Ban đêm, bên bờ biển vang lên tiếng gọi của những loài động vật không biết tên.

Tô Thu Vũ dùng ánh mắt kiên định trước nay chưa từng có nhìn Thẩm Miên.

Thẩm Miên nắm coca trong tay, yên lặng uống một ngụm, sau đó gác tầm mắt sang một bên.

Sóng biển ào ạt vỗ vào bờ cát. Thẩm Miên ngồi ở một khoảng cách an toàn, dù cho biển cả muốn gào thét thế nào cũng không thể làm gì anh.

Một lát sau, Thẩm Miên mới ý thức được trốn tránh là đáng xấu hổ.

"Xin lỗi." Anh vừa lên tiếng, thanh âm đã biến mất trong không khí.

Lon coca trên tay Tô Thu Vũ rơi xuống bờ cát, cô đứng lên chạy đi. Thẩm Miên quay đầu, làn váy trắng của thiếu nữ tung bay như bọt sóng của biển khơi. Anh muốn đuổi theo nhưng lại cảm thấy không thích hợp nên vẫn đứng tại chỗ.

Gió đêm lồng lộng, nhiệt độ xung quanh biển thấp hơn những nơi khác.

Diệp Kình thấy Thẩm Miên không ở khách sạn, muốn tìm anh về chơi game, nào ngờ vừa mới đi đến bãi cát đã trông thấy Tô Thu Vũ bưng mặt, vừa khóc vừa chạy tới. Cô nhìn thấy Diệp Kình lập tức nhào vào ngực hắn không chút nghĩ ngợi. "Hu hu hu!"

Diệp Kình giơ cao tay, ngay cả chạm vào Tô Thu Vũ cũng không dám. "Làm sao vậy?"

Tô Thu Vũ không nói lời nào, chỉ khóc.

Cô khóc một lúc lâu Diệp Kình mới trông thấy Thẩm Miên đang chầm chậm đi bộ về phía này.

Tuy bình thường Diệp Kình thoạt nhìn ngu ngốc nhưng tuyệt đối không phải là đầu gỗ nên lập tức đoán được đầu mối sự việc, ném cho Thẩm Miên một ánh mắt. Thẩm Miên lướt qua bọn họ về tới khách sạn.

Cả không gian chỉ còn lại Diệp Kình và Tô Thu Vũ. Diệp Kình hắng giọng rồi mới mở miệng: "Chân trời nào chẳng có cỏ thơm, đúng không?" Hắn nhớ ngay tới lời thoại chuyên an ủi mấy anh em thất tình.

Diệp Kình vừa dứt lời, Tô Thu Vũ còn khóc to hơn.

Diệp Kình khẩn trương nhìn xung quanh: "Chị đại, chị khóc như vậy nếu ai đi ngang qua hiểu lầm tôi khi dễ chị thì biết làm sao bây giờ."

Tô Thu Vũ không nghe hắn nói.

Cái đuôi thanh xuân dường như luôn lưu lại một hai sự kiện tiếc nuối mới có thể gọi là viên mãn.

Lúc Thẩm Miên chuẩn bị ngủ, Diệp Kình nằm ngay bên cạnh. Hắn nhìn khuôn mặt của Thẩm Miên, tấm tắc cảm thán. "Đẹp trai quả nhiên khác biệt."

"Đẹp trai làm sao mà khác biệt?" Thẩm Miên nheo đôi mắt phượng lạnh lùng.

"Đến cả hoa khôi lớp cũng có thể từ chối, chính là khác biệt." Diệp Kình quấn chăn. "Nếu là bọn tiểu bối chúng tôi, hoa khôi lớp tỏ tình còn không mau đội ơn mà đồng ý."

Thẩm Miên cười một tiếng. "Tô Thu Vũ là hoa khôi lớp, vậy hoa khôi cấp là ai?"

Diệp Kình suy nghĩ rất lâu, sau đó nghiêm túc trả lời: "Chu Ngạn Hiến đi! Công nhận."

Thẩm Miên phì cười. "Thế hoa khôi trường?"

Diệp Kình cũng cười theo anh: "Bạn trai nhỏ của cậu, Dung Duyệt!"

Không biết do Thẩm Miên nghe thấy cái tên này hay nghe cách Diệp Kình phân biệt quan hệ của mình và Dung Duyệt, trái tim vốn bình tĩnh của anh bắt đầu nhảy lên điên cuồng. "Thần kinh. Ngủ đi." Thẩm Miên không muốn tiếp tục tán gẫu nữa.

Diệp Kình không biết phiền não của Thẩm Miên, còn đẩy tay anh một cái. "Này, cậu tạo quan hệ tốt với thằng nhóc đó, mấy năm nữa giới thiệu nó cho em gái tôi! Tôi muốn cải thiện gen nhà mình một chút."

Trong bóng tối Thẩm Miên trừng hắn. "Cậu chỉ nghĩ cho gen nhà mình có nghĩ đến tâm tư của em gái không?"

"Yên tâm đi, con gái bây giờ 80 phần trăm là nhan khống, tôi có thể đảm bảo em gái mình nằm trong số đó." Diệp Kình vỗ ngực. "Vậy cứ thế nhé."

Thẩm Miên nhắm mắt, Diệp Kình nghĩ anh mệt mỏi, muốn ngủ nên trở mình chuẩn bị ngủ theo.

"Không được." Trong đêm, Thẩm Miên mở miệng, nói hai chữ vô cùng rõ ràng.

Diệp Kình mơ mơ màng màng. "Hả? Cái gì?"

"Hừ."

Diệp Kình không hiểu nguyên do, nắm tóc, cuối cùng quyết định đi ngủ.

Hôm sau tỉnh dậy còn phải sinh hoạt lớp, Tô Thu Vũ cách Thẩm Miên rất xa, Thẩm Miên tháo kính xuống chà lau cũng không dám đi tới.

Trên đường về, tiếng bô xe rất to. Thẩm Miên nhắm mắt, tới lúc mở ra, bạn học trên xe đang đồng thanh hát. Khúc ca thanh xuân luôn đơn giản lại cảm động.

Buổi trưa, bọn họ về đến nhà. Xế chiều, Diệp Kình qua tìm phát hiện Thẩm Miên lại ở bên đứa nhóc hàng xóm. Dung Duyệt đọc sách, Thẩm Miên chơi game, hòa hợp đến kỳ lạ. Diệp Kình cầm băng game chuẩn bị rời đi. Lúc tới cửa, hắn thở dài, vỗ vỗ bả vai Thẩm Miên. "Mấy ngày này đừng xuất hiện trước mặt con gái người ta. Chị em da mặt mỏng, bị cậu từ chối có khi giờ vẫn đang tức giận?"

Thẩm Miên dở khóc dở cười gật đầu.

Hôm nay Diệp Kình cảm thấy mình đúng là một người bạn tốt đạt tiêu chuẩn.

Chờ Diệp Kình đi rồi, Thẩm Miên đóng cửa lại. Anh vừa quay đầu, Dung Duyệt đang ngồi trên ghế sô pha, ngước đôi mắt to, nhìn anh tò mò. "Xảy ra chuyện gì ạ?"

Thẩm Miên đi qua, nhẹ nhàng vỗ đầu nó một cái. "Bớt nhiều chuyện."

Dung Duyệt rút điện thoại. "Nếu anh không nói em sẽ liên hệ trực tiếp với Diệp Kình."

Thẩm Miên đoạt lấy di động của nó, vẻ mặt bất đắc dĩ. "Thật là... Nhóc trao đổi phương thức liên lạc với cậu ta từ khi nào?" Anh lầm bầm. "Không phải không muốn cho nhóc biết, anh chỉ ghét bàn luận sau lưng con gái người ta."

Dung Duyệt lập tức hiểu ra. "Có người tỏ tình với anh?"

"Ừ."

"Anh từ chối?"

"Đúng vậy."

Dung Duyệt gật đầu, không hỏi nữa.

Thẩm Miên đột nhiên hứng thú, hỏi: "Nếu nhóc muốn từ chối lời tỏ tình của người khác, nhóc sẽ nói gì?"

Dung Duyệt lắc đầu. "Nhưng không có ai tỏ tình với em."

Thẩm Miên cảm thấy đây là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra. "Nhóc nghĩ thử xem."

"Ừm..." Dung Duyệt rõ ràng không để trong lòng.

Thẩm Miên ngồi xuống, dựa bên cạnh nó, bóp giọng, hài hước nói: "Dung Duyệt, tớ thật sự rất thích cậu, có thể làm bạn trai tớ không?"

Dung Duyệt nhìn anh một cái, sau đó chuyển tầm mắt trở lại trang sách. "Được."

Thẩm Miên sửng sốt, lập tức vỗ mặt. "Không phải thế, nhóc phải từ chối. Chúng ta làm lại." Anh nhìn Dung Duyệt lặp lại lần nữa: "Tớ thích cậu, chúng mình quen nhau nhé?"

Dung Duyệt cười khẽ, quay đầu nhìn anh, hé miệng: "Được."

Thẩm Miên chăm chú nhìn đứa nhỏ, cuối cùng lựa chọn quay đầu đi chỗ khác. "Nhóc không muốn chơi trò này với anh cứ việc nói thẳng."

Dung Duyệt không tiếp lời, bởi vì nó lại tiếp tục đọc sách.

Thẩm Miên tức giận rút quyển sách trên tay Dung Duyệt. "Hai hôm nữa nhóc thi cuối kỳ, không được phép đọc truyện cổ tích, đọc sách cho anh!"

Dung Duyệt không đổi biểu tình, vươn tay lấy sách tiếng Anh đặt ở bên kia.

Lớp mười hai hoàn thành kỳ thi đại học liền đến lượt các học sinh khác thi cuối kỳ. Dung Duyệt vẫn học tập như mọi ngày sau đó đi thi.

Dung Hoài thấy tâm trạng con trai đã ổn định, dẫn nó đi gặp bác sĩ tâm lý như thường lệ. Lúc Dung Duyệt bước vào, Tịch Mộ đang nghe nhạc. Tịch Mộ có một đặc tính, lúc nghe nhạc y rất dễ rơi lệ. Nhưng Tịch Mộ không giống như đang cảm động mà như đây chỉ là một loại phản ứng sinh lý. Âm nhạc tuyệt vời vừa cất lên, Tịch Mộ đã nước mắt ào ạt.

Nói thật, Dung Duyệt cảm thấy y cũng có bệnh.

Tịch Mộ nghe vậy ngẩng đầu mỉm cười, lãnh diễm vô cùng. "Trên thế giới này nào có người bình thường? Nếu quả thực có, vậy chính là vô phương cứu chữa."

Dung Duyệt an vị trên ghế.

"Nhóc dạo này thế nào?" Tịch Mộ hỏi.

Dung Duyệt nhìn y.

"Có người nói nhóc bị một người phụ nữ bắt cóc ngược đãi?"

Dung Duyệt: "Không sao, khi đó tôi cũng không thấy đau."

"Sững sờ phân ly* mức độ nhẹ." Tịch Mộ nhấc bút, viết "sột soạt" trên giấy. "Hậu chấn tâm lý gây ra bởi những trải nghiệm chấn thương, xuất hiện rối loạn ý thức sâu, duy trì tư thế cố định trong thời gian dài như nằm ngửa hoặc ngồi, im lặng không nói và hành động tự giác, không phản ứng với ánh sáng, âm thanh hay kích thích đau đớn, lúc này lực căng cơ, tư thế và hô hấp của người bệnh không có bất thường rõ ràng."

*Sững sờ phân ly là một loại rối loạn phân ly, người bệnh không đáp ứng lại các kích thích bên ngoài.

Dung Duyệt ngồi trên ghế, lặng lẽ hít thở.

Tịch Mộ tiếp tục hỏi: "Ngoại trừ việc này, gần đây nhóc còn gặp chuyện gì khác không?"

Ánh sáng chiếu lên nửa khuôn mặt của Dung Duyệt khiến cho một bên sáng ngời, một bên tăm tối. "Không có."

Dung Duyệt không hề cảm thấy sợ Tịch Mộ, đối mặt với một nhà phân tích tâm lý sắc bén nó vẫn có thể mỉm cười.

"Thật sự quá tệ." Tịch Mộ phát hiện sự tiến hóa của đứa trẻ này nằm ngoài dự liệu.

Thế nhưng không có vấn đề gì.

Khi Tịch Mộ tiễn Dung Duyệt ra cửa, y nghĩ đứa trẻ này vẫn rất bình tĩnh. Chỉ cần không phát sinh chuyện gì kích hoạt công tắc trên người nó, Dung Duyệt có thể miễn cưỡng coi như bình thường.

Về đến nhà Dung Duyệt trông thấy Thẩm Miên. Mùa tốt nghiệp, mùa tỏ tình, mùa chia tay, mùa tan nát cõi lòng.

Vài chị gái lần lượt đi lên, trúng trọng kích của Thẩm Miên. Dung Duyệt chứng kiến cảnh tượng này, hiếm khi cảm thấy ngứa răng.

Đôi khi nó nghĩ thà Thẩm Miên là một người xấu xí, hoặc một con rùa già, một đóa hoa héo khô. Các cô ấy chỉ yêu vẻ ngoài lộng lẫy, còn em nhìn trúng nội tâm dịu dàng của anh. Trái tim anh là một vì sao vô giá, nhịp đập mỗi giây đều là ân huệ của Thần.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Miên đã có điểm thi. Đầu tiên anh gọi điện thoại cho ba, sau đó thông báo cho ông bà nội, rồi chạy sang nhà bên cạnh, từ ngoài cửa sổ ngó vào. "Dung Duyệt! Anh đỗ rồi!" Tuy các trường đại học vẫn chưa công bố điểm chuẩn, nhưng điểm số của anh chắc chắn không có vấn đề.

Dung Duyệt đang đứng trước tivi, nghe anh nói vậy lập tức chạy tới. "Tốt quá rồi!" Nó mặt mày rạng rỡ.

Bên kia cửa sổ, Thẩm Miên ôm chặt nó.

Tuy anh cảm thấy thi đậu Lung đại là chuyện tám chín phần mười, nhưng nếu có thể cùng mọi người chia sẻ niềm vui anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc như những người khác.

"Sau đó thì sao?" Dung Duyệt cười hỏi. "Chừng nào anh về Lung Thành?"

Khóe miệng Thẩm Miên cứng đờ.

"Hử?" Dung Duyệt nghiêng đầu, động tác này phối hợp với khuôn mặt của nó thoạt nhìn ngây thơ còn rất đáng yêu.

Nhưng Thẩm Miên cảm giác mình đang bị uy hiếp.

Anh không muốn rời khỏi trấn Lung Cảnh nhưng nhất định phải đến Lung Thành.

Những ngày kế tiếp, Thẩm Miên suôn sẻ đăng ký vào chuyên ngành vật lý học của đại học Lung Thành, còn Dung Duyệt cũng nhận được phiếu điểm của mình.

Những chuyện này vừa kết thúc, lần thứ ba Thẩm Duệ xuất hiện ở trấn Lung Cảnh. Lần này ngoại trừ bản thân, hắn còn mang theo một chiếc xe tải lớn chở hành lý.

Thẩm Miên đứng ngoài cửa, nhìn đồ đạc trong nhà dần dần dọn hết. Tiếng gió ồn ào, anh quay đầu theo hướng gió, Dung Duyệt xách một túi rau xanh, đứng giữa đường nhìn anh.

Nó rất lạnh nhạt.

Thẩm Miên im lặng.

Cuối cùng vẫn đi tới.

"Anh sẽ không bỏ rơi nhóc, sẽ không." Thẩm Miên kiên định nói.

Dung Duyệt đi về phía Thẩm Miên, tựa đầu trước ngực anh không nói lời nào.

Đây là lần đầu tiên bọn họ chia lìa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play