Căn phòng ngập trong bóng tối, Thẩm Miên chỉ có thể cảm nhận được tiếng hít thở của nhau. Dung Duyệt hôn anh xong cũng không lập tức tách ra chỉ nhúc nhích một chút. Hơi thở của bọn họ đan vào nhau, cả không gian tự dưng sôi trào.
Tay Dung Duyệt vừa khéo đặt cạnh công tắc điện trên tường, nó tiện tay bật đèn.
Đèn dây tóc sáng choang bị wolfram đốt lâu ngày ăn mòn ánh sáng.
Thẩm Miên tưởng rằng nhờ ánh đèn nên mình có thể bình tĩnh hơn một chút, đến khi anh nhìn thấy ánh mắt của đứa nhỏ... Một đôi mắt sâu thẳm khiến người ta không nhịn được muốn hãm sâu trong đó.
Bên trong rõ ràng chỉ là tạo hóa của sinh vật nhưng lại như đang trình diễn một câu chuyện cổ tích thần kỳ động lòng người.
"Đư... được." Thẩm Miên muốn mở miệng nhưng chỉ có thể lắp bắp. Anh bị đứa nhỏ vây ở góc tường, mắt không biết đặt chỗ nào mới ổn, tròng mắt lúng túng vòng tới vòng lui. "Cám ơn nhóc, anh phải đi rồi. Ba mẹ còn đang chờ ở ngoài."
"Anh phải đi sao." Dung Duyệt thấp giọng nói.
"Ừm."
"Quà chia tay." Nó hơi nghiêng đầu, hôn một cái lên mũi anh.
Thẩm Miên vốn cho rằng hôn mũi là hình ảnh rất buồn cười, nhưng khi tự mình trải qua anh chỉ cảm thấy một con bướm tuyệt đẹp đậu xuống chóp mũi, ngứa ngáy, ngứa ngáy đến mức cào tâm cào phổi cũng không dứt ra được.
"Anh bảo nhóc không được động tay động chân với con gái, không có nghĩa nhóc có thể hôn con trai."
Dung Duyệt cười: "Là lỗi của em."
Thẩm Miên bối rối cụp mắt, lẩm bẩm: "Ôm một cái còn bình thường, hôn cái gì."
Anh vừa dứt lời, Dung Duyệt đã tiến lên ôm eo anh thật chặt, cằm đặt trên bả vai anh.
Một khi mày muốn ôm người này, một khi mày muốn ôm trái tim của anh ấy, mày sẽ cảm thấy quần áo và da là những thứ cản trở. Em muốn được tiếp xúc với anh một cách trực tiếp nhất, em muốn chạm vào trái tim anh mà không có bất cứ rào cản nào, để cho thứ ánh sáng còn chói lòa hơn cả bóng đèn chiếu vào trái tim anh, để em được nhìn thấy thật rõ ràng, trong lòng anh, em là như thế nào.
Cái ôm của bọn họ kết thúc vì bị Lưu phu nhân thúc giục.
Thẩm Miên choáng váng lên xe, sau đó chiếc xe xóc nảy chạy trên đường cao tốc.
Trấn Lung Cảnh non xanh nước biếc, cảnh vật trên đường cao tốc thì buồn tẻ, nhàm chán, cho đến khi những tòa cao ốc của Lung Thành xuất hiện.
Phong cảnh của thế gian này, Thẩm Miên đã không còn nhìn thấy bất cứ điều gì.
Trong tâm trí anh là nụ hôn nhẹ nhàng của Dung Duyệt.
Tại sao em ấy muốn hôn mình?
Thẩm Miên nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này đến mức nửa đêm mất ngủ, cuối cùng quyết định đứng dậy, mở máy tính.
Hỏi: Tại sao một nam sinh lại đột nhiên hôn mình?
Đáp: Thứ nhất là vô tình, tự nhiên muốn hôn, không có ý gì khác. Thứ hai là cố ý, người đó thích bạn.
Thẩm Miên: "..."
Tốt nhất là lên giường đi ngủ!
Kéo Thẩm Miên thoát khỏi tình trạng xoắn xuýt này là bạn bè ở thành phố. Bọn họ vừa nghe nói Thẩm Miên đã trở về Lung Thành lập tức hẹn anh đi tụ tập.
Trong tiếng hát tê tâm liệt phế của bằng hữu, Thẩm Miên dần quên cái kết luận đáng sợ kia.
Thành phố lớn xa hoa trụy lạc, thành phố nhỏ giăng đèn kết hoa.
Dung Duyệt kết thúc kỳ thi, ngày thứ hai liền rúc trong chăn cầm điện thoại di động của Thẩm Miên.
Ánh mặt trời xuyên qua bệ cửa sổ, tiểu tinh linh đang lăn viên đá quý lộng lẫy, bước chân mệt mỏi, nó dựa vào tường nghỉ ngơi.
Con ngươi đen láy của Dung Duyệt nhìn nó, hỏi: "Tôi đã thi xong rồi, hiện tại có thể liên lạc với anh ấy không?!"
Đôi mắt to tròn của tiểu tinh linh nhìn sang, tròng mắt trong veo như nước mang ý cười.
"A, bạn nói có thể." Dung Duyệt trả lời thay nó: "Vậy phải nói gì đây?"
Một con yêu tinh xinh đẹp nằm bên cạnh Dung Duyệt, trên khuôn mặt mị hoặc nở nụ cười xảo trá: "Nói em rất nhớ anh."
Dung Duyệt suy nghĩ một lúc. "Anh ấy sẽ bị tôi dọa mất."... Ít nhất là vẻ mặt hoảng sợ như lần nó hôn anh. Không thể tiếp tục làm chuyện như vậy.
"Hì hì, vậy thì cậu nghĩ xem." Yêu tinh dang đôi cánh lấp lánh, lập tức bay đi.
Dung Duyệt nằm trên giường, tựa hồ nghe thấy âm thanh gì đó bên ngoài. Nó ngồi dậy, thay quần áo chạy ra sân.
Trên biệt thự nhỏ của Thẩm Miên có một con mèo xám tro đang cào đóa hoa nhà bọn họ. Con mèo kia ra tay tàn nhẫn, đóa hoa lắc lư dưới móng vuốt sắc bén, không có sức đánh trả.
Dung Duyệt nheo mắt, sau đó quay video hiện trường cho Thẩm Miên.
Video gửi đi không bao lâu Thẩm Miên liền gửi tới rất nhiều chấm than.
Thẩm Miên:!!!!!!!!
Thẩm Miên: Cứu mạng! Đó là bông hoa được dì Lưu chăm sóc rất cẩn thận.
Đáng tiếc người có thể cứu thế giới này không phải anh hùng mà là một ác ma tính toán chi li.
Dung Duyệt về nhà cầm thanh phơi quần áo, muốn mượn vũ khí đánh đuổi mèo. Ban đầu con mèo xám giương nanh múa vuốt, định dùng thân thể uy phong lẫm liệt của mình để đe dọa nhân loại ngu xuẩn, đáng tiếc tên nhân loại này không sợ hãi tý nào, còn đánh trúng nó. Con mèo "ngao ngao" một tiếng, đáng thương nhìn Dung Duyệt.
Nhân loại ngu xuẩn đều là nô lệ của mèo, thấy dáng vẻ đáng yêu, mong manh của bổn đại gia nhất định sẽ khuất phục!
Ông lớn Dung Duyệt không chút thương hại, động tác cũng không dừng đến một lần, tiếp tục dũng mãnh xua đuổi mèo.
"Meo meo!"
Mèo xám hiếm khi chịu thua, nhe răng hằm hè với nhân loại, sau đó nhẹ nhàng nhún mình vội vã tẩu thoát.
Nhìn con mèo chạy đi, hoa trong vườn tạm thời thoát một kiếp nạn. Dung Duyệt lập tức báo tin chiến thắng cho Thẩm Miên.
Dung Duyệt: Đuổi được rồi.
Thẩm Miên: Ha ha.
Đây là một khởi đầu tốt đẹp. Sau đó vẫn là cách tán gẫu như mọi ngày, Thẩm Miên hỏi, Dung Duyệt đáp. Thẩm Miên hỏi nó thi cử thế nào, đã chuẩn bị sắm Tết hay chưa, gần đây trấn Lung Cảnh có lễ hội gì đặc biệt không.
Tiếc là anh không hỏi Dung Duyệt dạo này thế nào.
Nếu anh hỏi, Dung Duyệt có thể nhân tiện trả lời em rất khỏe chỉ là hơi nhớ anh.
Nhưng mà tại sao lại nhớ anh?
Em nghĩ đối với vấn đề này mình vẫn chưa hiểu thấu.
Nghĩ vậy em lại thấy may mắn vì anh không hỏi em câu đó.
Đêm nay Dung Duyệt lại nằm mơ. Trong giấc mơ, cái đầu thỏ mềm mại của nó nghiêng sang một bên, chiếc mũ sặc sỡ màu kẹo rơi trên nền trời đầy sao lấp lánh, đôi mắt đỏ hoe trông đáng thương cực kỳ. Sinh vật nguy hiểm nhất thế giới này đang ủ rũ, cúi đầu bên lồng thủy tinh trong suốt, trong đó có một đóa hoa tươi đẹp đang nở rộ.
"Tôi có thể ôm bạn không?" Nó hỏi đóa hồng kia.
Đóa hoa không biết nói, chỉ có thể im lặng.
"Tôi có thể hôn bạn chứ?" Nó lại hỏi đóa hồng.
Không có gió, đóa hoa càng không thể lay động cành lá.
"Nếu tôi chạm vào bạn, bạn có sợ không? Dù sao tôi vốn rất đáng sợ."
Một cánh hoa rơi xuống.
Hôm nay, ở thế giới bộn bề này, tôi sẽ không làm gì, chỉ bên cạnh bạn.
Dung Duyệt cầm điện thoại của Thẩm Miên nhưng không hề dùng vào việc khác. Nó chơi mấy ván game, xem xong bộ phim ngày hôm đó nhưng tựa hồ cũng chẳng có gì thú vị. Chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật này chỉ có giao diện trò chuyện với Thẩm Miên mới có thể khiến nó vui vẻ.
Nó rúc ở nhà một tuần mang tất cả truyện cổ tích trong nhà lật lại một lần. Tưởng Lâm Lâm và Lăng Tiêu rốt cuộc tìm tới cửa. Hai người cương quyết kéo Dung Duyệt ra ngoài. Ba đứa đi được một đoạn thì gặp Chu Ngạn Hiến.
Chu Ngạn Hiến nịnh bọn họ dẫn y đi chơi cùng, mua cho mỗi đứa một chiếc hotdog để hối lộ. Dung Duyệt không muốn ăn hotdog nên y mua một hộp sữa cho nó.
"Uống nhiều sữa như vậy nhóc còn muốn cao bao nhiêu?" Chu Ngạn Hiến cảm khái.
Lăng Tiêu cũng là con trai, đôi khi sẽ thẳng thắn thuận theo những suy nghĩ trong lòng, cậu nhóc trực tiếp kéo cổ áo Dung Duyệt hít sâu một cái: "Thơm quá, lúc uống sữa cậu có đánh đổ không, sao trên người toàn mùi sữa thế?"
"Thật à?" Chu Ngạn Hiến tức khắc sáp lại ngửi.
Tưởng Lâm Lâm cũng muốn thử nhưng cô bé rất xấu hổ.
Dung Duyệt chán ghét đẩy đầu bọn họ: "Sao tôi không ngửi thấy gì?" Nó cũng kéo quần áo mình.
"Tớ nữa tớ nữa." Tưởng Lâm Lâm rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
Chu Ngạn Hiến cười, liếc cô bé một cái. Y xách Dung Duyệt như xách gà con đến trước mặt cô, lúc Tưởng Lâm Lâm định tiến tới, Chu Ngạn Hiến lại xách nó về.
Tưởng Lâm Lâm: "..." Tức thật đó!
Bọn họ đùa giỡn xuyên qua từng con phố. Tưởng Lâm Lâm và Lăng Tiêu ở phía trước, vừa đi vừa ầm ĩ. Chu Ngạn Hiến cắm hai tay trong túi quần, ung dung đuổi theo bước chân của bọn họ. Dung Duyệt đi cuối cùng, khi di động trong túi áo khoác rung lên, nó lập tức lấy ra.
