Khi Nam Tinh mở mắt, đầu đau như muốn bể ra, trong giấc mộng ngắn ngủi từng xuất hiện nhiều người, khi thì là mặt Bành Phương Nguyên, khi thì là mặt Cát Hồng, còn có sư huynh, còn có A Nguyệt. Thẳng cho đến khi thấy hai con cá âm dương kia, nàng mới an tâm một chút, duỗi tay sờ sờ đầu chúng, nói: "Các ngươi lại vào trong cơn bóng đè đón ta."

Hai con cá này ở trong mắt nàng, đã trở nên đáng yêu, giống như Khâu Từ, làm người ấm lòng.

Nàng mở mắt ra, liền thấy cá cũng ra, ở trong phòng bơi qua bơi lại. Nàng nhìn một hồi, ngửi thấy mùi thơm bay ra từ phòng bếp, lò dò đến cửa phòng bếp, quả nhiên là Khâu Từ đang nấu ăn

Khâu Từ phát hiện có người ở cửa, xoay người nhìn lại, hỏi: "Tỉnh rồi?"

"Ừm." Nam Tinh nhìn nhìn đồ ăn trong nồi, nói, "Đói."

Khâu Từ cười cười: "Ra ngồi đi, sắp xong rồi."

Nam Tinh đi đến bàn ăn trong viện ngồi xuống, trong lòng đè nén một đống việc, nghĩ đến là đau đầu. Chờ Khâu Từ ra tới, phát hiện trong viện tối thui, mở đèn ra, thấy Nam Tinh đang ngẩn người, cúi người nhéo mũi nàng, làm nàng hoàn hồn.

"Cô còn nhớ tên siêu thị trên mấy cái túi Bành Phương Nguyên quăng đầy đất không? Ca ca tôi quen biết lão bản ở đó, đang nhờ anh ấy lấy ghi hình. Chỉ là thời gian không thể xác định, người cũng không thể xác định, cho nên còn đang chờ điều tra từng chút một, cần một đoạn thời gian."

Nam Tinh nhìn Khâu Từ đã làm mọi chuyện thoả đáng, duỗi tay ôm eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn. Một câu đều không muốn nhiều lời, mệt đến hoảng, chỉ muốn dựa hắn, ngủ tiếp một hồi.

Khâu Từ đứng im không nhúc nhích, mơ hồ có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của nàng, thể xác và tinh thần đều bị cào ngứa. Hắn vỗ về tóc nàng, nàng nguyện ý dựa vào hắn, hắn rất vui vẻ, điều này đại biểu Nam Tinh nguyện ý để hắn chia sẻ gánh nặng mà nàng đeo một mình gần cả ngàn năm qua, cũng đại biểu Nam Tinh sẽ không vất vả như vậy nữa.

Ở bên ngoài ngửi thấy mùi cháy khét Đào lão bản chạy chậm vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người ôm nhau trong viện. Ông vội vàng dừng chân, định rụt trở về. Ai ngờ vừa xoay người, thiếu chút nữa đụng phải người tới. Ông nhíu mày nhìn, thấy là Phùng Nguyên, nói: "Lỗ mãng hấp tấp cái gì?"

Phùng Nguyên cũng không nghĩ tới Đào lão bản sẽ đột nhiên xoay người, như đang nhìn lén bí mật gì đó. Hắn nhón chân nhìn vào sân, thấy cảnh tượng kia, kinh hách nói: "Khâu Từ to gan như vậy, dám cường ôm Nam Tinh, sẽ không sợ bị đánh sao?"

"Đi đi đi." Đào lão bản muốn đuổi hắn ra, đừng phá hư cảnh đẹp hiếm có như vậy.

Nhưng tiếng hai người đã bị Nam Tinh nghe thấy, nàng buông tay, nhìn ra, hỏi: "Chuyện gì?"

Phùng Nguyên làm lơ Đào lão bản, chạy chậm qua, nói: "Lão đại bọn tôi rất kỳ quái a, hắn sai mấy tổ trưởng của tiểu tổ bọn tôi đi hỏi thăm hành tung hiện tại của cô."

Khâu Từ hỏi: "Cậu đến đây có bị theo dõi không?"

"Đương nhiên không có, hiện tại là thời gian tôi đi làm, tôi làm hai nhiệm vụ rồi mới lại đây, lúc đầu thật ra có người đi theo, đại khái là thấy tôi đang nỗ lực công tác, trên đường đã không thấy tăm hơi."

Sắc mặt của Nam Tinh dần dần lạnh lùng, nàng dựa lên lưng ghế, trầm tư một chút, nói: "Phùng Nguyên, tôi muốn nói cho cậu một việc."

"Nam Tinh tiểu thư cô nói đi."

"Tôi muốn thiết kế bẫy rập, bắt lão đại của các cậu."

Phùng Nguyên sợ tới mức nấc cục, mặt mũi trắng bệch, ậm ừ nói: "Lão...lão đại của bọn tôi không phải người thường, nếu muốn bắt hắn, khó như lên trời. Chỉ cần bất cẩn, sẽ chết." Hắn đột nhiên phản ứng lại, "Ý, lão đại bọn tôi không phải sư huynh của cô sao, tại sao cô muốn bắt sư huynh mình?"

"Hắn năm đó có khả năng đã liên thủ người ngoài, đồ sát sư môn, diệt Nam gia. Nam gia huyết án, có liên quan đến hắn."

Phùng Nguyên ngẩn người: "Thật sự sao? Chứng cứ?"

Hắn không có biện pháp tin là lão đại lịch sự văn nhã kia của bọn họ lại làm ra chuyện này, nghe tới quả thực không thể tưởng tượng, cũng không có cách nào làm hắn tin tưởng. Hắn chần chờ một hồi mới nói: "Đúng vậy, lão đại bọn tôi đôi khi thủ đoạn là quá cường thế, vì làm tốt sở môi giới, cũng......cũng là có chút đỉnh đen ăn đen, nhưng chuyện diệt sư môn, đồ sát Nam gia......chắc là sẽ không làm a......"

"Tôi cũng không có chứng cứ xác thực, cho nên sau khi tôi bắt được hắn, muốn làm một chuyện."

"Chuyện gì?"

Ánh mắt Nam Tinh nặng nề, nói: "Cướp đoạt ký ức năm đó của hắn, tìm ra chân tướng."

Nếu Trường Không và Cát Hồng không có cấu kết, là tốt nhất; nếu Trường Không và Cát Hồng có cấu kết, thì nàng có lẽ có thể từ chỗ hắn biết được tung tích của Cát Hồng.

Mà Trường Không......nàng cũng sẽ không để hắn sống. Năm đó hắn nhẫn tâm như vậy, hiện giờ cũng không nên trách nàng tàn nhẫn.

Phùng Nguyên do dự, hắn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Tôi không có cách nào làm được, Nam Tinh tiểu thư. Tôi......tôi không muốn bị cuốn vào ân oán của các người."

Nam Tinh nhìn hắn một hồi lâu, nhìn đến Phùng Nguyên cũng cảm thấy khó chịu. Nàng rốt cuộc mở miệng nói: "Chuyện của tôi và sư huynh, sớm hay muộn gì cũng phải giải quyết, nhưng ai cũng không biết kết quả là gì. Cho nên chờ mọi chuyện bình lặng, tôi sẽ đuổi việc cậu."

Phùng Nguyên ngây người: "Nam Tinh tiểu thư......" Hắn biết lần này đuổi việc cùng lần trước đuổi việc là hoàn toàn bất đồng, hắn nháy mắt thấy do dự, nhưng ngẫm lại kết quả, vẫn không có dũng khí cùng quyết tâm đi trợ giúp nàng, "Được...... Xin lỗi."

Hắn nói xong, liền thấy Nam Tinh duỗi tay với mình, như đang từ biệt. Trong lòng hắn vô cùng khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn cầm tay nàng, coi như một cách cáo biệt, bỏ dở quan hệ hợp tác.

Về sau không bao giờ có thể cùng nàng hợp tác nữa rồi, cũng không thể tới đây cọ cơm, cùng Đào lão bản giao lưu kinh nghiệm dưỡng hoa.

Như là mất đi cái gì đó.

Trong tích tắc buông tay kia, lòng Phùng Nguyên đầy mất mát.

Phùng Nguyên đi rồi, Đào lão bản vẫn luôn ngồi ở một bên, không hé răng. Nam Tinh thấy biểu tình của ông có chút không đúng, nói: "Ông cảm thấy tôi không nên nói với Phùng Nguyên những lời này?"

Đào lão bản nhẹ nhàng lắc đầu: "Phùng Nguyên đã nói với ta, hắn thích công tác này, hắn thích tìm nhiệm vụ cho cô, không có công việc này, hắn nhất định rất khổ sở đi."

Nam Tinh không nghĩ tới Phùng Nguyên từng nói với Đào lão bản những lời này, nàng vẫn luôn cho rằng, Phùng Nguyên sợ nàng, chỉ là ngại công tác, cho nên mới nỗ lực tìm cố chủ để giao dịch.

Lại chưa từng nghĩ tới, Phùng Nguyên thích hợp tác với nàng.

Nam Tinh trầm tư một hồi lâu, di động bỗng nhiên truyền đến tiếng tin nhắn. Nàng thu hồi suy nghĩ, cầm di động xem, phát hiện là Khâu Từ gửi tới. Nàng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Khâu Từ đang ngồi ngay bên cạnh.

Khâu Từ ý bảo nàng nhìn di động, đừng lên tiếng. Nam Tinh click mở tin, Khâu Từ chỉ phát một câu ——

"Có người."

Nàng hơi nâng mi, ngưng thần kiểm tra, quả nhiên cảm giác ra nơi nào đó có đôi mắt đang nhìn mình. Nàng yên lặng không lên tiếng, gửi tin cho Khâu Từ.

"Ai?"

"Không biết, vừa đến."

"Người sư huynh Trường Không phái tới theo dõi Phùng Nguyên?"

"Không có hơi thở giống Phùng Nguyên, là người sống." Một hồi Khâu Từ lại trả lời, "Hắn nhìn không tới chúng ta, đừng lên tiếng."

Nam Tinh nhìn nhìn trên đầu, Khâu Từ đã che lại, có lẽ ngay lúc nàng cùng Đào lão bản nói chuyện, hắn liền nhận thấy có người.

Người nọ theo dõi trong viện một hồi lâu mới đi, Nam Tinh cùng Khâu Từ nghe thấy tiếng hắn rời đi, lập tức đi theo. Cùng ra ngõ hẻm, tới đường cái, liền thấy người nọ gọi taxi đi rồi.

Trên đường không có xe taxi trống, Nam Tinh đành phải sai tiểu Hắc bám theo.

Là ai đang theo dõi cửa hàng Đào gia? Người nọ muốn tìm là nàng hay là Đào lão bản?

Nam Tinh nghĩ nghĩ, nói: "Trong tiệm không an toàn, sợ là sẽ liên lụy đến Đào lão bản, phải đổi chỗ ở mới được."

Khâu Từ nghĩ nghĩ, nói: "Nam Tinh, cô đến ở với tôi đi."

Nam Tinh bỗng dưng khựng lại, ánh mắt nhìn hắn trở nên kỳ quái.

Khâu Từ hơi mỉm cười, nói: "Tôi nói chính là cô có thể đến ở cùng khách sạn với tôi, tầng 16 trở lên đều là khách sạn kia, cô có thể tùy tiện chọn một tầng."

"Tỷ như tầng 19?" tầng mà hắn ở.

Khâu Từ cười cười: "Thề với trời, tôi không hề có ý tưởng không thuần khiết, cô cũng phải thuần khiết một chút, Tinh Tinh cô nương."

Nam Tinh cắn môi, hắn còn dám cắn ngược lại nàng một ngụm. Nàng nói: "Tôi đi thu thập quần áo."

Khâu Từ không mong đợi nàng tiếp nhận kiến nghị này, có chút ngoài ý muốn. Tính cách Nam Tinh nhìn cũ kỹ, nhưng thật sự là một cô nương rất lý trí, đại cục làm trọng. Hắn vừa đuổi theo nàng vừa cười nói: "Vốn dĩ tôi không có ý tưởng, nhưng giờ thì khó nói."

