Dung Duyệt thấy biểu cảm sững sờ của anh, không hiểu tại sao, mở miệng. "Hửm?"
Hai tay Thẩm Miên vẫn ở trong lòng nó, anh duy trì tư thế khom lưng rất lâu vẫn không nỡ rút tay ra, vì vậy không thể làm gì khác ngoài hạ thấp người, đến gần Dung Duyệt thêm chút nữa. Hậu quả là anh có thể đếm được rõ ràng số lông mi của Dung Duyệt.
Một, hai, ba, bốn cái... Dài và cong, rậm rạp, sáng bóng như búp bê.
"Anh..." Nửa ngày, Thẩm Miên mới tìm lại tiếng nói của mình: "Anh vẫn chưa tắm."
Dung Duyệt nhìn vẻ mặt anh, không nhịn được phì cười. Khi nó cười, nét mặt nhất định sẽ giãn ra, kẹo bông mềm mại bắt đầu quấn quanh khóe mắt. "Sau khi tắm xong có thể ngủ cùng em không?"
Nai con chạy băng băng từ khu rừng tráng lệ nhảy vào trái tim khô cằn của Thẩm Miên, sau đó không hề tiết chế mà chạy ngược chạy xuôi trong ngực anh.
"Anh nghe nói nhóc có chút khiết phích." Thẩm Miên ở phố lớn ngõ nhỏ nghe nói truyền thuyết về gia đình này, mỗi một chuyện anh đều thuộc nằm lòng.
"Muốn thử thế nào?" Bàn tay Thẩm Miên trong lòng Dung Duyệt run lên một cái, cách lớp quần áo mò tới rốn nó.
Dù anh làm bất cứ điều gì, Dung Duyệt đều không ngăn cản động tác, cũng không né tránh. Nó giống như con thỏ mềm mại mặc người ta chém giết, chỉ có thể co người, phát ra tiếng nức nở đáng thương.
Thẩm Miên biết một cuốn sách tên là Lolita. Nam chính trong sách bị một thiếu nữ vị thành niên quyến rũ, sau đó rơi vào bẫy tình đáng sợ. Thẩm Miên cảm thấy nực cười. Một cô bé mười hai tuổi dù sức hấp dẫn lớn đến đâu sao có thể thành công nếu nam chính không phải một kẻ ấu dâm?
Hiện tại, bằng kinh nghiệm của bản thân, anh đã hiểu, một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi đủ làm điên đảo chúng sinh.
Lông mày của đứa nhỏ nhướng lên, anh nguyện xông pha vì nó, chết không chối từ.
May mắn Dung Duyệt không thích đóng cửa sổ, chừa kẽ hở để gió lạnh lùa vào, hung hăng thổi lên đầu Thẩm Miên, anh tức khắc thanh tỉnh.
Thẩm Miên giật mình rụt tay.
Anh lập tức đứng thẳng. "Anh phải về tắm rồi đi ngủ!"
Mau tỉnh lại!
"Mai là cuối tuần, không phải đi học." Dung Duyệt nhắc nhở anh.
"Nhóc có thời gian ngủ cố định! Anh đâu có?"
Thẩm Miên bất ngờ lớn giọng dọa Dung Duyệt giật mình. Nó chăm chú nhìn vành mắt thâm quầng của Thẩm Miên, lẩm bẩm: "Xem ra anh không có thời gian ngủ đều đặn."
Thẩm Miên đã bình tĩnh lại: "Nhưng nhóc phải ngủ."
"Ngủ muộn một hôm rất khoa trương sao?"
"Không phải nhóc có chứng ám ảnh cưỡng chế à?"
"Anh biết rõ thật đấy."
Hai người nói chuyện như đang giằng co, anh đến tôi đi, không ai chịu ai.
Nói xong, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Bỏ đi." Dung Duyệt chui vào ổ chăn, siết chặt mép giường, nhắm mắt. "Dù sao ngày mai chúng ta cũng gặp mặt."
Thẩm Miên nhớ ra, anh đã hẹn đứa nhỏ này.
"Anh về trước đây." Thẩm Miên vỗ một cái lên chăn.
Dung Duyệt cười một tiếng, mở mắt nhìn anh: "Chờ lần sau anh tắm xong rồi có thể qua đây ngủ với em."
"Ngủ đi." Thẩm Miên không dám tùy tiện đồng ý, tức giận nói, sau đó xoay người rời đi.
Dung Duyệt rốt cuộc cũng có cơ hội sai bảo anh: "Tắt đèn giúp em, xin cảm ơn."
"Tắt đây, tắt đây. Nhóc ngủ đi."
Thẩm Miên tìm công tắc trên vách tường, sau khi tắt đèn, bay người ra ngoài, đóng cửa phòng.
Ngọn đèn đã tắt, vạn vật yên tĩnh, Dung Duyệt nhắm mắt.
Hiện thực rơi vào bóng tối, mộng cảnh hửng đông.
Dung Duyệt hóa thân thành con thỏ có thể đứng bằng hai chân, đáp xuống bãi cỏ dạt dào sức xuân. Nó vác súng trường, bật người chạy. Trên mặt đất bằng phẳng xuất hiện rất nhiều chiếc mũ có nụ cười quái dị, chúng mọc ngũ quan, há cái miệng to như chậu máu, nóng lòng chào đón vị khách mới.
Trên bộ ngực mềm mại của mình, Dung Duyệt đeo nơ đen. Mũ phớt màu kẹo nhảy giữa không trung, sau đó chuẩn xác rơi xuống đầu nó.
Mũ điên muốn nuốt chửng con thỏ yếu ớt này.
Dung Duyệt phản kích không chút do dự, nhắm súng máy, xạ kích! Viên đạn xuyên qua tâm mũ, từ trong lòng mũ tung ra một dải ruy băng. Ruy băng rơi xuống bãi cỏ, tan thành máu. Dòng máu sôi trào làm tan chảy mọi thứ xung quanh. Nơi đây biến thành một dòng sông đỏ tươi.
Khung cảnh này không hề khiến Dung Duyệt dừng lại kinh ngạc. Nó chạy rất nhanh, nhắm trúng chiếc mũ tiếp theo đang lao về phía mình, dùng sức bóp cò.
"Pằng! Pằng! Pằng!"
Không trượt phát nào, mục tiêu ắt phải chết.
Con người nơi đây đều như vậy, chỉ có sinh vật đẫm máu và điên cuồng nhất mới có thể sống sót.
Dung Duyệt bắn chết toàn bộ đám mũ điên mới tiếp tục tiến lên.
Nó tưởng rằng đây chính là ý nghĩ của hành trình lần này, trở thành một xạ thủ máu lạnh, vô tình.
Nhưng khi máu tươi chảy xuống, bơi qua dòng sông vàng óng, đến phía bên kia của vũ trụ rực rỡ, thứ nó nhìn thấy chính là một đóa hồng.
"A."
Thần cũng phải kinh ngạc trước đoá hồng mĩ lệ.
Vũ trụ vô biên vô tận. Ngàn vì sao lấp lánh, lóe lên ánh sáng lộng lẫy như đá quý, bất tử soi đường cho thế giới, mà nó nở rộ ở đây, màu đỏ tươi độc nhất vô nhị, tô điểm cho khoảng không trống vắng đã định phải tiêu vong.
Dung Duyệt dừng trước hoa hồng, quỳ xuống ngửi hương thơm của nó.
Cuối tuần, Dung Duyệt vẫn duy trì tiết tấu của mình, thức dậy đúng giờ. Nó ăn thêm canh miến trứng ốp, bên tay đặt một lọ sữa tươi.
"Hôm nay nhìn con hơi khác." Dung Hoài nhạy cảm, phát hiện ra sự thay đổi của Dung Duyệt.
Dung Duyệt uống một ngụm sữa tươi, ngả người lên ghế sô pha mềm mại. "Cũng không có gì khác ạ."
Nó vẫn là một đứa trẻ bình thường.
Dung Hoài cười tủm tỉm, lấy hộp trà từ trong tủ: "Không đúng, ba cảm thấy hôm nay nhìn con rất vui vẻ."
"Không có."
Dung Duyệt chết cũng không thừa nhận.
Dung Hoài không hỏi nữa.
Nhưng ăn sáng xong, Dung Duyệt về phòng, lúc đi ra, diện một bộ quần áo xinh đẹp. Dung Hoài muốn hỏi tại sao ở nhà lại ăn mặc như vậy, không phải bình thường nó luôn mặc đồ ngủ hay sao? Nhưng Dung Duyệt vẫn điềm nhiên đọc sách, vì thế hắn không thể làm gì khác ngoài im lặng không nói.
Một ngày rảnh rỗi trôi qua cực kỳ nhanh, ăn xong cơm trưa, Dung Hoài nằm trên ghế sô pha xem ti vi. Dung Duyệt hiếm khi ngồi bên cạnh đọc sách, không về phòng ngủ trưa.
Dung Hoài rốt cuộc không nhịn được muốn hỏi nó hôm nay làm sao. Nhưng lời còn chưa thốt ra miệng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Hắn theo bản năng ngồi dậy, định đi mở cửa, Dung Duyệt đã trước hắn một bước, nhẹ nhàng đặt hai chân trên sàn nhà, chầm chậm chạy ra.
Thẩm Miên khoác áo cashmere, đứng bên ngoài hít khí lạnh. Anh cúi đầu nhìn đứa nhỏ, hỏi: "Bây giờ đi được chưa?"
Dung Duyệt gật đầu, vào nhà cầm áo khoác cùng khăn quàng cổ. "Ba, con cùng anh Thẩm ra ngoài chơi, sẽ về muộn một chút, không ăn tối ở nhà."
Dung Hoài ngồi yên trên ghế sô pha, hắn có thể nghe rõ từng từ Dung Duyệt nói, nhưng ghép lại cả câu lại không thể hiểu được. Con trai hắn nói muốn đi chơi với người khác, đồng thời không về ăn cơm?
Vị phụ huynh không có quyền uy lập tức đứng lên, nhưng Dung Duyệt đã đóng cửa.
Ngoài cửa, Thẩm Miên vội vàng lấy áo khoác trên tay Dung Duyệt, mặc cho nó, sau đó quàng khăn cho Dung Duyệt. Không thô lỗ như Dung Hoài, Thẩm Miên biết cách quấn khăn quàng cổ như thế nào.
Dung Duyệt đợi anh làm xong, lập tức đưa tay cho anh.
Thẩm Miên nhét tay nó vào túi quần của mình, cứ như vậy ra ngoài.
"Anh với nhóc đi chơi riêng không được nói cho Diệp Kình." Thẩm Miên không quên dặn dò, lúc nói câu này không phải chột dạ bình thường.
Dung Duyệt hỏi: "Tại sao?"
"Kẻo cậu ta lại góp ý bậy bạ trước mặt anh, mắng anh không cố gắng phát triển quan hệ hữu nghị, lại vui vẻ đi chơi với đứa nhóc nhà hàng xóm." Thẩm Miên sợ nhất cái miệng của Diệp Kình.
Trong túi quần, Dung Duyệt lặng lẽ cầm ngón út của anh, cười toét miệng: "Ý em là tại sao em phải nói với Diệp Kình?"
"Còn nữa, cậu ta bằng tuổi anh, tại sao nhóc lại gọi anh là anh, còn cậu ta chỉ gọi tên đầy đủ? Không lễ phép." Vì gia đình, Thẩm Miên cực kỳ nghiêm khắc với các mối quan hệ xã giao.
"Thực ra, em sẽ không gọi anh là anh Thẩm." Dung Duyệt cùng Thẩm Miên bước chầm chậm trên con đường nhỏ, thuận miệng tán gẫu. "Nếu không phải mỗi lần em gọi anh như vậy, biểu tình của anh quá đặc sắc, em sẽ không gọi đâu."
Trong mắt Dung Duyệt, cái gì mà trật tự xã hội, luân lý đạo đức, hệ thống lung tung rối loạn đều không đáng nhắc tới.
Thẩm Miên toàn thân cứng đờ, đột nhiên dừng bước. Dung Duyệt đi lên phía trước, đồng thời dắt tay anh.
"Anh Thẩm, mau lên." Dung Duyệt thúc anh.
"Tiểu quỷ thối." Thẩm Miên nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng không thể không đuổi kịp bước chân của nó.
Hai người sóng vai trên con đường mùa đông. Trên đầu, cành cây giao nhau tạo thành một chiếc lồng khổng lồ. Giữa trời đông, vậy mà nơi đây vẫn có động vật. Hai con chim nhỏ đứng trên cành cây trơ trụi, líu lo cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất.
Một con mèo hung ác bất ngờ nhảy ra, dọa chim nhỏ sợ hãi bay đi. Cuối cùng chỉ còn lại nó cô độc kêu meo meo.
Dung Duyệt đọc hoàng tử bé cho Thẩm Miên nghe.
Con cáo yêu cầu hoàng tử bé cảm hóa nó. Gió thổi qua cánh đồng tạo nên những đợt sóng lúa đuổi nhau vội vàng. Đồng lúa mì vàng óng ả như màu tóc của người sẽ cảm hóa mình.
"Nếu bạn nói bạn đến lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ, mình đã bắt đầu cảm thấy hạnh phúc, thời gian càng trôi qua mình lại càng hạnh phúc hơn." [*]
Dung Duyệt chỉ có thể vơ vét trong trí nhớ ra một câu chuyện tương tự với tâm trạng hiện tại của nó nhất để biểu đạt tình cảm cằn cỗi của mình.
Hai người càng đi càng xa. Sau lưng bọn họ, thiếu nữ mặc váy trắng đứng trân trối. Cô nhìn bóng lưng hai người dựa vào nhau, mở miệng một cách khó tin: "Thẩm Miên?"
Ngọn lửa ghen tị bùng cháy, cắn nuốt họ ở một giai đoạn nhất định.
___
[*] Đoạn này nằm trong chương 21 của hoàng tử bé, rất hay, bạn có thể đọc thử để hiểu rõ hơn nội tâm của Dung Duyệt, ẻm siêu tinh tế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT