Khâu Từ ăn cơm dọn dẹp chén đũa rồi mới đi, Đào lão bản ngâm một bình trà ra, thấy Khâu Từ đi rồi, hỏi Nam Tinh: "Cô không giữ người ta lại sao?"

"Không."

"Thật bạc tình nha." Đào lão bản ngồi cạnh bàn, rót cho nàng ly trà, nói, "Người trẻ tuổi này không tồi." Ông đã sớm nhìn thấy hoa ở góc tường, cười cười nói, "Đưa hoa cũng không tồi."

Nam Tinh không nhìn bó hoa đó, nói: "Không phải hắn đưa."

"Đó là ai?"

"Thành Lạc Gia."

Đào lão bản nhíu mày, nói: "Vậy thì không tốt."

Nam Tinh cảm thấy lời nói có ẩn ý, hỏi: "Như thế nào không tốt?"

"Cô có biết hoa oải hương màu tím có ý nghĩa là gì không?" Hai hôm trước mới đi chợ hoa bên kia mua một đống hoa cỏ về trồng, Đào lão bản phảng phất như đã tham gia một khóa học về ý nghĩa của hoa, lần này vừa lúc có tác dụng.

"Cái gì?"

"Chờ đợi tình yêu."

Nam Tinh trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức đứng dậy đi đến góc tường, cầm bó hoa đi ra ngoài, đi tới cửa liền nhét nó vào thùng rác, sau đó gọi điện cho Thành Lạc Gia.

Bên kia vừa tiếp điện thoại, Nam Tinh liền lãnh đạm nói: "Hoa tôi đã ném, về sau xin cậu đừng đưa nữa."

Nói xong liền cắt đứt điện thoại.

Thành Lạc Gia nghe tiếng 'đô đô đô' lạnh nhạt, thẳng cho đến khi mẫu thân bên cạnh gọi, hắn mới buông di động.

Thành mẫu nghe thấy điện thoại đầu kia là giọng nữ, hỏi: "Làm sao vậy, là điện thoại của ai?"

"Nam Tinh." Thành Lạc Gia nói, "Mẹ, con muốn đi Thượng Hải."

Thành mẫu khựng lại, muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ tới căn nguyên mâu thuẫn của hai mẹ con, lại nhịn xuống. Bà ta ôn thanh nói: "Vậy chờ thương tích ở chân con lành, lại đi đi."

"Cảm ơn mẹ." Thành Lạc Gia lại nói, "Mẹ muốn cho ai đi cùng con, thì mẹ sắp xếp đi."

Thành mẫu lúc này mới yên tâm chút, nhi tử chịu để người đi theo là được, chỉ sợ hắn lại kháng cự. Bà ta cười cười nói: "Vậy mẹ đi sắp xếp."

&&&&&

Hôm sau trời nắng, là Nam Tinh mở cửa. Cửa tiệm Đào gia giống như là một món đồ cổ thật cổ xưa, tọa lạc ở nơi phồn hoa đô thị, an tĩnh, nghiêm túc, không hợp với vẻ phồn hoa bên ngoài.

Nam Tinh năm đó sở dĩ lựa chọn cửa hàng Đào gia, chính là vì nhìn trúng điểm này của nó.

Ở chỗ như vậy, làm nàng cảm thấy rất thoải mái.

Nàng ngồi trên ghế bập bênh trước cửa, Đại Hoàng ngồi xổm bên cạnh, một người một chó, phơi ánh nắng đầu tiên của mùa đông.

Ngõ nhỏ an tĩnh truyền đến tiếng bước chân, Đại Hoàng ngay cả cẩu lương cũng chưa ăn xong, đã chạy ra, tiếng kêu sung sướng. Nam Tinh chỉ từ tiếng kêu của Đại Hoàng, liền nghe ra là ai tới.

Nàng chậm rãi mở mắt, thấy người kia từ trong con ngõ dài đi tới.

Nam tử đắm chìm dưới ánh mặt trời, càng thêm trong sáng.

Khâu Từ thấy Nam Tinh đang phơi nắng, khí sắc thoạt nhìn đã khôi phục, tối hôm qua chắc là ngủ không tồi. Hắn tối hôm qua lại không thể ngủ, hắn biết Nam Tinh đến từ triều đại xa xưa, cũng hiểu rõ vì sao Nam Tinh đối đãi người và vật đều lạnh nhạt như vậy.

Thời gian quá dài, đã sớm mài mòn tim nàng đến không còn tình cảm, cố tình che giấu đi thật tình.

Nam Tinh rõ ràng thật thiện lương, lại luôn che giấu chân tình của mình, để người khác cảm thấy nàng lạnh nhạt vô cùng.

Khâu Từ đi đến trước mặt nàng, quơ quơ túi trong tay, nói: "Mua điểm tâm cho cô."

Nam Tinh hỏi: "Có bánh bao?"

"Có."

"Nhân thịt."

"Có." Khâu Từ tìm bánh bao nhân thịt từ trong bốn năm loại điểm tâm cho nàng, thấy nàng ăn, cười nói, "Cô còn nhớ hay không, cô nói cô không ăn thịt?"

"Lừa anh thôi." Nam Tinh ăn hai miếng, hương vị cũng không tệ lắm.

Khâu Từ cũng cầm một cuốn bánh ăn, hỏi: "Đào lão bản đâu?"

"Khoe chim đi."

"Phùng Nguyên đâu?"

"Hắn không ở đây."

Hai người một câu có một câu không mà nói chuyện, nói đều là chuyện phiếm. Tuy Khâu Từ có rất nhiều thứ muốn biết, tỷ như Nam gia sau đó rốt cuộc ra sao, Nam Tinh vì cái gì có thể sống đến bây giờ, Nam Tinh thu thập đôi mắt để làm gì.

Nam Tinh hẳn sẽ chết, nếu không nàng sẽ không sợ hãi núi tuyết. Nhưng vì cái gì lại có thể sống lâu như vậy, không để mình chết?

Nhưng hắn đều không hỏi.

Hỏi, giống như đang đâm dao vào Nam Tinh. Hắn không muốn thương tổn nàng, một chút cũng không muốn.

Nam Tinh ăn xong bánh bao, thấy cuốn bánh hắn đang ăn có vẻ không tồi, lại đi lột một cuốn ăn. Ăn một nửa, nàng no rồi, cũng có sức lực, lúc này mới nói: "Anh vẫn không sợ tôi."

"Sợ cô cái gì?"

"Hoạt tử nhân."

Khâu Từ thấy nàng hình dung bản thân như vậy, duỗi tay nhéo nhéo ngón tay nàng, nói: "Có độ ấm, mềm mại, là người bình thường."

Nam Tinh im lặng, hắn quả nhiên cái gì đều không sợ, không biết là bởi vì bản thân hắn hiểu mấy thứ này nên không sợ hãi, hay là chỉ không sợ nàng. Nàng một hồi lại nói: "Không cần nhéo tôi, tôi sẽ đánh anh."

Khâu Từ không khỏi nở nụ cười, hắn bỗng nhiên nhìn thấy bó hoa trong thùng rác ở cửa, rõ ràng là bó oải hương ngày hôm qua Thành Lạc Gia đưa, hắn hỏi: "Hoa sao lại ném đi?"

"Không thích."

"Ồ......" Khâu Từ biết ý nghĩa của hoa oải hương, trở lại khách sạn hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, vì thế liền hỏi Lâm Mạn 'bách sự thông' kia. Kết quả Lâm Mạn nói cho hắn, ý nghĩa là chờ đợi tình yêu.

Thành Lạc Gia có ý tứ rất rõ ràng —— hắn thích Nam Tinh, muốn theo đuổi Nam Tinh.

Nhưng Nam Tinh chưa chắc đã biết, chỉ là bởi vì không thích hoa, cho nên ném.

Nam Tinh mới vừa nuốt xuống một ngụm bánh cuối cùng, Khâu Từ liền đưa một ly sữa đậu nành qua. Nam Tinh nhịn không được nhìn cái túi to kia, giống như túi Doraemon, ăn cái gì đều có.

Sữa đậu nành hẳn là mới xay, có chút cặn, nhưng hương vị rất thơm, không phải dùng tinh dầu đậu quậy thành sữa đậu nành. Nàng uống lên non nửa ly, bụng căng đến thỏa mãn, giống như đã ăn lại toàn bộ sức lực mất đi hôm qua.

