Maugham* nói, để linh hồn được yên tĩnh, mỗi ngày một người phải làm hai chuyện mình không thích.
*William Somerset Maugham: nhà văn, nhà viết kịch người Anh
Hôm nay Dung Duyệt đã làm hai chuyện không vui, một là ngoan ngoãn đi làm việc, hai là yên lặng nhìn Thẩm Miên đi theo Tô Thu Vũ. Cuộc sống thường ngày của con người hiện đại chỉ quanh quẩn giữa công việc và cuộc sống, mà hai chuyện này không được theo ý muốn của bản thân, thật đúng là chuyện tồi tệ nhất thế gian.
Thầy Tiết thấy Dung Duyệt đứng bên cửa sổ không nói lời nào, sắp sửa quỳ xuống cho ông nội này một vái. "Thầy muốn bồi dưỡng em thành người nối nghiệp, nếu em đồng ý, từ giờ trở đi em phải tiếp xúc nhiều hơn với công việc của thầy."
Làm một người có tiền có thế, bạn bè Dung Duyệt mà biết tình trạng của hắn ở thế giới này nhất định sẽ chỉ vào hắn cười chế giễu.
Danh ư, lợi ư, sinh không có chết cũng không thể mang theo.
Dung Duyệt thẫn thờ gật đầu. Giáo sư Tiết thấy hắn đồng ý, lập tức bắt tay vào công việc tiếp theo.
Mây ngoài trời lững lờ trôi, di chuyển rồi tản đi. Trong thế giới của Dung Duyệt cũng có một bầu trời giống như thế, chỉ là cực kỳ u ám.
Hắn từng nghĩ tại sao, nghĩ rất nhiều lần, Thần ở thế giới đó cũng không nhịn được xuất hiện nói với hắn. "Không có tại sao, đừng dùng lẽ thường của thế giới loài người để kết luận nơi này, trừ phi ngươi muốn bị ta đá ra ngoài."
Dung Duyệt đối diện với Thần, nén giận trong lòng.
Thần bị hắn chọc tức, dùng cái chân nhỏ đá hắn. "Thật là! Tại sao ngươi vẫn còn ở đây!"
Dung Duyệt không biết.
Vào lúc hắn vừa chịu đựng sự giễu cợt của bạn bè ở thế giới kia, vừa nhớ lại lời dạy bảo của thầy Tiết, hắn đã bất tri bất giác đi tới cổng trường. Lúc Dung Duyệt rút điện thoại định liên lạc với Bạch Phong Nguyệt, một tiếng hét chói tai cắt ngang động tác của hắn.
"Dung Duyệt!"
Từ lúc rời khỏi trấn Lung Cảnh đến nay, Dung Duyệt mới biết tên mình được hoan nghênh đến thế, chỗ nào cũng có mấy người rống lên như vậy. Hắn nheo mắt, ngẩng đầu, lúc này mới trông thấy một chiếc xe xa hoa dừng ở bên đường, một vị phu nhân xinh đẹp đứng cạnh đó vẫy tay với hắn. Dung Duyệt kinh ngạc, sau đó cũng vẫy tay đáp lại.
Vì ông bà của Thẩm Miên ở trấn Lung Cảnh nên thỉnh thoảng Dung Duyệt vẫn gặp được vị phu nhân này, mẹ của Thẩm Miên.
Dung Duyệt đi tới, Lưu Dư nhìn hắn bước từng bước về phía mình, dần dần che miệng. "Tiểu Duyệt."
"Dì Lưu." Dung Duyệt ngoan ngoãn gọi.
"Woa." Đã nhiều năm như thế, Lưu phu nhân vẫn vô cùng sảng khoái. "Con càng lớn càng đẹp trai."
Dung Duyệt mỉm cười.
Lưu Dư đánh bạo hỏi: "Dì sờ mặt con được không?"
Dung Duyệt bật cười. "Phì."
Lưu Dư không đợi hắn đồng ý, trực tiếp xoa đầu hắn. "Còn cao lên rất nhiều. Lần cuối dì gặp con chắc cũng phải hơn một năm rồi ấy nhỉ. Con có thể khỏe mạnh trưởng thành thật tốt quá." Lưu Dư tướng mạo hiền hậu, cực kỳ giống nhân vật người mẹ có tình thương vĩ đại.
Dung Duyệt nhìn Lưu Dư, cười dịu dàng. "Dì vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa."
Phụ nữ ai chẳng thích được khen ngợi, huống chi người khen còn là đỉnh cấp "soái ca". Lưu phu nhân hết sức thỏa mãn.
"Nhóc con, không được quyến rũ vợ ta." Thẩm Duệ từ trên ghế lái bước xuống.
Dung Duyệt nhìn về phía Thẩm Duệ. Tướng mạo của Thẩm Miên giống mẹ, nhưng thần thái lại giống hệt ba, mặt mũi lạnh lùng, không dễ gần. Ánh mắt Thẩm Duệ nhìn Dung Duyệt không hề ấm áp như Lưu Dư, không những lạnh giá còn mang theo thù địch. "Cháu cũng thi trường này sao?"
Dung Duyệt không biết mình đắc tội với ông chú chỉ mới gặp hai lần này khi nào.
Đúng lúc bầu không khí giữa ba người trở nên căng thẳng, Thẩm Miên ra khỏi trường, anh trông thấy bọn họ rõ ràng cũng rất ngạc nhiên.
"Tới rồi?" Thẩm Duệ liếc anh và Dung Duyệt một cái. "Vậy đi thôi."
"Tiểu Duyệt có muốn đi ăn không?" Lưu Dư đột nhiên nghĩ đến chuyện này. "Chỗ đó hơi xa, nhưng Miên Miên có xe, tối nay có thể đưa con về nhà."
Dung Duyệt từ chối: "Gia đình dì..."
"Vậy con lên xe Miên Miên nhé." Phu nhân Lưu Dư vẫn không thích nghe ý kiến của người khác.
Dung Duyệt vẫn định từ chối, Lưu phu nhân dùng ánh mắt trìu mến nhìn hắn. "Lát nữa con không có việc quan trọng chứ?!"
"Con không có, nhưng..."
"Cứ như vậy đi." Người phụ nữ này là người có quyền nói chuyện nhất ở đây. Một khi đã quyết định, những người còn lại không thể phản đối.
Thẩm Duệ và vợ lên xe, Thẩm Miên đến bên cạnh Dung Duyệt, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo phụ huynh. "Xe của anh ở bên kia."
Dung Duyệt liếc mắt nhìn Thẩm Miên, kéo anh đi.
Thẩm Miên giật mình.
Lên xe Thẩm Miên, Dung Duyệt nhìn anh lưu loát nổ máy, sau đó chậm rãi nói: "Chỉ cần anh không để lộ sẽ không có ai biết, anh không cần căng thẳng."
Tay Thẩm Miên run một cái, cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại. "Anh đâu có căng thẳng."
Dung Duyệt giữ bàn tay định thả phanh xe của Thẩm Miên.
Làn da nhẵn mịn bao phủ trên tay mình, xúc cảm ấm áp khiến người ta ngẩn ngơ. Thẩm Miên bị Dung Duyệt cầm tay, cơ hồ đánh mất khả năng suy nghĩ.
"Anh bình tĩnh một chút, không ai biết tối hôm qua anh động tay động chân với một cậu bé hai mươi tuổi." Dung Duyệt cười nói.
Thẩm Miên hắng giọng, sau đó dứt khoát nổ máy, đuổi theo xe Thẩm Duệ.
Không nói đúng là không ai biết, nhưng mấy năm trước Thẩm Miên đã ngu si bộc bạch với ba về mối tình đầu thiếu niên của mình. Có lẽ bởi vậy, Thẩm Miên cảm thấy ánh mắt ba nhìn anh và Dung Duyệt không hề thân thiện. "Sao em lại gặp ba mẹ anh?" Thẩm Miên cảm thấy đau đầu.
Dung Duyệt trả lời: "Tình cờ."
Tuy hắn nhiều tâm kế, nhưng thực sự không thể dự đoán được chuyện này.
"Xem ra anh chỉ muốn chơi đùa với em, gặp phụ huynh lại sợ." Dung Duyệt chống đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài, thấy biến không sờn nói.
Thẩm Miên cười lạnh. "Tôi có chơi Ngọc Hoàng đại đế cũng không dám chơi ngài. Không phải bây giờ ngài mới là người chơi chết tôi sao?" Hắn tưởng anh là con nít ba tuổi ngây thơ không biết gì chắc?
Dung Duyệt cong môi. "Nhìn đường đi! Anh Thẩm."
Thẩm Miên thở dài, đành phải đàng hoàng lái xe. Đến nơi, nhân viên khách sạn chỉ dẫn dừng xe, Thẩm Miên chuẩn xác đặt xe ở bãi đậu, trước khi xuống xe không quên dặn dò một câu: "Em ngàn vạn lần đừng phản ứng ba anh, ông ấy có nói gì em cũng đừng để ý."
Dung Duyệt có là thần đi nữa cũng không biết thời niên thiếu liều lĩnh Thẩm Miên đã lớn tiếng tuyên bố với ba mình: "Con thích một đứa trẻ vị thành niên, đứa bé ấy tên là Dung Duyệt."
"Tại sao?" Dung Duyệt nghe thấy lời Thẩm Miên nói chỉ có vô vàn nghi vấn.
"Không có tại sao, dạo gần đây ông ấy đến thời kỳ mãn kinh, tâm tình nóng nảy, em ngoan một chút." Thẩm Miên nghiến răng nghiến lợi, nhéo mặt người bên cạnh.
Chậc, xúc cảm tốt thật.
Lúc Thẩm Miên định ra khỏi xe, Dung Duyệt đột ngột kéo áo anh, Thẩm Miên bị lôi trở về. "Giúp em cởi dây an toàn."
Kẻ này thật sự coi bản thân thành đại thiếu gia, xuất thân của thầy Thẩm lôi ra có thể hù chết người cũng không dám phách lối như thế. "Chậc." Ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng Thẩm Miên vẫn giúp Dung Duyệt tháo dây an toàn. "Được chưa? Đã có thể đi chưa?"
Nhân lúc Thẩm Miên nghiêng người về phía mình, Dung Duyệt túm cổ áo anh, hôn anh một cái.
Thẩm Miên: "..."
"Nếu chú đến kỳ mãn kinh, vậy lát nữa anh phải xem em." Dung Duyệt cười nói.
Thẩm Miên: "..." Được, ngoại trừ đồng ý anh còn có thể nói gì.
Hai người xuống xe, trước mặt là khách sạn cao cấp trang hoàng lộng lẫy, đồ ăn ở đây món nào cũng cực kỳ đắt đỏ. Thẩm Miên nhướng mày nhìn Dung Duyệt một cái, Dung Duyệt không xem thực đơn trước mặt mình mà ghé đầu về phía anh. Thẩm Miên bất đắc dĩ, đẩy thực đơn trong tay sang bên hắn. "Em không đọc được tiếng Anh sao?" Theo anh biết điểm tiếng Anh của hắn lợi hại đến đáng sợ.
"Không phải, lần đầu tiên em tới nơi như thế này nên không hiểu." Dung Duyệt cười nhẹ.
Ngoại hình của Dung Duyệt thật sự quá cao quý, nhất là lúc cười, giống như đại thiếu gia ở trong biệt thự. Thẩm Miên cảm giác mình xuất hiện cùng Dung Duyệt trong trường hợp này, Dung Duyệt mới giống đại thiếu gia nhà lắm tiền còn anh chỉ là con mọt sách làm nghiên cứu khoa học.
Thẩm Miên ngồi dịch về phía Dung Duyệt, anh hỏi khẩu vị của hắn, Dung Duyệt trả lời: "Đều không cảm nhận được mùi vị."
Nghe câu trả lời của đối phương, Thẩm Miên nắm chặt tay, sau đó gọi cho Dung Duyệt món giống hệt mình.
Trong lúc đợi thức ăn mang lên, Lưu Dư say sưa trò chuyện với Dung Duyệt. "Dung Duyệt, con cũng thi đỗ đại học Lung Thành sao? Học khoa nào?"
Dung Duyệt luôn vô cùng kiên nhẫn với Lưu Dư. "Con học khoa phát thanh, đã tốt nghiệp, bây giờ đang ở lại trường làm trợ giảng."
"Thật lợi hại."
Lưu Dư thể hiện lòng hiếu kỳ to lớn của mình với trai đẹp, hỏi gần hết tình hình của Dung Duyệt trong mấy năm qua. "Trước đây quan hệ của hai đứa rất tốt, thật không ngờ bây giờ còn có thể gặp lại nhau như thế này. Lúc Thẩm Miên ra nước ngoài có liên lạc với con không?"
Dung Duyệt nhàn nhạt cười, hắn không để tâm. "Không ạ."
"Đừng trách nó." Lưu Dư cũng không vui vẻ. "Đoạn thời gian đó nó như bị trúng tà, chẳng chịu liên lạc với ai. Nếu dì không bay sang Anh gặp nó, cũng không biết thì ra con trai mình không bị mất tích."
Trên bàn hầu như chỉ có tiếng của Lưu Dư và Dung Duyệt, hai quý ông họ Thẩm, một người dùng ánh mắt đánh giá con trai mình cùng thanh niên bên cạnh, một người không có hứng thú giao lưu với người khác.
Trong bầu không khí ấy, đồ ăn đã bắt đầu lần lượt được dọn lên.
Nhân viên phục vụ bê từng đĩa một, ngăn cản tầm mắt của mọi người. Dung Duyệt ngồi đoan chính, khóe mắt dịu dàng khẽ động. Thẩm Miên vẫn chưa hiểu ý đồ của hắn đã cảm thấy chân mình bị người ta nhẹ nhàng cọ xát. Cổ chân Dung Duyệt móc vào cẳng chân Thẩm Miên, sau đó cọ lên trên một cách mê người.
Thẩm Miên hồn bay phách tán. Anh khiếp sợ quay đầu, nhưng vẻ mặt Dung Duyệt không hề thay đổi, ánh mắt chăm chú nhìn món ăn.
Em không có vị giác, lại hứng thú với mấy cái này?!
Kéo cổ áo, Thẩm Miên cảm thấy tính cách của mình trở nên nóng nảy.
Dung Duyệt cười ha ha, dưới bàn ăn vẫn không ngừng trêu chọc người bên cạnh. Thẩm Miên lạnh sống lưng, lông tóc dựng đứng, đồng thời cũng ngứa ngáy trong lòng, cả người như lơ lửng trên mây.
Dùng xong cơm, Lưu Dư cùng Dung Duyệt trao đổi phương thức liên lạc, sau đó để Thẩm Miên đưa hắn về nhà. Vừa lên xe, Thẩm Miên lập tức kéo người bên cạnh, lúc nói chuyện cũng có thể nghe thấy tiếng hàm răng ma sát vang dội. "Em có biết mình vừa chơi với lửa không hả?"
"Lời thoại này đã lỗi thời từ mấy trăm năm trước rồi." Dung Duyệt nói.
"Lần sau đừng như vậy." Thẩm Miên không làm gì được hắn.
Dung Duyệt hỏi: "Vì sao?"
Vì anh không chuẩn bị, nếu chuyện này bị phát hiện ra, anh sẽ bị ba mình túm tóc ném xuống biển làm mồi cho cá mập.
Dung Duyệt không nhận được câu trả lời đành chuẩn bị thắt dây an toàn. Nhưng Thẩm Miên tựa hồ theo thói quen, chờ Dung Duyệt ổn định chỗ ngồi, bèn tức khắc nghiêng người giúp hắn kéo dây an toàn.
Dung Duyệt nhìn anh, cảm thấy buồn cười.
Về đến nhà, Twinkle ở ban công gào khóc đòi ăn, Dung Duyệt rốt cuộc cũng nhớ ra trách nhiệm của một chủ nhân, cầm thức ăn cho chó đi ra, đổ vào bát cho Twinkle.
Thẩm Miên vặn cổ, ngồi trên ghế sô pha của Dung Duyệt. "Em nhất định rất coi thường anh." Anh đột nhiên nói vậy.
Dung Duyệt sờ cái đầu xù xù của Twinkle, bớt chút thời gian liếc mắt nhìn bóng lưng của Thẩm Miên.
Thẩm Miên không nói thẳng ra là gì, anh chỉ tự lẩm bẩm. "Em nhất định cảm thấy anh nực cười cực kỳ."
Sự giày vò lớn nhất trên thế giới không gì bằng bị coi thường trong tình yêu.
Dung Duyệt híp mắt nhìn con cún bị hắn chỉ dẫn, tung ta tung tăng chạy tới. Hắn cầm thức ăn cho chó, đưa sang bên trái rồi lại đưa sang bên phải. Twinkle rốt cuộc không nhịn được chủ nhân chỉ biết đùa giỡn mình, dứt khoát nhào lên, Dung Duyệt bị nó hạ gục, ngồi trên sàn nhà. Twinkle ở trong lòng chủ nhân, thè lưỡi muốn liếm hắn, Dung Duyệt thấy vậy lập tức ngăn cản nó.
Twinkle biết rõ chủ nhân mình xấu tính xấu nết, nhưng vẫn không nhịn được muốn tới gần hắn, lấy lòng hắn.
"Ha ha." Dung Duyệt bị nó chọc cười.
Rốt cuộc Thẩm Miên không nhịn được nữa, quay đầu nhìn Dung Duyệt.
Tên này còn không tim không phổi hơn cả năm đó.
Thẩm Miên buồn bực cầm chiếc kẹo trên mặt bàn, xé mạnh như trút giận, lớp vỏ lấp lánh bị bóc lập tức lộ ra phần nhân đơn điệu nhàm chán. Thẩm Miên ném kẹo vào miệng, buồn bực nhìn phong cảnh ngoài ban công. Dung Duyệt vẫn đang giằng co với con cún, liên tục kêu Twinkle đừng mà, Twinkle đi ra...
Chơi với một con chó Dung Duyệt cũng vui vẻ đến vậy, giống như hồi nhỏ hắn có thể dành cả buổi để nghiên cứu quạt gió. Ở trong lòng hắn, mình chẳng bằng tạo vật của thiên nhiên cũng chẳng bằng công cụ nhân tạo.
Anh dứt khoát đi tới, đứng phía sau Dung Duyệt. Dung Duyệt ngửa đầu, không cẩn thận đụng phải bắp đùi anh. Thẩm Miên theo tư thế này, cúi xuống hôn hắn.
Dung Duyệt vẫn chưa học được cách lấy hơi, một lát sau đã hô hấp rối loạn.
Thẩm Miên rời khỏi, Dung Duyệt không nhịn được nỉ non. "Miệng của anh rất ngọt."
Vừa dứt lời, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT