Dung Duyệt nghe thấy tiếng mở cửa, nó lập tức chạy ra, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Miên đã trở về, đang thay giày.

"Anh về rồi." Dung Duyệt nói.

"Nhóc cố ý ra đón anh sao?" Thẩm Miên cười.

Vì kính mắt của Thẩm Miên bị vỡ, phải đến mai mới có thể sửa xong, hai ngày nay anh không đeo kính, khi cười, độ cong khóe mắt như thế nào đều không thể che giấu.

Thẩm Miên vừa về sau tiết tự học buổi tối, nhưng đồng hồ đã sắp sửa đến giờ đi ngủ. Cầm quần áo đã giặt sạch, anh nhanh chóng đi tắm, sau đó về phòng, Dung Duyệt đang nằm ở trên giường. Nhiều chỗ trên người nó vẫn đang băng bó, khuôn mặt cũng chỗ xanh chỗ tím. Thẩm Miên nằm bên cạnh Dung Duyệt, anh vươn tay vén tóc của đứa nhỏ ra sau tai, cẩn thận chạm vào khóe miệng nó. "Bây giờ còn đau không?"

Dung Duyệt thành thật: "Vẫn còn."

Lông mày của Thẩm Miên tức khắc nhíu lại. "Nên làm sao bây giờ?"

Dung Duyệt nhìn bộ dáng trách móc bản thân của anh cũng cảm thấy buồn cười. Người tổn thương nó thành như vậy không phải anh, tại sao vẻ mặt anh luôn như thể đó là lỗi tại mình. "Vậy anh học theo mẹ em đi!" Dung Duyệt chỉ lên trán mình. "Anh hôn em một cái, rồi bảo em ngủ đi, ngủ là hết đau."

Thẩm Miên nhất thời im lặng, đôi mắt sầm xuống. Bàn tay của anh vốn đang để trên mặt Dung Duyệt, hướng lên trên, vén tóc mái trên đầu nó, rồi sát lại gần.

Dung Duyệt mở to mắt nhìn anh, khóe miệng mỉm cười.

Môi Thẩm Miên chạm nhẹ lên trán nó.

Cảm giác còn nhẹ hơn bông rơi trên mặt.

"Lúc ngủ tuy không đau, nhưng tỉnh lại vẫn cảm nhận được, cho nên nhóc phải mau chóng khỏe lại!"

Dung Duyệt sờ trán.

"Anh muốn ngủ, mai còn phải dậy sớm." Thẩm Miên nói.

Dung Duyệt lập tức tắt đèn, thế nhưng công tắc ở bên phía Thẩm Miên, nó không thể không vươn tay, nhổm qua người Thẩm Miên mới có thể sờ tới cái nút. Thực ra Thẩm Miên có thể nói để anh tự tắt đèn, nhưng anh thấy Dung Duyệt đang gần như đè trên người mình, vì thế đành ngậm miệng.

Đèn tắt, hai người nằm ngửa ở trên giường. Dung Duyệt nhích về phía Thẩm Miên, cho đến khi có thể cảm nhận được hơi thở trên người anh mới dừng lại. "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Vì Dung Duyệt có thời gian ngủ quy định nên nó nhanh chóng chìm vào giấc, hô hấp đều đặn. Thế nhưng Thẩm Miên lại không dễ dàng như vậy, anh xoay người nằm nghiêng, vươn tay đặt trên lưng Dung Duyệt. Anh rất thích cơ thể của Dung Duyệt, tuy nhìn hơi gầy yếu, nhưng bên trong lại ẩn chứa năng lượng vô hạn. Không biết nghĩ đến điều gì, Thẩm Miên mãi mới ngủ được.

Rạng sáng hôm sau, Thẩm Miên yên tĩnh rời giường. Anh liếc mắt nhìn Dung Duyệt vẫn đang ngủ rồi thay quần áo, xuất phát đến trường.

Dung Duyệt dậy sau anh, lúc nó xuống lầu, ngoài phòng khách đang ngồi hai người, một là mẹ Thẩm Miên - Lưu Dư, một là ba của nó - Dung Hoài.

Lưu Dư thấy Dung Duyệt đi xuống, trước hết bảo nó đi rửa mặt, rồi mang ra bữa sáng, để nó vừa ăn vừa trò chuyện.

"Xin lỗi anh." Lưu Dư vẻ mặt ngại ngùng. "Con trai tôi không biết bị làm sao, bất luận thế nào cũng phải mang Tiểu Duyệt về."

Chuyện xảy ra mấy hôm trước cô vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Cô nghe nói Dung Duyệt bị bắt cóc, Thẩm Miên một mực theo chân cảnh sát chạy khắp nơi, cuối cùng còn ôm Dung Duyệt trở về. Nếu Dung Hoài muốn tới đoạt, anh giống như một con sư tử hung ác, hướng về phía người khác giương nanh múa vuốt.

Thẩm Miên và Dung Hoài giằng co mãi không xong, cuối cùng Dung Duyệt phải lên tiếng, xoa dịu mọi người. "Ba, Thẩm Miên sẽ giúp con xử lý vết thương, ba về trước đi."

Sự việc qua chừng mấy ngày, nhân lúc Thẩm Miên đi học, Dung Hoài mới tìm cơ hội chạy sang.

Dung Hoài nhìn Dung Duyệt ăn sáng, vươn tay xoa đầu nó một cái. "Có thể nói cho ba biết vì sao con chọn ở bên cạnh Thẩm Miên không?"

"Vì tinh thần của anh ấy sẽ hỏng mất, con mới phải làm vậy." Dung Duyệt trả lời.

Đáp án vừa nói ra, không chỉ có Dung Hoài kinh ngạc, Lưu Dư càng không biết phản ứng ra sao. Con trai của cô lại được một đứa nhỏ kém mấy tuổi chiếu cố sao?

Dung Hoài nở nụ cười bất lực. "Vậy ba thì sao?" Trong lòng con ba đáng giá bao nhiêu?

"Ba không bị ảnh hưởng quá lớn." Cách Dung Duyệt phân tích mọi người có thể nói không chút lưu tình. "Ba chỉ lo lắng cho vết thương của con thôi, con đã nhắc đến chuyện này, nên Thẩm Miên đã giúp con xử lý. Nhưng Thẩm Miên bây giờ lại khác, nếu con chọn sai, anh ấy sẽ sụp đổ."

Dung Hoài bị con trai chọc giận. "Lẽ nào ba chưa đủ lo lắng cho con sao?"

Dung Duyệt ngắt lời hắn. "Con chưa từng hoài nghi sự quan tâm của ba dành cho con. Chỉ là hiện tại ba không sao cả, Thẩm Miên lại khác."

Dung Hoài trầm mặc, hắn lấy ra một chiếc di động từ trong túi đưa cho Dung Duyệt. Sau khi thấy nó nhận điện thoại, hắn nói: "Không phải, không phải ba không sao. Vậy chừng nào ổn con về nhà nhé! Có chuyện gì cứ liên lạc với ba." Nói xong hắn rời đi.

Lưu Dư tiễn Dung Hoài ra ngoài, đồng thời liên tục xin lỗi. Suy cho cùng con trai mình đoạt con của người khác, sự tình không phải nghiêm trọng bình thường.

Dung Hoài khom lưng về phía cô. "Đứa nhỏ nhà tôi nhờ cô chăm sóc nhiều hơn."

"Anh yên tâm." Lưu Dư mỉm cười. "Thực ra cũng vừa lúc, anh phải đi làm, mà tôi thì rảnh rỗi, thuận tiện chăm sóc Tiểu Duyệt."

Dung Hoài nói cảm ơn mấy lần mới rời đi.

Lưu Dư xoay người vào nhà, Dung Duyệt đã ăn xong tô mì, đang ở phòng bếp rửa chén. Lưu Dư vội vã chạy tới. "Để đó dì rửa!"

Dung Duyệt đã rửa xong, nghe vậy quay đầu cười. "Không sao ạ. Thực ra con cũng không có chuyện gì lớn, vẫn có thể rửa chén."

Mấy ngày nay tiếp xúc gần, Lưu Dư hoàn toàn minh bạch đứa nhỏ này không giống với trẻ con bình thường. Mình căn bản không cần dùng cách dỗ trẻ con, nói chuyện với nó quá mức ngọt ngào. Tâm trí Dung Duyệt còn trưởng thành hơn cả con trai cô. Nhưng đứa con trai ngốc của cô hết lần này tới lần khác dùng thái độ với trẻ nhỏ đối xử với nó. Nghĩ đến đây, cô cũng bội phục.

Dung Duyệt cất xong chén đũa, ngoan ngoãn đi ra phòng khách. Vì hiệu ứng ánh sáng trong phòng bếp, ban nãy trông nó có vẻ rất cao lớn, nhưng vừa đi ra, vẫn là một chú lùn bé nhỏ.

Lưu Dư không nhịn được xoa đầu Dung Duyệt. Dù trưởng thành thế nào vẫn là một đứa bé.

Cuối tuần, Thẩm Miên phải đến cửa hàng kính mắt để lấy kính, tiện thể dẫn theo Dung Duyệt. Hai người ngồi trên xe buýt, gió hè phất qua mặt, rừng cây xanh mát rậm rạp cất giấu kho báu bí ẩn, hấp dẫn người đi thám hiểm.

Thực ra Thẩm Miên không cận nặng đến thế, nhưng Dung Duyệt sợ anh không nhìn rõ, đến thị trấn bèn nắm tay anh dẫn đường.

Thẩm Miên bị nó dắt đi, cảm thấy buồn cười cực kỳ, vì Dung Duyệt vẫn còn nhỏ.

Anh móc ngón tay út của nó, thành khẩn nói: "Vậy nhờ nhóc nhìn đường nhé."

"Anh yên tâm."

Dung đại thiếu gia đã bảo anh yên tâm, anh còn gì không thể yên lòng.

Đến cửa hàng kính mắt, nhân viên đưa kính đã sửa xong cho Thẩm Miên. Sau khi đeo lên, cảm thấy thị lực đã ổn, anh quay đầu hỏi Dung Duyệt. "Thế nào?"

Dung Duyệt trả lời: "Rất hợp với anh."

Thẩm Miên nghĩ đứa nhỏ này một khi dịu dàng quả thực rất đòi mạng.

Hai người ra khỏi cửa hàng.

Thời điểm phát sinh sự kiện bắt cóc đã trôi qua hơn một tuần, Thẩm Miên ít nhiều đã bình tĩnh lại. Anh nhìn đứa nhỏ, hỏi: "Ba nhóc liệu có kiện anh không?" Vừa nghĩ tới trạng thái trước đó của mình, nói anh bị ma ám cũng không lạ. Chuyện đáng sợ hơn anh không dám nói, dù hiện tại đã tỉnh táo, anh cũng không muốn để đứa nhỏ trở về.

Ánh mắt Dung Duyệt mang theo ý cười, liếc anh một cái. "Yên tâm đi, em sẽ bảo vệ anh."

Dung đại thiếu gia siêu cấp đáng tin!

"Anh vẫn muốn ở cùng nhóc thêm một thời gian nữa, nhưng nhóc sắp thi rồi!"

"Không sao."

"Sao lại không sao?" Thẩm Miên kéo nó.

Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn anh. "Vì em sẽ thi rất tốt nên không sao."

Thẩm Miên không tin. "Nhóc xem khi nào đi học, trước khi đến lớp anh sẽ giúp nhóc ôn tập kiến thức còn sót."

Dung Duyệt cảm thấy người này rất hay lòng vòng, dáng vẻ quả quyết hôm đó thực sự một đi không trở lại. "Anh sao? Một tháng nữa anh sẽ thi đại học, cuối tuần còn dẫn theo học sinh cấp hai đi lang thang, bình tĩnh thật."

Thẩm Miên xua ngón tay. "Anh là thí sinh xuất sắc, đã chuẩn bị xong cả rồi, không việc gì phải sợ."

Dung Duyệt: "Phì."

"Thằng nhóc đáng ghét, dám cười nhạo anh?" Thẩm Miên nhướn mày.

Dung Duyệt đồng tình nhưng không dám nói ra, chỉ có thể nghiêm túc trả lời: "Em cảm thấy anh Thẩm thật sự rất lợi hại."

Thẩm Miên: "... Cũng được." Chậc, nghe đứa nhỏ tán thưởng tại sao anh lại xấu hổ.

Dung Duyệt nhìn ra dáng vẻ ngại ngùng của anh, được một bước tiến một bước. "Thật mà, anh Thẩm quá giỏi, vừa thông minh vừa đẹp trai."

"Được rồi được rồi."

Dung Duyệt hỏi: "Anh Thẩm đẹp trai như vậy có chị được nào thích không?"

Anh Thẩm trầm ngâm: "Anh là người trí thức, chỉ muốn một lòng đọc sách."

Dung Duyệt: "Ừ hử."

"Muốn nói thì nói, lại âm dương quái khí, có tin anh mang nhóc đi bán không?"

Dung Duyệt dứt khoát không nói.

Phương thức ở chung của hai người cứ như vậy trở về ngày trước.

Dung Duyệt thảo luận với Thẩm Miên khoảng thời gian nó sẽ về nhà, hiện tại vẫn ở nhà anh chơi thêm mấy ngày.

Buổi tối đi ngủ, vì là cuối tuần, Dung Duyệt rốt cuộc có thể bắt anh trò chuyện một hồi.

Sau đó, Dung Duyệt cảm thấy Thẩm Miên buồn ngủ, còn cố ý kể chuyện cho anh.

Gã khổng lồ ích kỷ cảm thấy vườn hoa chỉ dành cho gã, nên không cho phép trẻ con tới chơi. Không còn trẻ con, trong vườn hoa chỉ còn lại mùa đông. Về sau, gã khổng lồ muốn chào đón đám trẻ, nhưng bọn chúng thấy gã liền bỏ chạy. Duy chỉ có một cậu bé không chạy đi vì mắt nó đẫm lệ không nhìn thấy người khổng lồ. Người khổng lồ lặng lẽ đến phía sau đứa trẻ, hai tay nhẹ nhàng nâng cậu bé đặt lên cành cây. Cây lập tức nở hoa, chim chóc cũng bay về cất tiếng hót vui mừng. Cậu bé vươn hai tay ôm lấy cổ người khổng lồ, hôn lên khuôn mặt gã.

Thanh âm của Dung Duyệt rất êm tai, câu chuyện cũng rất cảm động.

Giọng nói của đứa nhỏ tiến vào trong tai Thẩm Miên. Anh cảm giác mình như một con ếch bị nước ấm thuần hóa, vốn bất tri bất giác, lại cảm thấy thoải mái, sau đó chợt giật mình.

Thân thể Dung Duyệt dán lên lưng anh, tiếp tục nói: "Anh bạn bé nhỏ của mọi người đâu rồi? Gã khổng lồ hỏi. Chính là cậu bé mà ta đã đặt lên cây đó. Gã khổng lồ thích nhất cậu bé kia, vì cậu đã hôn gã."

Cơ thể Thẩm Miên bắt đầu run rẩy, anh thấy may mắn cỡ nào khi bây giờ mình đang đưa lưng về phía Dung Duyệt.

Dung Duyệt nhận ra thân thể Thẩm Miên đột nhiên run nhẹ. Lúc nó vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, Thẩm Miên chuẩn bị rời giường như muốn chạy trốn.

Dung Duyệt duỗi tay ôm lấy cổ anh, kéo anh nằm xuống. "Sao vậy?"

Hiện tại Thẩm Miên hận không thể bịt lỗ tai, anh không dám nghe giọng nói của nó.

"Câu chuyện này không hay à?" Nhưng Dung Duyệt sẽ không ngừng nói.

"Không... không phải." Thẩm Miên cắn chặt môi dưới.

Dung Duyệt khó hiểu. "Vậy tại sao anh không nghe hết?"

"Anh muốn đi vệ sinh." Nếu còn nghe nó nói, cơ thể anh sẽ nhũn ra mất.

Trong đôi mắt sáng ngời của Dung Duyệt, đồng tử ôn nhuận như một viên bảo thạch hiếm có nào đấy. "Vì sao?"

"Đi vệ sinh... còn cần lý do à?" Anh viện cớ che đậy.

Dung Duyệt ôm cổ anh, không chịu buông tay.

"Buông anh ra." Thẩm Miên gỡ tay nó.

Dung Duyệt né tránh. Vì động tác tranh chấp của hai người, Thẩm Miên càng cảm thấy không xong.

Đúng lúc Thẩm Miên muốn dùng bạo lực để thoát khỏi nó, Dung Duyệt lại lên tiếng.

"Con trai thỉnh thoảng như vậy rất bình thường mà!" Dung Duyệt nói.

Thẩm Miên cứng đờ.

"Dì đang ở dưới lầu, anh nhất định muốn xuống?" Dung Duyệt nhắc nhở.

Thẩm Miên nắm cổ tay Dung Duyệt nhưng không kéo ra, thay vào đó, hai tay giao nhau, hơi thở của Thẩm Miên trở nên nóng rực không gì sánh bằng.

Hình như bị hơi thở này làm bỏng, Dung Duyệt rốt cuộc cũng buông tay, còn quay lưng về phía Thẩm Miên. "Em ngủ đây, tùy anh."

Thẩm Miên nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương, đôi mắt ướt át. Anh thấy Dung Duyệt dường như thực sự không để ý, mới lặng lẽ đưa tay vào trong quần.

Chờ đến khi bản thân tỉnh táo, liều mạng tìm khăn giấy xong, anh mới cảm thấy gần đây mình quả thực bệnh không hề nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play