Ngõ nhỏ lại truyền đến tiếng bước chân, có hai người đang đi về phía này. Nam Tinh nhìn ra, chờ khi thấy đó là ai, dạ dày đột nhiên khó chịu. Nàng nhìn chằm chằm một nam một nữ đang đi về hướng này, không biết bọn họ là như thế nào tìm được nơi này.

Thang Mễ thấy nàng, ánh mắt hơi khiếp nhược, không khỏi ôm cánh tay Triệu Kỳ chặt hơn. Triệu Kỳ nhận thấy được động tác nhỏ của nàng ta, lại thấy ánh mắt nàng ta nhìn Nam Tinh, rõ ràng là sợ hãi.

Hắn quả nhiên không nên mang nàng ta tới đây, cho dù nàng ta giận dỗi cũng không nên mềm lòng.

Hai người đi đến trước cửa Đào gia, thấy Khâu Từ ở đây, hơi ngoài ý muốn. Triệu Kỳ nói: "Anh và Nam Tinh, đã sớm quen nhau?"

Hắn thậm chí hoài nghi hai người này căn bản là đã ở chung, nếu không một người ngoài không có chuyện gì, sao mới sáng sớm liền xuất hiện ở đây.

Nam Tinh không để ý đến, nhàn nhạt hỏi: "Mấy người tới làm cái gì?"

Thang Mễ thấp giọng nói: "Tôi chỉ là muốn cho anh ấy biết, chị không làm gì tôi, nhưng anh ấy không tin."

Nam Tinh vẫn dựa trên ghế, không có ý tứ muốn chiêu đãi, nàng hỏi: "Cô làm cái gì, để hắn cảm thấy là có liên quan đến tôi?"

Thang Mễ khựng lại, không lên tiếng. Triệu Kỳ nói: "Tôi chỉ biết sau ngày hai người gặp nhau ở bệnh viện, cô ấy vẫn luôn ngủ không tốt, trong mộng khóc kêu cũng là tên của cô. Nếu như vậy mà cô còn không cho là có liên quan, tôi không có cách nào thuyết phục chính mình."

Tuy nghe thấy nàng ta mơ thấy ác mộng, Nam Tinh khúc mắc lại hơi dịu xuống, bởi vì ít nhất như vậy chứng minh, đường muội này của nàng cũng không phải một chút lương tâm đều không có.

Mong muốn sống an nhàn, nhưng cũng chưa bao giờ quên Nam gia.

Nam Tinh khúc mắc, lặng yên cởi bỏ. Nàng mười ngón hơi nâng, bấm bấm, một hồi mới nói: "Vị hôn thê của cậu bát tự nhược, không nên đi đến chỗ như bệnh viện."

Triệu Kỳ cứng đờ, không nghĩ tới Nam Tinh sẽ giải thích như vậy. Thang Mễ cũng không ngờ nàng cái gì cũng không nói, thậm chí còn có ý giữ gìn nàng ta.

Rõ ràng......mình nói nàng cút đi, nói những lời quá mức như vậy.

Nam Tinh lại nói: "Nếu cậu không tin, cậu nghĩ xem, nếu tôi muốn hại vị hôn thê của cậu, sẽ để cho cậu phát hiện? Sẽ không, tôi sẽ làm rất kín đáo, dù sao thì, thiên phú huyền học, cậu còn không bằng một phần vạn của tôi."

Triệu Kỳ ngẩn người, hắn luôn luôn tự tin, không nghĩ tới bị nàng chê thẳng mặt, lời nói đều là trào phúng. Hắn thừa nhận Nam Tinh lợi hại hơn mình, nhưng......một phần vạn cũng không bằng, người này nói chuyện quả thực đáng giận.

"Ngay cả chuyện vị hôn thê của cậu bát tự nhược, không thể đi đến chỗ như bệnh viện cũng không biết, làm vị hôn phu như vậy, giống như rất buồn cười." Nam Tinh châm chọc nói, "Còn không biết xấu hổ tới chất vấn tôi."

Triệu Kỳ tức giận đến cổ đều đỏ, hắn khắc chế tính tình, nói: "Được, tôi hiểu được, hy vọng cô giữ lời, không làm gì vị hôn thê của tôi. Nếu không tôi còn sẽ quay lại tìm cô, xốc cái cửa hàng Đào gia này."

Hắn nắm tay Thang Mễ định đi, lại phát hiện biểu tình của Thang Mễ không đúng, như là không nỡ.

Vì cái gì không nỡ? Nam Tinh này nói chuyện khắc nghiệt như vậy, chẳng lẽ không phải nên tức giận sao?

Thang Mễ ngẩn ngơ nhìn Nam Tinh biểu tình đạm mạc, nàng ta biết sao Nam Tinh muốn nói như vậy, chỉ có chọc giận Triệu Kỳ, từ giờ liền thấy cũng không muốn thấy Nam Tinh, mình mới có thể xem như chân chính "an toàn", không bị Triệu Kỳ hoài nghi thân phận.

A tỷ này của nàng ta, đối đãi người khác trước nay đều là ôn hòa thiện lương, cũng không dùng từ cay độc, không ngờ, lại nói vậy chỉ vì nàng ta.

Nàng ta bỗng nhiên minh bạch, Nam Tinh tìm mình, không phải vì muốn bắt mình cùng nhau tìm Bành Phương Nguyên, mà là chỉ là muốn gặp mình một lần, gặp muội muội này một lần mà thôi.

Nhưng nàng ta đã hoàn toàn hiểu lầm.

"A Mễ?" Triệu Kỳ có chút khó tưởng tượng, nàng ta sao lại có biểu tình này.

Thang Mễ hoảng hốt hoàn hồn, nàng ta thiếu chút nữa liền muốn gọi Nam Tinh một tiếng "A tỷ", nhưng nàng vẫn như cũ không bỏ được những ngày an nhàn như hiện tại, nàng ta không xác định, nếu Triệu Kỳ biết chân tướng, còn có thể đối với mình tốt như vậy hay không

Nàng ta không muốn mạo hiểm.

"Còn nữa," Nam Tinh nói, "Cậu đừng tìm người hỏi thăm tôi nữa, đừng cho là tôi không biết."

Triệu Kỳ nhíu mày, hỏi: "Tôi khi nào tìm người hỏi thăm cô?" cảm giác của hắn về Nam Tinh người này đã rất không xong, gọn gàng dứt khoát nói, "Tôi chưa từng hỏi thăm về cô, nếu lần này không phải bởi vì A Mễ, tôi cũng sẽ không tới tìm cô."

Nam Tinh khựng lại, những lời này nghe tới, không giống như là giả, Triệu Kỳ cũng không có lý do nói dối.

Nhưng Phùng Nguyên rõ ràng nói với nàng, lão đại sở môi giới tìm hắn hỏi tư liệu của nàng.

Nàng tưởng Triệu Kỳ nhờ lão đại của sở môi giới, nhưng hiện tại thoạt nhìn, cũng không phải Triệu Kỳ.

Triệu Kỳ tâm cao khí ngạo, cũng là người đã đánh cuộc thì phải chịu thua, bằng phẳng, hắn đã làm, cũng không cần che dấu.

Nàng không truy vấn nữa, chuyện này để Phùng Nguyên đi hỏi thăm tốt hơn, tiếp tục truy vấn, tương đương với đem quan hệ vừa cắt đứt, lại lần nữa nhặt lên nối lại.

Thang Mễ cuối cùng vẫn đi cùng Triệu Kỳ.

Lần này có nghĩa là nàng ta hoàn toàn vứt bỏ quá khứ.

Nam Tinh nhìn muội muội càng đi càng xa, thân nhân duy nhất của nàng, cũng rời đi, chỉ còn lại một mình nàng. Bất quá không sao, bởi vì cả ngàn năm qua, nàng vẫn luôn một mình.

Khâu Từ phát hiện lần này Nam Tinh có vẻ khá bình tĩnh, không khổ sở nữa. Lát sau Nam Tinh đột nhiên hỏi: "Những gì tôi nói vừa rồi, có phải rất quá đáng hay không?"

Khâu Từ nói: "Phải, nhưng như vậy, Triệu Kỳ sẽ không lại đến tìm cô phiền toái, tương đương với việc từ nay về sau sẽ không bao giờ có liên quan gì đến Thang Mễ nữa."

Nam Tinh mặt mày khẽ nhúc nhích, tâm cũng đi theo động.

Khâu Từ hiểu nàng.

Nguyên lai trên đời còn có người hiểu nàng như vậy.

Nam Tinh nằm trở lại trên ghế dài, quay mặt về phía ánh nắng ấm của mùa đông

Thời tiết thật tốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play