêu, em nghe nói anh đã ở Hoàng Đình…”Giọng nói kích động của người kia im bặt khi nhìn thấy hai người hôn nhau thắm thiết.

Thẩm Thanh Song thấy có người vào, sợ tới mức lập tức đẩy Tiêu Trì Phong ra, lo lắng nhìn người kia.

Chỉ thấy một cô gái có dáng người cao gầy, mặc chiếc váy hồng nhạt dài đến đầu gối, khuôn mặt xinh đẹp như một bức tranh, đôi mắt cô gái mở to như thể cô ta không thể tin được những gì mình đang thấy, vẻ mặt cô ta đầy đau thương nhìn họ.

Nhìn thấy vẻ mặt người phụ nữ kia khoa trương như vậy, Thẩm Thanh Song thu hồi ánh mắt, bình tĩnh quay đầu nhìn Tiêu Chấn Phong.

Tiêu Trì Phong ở thời khắc quan trọng bị người khác phá hỏng chuyện tốt, anh có cảm giác muốn giết người.

Hai tròng mắt anh híp lại nhìn về phía người kia với ánh mắt đầy tàn nhẫn: “Ai cho phép cô vào? Cút ra ngoài cho tôi!”Giang Nhược Tình bị Tiêu Trì Phong tức giận quát như vậy sợ tới mức cơ thể run rẩy, nước mắt như ngọc vỡ vụn, không ngừng rơi xuống, "Anh Tiêu, anh sao có thể đối xử với em như thế này? Lúc nhỏ anh đã nói với em là sau này lớn rồi sẽ lấy em làm vợ, em vẫn luốn nhớ kỹ, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao?”Thẩm Thanh Song vừa nghe những lời cô gái kia nói, hai mắt cô hiện lên một tia lạnh lẽo.

Dã tâm người phụ nữ này không nhỏ nha, cô ta muốn Tiêu Trì Phong muốn lấy cô ta?Nhìn quần áo cùng phong thái của cô ta thì xuất thân cũng không phải kém, nghe ý tứ trong lời nói thì là thanh mai trúc mã với Tiêu Trì Phong? Không biết Tiêu Trì Phong có loại tình cảm gì với cô ta?Thẩm Thanh Song mỉm cười nhìn về phía Tiêu Trì Phong.

Tiêu Chấn Phong bắt gặp ánh mắt của cô, khẽ lắc đầu rồi nhẹ nhàng vỗ vai cô, như muốn an ủi cô, tỏ ý rằng anh sẽ giải quyết.

Sau đó, anh buông Thẩm Thanh Song ra đi đến trước Giang NHược Tình.

Giang Nhược Tình nhìn thấy Tiêu Trì Phong bỏ lại Thẩm Thanh Song, đi về phía cô ta, nhất thời ngừng khóc, vui vẻ cười lên, ánh mắt còn khiêu khíc nhìn về phía Thẩm Thanh Song.

Thẩm Thanh Song nhìn thấy cô ta tự cho là đúng, cười khinh bỉ.

Cô hiểu rõ Tiêu Trì Phong, người phụ nữ này dám can đảm xông vào phá hủy chuyện tốt của cô, khiến cô dễ chịu.

Quả nhiên không ngoài dự liễu của cô, Tiêu Trì Phong đi đến trước mặt người phụ nữ kia, thô bạo kéo cánh tay của cô ta, kéo cô ta ra khỏi cửa, dùng lực vung khiến cô ta ngã xuống.

“Aaaaa”Giang Nhược Tình thét chói tai ngã xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Trì Phong.

Sao anh dám làm như vậy với cô ta? Sao anh ta có thể làm như vậy với cô ta?Tiêu Trì Phong, anh quá độc ác! Quá độc ác!Trong lòng Giang Nhược Tình vừa tức vừa giận, vừa oán vừa tủi thân, nhưng cô ta hiểu rấy rõ, cô ta muốn tiến vào cửa nhà họ Tiêu thì không thể ồn ào với anh ta.

Cô ta không chỉ không thể cãi nhau với anh ta, còn muốn được anh yêu thương.

Giang Nhược Tình nhìn theo bóng dáng của Tiêu Trì Phong, lớn tiếng khóc lên: “Anh Tiêu, anh Tiêu, anh Tiêu,…”Tiêu Trì Phong không để ý đến cô ta, trực tiếp vào Quân Lâm Các, dùng sức đóng cửa lại.

Để tránh lại có người đến quấy rầy bọn họ, anh liền khóa cửa.

Giang Nhược Tình bị anh nhốt ở bên ngoài, sững sỡ một lát, rồi trên khuôn mặt điềm đạm đáng yêu lộ ra vẻ mặt oán độc.

Cô ta chỉ cần nghĩ đến một màn vừa rồi thì liền đau lòng.

Chỉ cần cô ta nghĩ đến người phụ nữ khốn nạn đó đang thân mật nép vào vòng tay của anh Tiêu, tận hưởng sự vuốt ve của anh ấy, cô ta liền hận không thể lấy giao giết cô ta.

Anh Tiêu là của cô ta! Là của cô ta!Nếu ai dám cướp anh Tiêu của cô ta, cô ta nhất định sẽ giết!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play