Vọng Sơn có tòa miếu, miếu không lớn, hương khói không tràn trề, hòa thượng cũng không nhiều lắm. Lâu lâu phương trượng phải dẫn mười đệ tử trong miếu xuống núi hoá duyên. Cuộc sống rất kham khổ, nhưng bọn họ vẫn chuyên tâm phụng dưỡng Phật Tổ.
Hôm nay bọn họ xuống núi hoá duyên, trên đường về nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, theo tiếng đẩy ra bụi cỏ tìm, phát hiện một bé trai mới sinh không lâu.
Thân thể bé trai khá khoẻ mạnh, tiếng khóc to lớn vang dội, chắc là mới vừa bị vứt bỏ.
Phương trượng mang đứa bé về, đặt tên Trường Không. Trường Không là người nhỏ tuổi nhất trong miếu, rất được các sư huynh yêu thương.
Đến khi Trường Không năm tuổi, bỗng nhiên có một đôi vợ chồng già tìm tới, nói Trường Không là tiểu tôn tử của nhà họ. Năm đó con dâu cãi nhau với nhi tử bọn họ, liền mang hài tử rời nhà bỏ đi, không ngờ con dâu nửa đường luẩn quẩn trong lòng, nhảy vực tự sát, chỉ để lại tiểu tôn tử chẳng biết lạc đi đâu. Hiện giờ nhi tử cũng đã qua đời, bọn họ muốn tìm đứa trẻ số khổ kia về, để hắn nhận tổ quy tông.
Phương trượng hỏi bọn họ một ít vấn đề, lại hỏi xem trên người Trường Không có dấu vết gì không.
Vợ chồng già nói, cánh tay hắn có nốt ruồi đỏ.
Phương trượng hiểu rõ, xác định bọn họ là tổ phụ tổ mẫu của Trường Không, thì giao Trường Không lại cho bọn họ. Trường Không tuổi còn nhỏ, đã sớm coi nơi này là nhà, chết sống không muốn rời đi. Phương trượng dùng hết biện pháp cũng khuyên không được, biết rõ hắn tính tình ngoan cố, vì thế nhẫn tâm nói: "Ngươi ở trong Phật môn ta, không làm được gì, giữ ngươi lại làm gì?"
Trường Không sửng sốt, ngưng nước mắt, không khóc nháo nữa, đi theo vợ chồng già xuống núi.
Sau khi Trường Không đi, không lâu sau phương trượng xuống núi hoá duyên, nghe thấy người trong thị trấn nhắc tới một sự kiện, nói có cặp vợ chồng già, khắp nơi hỏi thăm về hài tử nhà người ta nhận nuôi, tốn vài ngày đi thám thính chi tiết, lại tới cửa nói đây là tôn nhi đi lạc của bọn họ.
Nói là con dâu cùng nhi tử cãi nhau rồi rời nhà, phương trượng nghe vào tai, giống như đúc.
Phương trượng chợt cảm thấy không ổn, nhớ tới đôi vợ chồng già kia từng nói con dâu nhảy vực, vậy đáy vực hẳn là có hài cốt của người mẹ, lập tức mang đám đệ tử đi đến nơi năm đó nhặt được Trường Không để tìm di hài của mẫu thân hắn, nhưng dưới vách núi, không thu hoạch được cái gì. Phương trượng càng cảm thấy đôi vợ chồng già kia là mẹ mìn, bắt cóc Trường Không.
Ông vô cùng ảo não, xuống núi đi tìm Trường Không.
Nhưng thiên hạ to lớn, nếu muốn tìm được hắn từ tay đám mẹ mìn xảo trá, nói dễ hơn làm.
Nhoáng lên, ba năm đi qua, phương trượng đi càng ngày càng xa, tìm đến người càng ngày càng nhiều, manh mối cũng từng chút một trồi lên mặt nước. Ông lần theo manh mối này mà tìm, vậy mà thật sự tìm được Trường Không.
Lúc này Trường Không đã tám tuổi, hắn bị bán cho một gia đình giàu có, năm đầu tiên vẫn còn tốt, nhưng tới năm thứ hai, "mẫu thân" nguyên bản sẽ không sinh được con, lại có mang, còn sinh đứa con trai. Vì thế gia đình này liền trực tiếp biếm Trường Không thành hạ nhân, bắt hắn làm việc nặng.
Ba năm này, hắn chịu không ít khổ, khi phương trượng tìm được hắn, hắn khí sắc tái nhợt, trên người đều là vết thương. Ông van xin bọn họ để ông dẫn Trường Không đi, nhưng gia đình kia không đồng ý.
Cuối cùng vẫn là lão thái thái nhà này tin Phật, lại thêm phương trượng đứng ngoài cửa ba ngày, sợ đưa tới phê bình, mới để ông dẫn người đi.
Phương trượng mang Trường Không về miếu, nhưng Trường Không đã không còn thân cận với ông nữa.
Năm đó ông nói hắn vô dụng, để lại làm gì, hắn liền hết hy vọng.
Phương trượng thấy hắn tính tình đại biến, biết hắn hận mình, cũng không mạnh mẽ giữ hắn lại. Sau khi ông cân nhắc cẩn thận, nhớ tới một vị bằng hữu nhiều năm trước, có lẽ có thể nhờ người này chiếu cố Trường Không.
Vì thế phương trượng muốn mang Trường Không đi tìm cố nhân, Trường Không không muốn đi. Phương trượng làm một cái phép thuật nhỏ cho hắn nhìn, chim nhỏ vốn đang hót trên cây, sau khi phương trượng hát vài tiếng nho nhỏ, chủ động bay vào tay ông.
Trường Không có hứng thú.
Phương trượng hỏi: "Thích mấy loại phép thuật này sao? Nếu thích, ta mang ngươi đi bái một vị sư phụ lợi hại, nhờ ông ấy dạy ngươi càng nhiều pháp thuật, được không?"
Trường Không đáp ứng rồi.
Hai người đi đường ước chừng một tháng, rốt cuộc đến thành Tây, đến trước cửa Nam gia đại tộc.
Đại môn màu son của Nam gia mở ra, cửa đã sớm có hạ nhân chờ, thấy hai người bọn họ liền tiến lên cười nói: "Tiên sinh đang đợi hai vị."
Biết trời biết đất Nam Tử An, tính được hôm nay có cố nhân đến thăm, hơn nữa vị cố nhân kia, sẽ dẫn một đứa trẻ có liên hệ sâu xa với Nam gia đến.
Nhưng ông chỉ có thể tính được đứa trẻ này cùng Nam gia có duyên phận, lại không biết duyên phận này rốt cuộc là cái gì.
Như là ông trời đã che giấu đi tương lai của đứa trẻ và Nam gia.
Nam Tử An gặp được Trường Không, một đứa trẻ tràn ngập linh khí. Ông liếc mắt một cái liền thích đứa nhỏ này, bởi vì ông nhìn ra đứa nhỏ này có thiên phú kinh người, rất thích hợp với Nam gia.
Phương trượng chưa nói vài câu, Nam Tử An liền đồng ý để Trường Không lưu lại nơi này. Trường Không có chút ngoài ý muốn, cả một đường hắn nghe phương trượng sư phụ nói rất nhiều chuyện lưu truyền về ông, tưởng là một lão nhân tóc trắng xoá, không ngờ lại trẻ như vậy, còn ôn hòa như vậy.
Thậm chí chưa nói gì, liền nguyện ý thu hắn làm đệ tử.
Một người lợi hại như vậy, đối với hắn lại không có nửa phần ghét bỏ.
Hắn ở trong mắt phương trượng sư phụ là vô dụng, ở trong mắt người khác, lại như đá quý.
Trái tim bị tàn phá ba năm của Trường Không, bỗng nhiên được chữa khỏi. Từ đó trở đi, hắn liền quyết định cả đời phụng dưỡng Nam Tử An, phụng dưỡng Nam gia.
Trường Không ở Nam gia rất khắc khổ, rất chăm chỉ, bởi vì hắn một chút cũng không muốn để sư phụ nhọc lòng. Nam Tử An cũng rất thương yêu đứa đệ tử rất có thiên phú này, càng yêu thương, Trường Không càng khắc khổ. Càng khắc khổ, liền càng được yêu thương, ngay cả mấy trưởng bối khác trong Nam gia, cũng rất yêu thích hắn.
"Đứa trẻ như Trường Không, về sau làm con rể, cũng cho người bớt lo."
Con rể? Trường Không không hiểu, Nam gia Đại Lang cười nói: "Trường Không, ngươi phải bảo vệ Nam Tinh thật tốt, hiện tại, về sau, đều như vậy, biết không?"
Trường Không nhìn tiểu cô nương ngồi trên ghế ngoan ngoãn ăn cơm, vẫn không hiểu. Nhưng nàng là cháu gái mà sư phụ thương yêu nhất, đây là việc nên làm. Hắn gật đầu thật mạnh: "Ừm!"
Hắn trả lời vang dội, Nam Tinh đang cố gắng dùng cái muỗng múc xương sườn nhưng mãi cũng không múc được bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn, một đôi mắt to sáng ngời tràn ngập tò mò. Trường Không cũng nhìn nàng, bảo hộ...... Nàng đừng đến quấy rầy mình học phù văn với sư phụ nữa là tốt rồi, nàng cứ hay thích tới quấy rối, sư phụ lại chưa bao giờ ngăn cản.
Lại nói tiếp, cháu gái ruột và đồ đệ, hai người vẫn khác nhau rất lớn.
Bất quá cái này cũng không có ảnh hưởng đến hắn, bởi vì Nam Tử An đối hắn xác thật rất tốt, không lâu trước đó còn thu hắn làm nhập thất đệ tử.
Hắn không biết mình thuộc đám đệ tử thứ mấy của Nam Tử An, nhưng nhập thất đệ tử tổng cộng cũng không có mấy người, có thể ở mười tuổi liền làm nhập thất đệ tử, đã rất không dễ dàng. Điều này làm cho Trường Không được cổ vũ rất lớn, cũng càng thêm cảm kích và kính yêu sư phụ của mình.
Đến khi hắn mười lăm tuổi, thường cùng sư phụ ra ngoài bắt yêu trấn trạch, có chút danh tiếng. Hắn không kiêu ngạo, bởi vì hắn biết mình có đối thủ, không thể lơi lỏng.
Không, không phải đối thủ.
Bởi vì người kia là Nam Tinh.
Nam Tinh thiên phú cũng thật kinh người, thậm chí còn hơn hắn một bậc, hơn nữa tuyệt đối không giống như Nam nhị tiểu thư, chỉ biết cắt giấy thêu hoa chơi. Nam Tinh cũng rất khắc khổ, khắc khổ đến mức liều mạng.
Trường Không đối với nàng có chút kính nể, dù sao nàng nhỏ hơn hắn 5 tuổi, vẫn là cái tiểu cô nương.
Trưởng bối còn thường xuyên nhắc nhở hắn, phải chăm sóc cho Nam Tinh, sau này ở trong Nam gia, cùng với Nam Tinh.
Hắn đã hiểu một ít chuyện nam nữ, đây là muốn cho hắn làm con rể, cưới Nam Tinh. Hắn cũng không phản đối, Nam Tinh khắc khổ như vậy, hắn cũng thích. Có cái tiểu tức phụ cùng nhau tiến bộ, trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn.
Chỉ là Nam Tinh còn quá nhỏ, chưa bao giờ phản ứng tới mấy chuyện người lớn nói đến, trong lòng nàng, có lẽ chỉ có huyền học Nam gia.
Trường Không không vội, hắn phải đợi nàng lớn lên.
Lại qua 5 năm, Trường Không đã hai mươi, tới tuổi thành thân. Hắn biết mình ăn ở Nam gia, ở ở Nam gia, dù sao trong lòng cũng có chút tự ti, không có nhắc đến chuyện thành thân. Nam gia trưởng bối đã sớm có ý tứ này, chắc là sẽ đề cập đến.
Quả nhiên, không lâu sau bọn họ đề ra chuyện này.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, có người ngăn cản, người đó không phải ai khác, chính là Nam Tử An.
Hắn rất là bất ngờ, sau lại nghe nói, Nam Tử An nói Nam Tinh còn nhỏ, mấy năm nữa rồi tính.
Hắn tuy cảm thấy Nam Tinh mười lăm tuổi cũng không tính là nhỏ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nhiều gia đình giàu có đều là không nỡ gả nữ nhi sớm, giữ đến 17-18 tuổi lại tìm nhà chồng, cũng không phải Hán triều, một hai phải sớm gả chồng. Hơn nữa cha mẹ Nam Tinh cũng nói qua là muốn đem Nam Tinh gả ra ngoài, sư phụ cũng không đồng ý, cho nên chắc không phải là ghét bỏ xuất thân của hắn.
Nghĩ như vậy, Trường Không yên tâm.
Nhưng Nam Tinh 15 tuổi, mặt mũi đã nẩy nở, không còn mang vẻ cơ linh kiều nộn tuổi nhỏ nữa, mà đã có một cổ anh khí, làm người gặp qua là không quên được, đứng dưới tàng cây múa kiếm, đẹp đến làm hắn hít thở không thông.
Hắn thích Nam Tinh, khi nàng cầm trường kiếm trong tay, không có ai đẹp hơn nàng.
Nam Tinh mười bảy, đảo mắt là mười tám, Nam Tử An vẫn như cũ không đồng ý việc hôn nhân này. Hắn lại bắt đầu hoài nghi Nam Tử An là ngại mình xuất thân không tốt, nhưng sau lại nghe nói Nam Tử An cũng cự tuyệt những người khác đến xin cưới, mới cảm thấy kỳ quái.
Nam gia Đại Lang sốt ruột, lôi kéo thê tử đi tìm phụ thân phân rõ phải trái. Nhưng bọn họ nôn nóng đi vào, vẻ mặt chết tâm đi ra, từ đó về sau, không bao giờ đề cập đến hôn sự của Nam Tinh nữa.
Trường Không mơ hồ cảm thấy sư phụ có tâm sự, xuất phát từ tôn kính cùng tín nhiệm đối với sư phụ, hắn áp xuống ngờ vực, cũng áp xuống tình cảm nam nữ.
Hôm nay tỉnh lại, hắn rửa mặt xong liền đến sân tập võ, đó là Nam gia hậu viện, nơi dành riêng cho đệ tử tập thể dục mỗi sáng. Hắn thân là đại sư huynh, nhiệm vụ sáng sớm hằng ngày chính là đốc xúc đám sư đệ luyện võ. Nhưng hôm nay sư phụ vốn không thường tới lại xuất hiện, cũng làm hắn đứng vào đám đệ tử. Trường Không cho là sư phụ muốn dạy bảo, nghiêm túc nghe.
"Từ nay về sau, các ngươi không cần tới nữa, các ngươi cũng không còn là đệ tử của Nam Tử An ta nữa."
Chẳng những Trường Không, ngay cả các đệ tử khác đều cho rằng họ nghe lầm, nhất thời ngơ ngẩn. Nam Tử An lạnh giọng nói: "Các ngươi từ nay về sau, cùng Nam Tử An, không có bất kỳ liên quan gì nữa!"
Trường Không sửng sốt: "Sư phụ......"
Nam Tử An mắt lạnh nhìn hắn, nói: "Bao gồm ngươi, không được bước vào Nam gia ta một bước nào nữa, rời khỏi Nam gia, rời khỏi thành Tây."
Trường Không vô luận như thế nào cũng không ngờ, ông sẽ nói ra những lời này, Nam Tử An đối với hắn quá tốt, tốt đến độ làm hắn cảm thấy ông như phụ thân hắn. Nhưng hiện giờ người hắn coi như phụ thân, lại muốn hắn cút đi.
Chúng đệ tử đều không thể tiếp thu thay đổi của Nam Tử An, hỏi ông có phải có ẩn tình gì hay không, nhưng Nam Tử An trước sau đều không nói, chỉ mặt lạnh đuổi bọn họ đi.
Rốt cuộc có đệ tử kiên trì không được, lục tục rời đi.
Chỉ có Trường Không, không muốn tin tưởng ông không duyên cớ liền muốn đuổi hắn đi. Những đệ tử khác đều đã rời đi, hắn quỳ gối trước cửa Nam gia, không chịu đi.
Quỳ đến ngày thứ ba, không uống một giọt nước nên hắn chết ngất trước cửa, tỉnh lại hắn phát hiện mình còn ở tại chỗ. Dù hắn ngất đi, Nam Tử An cũng không có để hắn vào, chỉ là thấy sư muội hắn ái mộ đang cầm ấm nước rót vào miệng hắn.
Hắn sặc mà tỉnh lại, không thấy Nam Tử An, trong mắt bi thương, hắn nghẹn ngào hỏi: "Nam Tinh, sư phụ ông ấy vì cái gì lại đối với ta như vậy?"
Nam Tinh rũ mặt, hồi lâu sau mới nói: "Tổ phụ có suy nghĩ của mình, sư huynh nghe lời tổ phụ, đi thôi."
"Đi?" Trường Không cười, hỏi, "Ta có thể đi đâu? Sư đệ bọn họ đều có nhà, nhưng ta không có, không phải sao? Sư phụ đuổi ta đi, chẳng khác nào đuổi ta ra khỏi gia môn, ta không còn nơi nào có thể đi."
"Sư huynh đã rất có danh khí, muốn nuôi sống chính mình là không có vấn đề."
Trường Không cũng biết mình theo Nam Tử An nhiều năm, có chút danh tiếng, một khi tin tức rời khỏi Nam gia truyền ra, trở thành thượng khách nhà người khác cũng không phải việc khó. Nhưng mà đây không phải là điều hắn muốn, hắn chỉ muốn ở cạnh sư phụ.
Sư phụ đối với hắn có ơn tri ngộ lớn lao, trong lòng hắn cảm kích ông.
Lúc này đại môn Nam gia bỗng nhiên mở ra, một lão giả mặt mũi uy nghi đi ra, khoanh tay lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Trường Không thấy ông, lập tức quỳ xuống, quỳ sát đất gọi ông "Sư phụ".
Nam Tử An trầm mặc thật lâu, mới lạnh giọng nói: "Trường Không, ngươi vì sao không biết tốt xấu như vậy?"
Trường Không sửng sốt.
Nam Tử An ngược lại quát Nam Tinh: "Còn không mau đi vào!"
Nam Tinh nhìn nhìn sư huynh đầy vẻ cô đơn, cuối cùng vẫn đi vào. Nàng chưa đi xa, đứng bên cạnh cửa, nhìn tổ phụ mang biểu tình kiên quyết.
"Trường Không, Nam Tinh hiện giờ đã có thể một mình đảm đương, làm người thừa kế Nam gia, các ngươi đã không có còn bất luận giá trị lợi dụng gì nữa."
Trường Không không rõ ý tứ trong lời ông, ngẩn người hỏi: "Có ý tứ gì?"
Nam Tử An nói: "Nam Tinh đã thành tài, lưu ngươi làm gì?"
Lại nói nữa, cũng bao quát trong một câu này. Trường Không đột nhiên minh bạch, hắn run giọng hỏi: "Sư phụ là nói, chúng ta đều là thư đồng của Nam Tinh, ngài căn bản không coi chúng ta như đệ tử? Từ lúc đầu, chính là vì để Nam Tinh trở thành người thừa kế mới thu chúng ta làm đồ đệ? Hiện tại Nam Tinh đã có thể kế thừa đại thống, cho nên chúng ta liền thành trói buộc?"
Nam Tử An không trả lời, xoay người chắp tay sau lưng, lạnh giọng: "Hiểu là tốt."
Làm Trường Không khó có thể tiếp thu chính là câu trước đó, nhưng khó nguôi ngoai nhất, lại là câu sau.
Hắn hoảng hốt nhớ tới khi còn nhỏ, có đôi vợ chồng già tới dẫn hắn đi, hắn không muốn đi, phương trượng sư phụ đã nói qua bốn chữ này, "Lưu ngươi làm gì".
Vì một câu đó, hắn buông lỏng tay túm chặt cửa Phật ra, bị bọn họ mang đi.
Dọc theo đường đi ăn hết đau khổ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chỉ cần manh nha đào tẩu, liền sẽ bị bỏ đói ba ngày. Sau đó bị bán cho nhà giàu làm nhi tử, hắn sống vài ngày vui vẻ. Nhưng sau đó, "mẫu thân" lại sinh đệ đệ, hắn còn nhớ khi hắn đi thăm đệ đệ, nguyên bản "tổ phụ tổ mẫu cha" luôn tươi cười với hắn đều đổi vẻ mặt.
Hạ nhân lúc khi dễ hắn còn nói, cha mẹ ngươi đã có nhi tử, cần ngươi có ích lợi gì.
Vô dụng......vô dụng......
Từ nhỏ đến lớn, vô luận hắn đi nơi nào, đều là kẻ vô dụng......
Hắn cho rằng ở Nam gia, mình đã thành người hữu dụng, lại không nghĩ rằng, chỉ là một quân cờ.
Kết quả là, vẫn là kẻ vô dụng.
Khó trách, Nam Tử An không đồng ý để hắn cưới Nam Tinh, ông sao có thể chịu được một kẻ vô dụng, lại không có gia thế cưới người thừa kế của Nam gia.
Lòng Trường Không không đau, phảng phất như đã nhìn thấu hết thảy, sẽ không bởi vì bị đuổi đi mà đau lòng. Hắn dập đầu 3 cái thật mạnh với Nam Tử An, dập đến cái trán chảy máu. Hắn cứng đờ nói: "Ta đời này kiếp này, lại sẽ không bước vào Nam gia nửa bước. Ngày sau tái kiến, là thù địch. Nếu có biện pháp, chắc chắn sẽ làm ông trả giá đại giới!"
Nam Tử An bỗng nhiên chấn động, trước sau không hề quay đầu lại. Nam Tinh cũng sửng sốt, không nghĩ tới sư huynh ngày thường ôn nhã, sẽ nói ra lời ác độc như vậy. Nàng bỗng nhiên phát hiện khóe mắt tổ phụ có nước mắt, rõ ràng là không đành lòng.
Tổ phụ...... Thật sự rất thương Trường Không sư huynh, nhưng Trường Không sư huynh sẽ không bao giờ biết, tổ phụ yêu thương hắn bao nhiêu.
Sắc trời ảm đạm, như muốn đổ xuống một trận mưa to.
Nam Tinh nhìn Trường Không rời đi, bóng dáng quyết tuyệt. Đệ tử cuối cùng của Nam gia, cũng đi rồi, mang theo hận ý dành cho Nam gia mà đi.
&&&&&
Thiên địa to lớn, không biết nơi nào là nhà.
Rời khỏi Nam gia đã sống mười mấy năm, Trường Không có chút mờ mịt, tuy có người nghe thấy tiếng gió liền đưa tới tiền tài, mời hắn đến nhà thường trú. Trường Không ở trong nhà giàu có, cẩm y ngọc thực, không cần dậy sớm luyện công, nhưng hắn trước sau vẫn có chút mờ mịt.
Ở niên đại rung chuyển bất an này, thông linh giả giống như bọn họ, thật sự là không cần phát sầu chuyện ăn, mặc, ở, đi lại, nhưng đây không phải thứ hắn muốn.
Hắn muốn kế thừa Nam gia.
Như vậy giống như được Nam Tử An thừa nhận năng lực, nhưng hết thảy đều đã thay đổi.
Một quân cờ là không có tư cách kế thừa bất luận nhiệm vụ gì, hắn không cưới được sư muội hắn thích, cũng không thể kế thừa Nam gia, thậm chí ngay cả trở về cũng không thể.
Aizz ——
Trường Không thở dài thật mạnh, nằm trên cái giường ấm áp nhìn trụ giường điêu khắc tinh xảo ngây người.
Trong lòng tràn ngập oán hận.
Bỗng nhiên cánh hoa mai điêu khắc trên cột giường bắt đầu rào rạt rơi xuống, hoa mai khắc trên gỗ sơn đỏ như sống lại, cánh hoa rơi xuống như mưa, cánh hoa hồng nhạt phủ đầy mặt đất.
Hắn ngồi bật dậy, nhíu mày nhìn ra cửa sổ, lạnh giọng: "Yêu thuật nơi nào, dám lộ ra trước mặt ta."
"Yêu thuật? Nam Tử An không dạy ngươi, lấy giả đánh tráo sao?"
Thanh âm cũng không trẻ, nghe như là kẻ trung niên, tràn đầy trào phúng.
Trường Không không động, người này......không đơn giản, rõ ràng ở ngay trong phòng, hắn lại không biết người này vào lúc nào.
Trong phòng, chén trà trên bàn gỗ bị lật lại, ấm trà cũng bay lên không, rót ra một dòng trà nhỏ, rơi trong chén trà. Đầy tám phần, vừa đủ.
Lúc này kẻ châm trà kia mới dần hiện ra bóng người, như Trường Không đoán, là một người trung niên, nhưng hắn chưa từng gặp qua. Hắn nhìn kỹ một hồi lâu, mới hỏi: "Ông là ai?"
Cát Hồng không vội không táo mà uống nửa ly trà lạnh, mới nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Dựa theo bối phận, ngươi nên kêu ta một tiếng sư thúc công."
Trường Không khựng lại: "Ông là......"
"Nam Tử An là sư huynh ta. Bất quá sư phụ ta đã sớm trục xuất ta ra khỏi sư môn, cho nên ngươi không gọi ta cũng không sao." Cát Hồng nghĩ nghĩ, lại nói, "Ô, không đúng, cho dù ngươi muốn gọi, cũng không được, bởi vì ngươi cũng bị đuổi khỏi Nam gia, đúng không?"
Chuyện nhiều ngày không ai nhắc tới, như kim đâm, làm Trường Không hết sức khó chịu. Hắn hờ hững nói: "Mục đích ông tới đây là cái gì?"
Cát Hồng thở dài, nói: "Ta nghe nói Nam Tử An đuổi hết đệ tử đi, cách hắn làm thật là giống y như sư phụ ta năm đó, đem đệ tử nuôi lớn, giúp người thừa kế có thành tựu, rồi đuổi hết đệ tử đi."
Trường Không lại bị chọc chỗ đau, trầm mặc đáng sợ. Hắn không muốn phê bình Nam Tử An, tuy rất khinh thường cũng rất buồn bực cách ông làm. Nhưng nói xấu người khác với một người lần đầu gặp mặt, cũng không phải việc quân tử nên làm.
"Nam gia là cái gia tộc ra vẻ đạo mạo, nhưng lại được vô số bá tánh kính yêu, bọn họ không ngờ Nam gia bề ngoài ngăn nắp, trong xương cốt đã hư thối bất kham. Trường Không, ngươi không hận Nam gia sao? Chúng ta liên thủ đi, làm Nam gia trả giá đại giới, làm Nam Tử An trả giá đại giới."
"A." Trường Không lạnh lùng cười, "Trả giá đại giới? Ông là thứ gì? Trên đời này có ai lợi hại hơn Nam Tử An? Ông không khỏi quá đề cao bản thân rồi."
Cát Hồng cười cười: "Xem ra lời Nam Tử An nói còn chưa đủ làm ngươi hoàn toàn thất vọng buồn lòng, ngươi thế nhưng còn kính hắn tôn hắn, không cho phép người khác bôi nhọ hắn."
Trường Không cũng không nghĩ tới điểm này, nhất thời bị nói đến sửng sốt.
"Nhưng mà a, ngươi có kính trọng hắn cỡ nào đi nữa, hắn cũng chỉ coi ngươi như quân cờ, một tên thư đồng mà thôi. Không có tác dụng, liền ném."
"Câm miệng."
Cát Hồng không câm miệng, tiếp tục thủng thẳng nói: "Nam Tử An không đem cháu gái quý giá nhất của hắn gả cho ngươi, là bởi vì trong lòng hắn sớm đã có người được chọn, chỉ vì làm ngươi trung thành với Nam gia, mới để ngươi hiểu lầm ngươi có thể làm cháu rể Nam gia. Không nghĩ tới, người hắn chọn trúng, không phải ngươi, mà là con trai của một vị tướng quân cởi giáp về quê. Vị công tử kia phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú lịch sự, càng quan trọng hơn là, dòng dõi hắn rất tốt, không giống ngươi, trong mắt Nam Tử An, bất quá là một cô nhi không có thế lực gì, không có người cha quyền thế, cũng không có người mẹ xuất thân thư hương thế gia, a, hiện giờ nghĩ lại, da mặt ngươi thật ra rất dày, thế nhưng lại vọng tưởng cưới cháu gái Nam Tử An, chỉ sợ trong lòng hắn vẫn luôn trào phúng ngươi không biết tự lượng sức mình đi."
Những lời này câu nào câu nấy đều chọc đau Trường Không, hắn ở trước mặt Nam Tinh, thật cẩn thận che dấu hèn mọn nơi đáy lòng mình, nỗ lực khắc khổ chỉ để xứng đôi nàng. Thật vất vả rút ngắn khoảng cách, cảm thấy có thể cưới nàng.
Nhưng không nghĩ tới, hết thảy đều là hoa trong gương, trăng trong nước, đều là ảo giác Nam Tử An cho hắn.
Nếu chưa bao giờ thật lòng giữ hắn lại, lúc trước sao lại đối tốt với hắn như vậy, làm hắn cho rằng người Nam gia có thể trở thành người nhà của hắn.
Thì ra, sư phụ trước nay đều khinh thường hắn.
Một khi đã không còn giá trị lợi dụng, liền đuổi hắn đi, Nam Tinh không phải của hắn, Nam gia cũng không phải của hắn.
Hắn một lòng muốn kế nghiệp Nam gia, mười mấy năm qua, phảng phất như là trò cười.
"Người trẻ tuổi, khuất nhục Nam gia cho ngươi, ngươi liền thật sự không muốn đòi lại sao?"
Cát Hồng một đòn ngay tim, làm Trường Không từ trong vũng bùn hèn mọn ngẩng đầu lên, theo bản năng hỏi: "Làm sao để đòi lại?"
"Mấy năm nay ta đầu phục một vị tướng quân, hắn đối với Nam gia cũng cảm thấy rất hứng thú, nếu ngươi nguyện ý trợ giúp ta một tay, vị tướng quân kia cũng chịu ra tay, đuổi Nam gia khỏi thành Tây, thậm chí là khỏi Đại Tống. Đến lúc đó ta khuyên tướng quân giúp đỡ ngươi về tiền tài, làm ngươi xây dựng một cái môn phái, ngươi hoàn toàn có thể ở trong thời gian rất ngắn thay thế Nam gia."
Trường Không động tâm.
Thành lập công lao sự nghiệp cho mình, là chuyện hắn suy nghĩ vô số ngày đêm. Trước kia gửi hy vọng vào Nam gia, hiện tại đã hoàn toàn không có khả năng, nhưng trời lại giáng một cái cơ hội, không thể không làm người động tâm.
Cát Hồng ôn thanh nói: "Ta muốn, cũng bất quá là làm Nam gia thân bại danh liệt, không thể dừng chân ở thành Tây."
Trường Không cũng không yên tâm, hắn là hận Nam gia, nhưng cũng không muốn làm ra chuyện khi sư diệt tổ, nếu chỉ làm cho bọn họ vô pháp dừng chân ở thành Tây, hắn thật ra có thể tiếp thu, hắn trầm tư một lúc lâu, hỏi: "Vị tướng quân kia gọi là gì?"
"Bành Phương Nguyên."
Trường Không có chút ngoài ý muốn: "Bành Phương Nguyên?" Hắn đương nhiên nghe qua tên Bành Phương Nguyên, triều đình hoa mắt ù tai, vô số bần dân bá tánh khởi nghĩa vũ trang, Bành Phương Nguyên kia chính là một trong số đó.
Nghe nói hắn kiêu dũng thiện chiến, đối đãi quân lính rất tốt, đánh hạ một tòa thành trì lại không sách nhiễu bá tánh, ngược lại mở kho lúa, cứu tế bá tánh. Trong một đám nghĩa quân, hắn thật sự được coi như một vị lương tướng.
Nếu là Bành Phương Nguyên, vậy tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì đáng sợ với Nam gia.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, nhíu mày hỏi: "Bành tướng quân tại sao lại có hứng thú với Nam gia, lại vì sao muốn đuổi bọn họ đi?"
Cát Hồng cười nói: "Chỉ có lợi dụng ngoại lực đuổi bọn họ đi, bọn họ mới bằng lòng đầu nhập vào Bành tướng quân, không phải sao?"
Trường Không tức khắc hiểu rõ, cười lạnh nói: "Thanh danh có tốt đi nữa, dưới quyền lợi, chung quy cũng là tiểu nhân không hơn."
"Bành tướng quân cũng là vì thiên hạ thương sinh. Nam gia cống hiến cho Đại Tống, đối với Bành tướng quân tới nói, là một lực cản, hắn yêu quý nhân tài Nam gia, nhưng đã là đối địch, thì ngày sau cũng không thể không diệt trừ Nam gia. Đây không phải là ngươi muốn thấy, đúng không?"
"Nhưng hiện giờ ta giúp ông đuổi Nam gia đi, ngày sau Bành tướng quân lại muốn dùng bọn họ, vạn nhất họ thành khách quí, ta đây chẳng phải lại thành quân cờ?"
"Cho nên mới muốn ngươi thành lập một cái môn phái cùng ngồi một thuyền với Bành tướng quân. Người như Nam Tử An, tướng quân sao có thể trọng dụng hắn? Bất quá là vì thế cục bắt buộc, tướng quân lập tức liền tấn công đến thành Tây, không thể không kiêng kị Nam gia."
Hết thảy đều được giải thích, có lẽ là bởi vì hết thảy đều là Trường Không muốn —— đuổi Nam gia đi, dao động căn cơ của bọn họ; còn mình thành lập một môn phái, làm một môn chủ không ai có thể lại tùy tiện đuổi đi.
Giải được oán hận trong lòng, càng được đến quyền thế hắn muốn.
Vị tướng quân kia là Bành Phương Nguyên, có mỹ danh nhân từ, nói vậy cũng sẽ không làm chuyện gì với Nam gia.
Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc hỏi: "Ông muốn ta làm cái gì?"
Cát Hồng nhẹ nhàng cười nói: "Nam Tử An cũng không dễ đối phó, hắn tri thiên mệnh, tính thiên cơ, trước khi tướng quân tiến vào thành Tây, hắn nhất định sẽ tính ra. Ta nghĩ ngươi ở bên người hắn nhiều năm, hẳn là biết sơ hở của hắn, cho nên ta muốn ngươi nhiễu loạn tính toán của hắn, làm người của tướng quân thuận lợi vào thành, mượn ngoại lực, đuổi bọn họ đi."
Trường Không hơi đốn: "Chỉ đơn giản như vậy?"
"Đương nhiên không chỉ vậy, Nam gia bố cục, thông đạo, chúng ta đều muốn biết, ngươi từ nhỏ liền sống ở Nam gia, nhất định rất quen thuộc mấy thứ này."
Trường Không nhìn hắn chằm chằm, nói: "Xem ra ông đã điều tra về ta."
"Biết người biết ta thôi."
"Ông tên gì?"
Hắn cười, nói: "Cát Hồng."
&&&&&
Trường Không đi gặp Bành Phương Nguyên, sau khi nói chuyện với hắn, cảm thấy người này cũng hiền lành đúng như lời đồn, không phải là vũ phu tàn bạo ngu ngốc. Sau khi hắn cân nhắc, đem bí mật về Nam gia nói hết, sau đó về thành Tây đợi.
Sau khi trở lại thành Tây Trường Không có đi đến gần Nam gia, phát hiện Nam gia đóng cửa, ước chừng hai ngày cũng không có một ai đi ra. Hắn trong lòng bất an, chẳng lẽ sư phụ đã tính ra hắn bán đứng Nam gia, rời đi trước? Vậy sau này ông ấy có khả năng sẽ tìm mình tính sổ hay không?
Hắn lo sợ bất an, chỉ còn chờ người của Bành Phương Nguyên vào thành.
Ai ngờ không đơn giản là người của Bành Phương Nguyên vào thành, ngay cả hắn cũng tới. Hắn thả tiếng gió cho thủ vệ thành Tây, thủ vệ quân nhanh chóng bất chiến mà hàng, Bành Phương Nguyên dẫn mấy ngàn nhân mã đi thẳng đến Nam gia.
Trường Không đã cảm thấy không thích hợp, hắn lặng lẽ đi theo, muốn đi nhìn xem vì sao không giống như Bành Phương Nguyên nói.
Nhưng không ngờ, tới Nam gia, hắn lại thấy thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông. Hắn trốn trong một góc ngạc nhiên nhìn, đột nhiên......hiểu ra.
Cát Hồng lừa hắn.
Mục đích ngay từ đầu của ông ta, chính là tàn sát Nam gia.
Hắn nhìn sư phụ hắn kính trọng đứng trong biển máu, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ đã không còn một giọt máu nào. Ông một tay cầm kiếm, nhìn chằm chằm quân đội mênh mông cuồn cuộn trước mắt, trong mắt cũng không có chút sợ hãi nào. Sư phụ như thần minh, phút cuối cùng, vẫn là thần minh.
Lửa nhanh chóng bốc lên, Nam Tử An đứng trong biển lửa, tóc bị đốt cháy, thân thể bị đốt cháy, nhưng ánh mắt ông trước khi chết, Trường Không vẫn luôn nhớ rõ.
Trở thành ác mộng của hắn.
Hắn hối hận.
Trường Không mấy đêm liên tục đều không chợp mắt, vừa nhắm mắt lại, chính là thi thể người Nam gia khắp nơi, trong lòng là cảm giác tội lỗi nặng trĩu. Là hắn sai, hắn không nên bán đứng Nam gia.
Trường Không bị lương tâm tra tấn nặng nề, hắn đêm nay lại vô pháp đi vào giấc ngủ, liền đứng dậy rút kiếm ở mép giường, đi tìm doanh trướng Bành Phương Nguyên đóng quân.
Hắn muốn giết Cát Hồng và Bành Phương Nguyên, báo thù cho sư phụ.
Với hắn mà nói, muốn lẻn vào quân doanh cũng không phải việc khó, tìm được chỗ Cát Hồng ở cũng không khó. Hắn lặng yên đi đến ngoài doanh trướng, kiếm còn chưa vén rèm vải lên, liền truyền đến tiếng Cát Hồng: "Ngươi quả nhiên là tới."
Trường Không cứng đờ, dùng kiếm rọc mành vải, cúi người đi vào. Bên trong dầu thắp lập tức sáng lên, Cát Hồng đang ngồi ở trong doanh trướng uống trà, như đã đợi hắn thật lâu.
Cát Hồng liếc nhìn kiếm trong tay hắn một cái, cười khẽ: "Ngươi muốn giết ta, báo thù cho Nam Tử An?"
"Ông lừa ta, đây không phải kết quả ta muốn!"
"Nhưng Nam gia đã bị giết, ngươi phải vì một đống người chết mà chôn vùi tiền đồ bản thân? Ngươi muốn thành lập môn phái yêu cầu tiền, ta vẫn sẽ cho ngươi, sau này hợp tác vui sướng, Trường Không."
"Hợp tác cái gì!" Trường Không giận dữ, "Ta sẽ không hợp tác với loại người như ngươi."
"Người như ta mới có thể sống được lâu!" Cát Hồng lạnh giọng nói, "Người Nam gia còn không tính là chân chính chết, bọn họ sẽ còn sống lại, Nam Tử An có bản lĩnh này, không phải mười năm, thì là hai mươi năm."
Trường Không sửng sốt: "Cái gì?"
"Chỉ có bày ra tử trận, làm cho bọn họ đời đời kiếp kiếp không thể chuyển sang kiếp khác, mới có thể ngăn cản bọn họ sống lại."
Trường Không nhớ đến tử trận sư phụ từng đề cập đến, bởi vì quá mức ác độc, cho nên bị liệt vào cấm thuật ở Nam gia, hắn nói: "Ông biết bày tử trận?"
"Đương nhiên biết, năm đó ta đúng là vì học trộm Nam gia cấm thuật, bị sư phụ phát hiện, mới bị đuổi khỏi Nam gia. Nếu không học được, ta đây chẳng phải là bị đuổi oan uổng?" Cát Hồng lạnh lùng cười, nói, "Nhưng Nam Tử An quá mức lợi hại, chỉ có sức một mình ta, là không có cách nào bày tử trận."
Trường Không bỗng nhiên minh bạch, tay đã run rẩy: "Mục đích cuối cùng của ông chính là cái này, năng lực của một mình ông, căn bản vô pháp bày ra tử trận này."
"A, nếu không ngươi nghĩ là cái gì? Sơ hở của Nam Tử An, chẳng lẽ thân là sư đệ ta sẽ không biết, còn cần tên mao đầu tiểu tử như ngươi tới nói? Mật đạo của Nam gia, tìm thợ thủ công là được, không cần hao tâm tư đi thuyết phục ngươi."
Biết mình bị lợi dụng cảm giác tội lỗi trong lòng Trường Không càng thêm mãnh liệt, hắn cố nén muốn phun máu, nói: "Ta sẽ không làm......"
Ngay khi hắn vừa há miệng nói chuyện, bỗng nhiên trong tay Cát Hồng bắn ra một viên đan dược đỏ như máu, bay thẳng vào trong miệng hắn. Đan dược vào miệng là tan, nháy mắt một mùi máu tươi nồng nặc tràn khắp miệng hắn.
Trường Không lập tức thấy không ổn, cúi người muốn phun ra, nhưng máu kia như có tay chân, liều mạng chui xuống yết hầu, dạ dày hắn.
"Ông......cho ta ăn cái gì......"
"Huyết đan." Cát Hồng khẽ cười nói, "Đây là dùng máu người Nam gia, thông qua Bành Phương Nguyên tinh lọc nguyền rủa chế thành đan dược, trên đời chỉ có hai viên, ta chia một viên cho ngươi. Trường Không, chúng ta có thể cùng nhau trường sinh bất lão."
Trường Không nghe xong càng muốn nôn mửa, nhưng làm cách nào cũng phun không ra.
"Đừng giãy giụa, huyết đan đã thấm vào máu của ngươi, đây là đan dược dùng máu người Nam gia luyện chế, nếu ngươi không giúp ta bày tử trận, thì khi người Nam gia sống lại, sẽ tìm ngươi tính sổ, đến lúc đó ngươi sẽ chết rất thảm." Cát Hồng nhẹ nhàng nói, dùng ngữ khí vô cùng ôn hòa nói, "Ngươi là muốn bị người Nam gia trả thù giết chết, hay là muốn cùng ta liên thủ? Ngươi chọn đi."
Trường Không không tin đây là đan dược trường sinh bất lão, bởi vì hắn không tin Cát Hồng.
Nhưng hắn phát hiện vết sẹo năm xưa trên tay mình, đang từ từ phai đi, lớp da không khác gì da thường. Máu trong thân thể đang sôi trào, hắn cảm nhận được tinh lực vô tận.
Cát Hồng không lừa hắn.
Hắn thật sự nuốt máu của người Nam gia, ở đây có máu của sư phụ, còn có của Nam Tinh.
Hắn rất muốn phun, nhưng mà phun không ra.
Cảm giác tội lỗi tột cùng bức cho hắn cùng đường.
Hắn quỳ trên mặt đất thật lâu, vô pháp tiêu tan, thẳng cho đến hừng đông, bên ngoài có tia nắng ban mai chiếu vào, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, biểu tình trên mặt đã hoàn toàn khác.
Hắn lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài, hỏi: "Làm sao để bày tử trận?"
Cát Hồng cao giọng cười to, cười không kiêng nể gì, ngay cả tia nắng ngoài kia, đều đang phát run.
Trường Không, cũng từ giờ này khắc này, hoàn toàn biến thành một người khác, thân thể cùng tâm hồn đều không có độ ấm, là một quái vật vĩnh viễn trường sinh.
Lời editor: có ai tra hơn thằng này không? Sao ko băm nóra quăng xuống hầm cá cho rồi đi?!