Nam Tinh quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Cứ như mấy người đi tới đi lui trong bụi hoa, ngả ngớn."

"Oan uổng, tuyết muốn rơi*." Khâu Từ than, đi nhanh một bước, cầm lấy tay nàng.

*chỗ này lão ko rõ lắm, chắc ý của A Từ là oan như Đậu Nga (máu bắn lụa trắng, tuyết rơi tháng 6, vùng Sở Châu bị hạn 3 năm)

Không phải đang đi trên đường núi, càng không có gì lý do đặc thù để dắt tay, Nam Tinh hỏi: "Làm gì vậy?"

Khâu Từ không nhịn được bật cười: "Dắt tay bạn gái cũng cần lý do sao?"

Nam Tinh bị hỏi đến nghẹn họng, hình như......cũng không cần, cũng như vừa rồi nàng ở trong sân đột nhiên ôm hắn, chỉ là muốn ôm, muốn gần hắn hơn nữa.

Tình đã đến, không cần bất luận lý do gì hết.

Nàng cũng hơi dùng sức, nắm tay hắn. Khâu Từ nhận thấy được nàng nắm lại, cười cười, hắn chính là thích tính cách trực tiếp này của Nam Tinh, nghĩ thông suốt, cảm thấy là đúng, thì sẽ không ngại ngùng nữa.

Nam Tinh để hắn dẫn đi, đi hồi lâu mới nói: "Phùng Nguyên không hỗ trợ, tôi cũng có cách khác có thể dụ sư huynh ra, có điều tóm hắn là chuyện rất nguy hiểm, nhiều năm không gặp, tôi cũng không biết tài nghệ của hắn tinh tiến đến mức nào, có lẽ hai người chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn."

"Nam Tinh, cô vừa rồi thật sự muốn Phùng Nguyên hỗ trợ sao?"

Nam Tinh cứng đờ: "Hửm?"

Khâu Từ nói: "Cô thật sự không phải vì sợ liên lụy đến Phùng Nguyên, cho nên mới dùng biện pháp này bức hắn rời đi, phủi sạch quan hệ trước, rồi mới xuống tay với Trường Không?"

Nam Tinh nhìn hắn hồi lâu, mới hỏi: "Kỹ thuật diễn của tôi thật sự kém cỏi đến như vậy sao?" Nếu không tại sao lần nào, hắn cũng có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nàng.

Nàng cũng không ghét Phùng Nguyên, hơn nữa lúc trước khi hắn giấu giếm tư liệu thật về nàng, trong lòng nàng đã cảm kích hắn. Nếu Trường Không thật sự có quan hệ trong chuyện này, vậy hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cho Phùng Nguyên. Nếu không có, vậy nàng đuổi việc Phùng Nguyên, đối với Phùng Nguyên cũng không có hại gì.

"Không kém, ngay cả Đào lão bản cô cũng lừa được." Khâu Từ ôn thanh nói, "Chỉ là tôi hiểu, cô là một cô nương rất thiện lương."

Nam Tinh nghe thấy hai chữ "thiện lương", mơ hồ cảm thấy thật xa lạ.

Khâu Từ nắm tay nàng nói: "Chuyện thiết bẫy rập, thử xem đi, hắn không dính đến chuyện năm đó, thì cũng sẽ không xuống tay với cô. Nhưng ngược lại, nếu hắn có dính đến, cho dù cô không chủ động ra tay, hắn cũng sẽ ra tay. Cho nên đánh đòn phủ đầu, là đúng."

Nam Tinh đã hạ quyết tâm muốn bắt Trường Không, mạnh mẽ mở ra cánh cửa ký ức của hắn năm đó, lời Khâu Từ nói càng làm nàng kiên định, càng không sợ gì cả.

"Có điều cô làm mồi câu, phải cẩn thận." Khâu Từ vẫn nhẹ giọng dặn dò.

Nam Tinh gật đầu, lấy di động tìm số Trường Không, bấm gọi.

Di động được tiếp rất nhanh, Nam Tinh nghe tiếng Trường Không, trấn định nói ——

"Sư huynh, tôi đã gặp Bành Phương Nguyên."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play