Thẩm Miên gửi ảnh cho nó, một chiếc bánh kem vô cùng đẹp mắt.
Aizz, quả thực rất nhàm chán.
Vẻ mặt của Dung Duyệt trở nên nhu hòa.
Chu Ngạn Hiến cách nó rất gần, tức khắc phát hiện Dung Duyệt rút điện thoại, hơn nữa còn mỉm cười với màn hình, không thể không duỗi tay giật lấy di động của nó.
"Này!" Dung Duyệt phát ra thanh âm sắc bén nhất mình có, vươn tay muốn cướp về.
Chu Ngạn Hiến nhìn giao diện trò chuyện, cười xấu xa mở camera hướng về phía nó, chụp một tấm ảnh gửi đi.
Thẩm Miên có ảnh bánh kem vì anh tụ tập cùng mấy người bạn cao trung trước đây. Trong lúc bạn bè đang gán ghép linh tinh, dùng toàn lực tác hợp anh với một cô bạn.
Cô gái nhỏ mềm yếu bị trêu chọc không ngừng vén tóc, con ngươi chuyển động, liên tục nhìn lén anh.
Thẩm Miên nghĩ, bạn bè của anh dù ở đâu cũng nhiều chuyện như vậy. Bọn họ thích mai mối cho mình là vì cảm thấy mình không tìm được đối tượng?
Hôm nay, Thẩm Miên đeo kính sát tròng, mặc đồ thể thao đơn giản. Anh giơ tay, xoay mũ coi như không hiểu ý tứ của bạn mình.
Hết lần này tới lần khác, bằng hữu càng đánh càng hăng, đúng lúc anh đang dở khóc dở cười, nhân viên phục vụ mang bánh kem tới.
Bánh kem do con gái chọn, anh đột nhiên mím môi, hỏi: "Tớ chụp ảnh được chứ?"
"Thẩm Miên thích chụp đồ ăn hả?" Cô gái chọn bánh cười to, đẩy đĩa bánh cho anh.
Thẩm Miên không trả lời. Cảm ơn xong, anh lập tức chụp một tấm rồi gửi tin nhắn cho đứa nhỏ.
Một đứa trẻ như Dung Duyệt có lẽ không thích thiết bị điện tử, nhưng anh luôn có cảm giác chỉ cần mình gửi tin nhắn nó nhất định sẽ nhanh chóng trả lời.
Lần này cũng vậy, anh vừa mới gửi không bao lâu đã nhận được hồi âm, tuy chỉ có vài chữ tẻ nhạt nhưng xem ra cũng rất ổn.
Ngon lắm, nhưng anh không ăn hết.
Thẩm Miên gửi tin nhắn xong, mỉm cười.
"Đm!" Vị huynh đệ huých vào cùi chỏ anh một cái: "Cười thấy ớn. Tôi biết ngay, quả nhiên cậu quen bạn gái ở trấn Lung Cảnh!!"
Thẩm Miên tức cười: "Tôi quay về để thi đại học hay về để tán gái?"
"Ngoại trừ sách vật lý cậu cũng nên thích cái khác đi." Huynh đệ bóp cổ tay.
Thẩm Miên hỏi: "Ý cậu là môn hóa?"
"Đúng là uổng phí một gương mặt đẹp."
Bọn họ nhạo báng lẫn nhau, điện thoại Thẩm Miên rung lên lần nữa, anh mở màn hình, vừa nhìn, nụ cười tức khắc dừng lại.
Đó là ảnh chụp Dung Duyệt, chuyện này rất bình thường, dù sao anh cũng đã cho Dung Duyệt điện thoại của mình. Nhưng tấm hình này rõ ràng là do người thứ hai chụp, Dung Duyệt đang hoảng hốt, vươn tay về phía màn hình, khuôn mặt luôn giống như người gỗ bỗng trở nên sinh động hiếm có.
Thế nhưng...
"Thằng chó nào cầm điện thoại chụp ảnh cho tao?"
Thời điểm hai từ "Thằng chó" phun ra từ miệng Thẩm Miên gia giáo tốt đẹp, tất cả mọi người đều im bặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT