Ngay khi Thẩm Miên ngây người, Dung Duyệt tiếp tục chuyển động. Nó đi chưa được hai bước lại té trên mặt đất, dường như nó là một con rối, người múa rối không quá để tâm đến nó cho nên nó không thể di chuyển.
Mẹ Thẩm đã sớm nhìn thấy mưa sao băng ngoài cửa sổ, lập tức chạy ra, sau đó liền thấy một đứa bé nằm sõng soài bên chân con trai mình, cô tức khắc nổi giận: "Mày... cái thằng quỷ thối này! Dám bắt nạt trẻ con!"
Thẩm Miên: "..." Hiểu lầm này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.
Cuối cùng, Thẩm Miên dắt Dung Duyệt mua nước tương về nhà.
Dung Hoài đang ở trong phòng bếp, vừa nghe thấy tiếng động lập tức đi ra, kết quả lại thấy một thiếu niên xa lạ, hắn tức khắc ngây người. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn chính là Dung Duyệt thế mà để cho người khác chạm vào nó.
Thẩm Miên vô cảm nói: "Con là cháu trai của bà Hạ, hôm nay mới chuyển tới."
Dung Hoài còn đang trong cơn kinh ngạc, sau đó lập tức bình tĩnh, lấy hoa quả muốn mời anh. Thẩm Miên xua tay: "Chú, con phải về nhà gấp, cảm ơn chú."
Khuôn mặt của Thẩm Miên thật sự rất dễ khiến người ta cảm thấy xa cách, vì vậy Dung Hoài lập tức ngượng ngùng đặt đồ xuống.
Thẩm Miên mỉm cười, sau đó liền rời đi.
Sau khi tiễn anh, Dung Hoài lấy nước tương từ tay con trai, cười nói: "Sao vậy? Thật ngạc nhiên, không ngờ con lại chịu để cho người khác chạm vào mình."
Dung Duyệt liếc mắt nhìn ba nó, cúi đầu nói một câu: "Vì anh ấy là sao."
Vì khi anh ấy xuất hiện, sao đều rơi trên đầu anh ấy.
_____
Ăn cơm xong, Dung Duyệt đọc sách, sau đó đến đúng giờ đi tắm rồi lên giường ngủ. Dung Hoài đắp chăn cho con trai, nó đặt hai tay trước ngực, túm chăn. Dung Duyệt nhất định phải dùng tư thế này mới có thể ngủ.
Giống như trong mơ cũng không được an ổn.
Dung Duyệt luôn mơ thấy mẹ mình, một phụ nữ xinh đẹp. Cô bế nó, theo dõi ba nó đi qua từng ngõ phố. Đi không được bao lâu, cô sẽ gửi tin nhắn cho Dung Hoài. Chờ đến khi Dung Hoài trả lời tin nhắn, khóe môi cô giương cao, nhếch lên một nụ cười dữ tợn.
Dung Duyệt choàng tỉnh từ trong cơn ác mộng, Dung Hoài đang trông chừng bên cạnh, căng thẳng nhìn con trai: "Tiểu Duyệt, con gặp ác mộng phải không? Sao lại liên tục hét lên?"
Dung Duyệt hất bàn tay định sờ nó của Dung Hoài.
Dung Hoài sửng sốt.
Dung Duyệt lạnh lùng nhìn hắn, trong miệng phun ra một chữ lạnh như băng: "Bẩn."
Trong chớp mắt, ở trong mắt Dung Hoài, khuôn mặt của Dung Duyệt và mẹ nó chồng chéo lên nhau. Dung Hoài không dám tin, ngã xuống sàn nhà, sau đó chật vật bò đi.
_____
Sau khi vết thương của Dung Duyệt tạm ổn, nó lại bị tống đến trường.
Bạn cùng lớp vẫn xì xào xung quanh, nó nắm bút bi, bực bội vẽ nguệch ngoạc trên giấy.
Mày phải tỉnh táo! Mày phải tỉnh táo!
Không thể phản kích, một khi mày phản kích, mày sẽ rơi vào loại trạng thái hỏng bét khác!
"Ê, đồ thần kinh, gọi mày đấy!" Một đứa tiến lên, đột nhiên đẩy đầu Dung Duyệt một cái.
Sợi dây kéo căng trong đầu Dung Duyệt chợt đứt lìa. Nó bất ngờ hất bàn, sau đó dùng thân thể gầy yếu giơ ghế lên, nện xuống đầu thằng nhóc một cách vô cùng tàn nhẫn.
Mọi người sững sờ.
Dung Duyệt đập một cái, cả người tức khắc nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục giơ ghế lên, nện từng cái từng cái xuống người đối phương. Thằng nhóc kêu thảm thiết, các học sinh còn lại cũng sợ hãi la hét.
Lúc này, nếu là người bình thường, đầu óc hẳn không tỉnh táo mới đánh bạn, nhưng Dung Duyệt không giống bọn họ. Nó biết mình đang làm gì, cũng không kích động, ngược lại cực kỳ bình tĩnh thực thi hành động mình muốn.
Khi giáo viên chạy tới, học sinh bị Dung Duyệt đánh đang ôm đầu khóc.
Trường trung học Lung Cảnh lại nhốn nháo một lần nữa.
Trường Lung Cảnh có khối trung học cơ sở và trung học phổ thông. Hôm nay là ngày đầu tiên Thẩm Miên đến nhập học. Anh đang lười biếng ngồi cuối lớp ngắm khung cảnh bên ngoài, cách đó không xa đột nhiên truyền đến âm thanh vô cùng ầm ĩ. Anh không kìm được lòng hiếu kỳ, ngó ra ngoài nhiều lần.
Bạn học ngồi phía trước nhìn điệu bộ của anh cũng cảm thấy buồn cười: "Không cần nhìn, tôi vừa nghe nói mấy thằng nhóc sơ trung đánh nhau, hiện tại đang bị gọi phụ huynh."
Thẩm Miên cũng từng trải qua hội chứng tuổi dậy thì, đương nhiên hiểu cảm xúc của học sinh sơ trung luôn bất ổn, vì thế liền bỏ qua.
Nhưng anh không ngờ, khi tan học, vậy mà anh gặp lại đứa nhỏ mua nước tương hôm đó.
Thẩm Miên kinh ngạc: "Anh còn tưởng nhóc là học sinh tiểu học, thật không ngờ lại là học sinh trung học sao?"
Dung Duyệt ngước mắt nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu im lặng.
Thẩm Miên đánh giá nó, đứa nhỏ có ngoại hình tinh tế xinh đẹp, nhưng bây giờ quần áo đang xộc xà xộc xệch, bộ dáng rõ ràng bị người ta bắt nạt. Lúc này, anh liền nhớ tới hôm nay khối sơ trung có học sinh đánh nhau, nghĩ nơi đây cũng không khỏi quá loạn đi!
Thẩm Miên tiến lên, vỗ vỗ bả vai Dung Duyệt, sau đó chuẩn bị rời đi.
Chân của anh còn chưa kịp bước, Thẩm Miên đã thấy Dung Hoài đi ra từ tòa giảng dạy, hắn vừa nhìn thấy đứa nhỏ, ngay lập tức muốn dắt tay nó. Thế nhưng Dung Duyệt né tránh, hơn nữa còn trốn sau lưng Thẩm Miên.
Thẩm Miên đã bước một chân ra khỏi cổng trường rất lúng túng.
Sắc mặt Dung Hoài tức khắc sa sầm: "Tiểu Duyệt, không nên như vậy, qua đây."
Thẩm Miên nhìn hắn một cái, sau đó không nhịn được sờ đầu cậu nhóc, nói: "Chú, để con đưa em ấy về."
Xe đạp xuyên qua con đường rợp bóng cây, Thẩm Miên đạp xe ở phía trước, Dung Duyệt ngồi phía sau, vươn bàn tay không bị thương ôm lấy hông anh.
"Tiểu quỷ, nhóc tên là gì?" Thẩm Miên hỏi.
Dung Duyệt nhìn anh: "Em tên Dung Duyệt, Duyệt trong vui sướng."
"Anh là Thẩm Miên." Lúc sinh anh ra mẹ anh ngủ như chết cho nên mới lấy một cái tên như vậy.
*Miên có nghĩa là ngủ.
Sau này, Thẩm Miên mới biết, năm đó anh có thể dắt tay Dung Duyệt vào lần đầu tiên gặp mặt và hỏi tên nó vào lần gặp mặt thứ hai quả thực là một kỳ tích.
_____
Lớp mười hai phải trải qua nhiều lần sát hạch, Thẩm Miên mới chuyển trường không được bao lâu gặp ngay tháng kiểm tra. Anh vốn chăm chỉ nỗ lực, đề thi ở thành phố Lung khó hơn ở đây, tiến độ tương đối nhanh, cho nên tuy đột ngột anh vẫn làm bài khá tốt. Một lần, anh đi xem bảng tên, bất ngờ nhìn thấy hạng nhất khối sơ trung bên cạnh là hai chữ anh quen thuộc.
Dung Duyệt.
Thẩm Miên trợn mắt há mồm.
"Dung Duyệt của khối sơ trung sao, xem ra trí thông minh bị hạn chế, nhưng thằng nhóc kia đúng là thiên tài." Sớm trở thành bạn bè tốt của Thẩm Miên, Diệp Kình khoác vai anh, tùy tiện thảo luận sau lưng người khác.
Thẩm Miên huých eo hắn.
"Ây da! Cậu làm gì vậy!"
Diệp Kình theo động tác tay của Thẩm Miên, thấy Dung Duyệt đứng cách đó không xa đang vô cảm nhìn bọn họ chằm chằm.
Diệp Kình không hề nao núng, ngược lại vẻ mặt tươi rói phất tay với nó.
Để không khiến bạn bè xấu hổ, Thẩm Miên cũng tùy ý quơ hai cái.
So với bọn họ, Dung Duyệt vẫy tay càng thêm có lệ, chính là kiểu cánh tay bất động, cổ tay đung đưa sang hai bên trái phải có nhịp điệu.
Dù vậy Diệp Kình cũng cảm thấy theo một ý nghĩa nào đó mình đã nhận được ân sủng.
_____
Vết thương của Dung Duyệt vẫn chưa lành, không thể đi xe đạp, hàng ngày nó chậm rãi đi bộ về nhà. Mới đầu, Thẩm Miên gặp nó trên đường, tuy cảm thấy kỳ quái nhưng không tiến lên chào hỏi. Cho đến hôm nay, mặt trời gay gắt như đổ lửa, Dung Duyệt vẫn chậm chạp bước một mình, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cảm nắng ngất xỉu. Anh không nhịn được dừng xe bên cạnh, sau đó dùng ngón tay chỉ ra chỗ ngồi phía sau: "Lên xe."
Dung Duyệt lễ phép: "Em không cần, cảm ơn anh."
Nhưng Dung Duyệt yếu như gà con bị Thẩm Miên xách một cái ném lên ghế sau: "Nhóc không thể đi xe đạp sao không ngồi xe buýt?"
"Xe buýt quá đông người."
Nghe giọng điệu hùng hồn đó, nếu không phải đưa nó về tận cửa, căn nhà bình thường giản dị kia khiến Thẩm Miên tỉnh lại, anh suýt nữa hoài nghi đây là cậu ấm từ đâu tới. Dung Duyệt xuống xe, tiếp tục tiến lên, trở lại 'căn biệt thự' hai tầng nho nhỏ của mình.
Ơ, anh mới là cậu ấm kia mà.
Từ đó về sau, Thẩm Miên mặc định trở thành tài xế của cậu chủ nhà nghèo Dung Duyệt. Vì quá giang xe anh, Dung Duyệt thường mời anh ăn vài thứ. Nếu là mấy món thông thường, Thẩm Miên sẽ từ chối, nhưng Dung Duyệt luôn mang theo điểm tâm ngọt tinh xảo anh chưa từng được ăn khiến người ta muốn cự tuyệt cũng không được.
Vì vậy Thẩm Miên khách sáo mời nó ăn kem que.
Thường xuyên qua lại, Thẩm Miên phát hiện cậu nhóc không hề lạnh lùng, chỉ là không giỏi giao tiếp mà thôi.
Mẹ Thẩm canh me đã lâu, cuối cùng tìm được cơ hội khi con trai chở đứa bé xinh đẹp nhà bên cạnh về liền đi tới sờ mặt nó một cái. Ban đầu Thẩm Miên rất sợ cậu nhóc sẽ hất tay mẹ ra, vậy mà nó không hề, trái lại còn cười với cô. Lúc nó cười, khuôn mặt mềm mại đáng yêu động đậy, hàng mi cong dài phản chiếu ánh nắng chiều.
Mẹ Thẩm hạ lệnh cho Thẩm Miên phải dốc toàn lực chiếu cố đứa nhỏ. Người phụ nữ này đúng là hội viên của hiệp hội háo sắc, thật phiền toái.
Trong mắt Thẩm Miên, Dung Duyệt dù dễ nhìn và thông minh hơn nữa cũng chỉ là một tiểu quỷ không đáng yêu lại phiền phức.
Cho đến một ngày, Thẩm Miên phát sốt, nằm trên giường sống không còn gì lưu luyến, mẹ anh dẫn đến một vị khách ngoài ý muốn.
Dung Duyệt mặt không biểu tình, kéo ghế ngồi bên cạnh giường anh.
"Cậu chủ, tôi có thể hỏi một chút cậu tới đây làm gì không?" Sau khi đến, Dung Duyệt vẫn ngồi im không nói lời nào, Thẩm Miên không hiểu nó muốn làm gì.
"Em sợ anh bị bệnh sẽ cảm thấy cô đơn nên tới bầu bạn với anh." Dung Duyệt nói rất nghiêm túc.
"Cảm ơn nhóc nha, anh vốn dĩ không cảm thấy cô đơn, nhưng từ khi đến đây, nhóc không chịu nói một lời làm anh đây cảm thấy cô đơn thật rồi nè."
Dung Duyệt cầm một quyển sách qua, nói: "Em đọc sách cho anh nghe nhé!"
Thẩm Miên: "..." Tại sao anh đã bị bệnh còn phải chịu tội vậy hả, cậu chủ ở chỗ nào thì về chỗ đó đi nha!
Dung Duyệt hắng giọng, sau đó thì thầm: "Anh có thể giữ em lại bằng điều gì?"
Anh có thể giữ em lại bằng điều gì?
Anh dâng hiến cho em những con phố nghiêng ngả, những hoàng hôn tuyệt vọng, vầng trăng vùng hoang vu.
Anh dâng hiến cho em nỗi đắng cay của gã đàn ông từng nhìn ngắm mãi vầng trăng cô đơn.
Anh dâng hiến cho em tổ tiên của anh, những người đã chết, những linh hồn được kẻ đang sống vinh danh bằng chiếc huy chương đồng: ông nội anh đã hi sinh nơi mặt trận biên cương Buenos Aires, hai phát đạn xuyên phổi, cụ chết can trường, được bọc thây trong tấm da bò bởi bàn tay các chiến hữu. Ông cố ngoại anh khi vừa hai mươi tư tuổi đã chỉ huy một cuộc tấn công dữ dội với ba trăm người tại Peru, giờ đây hồn ma còn phi trên những con ngựa vô hình.
Anh dâng hiến cho em những gì là minh triết trong những cuốn sách của anh có thể còn lại, tất cả những điều nam tính và hài hước nhất của đời anh.
Anh dâng hiến cho em lòng trung thành của đấng mày râu chưa bao giờ biết đến sự trung thành.
Anh dâng hiến cho em phần cốt tủy của chính anh mà anh vớt vát lại được, bằng mọi cách – trái tim không thoả thuận bằng ngôn từ, không lướt đi trong cơn mơ, và không thể chạm tới bởi thời gian, niềm vui hay nỗi ưu phiền.
Anh dâng hiến cho em ký ức một bông hồng vàng vào hoàng hôn, những tháng năm trước khi em có mặt trên cõi đời này.
Anh dâng hiến cho em những minh giải về chính em, những lý thuyết về em, những điều chân chính và đáng kinh ngạc về em.
Lần đầu tiên Thẩm Miên nghe thấy Dung Duyệt nói nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên anh biết thì ra thanh âm của một người có thể rung động đến thế. Anh không nhịn được nhắm mắt lại, cảm nhận sự tịch mịch và cô quạnh vô biên của người diễn cảm.
Anh trao cho em nỗi cô đơn của anh, bóng tối của anh, cơn đói dày vò trái tim anh. Anh đã cố lấy lòng em bằng dao động, bằng hiểm nguy, bằng chiến bại.
(*Đây là bài thơ "What can I hold you with?" của nhà thơ người Tây Ban Nha, Jorge Luis Borges, sáng tác năm 1934 bằng Tiếng Anh.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT