Phản ứng của mọi người đều nằm trong dự kiến của Kiều An, hắn tiếp tục nói: "Chuyện này nói ra rất phức tạp, Lê tiên sinh cũng là qua nhiều lần hỏi thăm và nghe từ miệng Lê đại tiên sinh quá cố mới biết được chuyện này."
Khâu Từ có chút khó có thể tiếp thu chuyện này, hắn tuy đã coi Lê Viễn như ca ca, nhưng nếu thật là huynh đệ, vậy thì có nghĩa là phụ thân bọn họ đã làm chuyện có lỗi với mẫu thân bọn họ. Hắn biết Lê Viễn kính trọng vị Lê đại tiên sinh quá cố kia bao nhiêu, kết quả này, hắn cũng không thể tiếp thu.
Lâm Mạn lắc đầu nói: "Tôi chưa từng nghe A Viễn nói qua, A Viễn hắn......" Nàng bỗng dưng khựng lại, không đúng, A Viễn đối với Khâu Từ, xác thật là bất đồng, nàng cũng luôn cảm thấy, hắn thật sự đối đãi với Khâu Từ như đệ đệ. Nàng không nói nữa, lẳng lặng nghe Kiều An nói.
Kiều An tiếp tục nói: "Kỳ thật nghiêm khắc mà nói tiếp, Khâu tiên sinh cũng không phải là tư sinh tử, bởi vì năm đó Lê đại tiên sinh quen biết mẫu thân ngài trước, thậm chí đã kết hôn ở nước ngoài. Nhưng mà lão thái gia không tán thành mẫu thân ngài, vì thế nói dối là mình bệnh nặng, làm Lê đại tiên sinh quay trở về. Lê đại tiên sinh trở về ngày đó, lão thái gia sai người thu lại hết hộ chiếu thân phận chứng của ông ấy, thẻ tín dụng thẻ ngân hàng toàn bộ khóa lại, làm ông ấy một bước khó đi, cũng vô pháp liên lạc với mẫu thân ngài."
Nam Tinh nghe được một nửa, phát hiện mình không ngồi bên cạnh Khâu Từ, lập tức đứng dậy ngồi vào bên người hắn, nắm lấy tay hắn.
"Lê đại tiên sinh bị giám thị hai năm, biết nếu không thỏa hiệp, sẽ vẫn luôn bị giám thị, vì thế giả vờ thỏa hiệp. Dưới dự an bài của lão thái gia, kết hôn với mẫu thân của Lê tiên sinh, nhưng rồi khi đi tìm mẫu thân ngài, lại không có tin tức của bà ấy, mà sau đó, Lê Viễn Lê tiên sinh được sinh ra. Lê đại tiên sinh cho rằng nhân sinh cứ như vậy trôi qua, nhưng không ngờ sau đó, lại ngoài ý muốn gặp lại mẫu thân của Khâu tiên sinh."
Lâm Mạn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nghiệt duyên.
"Lê đại tiên sinh giấu chuyện đã kết hôn với mẫu thân của Khâu tiên sinh, nói dối là mình vì sinh bệnh mới lựa chọn biến mất. Hai người sống với nhau ba tháng, mẫu thân của Lê tiên sinh xuất hiện, mẫu thân ngài mới biết được mình bị lừa. Đêm đó bà thu thập đồ vật dứt khoát rời đi, nhưng khi rời đi, bà đã có mang một tháng."
Kiều An tiếp tục nói: "Lê đại tiên sinh vẫn luôn tìm mẫu thân ngài, nhưng nhiều năm trôi qua vẫn không tìm được. Thẳng cho đến khi bị cướp tập kích, trước khi chết ông ấy mới nói ra sự thật với Lê tiên sinh. Lê tiên sinh sau nhiều lần trắc trở, mới tìm được ngài."
Khâu Từ lúc này mới hiểu, vì sao Lê Viễn đối với mình tốt như vậy, tốt không điều kiện.
Hắn vẫn luôn cảm giác Lê Viễn giống như huynh trưởng mà chiếu cố hắn, không ngờ, thật sự là huynh trưởng.
Hơn hai mươi năm nay đều cho rằng mình không có thân nhân, hắn bỗng nhiên nhiều ra một thân nhân. Đã đã quên đi khát vọng thân nhân, người mà hắn muốn thành thân nhân nhất, thật đúng là thân nhân của hắn.
Loại cảm giác này, xa xăm đến kỳ lạ.
Lâm Mạn rất vui khi Khâu Từ thật sự là đệ đệ của Lê Viễn, nàng không trách hắn không nói bí mật này cho nàng, bởi vì tâm ý của Lê Viễn là muốn cẩn thận bảo hộ lòng tự trọng cho Khâu Từ, nàng cảm nhận được. Nếu Khâu Từ sớm biết thân thế của mình, làm sao có thể nhẹ nhàng đối diện với bọn họ như vậy.
Nàng hỏi: "Nhưng sao bây giờ lại nói ra?"
Kiều An trầm mặc một hồi, mới nói: "Lê tiên sinh đã dặn dò, nếu xuất hiện......tình huống như lúc này, liền nói chân tướng ra, để danh chính ngôn thuận kế thừa hết thảy của hắn. Thủ tục chúng tôi đã sớm chuẩn bị xong, chuyện này giao cho tôi, tôi sẽ mau chóng làm tốt, thuyết phục các cổ đông."
"Tôi sẽ không tiếp thu." Khâu Từ nói, "Hắn sẽ tỉnh lại."
Kiều An nhẹ nhàng gật đầu: "Chúng ta cũng tin tưởng Lê tiên sinh sẽ tỉnh lại, nhưng sản nghiệp của Lê tiên sinh không có khả năng vẫn luôn để Lâm tiểu thư quản lý, bởi vì Lâm tiểu thư và Lê tiên sinh chưa lãnh giấy kết hôn, nghiêm khắc mà nói, xét về quan hệ thân thuộc, là không bằng ngài. Cũng thỉnh Lâm tiểu thư thứ lỗi, tôi là một luật sư, không thể không suy xét từ góc độ pháp luật."
"Tôi hiểu." Lâm Mạn ngược lại nói với Khâu Từ, "A Từ, tôi biết cậu đợi A Viễn tỉnh lại, cũng biết cậu không thích bị trói buộc, nhưng tôi tiếp quản hai ngày nay, các cổ đông đã rất bất mãn. Cậu biết vì cái gì không? Bởi vì Lê Khang Thành thu mua không ít cao quản và nguyên lão của công ty, bọn họ đều hy vọng Lê Khang Thành tới tiếp quản công ty. Tôi không chống cự được bao lâu nữa, chỉ có cậu đi, mới có thể không để cho tâm huyết của A Viễn rơi vào tay lão ta."
Khâu Từ không nghĩ tiếp quản mấy thứ này, không thích hợp với hắn, nhưng hắn cũng không muốn tâm huyết của huynh trưởng hủy trong tay Lê Khang Thành, suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Được, nhưng chờ ca ca tỉnh, mọi chuyện sẽ giao lại cho hắn."
Kiều An đứng dậy nói: "Vậy tôi lập tức đi làm." Hắn trước khi đi lại nói với Nam Tinh, "Lúc trước chuyện của tổ phụ tôi, lúc ấy tôi ở nước ngoài, không kịp trở về, xong việc trở về, nghe Kiều Lãng đề cập đến chuyện ngài trợ giúp tổ phụ tôi, tuy có chút muộn, nhưng vẫn là cảm ơn ngài, Nam Tinh tiểu thư."
"Ừm."
Nam Tinh chỉ ứng một chữ, rồi không nói nữa. Kiều An cho rằng nàng còn có câu sau, theo bản năng đợi nghe, Kiều Lãng ở một bên khẽ cười nói: "Đi thôi, ca."
Ra cửa rồi hắn mới nói: "Nam Tinh tiểu thư là người rất có cá tính."
Kiều An cười khổ: "Xác thật rất có cá tính."
Kiều Lãng lại nói: "Lê Khang Thành nhất định không thể tưởng tượng được, Lê tiên sinh sẽ còn một cái đệ đệ. Trước kia lão ta luôn muốn cướp đoạt sản nghiệp của Lê đại tiên sinh, còn may có Lê tiên sinh ngăn cơn sóng dữ, hiện tại...... A, đồ của ai thì vẫn là của người đó."
Lúc này đây, Lê Khang Thành vẫn như cũ, cái gì cũng không chiếm được, chờ bọn họ phản kích đi.
Lâm Mạn cũng muốn chạy về bệnh viện chăm Lê Viễn, nàng lại nhớ tới một chuyện, nói: "Lão bản siêu thị nói, sau khi A Viễn xảy ra chuyện, tất cả theo dõi của siêu thị đều hỏng, dữ liệu cũng bị xâm lấn, xóa sạch không còn một mảnh, không có cách nào giúp mình copy lại một phần băng ghi hình."
Kết quả này Nam Tinh cũng định liệu đến, Cát Hồng nếu đã biết chuyện băng ghi hình, thì khẳng định sẽ đem ngọn nguồn nhổ sạch, cho nên cũng không ngoài ý muốn. Chỉ là thấy nàng như tự trách, ôn thanh nói: "Không sao, Mạn Mạn đã cố hết sức."
Lâm Mạn cũng không cảm thấy mình cố hết sức, nếu nàng nhanh tay hơn một chút, chạy đến siêu thị trước khi hung thủ xóa dữ liệu thì thật tốt. Nàng ngẩng đầu nhìn hai người, nói: "A Từ, Nam Tinh, chờ A Viễn khỏe lại, chúng ta liền làm hàng xóm đi, được không?"
"Được."
"Được."
Lâm Mạn cười, nói: "Vậy mình đi nói cho A Viễn, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi hắn, hắn không thể ngủ tiếp."
Nàng nói xong liền xoay người đi ra ngoài, vì nếu không nhanh chân, nàng sợ nhịn không được lại trào nước mắt.
Nói tỉnh lại, sao có chuyện dễ dàng như vậy.
Bọn họ đi rồi, Khâu Từ không nhắc lại chuyện vừa rồi, bởi vì hắn không quên, Nam Tinh vừa mới mất muội muội duy nhất, hắn lại nhiều thêm cái ca ca.
Nam Tinh thấy hắn không nói lời nào, biết hắn vì mình suy xét, nhưng mà chuyện có thân nhân này, nhất định là rất vui vẻ. Hắn luôn như vậy, nơi chốn đều nghĩ cho người khác trước. Nàng ngồi ở trước mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Thật tốt, Khâu Từ, anh nói từ lúc anh sinh ra, đã không có thân nhân. Bây giờ đã có, thật tốt."
Khâu Từ bỗng dưng nhìn Nam Tinh, nàng đang vui thay cho hắn. Nam Tinh cho dù bản thân không vui, cũng sẽ vì hắn mà vui vẻ. Hắn nắm tay nàng, cảm nhận được ấm áp.
&&&&&
Biệt thự được cây cối bao quanh vừa có không khí tươi mát khác với trong nội thành, cũng có nhiều tiếng chim hót ồn ào hơn nội thành.
Lý Nhuỵ thích cảnh sắc làm người thoải mái thanh tân như vậy, bà ta dậy sớm kéo bức màn ra, nhìn cảnh vật xanh tươi bên ngoài, tâm tình sung sướng. Bên hông có bàn tay vươn tới, vòng quanh eo bà ta, người sau lưng đưa lỗ tai dán mặt, nói: "Dậy sớm như vậy."
"Quen dậy sớm." Lý Nhuỵ nói, "Anh ngày mai lại muốn đi Thượng Hải?"
"Đương nhiên, Lê Viễn còn chưa tỉnh lại, công ty cũng không thể vẫn luôn để cho một người ngoài như Lâm Mạn quản."
"Nghe nói anh đang mượn sức cao quản trong công ty, còn tìm luật sư đoàn, muốn tiếp quản sản nghiệp của Lê Viễn?" Lý Nhuỵ nói, "Tôi rất tò mò, anh đã rất có tiền, vì sao còn muốn phí nhiều sức đi giành tài sản của cháu trai anh như vậy?"
Lê Khang Thành cười, nói: "Thú vị."
Lý Nhuỵ cứng đờ, đây là đáp án gì vậy? Muốn có lệ với bà ta? Bà ta đạm thanh nói: "Chi bằng anh nói anh thích tiền, tôi thấy còn đáng tin hơn một chút."
"Tiền là thứ tốt, nhưng có thứ tốt hơn tiền." Lê Khang Thành nói, tỷ như đoạt đồ của người khác, hoặc ngủ lão bà của người khác, tốt hơn nhiều so với mấy tiểu cô nương nhào vào trong ngực không có chút khiêu chiến nào, "Cô khuyên nhủ chồng cô, làm hắn ủng hộ tôi, có bạn làm ăn lớn của tập đoàn Viễn Dương ủng hộ, tôi có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực."
Lý Nhuỵ rốt cuộc xoay người nhìn ông ta, buông tay ông ta ra, hỏi: "Anh là muốn lợi dụng tôi tới thuyết phục ba của A Lạc?"
Lê Khang Thành nhíu mày nói: "Cái gì mà lợi dụng? Nếu đây là lợi dụng, tôi xin lỗi cô. Tôi là yêu cô, nhưng tôi cũng yêu tiền, yêu kinh doanh, tôi cảm thấy hai việc này cũng không có xung đột gì. Tôi sẽ không vì cô không thuyết phục hắn mà chán ghét cô, cũng sẽ không vì cô thuyết phục được hắn mà thích cô hơn."
Lý Nhuỵ thấy ông ta nói ra những lời này không có nửa điểm do dự, bỗng nhiên cảm thấy vừa rồi lời mình nói quá đáng, quá mức nghi kỵ ông ta. Lòng bà ta hơi áy náy, nghĩ một chút, việc này đối với bà ta cũng không có ảnh hưởng gì, đối với Thành gia mà nói cũng không có ảnh hưởng, vì thế nói: "Là tôi đa tâm, chuyện này tôi sẽ nói với ba A Lạc, nói hắn ủng hộ anh."
Lê Khang Thành hỏi: "Cô có gặp khó khăn gì không?"
"Không có." Lý Nhuỵ cho rằng ông ta nói yêu bà ta chỉ là nói ngoài miệng, không nghĩ tới thật là suy nghĩ cho mình, liền nói, "Bây giờ tôi liền trở về, một giờ sau, tôi gọi điện cho anh."
Lê Khang Thành nhẹ nhàng gật đầu, lại giữ chặt tay bà ta, áp lên tai nói: "Không, là hai tiếng sau, một tiếng này, là của tôi."
Nói xong, ông ta lại ôm lấy bà ta, ôm đến bên giường.
Sản nghiệp đứng tên Lê gia, ông ta đã nắm trong tay, không ai có thể ngăn cản ông ta. Có Triệu gia và Thành gia ủng hộ, cho dù Lâm Mạn có bản lĩnh thông thiên, cũng đừng hòng đối kháng được với ông ta.
&&&&&
Lý Nhuỵ trở về từ biệt thự Lê Khang Thành mua riêng để bọn họ hẹn hò, nhìn ngày, chồng bà ta ngày mai mới về đến nhà. Đêm nay bà ta có thể cùng Lê Khang Thành ăn bữa chiều, chỉ là không thể qua đêm nữa.
Về đến nhà, Lý Nhuỵ muốn gọi điện cho chồng, liền thấy nhi tử ngồi trong phòng khách, có vẻ như mới chạy bộ buổi sáng trở về.
Thành Lạc Gia thấy bà ta, cười hỏi: "Tối hôm qua mẹ đi đâu vậy?"
Lý Nhuỵ cười cười: "Có chỗ nào có thể đi, đến làng du lịch gần đây ở hai đêm." Bà ta ngồi ở một bên nhìn chân hắn, hỏi, "Chân có sao không?"
"Không."
Lát sau người hầu cầm báo buổi sáng đến, Thành Lạc Gia còn chưa mở ra, liền thấy trên trang báo có đầu đề in chữ lớn. Hắn sửng sốt, vội vàng xem nội dung. Lý Nhuỵ hỏi: "Làm sao vậy? Sắc mặt đột nhiên thay đổi."
"Khâu Từ như thế nào......" Thành Lạc Gia khó tin nói, "Khâu Từ vậy mà lại là con riêng của Lê Khang An, đệ đệ của Lê Viễn."
Lý Nhuỵ cũng lắp bắp kinh hãi, lập tức nghĩ đến Lê Khang Thành vốn dĩ có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản công ty gặp phải tin tức này oanh tạc, có khả năng kế hoạch muốn thất bại. Bà ta nhàn nhạt nói: "Chưa chắc là sự thật, hiện tại Lê Viễn còn hôn mê, con cũng biết Lâm Mạn không chịu đem công ty giao cho Lê Khang Thành, rất có khả năng là con bé Lâm Mạn lanh lợi kia ra chủ ý."
"Có bản xét nghiệm máu, chứng cứ cùng lưu trình đều là luật sư đoàn của Lê Viễn làm, nếu thật là chủ ý của Lâm Mạn, vậy thì bọn họ đây là lừa gạt, trái pháp luật. Lâm Mạn sẽ không làm như vậy, cô ấy không ngốc."
Lý Nhuỵ trong lòng hơi loạn, đang nghĩ ngợi xem phải làm sao, liền thấy nhi tử gọi điện thoại cho ai đó. Vừa chuyển được, hắn liền hỏi: "Nam Tinh?"
"Ừm."
"Báo chí nói là thật sao? Khâu Từ là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Lê Viễn, hiện tại muốn tiếp quản toàn bộ sản nghiệp danh nghĩa của Lê Viễn?"
"Đúng vậy."
Thành Lạc Gia nói: "Thành gia cùng tập đoàn Viễn Dương có quan hệ ích lợi lớn với nhau, nếu yêu cầu Thành gia tôi đứng cùng đội, tôi nhất định sẽ giúp Lê Viễn."
Bên kia trầm mặc, mới nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm tạ tôi, tôi cũng không cần cô hồi báo gì hết." Thành Lạc Gia hít một hơi nhẹ, rồi nói, "Bởi vì tôi thích cô."
Hắn nói xong liền cắt đứt điện thoại, bởi vì hắn có chút sợ Nam Tinh lại một ngụm phủi sạch quan hệ của cả hai, lại một lần cự tuyệt không cho hắn thích.
Lý Nhuỵ thấy hắn đáp ứng giúp Khâu Từ, nhíu mày nói: "Sao con lại có thể dễ dàng đáp ứng một người ngoài như vậy? Ủng hộ Khâu Từ? Vì sao không ủng hộ Lê Khang Thành?"
"Vì sao phải ủng hộ Lê Khang Thành?" Thành Lạc Gia nói, "Cho dù không có Nam Tinh, con cũng ủng hộ Khâu Từ, bởi vì hắn là đệ đệ của A Viễn, luật sư đoàn của A Viễn nếu đã đi theo trình tự này, vậy nhất định là A Viễn trước đó đã an bài tốt. Mẹ, mẹ đã quên trước kia con và A Viễn, A Khổng, là bạn thân sao?"
Lý Nhuỵ nhất thời không nói gì.
"Mẹ." Thành Lạc Gia hỏi, "Mẹ sẽ ủng hộ con cùng nhau thuyết phục ba ba, đúng không?"
Lý Nhuỵ lòng có chút loạn, bà ta mới vừa đáp ứng Lê Khang Thành liền đổi ý, chỉ sợ ông ta sẽ tức giận. Không......chẳng phải ông ta đã nói, có được hay không, đều sẽ không ảnh hưởng tình yêu ông ta dành cho bà ta đó sao?
Vậy thì bà ta thật ra muốn nhìn một chút, ông ta có nói thật hay không.
Lại còn có một điểm nữa, ở trong lòng bà ta, nhi tử quan trọng hơn bất luận kẻ nào, không có việc gì quan trọng hơn con trai của bà ta.
Bà ta nhẹ nhàng gật đầu: "Chuyện con muốn làm, mẹ sẽ không phản đối nữa, mẹ nói rồi."
Cách Thành gia không xa, Triệu gia cũng vừa thu được tin tức này.
Triệu phụ còn chưa kịp quyết định, đã nhận được điện báo từ nước ngoài của nhi tử, Triệu Kỳ ở đầu kia nói: "Ba, con có thể xin ba một chuyện được không? Chuyện có quan hệ đến việc làm ăn của nhà mình."
"Giữa Lê Khang Thành và Khâu Từ, lựa chọn Khâu Từ?"
"Đúng vậy."
"Con ở đó còn lệch giờ, lại biết chuyện này nhanh như vậy, con quen Khâu Từ?"
"Quen." Triệu Kỳ chưa nói là Nam Tinh gọi điện cho hắn, Nam Tinh đang giúp Khâu Từ tranh thủ sự ủng hộ của từng đối tác làm ăn, nàng là tỷ tỷ của Thang Mễ, cũng là tỷ tỷ của hắn, hắn không có lý do gì đi giúp người ngoài.
Triệu phụ trầm mặc, nói: "Khâu Từ cho Triệu gia điều kiện có lợi gì không?"
"Không có."
"Vậy tại sao ba phải giúp hắn, mà không giúp Lê Khang Thành đã đáp ứng ba điểm lợi ích với ba?" Triệu phụ lại nói, "Con phải nhớ kỹ, chúng ta là thương nhân, không phải hội từ thiện."
Ông ta cho rằng nhi tử không còn lời nào để nói, đang muốn treo điện thoại, liền nghe nhi tử nói: "Khâu Từ là tỷ phu tương lai của A Mễ, đường tỷ của cô ấy tên Nam Tinh, là bạn gái hiện tại của Khâu Từ."
Triệu phụ khựng lại, nghi hoặc hỏi: "Vì sao ba chưa bao giờ nghe Thang Mễ nói qua?"
"Ba có nghe A Mễ nói chuyện sao?"
Tựa hồ không có. Triệu phụ rất có ý kiến với nàng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, nếu không nhờ nàng có thể khắc chế tâm tư phong lưu của con ông ta, ông ta cũng sẽ không đồng ý để bọn họ đính hôn. Bộ dạng thần thần bí bí, lại cảm thấy không phải xuất thân tốt đẹp gì, trong lòng cũng không thích.
Ông suy nghĩ sâu xa một phen, ngữ khí chậm lại, nói: "Hiện giờ sức khỏe của Thang Mễ thế nào, khôi phục tốt sao?"
Ngụ ý, là đã xoay khẩu phong, đáp ứng ủng hộ Khâu Từ. Dù sao Khâu Từ thượng vị, tương đương với việc bọn họ là thân thích, so với quan hệ bằng hữu với Lê Khang Thành thì vững chắc hơn nhiều.
Ông ta là thương nhân, sẽ tính rõ việc này.
"Cô ấy ổn, khôi phục rất khá." Triệu Kỳ cắt đứt điện thoại, căn phòng trống rỗng, chỉ có tiếng của hắn vang vọng.
Không có ai khác, không có cô gái hắn yêu, không bao giờ có nữa.