Lão Hạ nguyên bản đối với tiểu cô nương xinh đẹp này không có bao nhiêu mong đợi, nhưng nàng một chút cũng không kinh hoảng, từ tối hôm qua đến bây giờ vô luận nhìn thấy cái gì nghe thấy cái gì đều là một biểu tình, cứ như nghe thấy đều là mấy chuyện tầm thường.

Lão Hạ cảm thấy mình giống cái bác gái ở chợ bán thức ăn, nói toàn mấy tin tức lạn đường cái, mới làm nàng không có chút dao động.

Bất quá cái này làm ông ta an tâm hơn chút, lại có chút mong đợi.

Nam Tinh hỏi: "Núi Bảo Châu còn có bao nhiêu người? Chỗ giữa sườn núi có ánh lửa đêm qua, có người ở sao?"

Lão Hạ lại bắt đầu rít thuốc, nói: "Đoàn người vì tiện và an toàn, bình thường đều không lên trên núi. Người không nhiều lắm, chỉ còn mười mấy người, bất quá nơi này chỉ có mấy người chúng ta, núi Bảo Châu rất lớn, mấy người khác cách khá xa, ngẫu nhiên có chạm mặt, nhưng cơ bản không có giao thoa gì."

Nam Tinh nhìn mấy gian phòng ở còn không mở cửa ở phía sau, hỏi: "Nơi này ai ở?"

"Tôi, huynh muội Tôn gia và Tưởng Chính, còn có A Đản mà vừa rồi cô nhìn thấy, còn có một người họ Tiền, chúng ta đều kêu hắn là Tiền lão bản, nhưng hắn không phải người đào vàng."

"Không phải người đào vàng?" Tới đây không đào vàng, chẳng lẽ muốn Đào Uyên Minh?*

*chỗ này chỉ là tác giả chơi chữ, vì người đào vàng là Đào kim khách

Lão Hạ cười nói: "Tiền lão bản tuổi không lớn, mới hơn 30, hắn đến đây còn sớm hơn tôi, nhưng không phải tới vì vàng, mà tới vì người đãi vàng. Hắn ra ngoài chở chút gạo thóc a, bột mì a, còn có chăn nệm ly chén a, nhang muỗi dầu gội gì đó, lấy giá cao bán cho bọn tôi. Khi đó mọi người có tiền, so với phí thời gian đi tới trấn trên mua đồ, còn không bằng dùng thời gian đó đi đãi vàng, hai bên đều vui. Hắn khôn khéo thật sự, tuy rằng cũng khổ, nhưng kiếm được không thể ít hơn so với bọn tôi."

Nam Tinh nhìn gian nhà ông ta chỉ, không có gì khác với mấy gian khác: "Vậy hiện tại không còn ai, hắn vì cái gì không đi?"

"Ai biết được." Lão Hạ lại nói, "Trước kia hắn thức dậy còn sớm hơn chim chóc, gần đây có lẽ cũng bị chuyện của A Viện dọa, không đến giữa trưa lúc thái dương mạnh nhất thì tuyệt đối không ra cửa, trời vừa tối liền đóng cửa lại, nói là sợ gặp phải A Viện."

"Tiền lão bản lá gan rất nhỏ sao?"

"Dám đi đường đêm một mình, lá gan có thể nhỏ cỡ nào?" Lão Hạ quay đầu lại nhìn một cái, nhỏ giọng nói, "Tiền lão bản và Tôn Phương có xích mích."

"Xích mích gì vậy?"

"Đánh một trận, nhưng hai người cũng chưa nói vì cái gì." Lão Hạ đột nhiên cảm thấy không đúng, "Aizz, sao cô hỏi giống như cảnh sát."

Nam Tinh hỏi: "Cảnh sát đã tới à?"

"Không có. Tôn Phương sợ sau khi báo nguy A Viện bị mang đi, lại vô pháp phá án bắt hung thủ, cho nên liền nhờ tôi tìm tới cô."

Nam Tinh không hỏi nữa, nói: "Tôi lên sườn núi kia nhìn xem."

Khi nàng đến chân núi, đã cách chỗ lán trại hơi xa. Nàng vừa rồi có một câu không hỏi Lão Hạ, nếu cảnh sát chưa tới, vậy thì sao Lão Hạ lại nói nàng đề ra nghi vấn giống như cảnh sát. {LAOHU}

Lão Hạ trước kia đã từng bị cảnh sát hỏi?

Tuy núi Bảo Châu Sơn có truyền thuyết Kim vương nguyền rủa, nhưng Nam Tinh sẽ không bằng vào điểm này liền kết luận là nguyền rủa giết người.

Trong phòng Tôn Viện, tràn ngập oán khí.

Nàng ta chết oan.

&&&&&

Tiền lão bản sáng sớm tinh mơ đã bị tiếng người bên ngoài đánh thức, hé cửa nhìn ra ngoài, thấy là nữ tử, nhìn mãi một lúc. Chờ nàng đi rồi, mới đi ra, hỏi: "Lão Hạ, kia là ai a, lạ mặt."

"Cháu gái ta, kêu Nam Tinh." Lão Hạ nói, "Nhìn xem quầng thâm mắt của cậu kìa, mấy ngày nay ngủ không được đi?"

"Ừm." Tiền lão bản năm nay 30, trên đỉnh đầu cạo trọc, chỉ ở phía sau đầu để cái đuôi ngựa nhỏ, có chút tiêu sái và khôn khéo. Hắn nhận điếu thuốc Lão Hạ đưa qua, cũng ngồi xổm xuống đất hút thuốc, hít mây nhả khói vài ngụm, mới nói, "Chỗ quỷ quái này, ông hố cháu gái ông tới làm gì?"

"Người trẻ tuổi, tưởng là chỗ chơi vui, mấy ngày nữa là đòi về." Lão Hạ qua loa có lệ, đổi đề tài nói, "Cậu chừng nào lên thị trấn lấy hàng, nhớ mang cho ta 2 túi mì và 10 bao cải bẹ."

"Không cần dầu?"

Lão Hạ nghĩ nghĩ, nhẫn tâm nói: "Không cần."

Tiền lão bản cười nói: "Nghèo thành như vậy còn không rời đi, tiếc cái gì..."

Lão Hạ hỏi lại: "Vậy cậu tiếc cái gì?"

Tiền lão bản hút thuốc nghĩ một hồi lâu, nói: "Tiếc tình hữu nghị có thể vĩnh thế trường tồn của ông và tôi."

Lão Hạ nở nụ cười, mắng: "Đánh rắm."

Tiền lão bản cũng cười cười, hắn nhìn chằm chằm Tinh Tinh cô nương đã biến thành một cái chấm như hạt đậu nành đằng xa, hỏi: "Cổ đi đâu vậy?"

"Núi Tam Bảo."

Núi Bảo Châu núi liền núi, đem mảnh đất bằng này khoanh vòng lại. Mọi người từ ngọn núi lớn ở lối vào bắt đầu, đặt tên cho ngọn núi đầu tiên là Đại Bảo, ngọn thứ hai kêu Nhị Bảo, cứ như vậy, dễ nhớ.

"Ô......" Tiền lão bản xoa xoa cái đầu hơi đau, nói, "Tôi lại đi ngủ một lát."

"Đi đi, nhớ rõ bột mì cùng cải bẹ của tôi."

"Nhớ rồi." Tiền lão bản lại cười hắc hắc hỏi, "Mùa thu, trong núi càng ngày càng lạnh, áo bông của ông chắc rách hết rồi, muốn tôi mang cho ông một kiện hay không?"

Lão Hạ luôn luôn sợ lạnh, người khác mùa hè mặc áo ngắn tay, ông ta lại mặc dài tay. Người khác vừa qua thu, ông ta đã bọc áo bông, Tiền lão bản chưa thấy qua ai sợ lạnh như vậy.

Lão Hạ cự tuyệt: "Không có tiền."

"Keo kiệt chết ông đi."

Tiền lão bản mới vừa đi vào một lúc, một cánh cửa gần đó cũng mở ra, Tôn Phương lắc lư thân thể như người giấy đi ra, đôi mắt vẫn đỏ đậm. Lão Hạ biết hắn tối hôm qua không ngủ được, nói: "Nam Tinh cô nương đi núi Tam Bảo rồi, lá gan thật lớn."

"Tôi cũng đi."

Người giấy đi rồi, Lão Hạ còn ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, hút một điếu lại một điếu.

Chờ A Đản trở về, dưới chân Lão Hạ đã đầy đầu lọc thuốc lá. A Đản hỏi: "Đi tiểu sa hà bên kia không?"

"Đi, không đào ra chút bảo bối nào nữa, thì không có gì ăn."

"Vậy ông đi đầu sông, tôi đi cuối sông."

"Ừm." Lão Hạ ném xuống vỏ hộp rỗng, đi đến cửa phòng Tưởng Chính đá một chân, mắng, "Chết bên trong chưa? Chưa thì ra ngoài phơi một cái, cô gái cậu thích chết rồi, nhưng ba mẹ cậu còn đang chờ cậu về nhà."

A Đản nghe thấy quá đáng, vội túm Lão Hạ kéo đi.

Một lúc sau cửa gỗ bị đá cong mới mở ra, một người trẻ tuổi thân hình cao lớn cúi người bước ra, đôi mắt trống rỗng nhìn khu lán trại tĩnh lặng, bắt đầu ngây ngốc. {LAOHU}

Đá trên mặt đất còn dính máu A Viện nhỏ lên ngày đó, giống như kim châm máu, đâm vào tim hắn.

"A Viện......"

Cô gái hắn yêu sâu sắc, cô gái hắn đã chuẩn bị kết hôn, không còn nữa.

Tưởng Chính nằm liệt trên mặt đất, lại nghĩ tới A Viện nhìn hắn cười, phảng phất như nàng còn sống.

&&&&&

Núi Tam Bảo địa thế dốc đứng hung hiểm, người đào vàng trước kia thường xuyên đi lại, ngạnh sinh sinh dẫm ra một lối đi, sau đó hầu như không có người đi, lối đi nháy mắt đã bị cỏ dại dây leo che lấp, cúi người nhìn đường đi, có thể thấy, nhưng giống như sơn động dành cho người lùn đi, tất cả đều là thảm thực vật xanh mượt.

Nam Tinh một tay cầm lưỡi hái lấy của Lão Hạ, một tay đẩy bụi gai chặn đường ra, quần áo bị móc ra không ít lỗ rách, tay cũng bị vào vài đường.

Chờ nàng bò đến vị trí ước chừng là chỗ tối hôm qua thấy "ánh sáng đom đóm", thì không bò tiếp lên nữa, mà đi qua phía trái.

Đi được đại khái nửa giờ, nàng rốt cuộc ngừng lại, ánh mắt dừng trên đám lá cây cao ngang eo.

Bên trên có vài giọt sáp màu đỏ, dùng tay cào một cái, sáp bong ra từng mảng.

Nàng ngồi xổm nhìn trên mặt đất, thực vật thò đầu ra trên mặt đất, đều bị dẫm đứt.

Có người đã đi qua con đường này, còn là thắp nến đi đêm.

—— sáp có màu đỏ tươi không cứng giòn, nhỏ giọt chưa đến hai ngày.

—— nơi thực vật bị dẫm đứt cũng rất mới.

Nhưng cái này cũng không thể chứng minh cho "ánh sáng đom đóm" tối qua.

"lạo xạo —— lạo xạo ——"

Bụi cỏ bị gạt đến rung động, có người đang đi lên.

Nam Tinh nhẹ bước trốn ra đằng sau gốc cây, ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ đi.

Qua một lát, âm thanh lạo xạo lớn hơn, còn có tiếng người thở dốc. Không phải dã thú, là người.

Địa thế núi Tam Bảo quá mức hiểm trở, hơi vô ý liền từ trên sườn núi này lăn xuống. Người nọ bò thật sự chậm, lần này dừng lại một chút. Nam Tinh nhìn thoáng ra, trên lưng người nọ đeo một bao to đựng đồ vật, góc cạnh lồi lõm, chắc đều là mấy thứ công cụ như xẻng búa linh tinh. {LAOHU}

Người nọ cũng đang ngồi xổm mà nhìn những nhánh cây bị gãy kia, nhìn một hồi liền đứng lên. Nam Tinh thấy mặt hắn, một gương mặt không quá trắng trẻo, mặt mũi ngưng thần trầm tĩnh, còn chăm chú nhìn trên mặt đất. Gương mặt này nàng nhận ra, tức khắc có chút ngoài ý muốn.

Khâu Từ.

Khâu Từ cũng nhận thấy được có người đang nhìn mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cái cây lớn. Người nọ tốc độ cực nhanh, cơ hồ ngay trong nháy mắt hắn ngẩng lên, liền biến mất ở sau thân cây. Hắn cười cười, nói: "Đừng nhìn trộm nữa, ta thấy ngươi rồi."

Nam Tinh hơi khựng lại, vẫn bước ra từ sau thân cây. Khâu Từ vốn đang đang cười, thấy là nàng, biểu tình cũng hơi khựng lại, lại nở nụ cười: "Trùng hợp a. Thế giới lớn như vậy, cô lại chạy đến đây?"

Nam Tinh vô pháp có hảo cảm với hắn, cho dù ai cũng có lòng thích soái ca, nàng cũng không có biện pháp tục tằng như vậy.

"Trùng hợp thật."

"Tới đào vàng?"

"Đúng vậy." Nam Tinh hỏi, "Anh cũng vậy?"

"Đúng vậy."

—— đối phương là kẻ lừa đảo, tin hắn (nàng) còn không bằng tin quỷ.

Hai người tay trái kim nhân, tay phải kim kê*, mặt không đỏ tâm không nhảy.

*mấy giải thưởng dành cho ảnh đế ảnh hậu đó các mày

Khâu Từ nói: "Chúng ta đây liền mạnh ai nấy đãi vàng đi thôi, tôi nghĩ có duyên đến như vậy, liền không cần phải nói tái kiến."

Nam Tinh chịu đựng không nhướng mày, vẫn nói: "Tái kiến."

Khâu Từ lại cười, người này thật là lãnh đạm.

Triền núi dốc đứng không có đường đi rất khó đi, nhưng Nam Tinh phát hiện Khâu Từ cõng một túi công cụ lớn lại đi rất vững vàng, cố sức, nhưng vẫn ở trong phạm vi thể lực.

Rõ ràng cũng là người luyện qua.

Nam Tinh lại tốn không sai biệt lắm một giờ mới bò đến đỉnh núi, núi Tam Bảo không phải là ngọn cao nhất trong bốn ngọn núi Bảo Châu, nhưng từ nơi này có thể nhìn thấy đỉnh của ba ngọn còn lại. {LAOHU}

Địa thế núi Bảo Châu ở trong mắt nhà phong thủy được liệt vào "sa", bốn núi vây lại, ở giữa có huyệt. Cái huyệt kia chính là mảnh đất bằng hiện giờ đám người Lão Hạ đang ở, sa chính là bốn ngọn núi này. Sa hình tuy tốt, đỉnh của bốn ngọn núi cũng gọn gàng, nhưng có đường lớn xuyên thẳng qua dãy núi, phá hủy cách cục núi, biến nó thành khối đất xấu.

Nơi này cũng không phải chỗ tốt để mai táng.

Từ xưa đến nay đám quyền quý đều chú ý phong thuỷ, Kim vương núi Bảo Châu trong truyền thuyết nếu chọn núi Tam Bảo làm mộ địa, thủ vệ bảo tàng của ông ta, thì quá không thể tưởng tượng. Cho nên nếu nói Tôn Viện là ở chỗ này đụng phải Kim vương, thật khả nghi.

Nam Tinh cảm giác được, núi Bảo Châu không có cổ mộ, không có một chút hơi thở đồ cổ nào.

Trộm mệnh, trộm không phải mệnh người sống. Thứ còn sống duy nhất trên đời bị Diêm Vương bỏ quên, là những món đồ bị chôn sâu dưới nền đất trăm ngàn năm kia.

Nam Tinh muốn trộm, là mệnh của chúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play