Xuất hiện trước mặt Dung Hoài là một thiếu phụ xinh đẹp, ả xách một cái túi, vừa nhìn thấy Dung Hoài đã không nhịn được vung túi xách đánh lên người hắn: "Anh không phải là người! Tên cặn bã! Cầm thú!" Ả kêu trời trách đất, gương mặt được trang điểm đẹp đẽ lem nhem dưới sự cọ rửa của nước mắt. "Sao anh có thể nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt! Hu hu hu!"
Sau khi phát tiết xong, ả ngồi chồm hổm dưới đất khóc lóc, gót giày cao gót sắc nhọn sượt trên mặt đất.
"Hà Vân." Dung Hoài hiển nhiên bị giật mình. "Em đừng làm loạn ở đây."
"Làm sao! Anh sợ à! Sợ hàng xóm biết anh là tên đàn ông ăn vụng không chùi mép phải không!"
"Câm miệng!" Khi Dung Hoài hung dữ cũng khiến người ta lo sợ bất an.
"Oa hu!" Hà Vân không hề bị hắn uy hiếp, vẫn liều mạng gào khóc.
Dung Hoài thở dài một hơi, kéo ả đứng dậy: "Em đừng như vậy."
Hắn vừa đụng vào người, Hà Vân lập tức túm chặt lấy tay hắn: "Cô ta chết rồi đúng không? Vậy bây giờ anh có thể cưới em!"
"Tôi bảo cô câm miệng!!"
Trong khi Thẩm Miên đang trố mắt nghẹn họng nhìn màn hài kịch này, cánh cửa sau lưng Dung Hoài mở ra, một cái đầu xù xù ló ra từ sau cửa. Hà Vân dĩ nhiên cũng nhìn thấy Dung Duyệt, lập tức càng dùng sức leo lên người Dung Hoài. Ả lướt qua vai Dung Hoài, đối mặt với Dung Duyệt, sau đó nở một nụ cười gian trá.
Dung Duyệt vô cảm, lui người về, đóng cửa.
"Con tôi đang ngủ bên trong, chúng ta đi xa chút rồi nói." Dung Hoài không thể không thỏa hiệp.
Lúc bọn họ rời đi, Dung Hoài thấy Thẩm Miên ở bên đường, trên mặt không khỏi lộ vẻ lúng túng. Thẩm Miên ngồi xổm xuống buộc dây giày, Dung Hoài nhanh chóng dẫn Hà Vân rời đi.
Bọn họ vừa đi, Thẩm Miên ngay lập tức bước đến bãi cỏ nhà Dung Duyệt. Anh đi thêm hai bước liền có thể gõ cửa, thế nhưng anh không xác định được hiện tại đứa nhỏ có muốn gặp người khác hay không. Vì vậy Thẩm Miên vòng nửa vòng, nhìn từ cửa sổ.
Vừa nhìn, thấy mà đau lòng.
Sở dĩ Thẩm Miên kinh hãi không phải vì Dung Duyệt thương tâm bao nhiêu, cuồng loạn bao nhiêu, mà vì nó rất bình tĩnh. Dung Duyệt ngồi trên ghế, ánh mắt trống rỗng, trước sau như một.
Tuổi của đứa nhỏ có thể không hiểu cái gì gọi là ngoại tình hay không?
Thẩm Miên không kịp nghĩ nhiều, dứt khoát trèo vào từ cửa sổ.
Dung Duyệt không nghe thấy âm thanh bên ngoài, chỉ cảm nhận được có một người đang ôm lấy mình.
Mắt nó ngước lên, hết sức chăm chú nhìn khuôn mặt Thẩm Miên.
Tình cảm là thứ dối trá, mong manh, giả tạo cỡ nào.
Ngày thứ hai, Dung Duyệt đang ngẩn người ở phòng học, chủ nhiệm lớp dẫn tới một bạn học đầu toàn là máu. Cậu học sinh Dung Duyệt hoàn toàn không biết mặt kia chỉ vào nó hô to: "Thưa cô, chính là Dung Duyệt cầm ghế đập vỡ đầu em."
Dung Duyệt không hề nghĩ ngợi liền phản bác: "Em không làm."
"Cậu ta là bệnh nhân tâm thần! Lần trước cậu ta cũng đập vỡ đầu Lương Hạo như vậy!"
"Tôi không biết cậu, tại sao lại muốn đánh cậu?" Giọng Dung Duyệt nhàn nhạt.
"Ai biết, cậu là đồ thần kinh."
Giáo viên cảm thấy kinh hãi, cậu nhóc gọi một tiếng đồ tâm thần, cô rất sợ Dung Duyệt sẽ nổi trận lôi đình, sau đó lại cầm ghế đánh cậu nhóc. Nhưng không hề, Dung Duyệt dùng ánh mắt lãnh đạm không nên có ở trẻ con tầm tuổi này nhìn cậu ta, không hề có dấu hiệu sẽ bạo động. "Tôi không đánh cậu."
"Nói dối! Em nhìn thấy!"
Một cậu học sinh nhỏ cũng chen vào.
"Cậu là ai?" Dung Duyệt hỏi.
Cậu nhóc vừa nghe nó nói, lửa giận xông thẳng lên đầu. "Tao chính là Lương Hạo lần trước cũng bị mày đánh như vậy."
Dung Duyệt không nhớ rõ mặt bọn họ.
Cậu bé kia bật khóc. Cậu vừa khóc, một giọng nam hồn hậu truyền đến: "Là ai đánh con trai tôi?"
Giáo viên giật mình. Cậu nhóc này tên là Tố Khổng Hử, con của trưởng trấn, còn Lương Hạo là con trai hiệu trưởng, mấy đứa nhóc cùng nhau làm chứng, kiên trì nói Dung Duyệt đánh người.
Khi Dung Hoài chạy đến, cáo buộc này đã biến thành sự thật. Dung Hoài không thể không đưa Dung Duyệt về nhà.
Dung Duyệt đem nhiệm vụ học tập về nhà, mỗi sáng ngồi trước cửa đọc tiếng Anh.
Sáng sớm Thẩm Miên đi học, nghe thấy âm thanh của nó, cảm thấy như dẫm lên mây bông, tâm tình cũng trở nên lâng lâng.
Thẩm Miên tốt bụng luyện tiếng Anh với Dung Duyệt, nhưng anh vừa nghe giọng đứa nhỏ lại không nhịn được gạ gẫm nó nói nhiều hơn. Về sau, học tập đã không còn là mục đích.
"Do you want me?"
"No."
"Do you need me?"
"No."
"Do you love me?"
"No."
Thẩm Miên đẩy kính mắt, điệu bộ bác học: "Phát âm của nhóc có thể nói là hoàn mỹ."
Dung Duyệt vẫn trả lời: "No."
"Nhóc không muốn phản ứng anh?"
Dung Duyệt rốt cuộc cũng có cơ hội nói ra từ này: "Yes."
Thẩm Miên lườm nó.
"Thực ra anh có chuyện gì có thể nói thẳng với em."
Thẩm Miên nghe vậy lập tức rút điện thoại di động, mở chức năng ghi âm: "Giọng của nhóc rất êm tai, anh muốn ghi âm lại." Vẻ mặt anh mong đợi.
Dung Duyệt hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi: "Đọc sách tiếng Anh à?"
Thẩm Miên cất điện thoại: "Nếu có thể, anh hi vọng nhóc đọc lại bài thơ lần trước hơn. Của Jorge Luis Borges ấy."
"Được."
Thẩm Miên dùng ánh mắt sinh vật ngoài trái đất nhìn Dung Duyệt: "Nhóc bị người ngoài hành tinh bám vào người hả? Hôm nay nhóc quá dễ nói chuyện."
"Sau khi ghi xong anh đi chỗ khác được không? Em muốn học thuộc bài."
Nhiệm vụ quan trọng nhất của học sinh chính là học tập, Thẩm Miên không dám tiếp tục trì hoãn, lập tức về nhà lấy quyển sách kia, rồi bật chức năng ghi âm.
Dung Duyệt mở sách, bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh này có chút buồn cười, vì vậy ngẩng đầu liếc Thẩm Miên một cái, ánh mắt mang ý cười: "Anh dùng gì mới có thể giữ được em?" Nó thì thầm.
Thẩm Miên sửng sốt, cái nhìn kia của Dung Duyệt khiến anh thất thần.
Anh biết đứa trẻ này ngoại hình đẹp, nhưng bình thường luôn giống như một con rối vô cảm. Hiện tại, hai mắt của nó linh động, như con rối được tiên nữ hóa phép, trong nháy mắt biến thành một cậu bé bình thường, vẫn là một cậu bé xinh đẹp đến khó tin.
Sau khi liếc anh, Dung Duyệt tiếp tục cúi đầu đọc thơ, cuối cùng chăm chú nhìn Thẩm Miên trước mắt, bổ sung một câu: "Bài thơ này tặng cho anh Thẩm biến thái nhà cách vách."
Câu cuối cùng, Dung Duyệt cố ý nghiêng người nói bên tai Thẩm Miên. Thẩm Miên nghe xong chỉ cảm thấy bủn rủn tay chân, cả người như bị dòng điện đánh trúng.
"Xong rồi." Dung Duyệt vươn tay, ấn nút tạm dừng ghi âm trên điện thoại của anh.
Thẩm Miên lấy lại tinh thần, Dung Duyệt trả cuốn sách trong tay cho anh, cầm sách tiếng Anh lên.
"Vậy anh không quấy rầy nhóc nữa."
Dung Duyệt phất tay với Thẩm Miên.
Dung Duyệt cảm thấy mình phải cố gắng học tập, nhưng không phải vì thành tích tốt, mà nó biết, nếu năm sau được chuyển sang lớp chuyên sẽ không phải cùng lớp với đám Lương Hạo, Khổng Hử.
Tan tầm, Dung Hoài trở về, thấy con trai còn đang học, vui mừng cho nó tiền tiêu vặt, đồng thời sai nó đi mua kem.
Dung Duyệt nắm chặt tiền, đặt sách xuống, xuất phát.
Nhưng nửa đường nó gặp phải hai người, chính là Lương Hạo và Khổng Hử vừa nhắc tới. Lương Hạo là thành phần lười học điển hình, chỉ thích đánh nhau với bạn học ở trường, thể trạng cũng lớn hơn so với bạn cùng lớp. Khổng Hử có quan hệ tốt với cậu ta, nhưng lại thuộc nhóm học sinh bình thường, không gây chuyện, trái lại dịu dàng ít nói. Không biết hai đứa qua lại thế nào, quan hệ còn rất tốt.
Dung Duyệt liếc mắt nhìn bọn chúng, không dừng bước, đi ngang qua chúng.
"Ê!" Nó coi như không trông thấy, nhưng Lương Hạo ngược lại không bỏ qua. Cậu ta thấy Dung Duyệt đi ngang qua mình, vươn tay bắt lấy bả vai nó.
Dung Duyệt chỉ cao tới ngực cậu ta, dễ dàng bị kéo lại.
"Lần trước mày đánh tao không phải rất độc ác sao, bây giờ còn giả vờ cái mẹ gì."
Dung Duyệt cực kỳ chán ghét bị người lạ chạm vào, lập tức muốn thoát khỏi tay thằng nhóc, thế nhưng không phải là đối thủ của Lương Hạo, chỉ có thể bỏ cuộc.
"Lương Hạo, thôi đi." Khổng Hử mím môi. Cậu nhóc đồng ý với Lương Hạo vu khống Dung Duyệt trong lòng đã rất áy náy, hiện tại không muốn tiếp tục nhìn cậu ta bắt nạt nó.
"Không muốn? Bệnh tự kỷ bây giờ là giỏi lắm đúng không?" Cậu ta hung hăng đẩy một cái.
Dung Duyệt tức khắc ngã xuống đất.
Khổng Hử lập tức kéo Lương Hạo, nhưng cũng không phải là đối thủ của Lương Hạo, bị Lương Hạo đẩy ra sau. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Lương Hạo hùng hổ đi về phía Dung Duyệt. Vì Dung Duyệt bị đẩy ngã, Lương Hạo ngồi xuống muốn xách nó lên. Dung Duyệt chỉ chờ thời khắc này, ngay khi Lương Hạo kề sát vào, nó bật người, dùng đầu đập vào đầu cậu ta.
Dung Duyệt bất chấp cụng đầu, trán lập tức chảy máu, còn Lương Hạo bị nó đụng, liên tiếp lui về phía sau.
Dung Duyệt nhắm ngay cơ hội, lập tức chạy. Nhưng trời sinh tay chân không chịu phối hợp, vào thời khắc nguy hiểm cũng không được cải thiện. Nó vừa muốn chạy nhanh hơn một chút chân liền mềm nhũn, sau đó ngã lăn trên đất.
Lương Hạo nhìn nó, lập tức lao tới, ngồi lên trên người Dung Duyệt, không hề khách khí vung một quyền lên mặt nó: "Dám đánh tao! Mày có thể à! Tới đi! Đánh đi!"
Một quyền đến máu một quyền đến thịt, Dung Duyệt dù thờ ơ đến mấy cũng không chịu nổi. Nó vươn tay muốn ngăn cản Lương Hạo, nhưng nắm đấm của Lương Hạo rơi xuống người, Dung Duyệt tức khắc sụp xuống như con rối bị kéo dây.
Sau đó, nó sắp mất ý thức.
"Mấy đứa đang làm cái gì vậy!" Một giọng nữ chói tai truyền đến.
Bọn Lương Hạo ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ chạy về phía này, lập tức vứt Dung Duyệt, bỏ chạy.
"Tiểu Duyệt!" Mẹ Thẩm thấy rõ khuôn mặt của đứa nhỏ càng không dám thở mạnh.
Mắt Dung Duyệt bị đánh sưng, trán rướm máu. Nó nhìn thiếu phụ chạy về phía mình, một giọt nước mắt chảy xuống.
"Tiểu Duyệt!" Cô lập tức ôm đứa nhỏ chạy về nhà nó.
Sau khi nhìn thấy Dung Duyệt, Dung Hoài cũng hoảng sợ, một người đọc sách như hắn nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi nhà.
Dung Duyệt choáng váng, nặng nề được đưa đến bác sĩ trong trấn.
Thẩm Miên biết chuyện này khá trễ, khi anh chứng kiến khuôn mặt tinh xảo của Dung Duyệt chỗ xanh chỗ đỏ, lửa giận bùng cháy trong lòng.
"Dung Duyệt."
Dung Duyệt đã không nghe thấy toàn bộ âm thanh bên ngoài.
_____
Editor::)) Tui đang phân vân giữa cách gọi anh Thẩm và Thẩm ca ca. Lúc ám muội mà gọi ca ca nghe cũng hay ho lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT