Từ trước đến nay Tưởng Trầm Tinh chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình đứng phát biểu dưới quốc kì.

Mãi đến khi cầm giấy đối thoại ngồi đối diện với Cố Phàm, Tưởng Trầm Tinh còn ngỡ mình vừa tỉnh mộng. Nhìn xuống mấy câu tiếng Anh làm cậu váng đầu chóng mặt, cậu hận không thể tự đánh mình chết quách cho xong.

Cậu nói vẻ đau khổ: “Tôi thực sự không nói được đâu.”

Cố Phàm nói: “Nhìn là biết rồi.”

Tưởng Trầm Tinh cạn lời: “Cho xin tí mặt mũi được không? Ai bảo cậu viết cho lắm vào, lại toàn là mấy từ vừa phức tạp vừa khó đọc.”

Cố Phàm khẽ thở ra một hơi dài, hỏi lại: “Từ nào cũng không biết à?”

Tưởng Trầm Tinh cứng họng chẳng đáp câu nào.

Thế nhưng Cố Phàm không giống với những học bá khác, sẽ không tỏ ra khinh thường người học kém hơn mình. Cậu ta chỉ hơi rũ mi mắt, nói bằng giọng bình thản: “Tôi đọc cho cậu nghe lời thoại của cậu, rồi dịch lại một lần, cậu về nhà tập thêm vậy.”

Tưởng Trầm Tinh đáp ừm.

Bọn họ đang ở trong một phòng học trống. Ngoài kia là sân bóng rổ, Tưởng Trầm Tinh còn lòng dạ nào mà tập đối thoại tiếng Anh nữa, mắt cứ mãi liếc ra sân bóng.

Cố Phàm để ý, cậu hơi bặm môi: “Cậu có thể tập trung chút không?”

Tưởng Trầm Tinh cúi đầu nhìn vào giấy, đọc vấp đọc váp được nửa câu, sau đó nói như đúng rồi: “Tôi đang nghe mà, đâu có mất tập trung đâu.”

Khi nói chuyện cậu hơi nhướng mày, trên khuôn mặt thanh tú sạch sẽ toát lên vẻ đắc ý vui tươi, lại thoáng chút cảm giác được nuông chiều từ bé.

Cố Phàm nhìn thẳng vào Tưởng Trầm Tinh, rồi lại dời mắt về phía bồn hoa bên ngoài cửa sổ. Ánh hoàng hôn cuối ngày vẫn rực rỡ, nhưng mắt cậu lại hệt như hai hòn than đen u ám, chẳng ánh lên tia sáng nào.

Cậu không thích Tưởng Trầm Tinh.

Nói đúng hơn là cậu không thích bất kì ai cả.

Ở trường học hay ở nhà, chỉ cần là người cậu tiếp xúc, kể cả chính bản thân cậu nữa, cậu cũng đều không thích.

Họ tập được hơn nửa tiếng. Tưởng Trầm Tinh thật lòng không nhịn được thêm nữa, cậu bèn nhét chồng giấy vào túi, nói cho có lệ: “Hôm nay cứ tập tới đây thôi, tôi có hẹn đánh bóng rổ với bạn rồi. Ngày mai tập tiếp ha.”

Nói xong cậu liền rời bàn. Cố Phàm nhìn theo bóng cậu, không hiểu được bèn nói: “Tưởng Trầm Tinh, có phải cậu luôn luôn bỏ dở giữa chừng như vậy không?”

Hồi trước khi nói xin lỗi với cậu cũng thế.

Từ trước đến nay cậu chưa từng gặp ai giống Tưởng Trầm Tinh, thấy cậu làm mặt lạnh nhưng vẫn cười tươi roi rói rồi sáp lại gần.

Cũng không rõ là cậu có thực sự muốn đẩy Tưởng Trầm Tinh ra xa không, nhưng khi thử rút gai nhọn lại một chút thì Tưởng Trầm Tinh chợt biến mất, cuối cùng không nói chuyện với cậu nữa.

Tưởng Trầm Tinh quay đầu: “Hả?”

Cố Phàm khẽ siết tờ giấy, nói bằng giọng lạnh tanh: “Nếu cậu không kiên nhẫn thì cứ dứt khoát đừng tập nữa, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian.”

Nói rồi cậu không nhìn Tưởng Trầm Tinh nữa, chỉ cầm cặp rồi rời phòng học qua cửa sau.

Tưởng Trầm Tinh vẫn chưa hiểu kịp, lẩm bẩm: “Cũng đâu phải là không tập nữa, giận cái gì không biết?”

Cậu lắc đầu, cũng không suy nghĩ gì nữa mà vội lao ra sân bóng nhanh như chớp.

Mấy ngày sau, Tưởng Trầm Tinh chơi thỏa thích. Mãi đến giờ tan học chiều thứ sáu mới chợt nhớ ra cuộc đối thoại bằng tiếng Anh, cậu căng thẳng muốn nứt óc.

Cậu chạy sang lớp bên tìm Cố Phàm mới biết người ta đã về nhà.

Tưởng Trầm Tinh ủ rũ cụp đuôi về lớp. Khương Vĩ xách hai chiếc cặp, dựa vào cửa chờ cậu: “Đi chơi không?”

Tưởng Trầm Tinh đáp bằng giọng ỉu xìu: “Chơi gì mà chơi. Toang rồi, sáng thứ hai chính là ngày xử tội trước bàn dân thiên hạ đó.”

Khương Vĩ hí hửng khi thấy cậu gặp họa, cậu chàng cười nói: “Cho mày chơi đã luôn… Thôi yên tâm đi, mày có bao nhiêu vốn liếng trong bụng thầy cô cũng biết mà.”

Tưởng Trầm Tinh bật ra một tiếng  đầy khinh bỉ: “Tao với mày kẻ tám lạng người nửa cân. Mày cười cái khỉ gì, sắp thi chuyển cấp rồi đó, trường số 3 rộng cửa đón chào mày.”

Khương Vĩ nói tỉnh bơ: “Trường số 3 thì trường số 3, đi về đâu cũng là thế thôi.”

Bọn họ định tới trung tâm trò chơi điện tử gần đó chơi game. Vừa ra khỏi cổng trường không bao lâu, họ đã trông thấy một cảnh bắt nạt.

Khu này có rất nhiều trường tiểu học và trường cấp hai, thường xuyên có mấy gã côn đồ ăn không ngồi rồi lảng vảng quanh đây. Chúng theo dõi những người đi một mình hoặc ai trông có vẻ dễ bị bắt nạt, sau đó ỷ đông hiếp yếu.

Tưởng Trầm Tinh tởm nhất là mấy trò trấn lột đòi tiền. Trông thấy ba tên giang hồ bao vây quanh một người mặc đồng phục trường họ trong góc tường, cậu liền huých Khương Vĩ: “Xử hay không xử đây?”

Khương Vĩ liếc mắt: “Tùy mày.”

Sau đó, Tưởng Trầm Tinh liền hít một hơi thật sâu rồi quát lớn: “Thằng chó nào dám làm càn trên đất của bố mày!”

Suýt nữa Khương Vĩ khuỵu chân luôn. Cậu bèn huých cậu chàng một cái, cười mắng: “Má nó mày học cái câu đó ở đâu vậy, xàm vãi.”

Gã côn đồ nghe thấy liền nhìn sang. Không bị chúng che mắt, Tưởng Trầm Tinh mới trông thấy rõ người bị bao vây.

Thế mà lại là Cố Phàm.

Đám côn đồ thấy có người đến cũng không dây dưa thêm nữa, chúng hậm hực bỏ đi.

Tưởng Trầm Tinh đi đến trước mặt Cố Phàm, từ khóe mắt đến đuôi mày đều toát ra sức sống: “Sao nào, bọn tôi mới vừa cứu cậu đó. Bây giờ bỏ qua cho bọn tôi được rồi chứ?”

Cậu đang nhắc đến chuyện lần trước vì nhận nhầm người nên đã trùm bao bố đánh Cố Phàm một trận.

Cố Phàm đưa mắt nhìn họ một thoáng, đáp bằng giọng bình thản: “Cảm ơn.”

Nói rồi cậu định bỏ đi, Tưởng Trầm Tinh vội vã gọi cậu lại: “Khoan khoan, ừm… tôi mời cậu ăn món gì ngọt ngọt nhá! Cái bài nói tiếng Anh của tôi…”

Bước chân Cố Phàm hơi khựng lại.

Tưởng Trầm Tinh bắt đầu than vãn: “Bây giờ chỉ có cậu mới giúp được tôi thôi. Nếu không thứ hai tới tôi chết đứng trên bục mất, sẽ bị người ta cười thối mũi luôn.”

Cố Phàm: “…”

Cuối cùng bọn họ vẫn tìm một nhà sách yên tĩnh mà ngồi lại.

Tưởng Trầm Tinh ôm ly kem, vừa ăn vừa nghe Cố Phàm nói tiếng Anh.

Cố Phàm cầm bản nháp của Tưởng Trầm Tinh, phát hiện ra ở dưới mỗi từ đơn cậu chàng không biết sẽ có phiên âm qua tiếng Trung. Chữ viết chi chít, trông vừa buồn cười vừa ngộ nghĩnh.

Cậu nhịn không được bèn đọc phần chú thích của Tưởng Trầm Tinh, vì mãi đọc mà vô ý phát âm sai một chữ nọ.

Cố Phàm: “…”

Tưởng Trầm Tinh phì cười. Cậu che miệng cố nén tiếng động nhưng đôi mắt đã cười tới mức sắp híp lại thành hai khe nhỏ.

Cố Phàm ngước mắt nhìn theo phản xạ, vừa khéo chạm mắt với Tưởng Trầm Tinh làm cậu thấy mặt mình nong nóng, bèn vội vã dời mắt đi. Đọc theo Cố Phàm hai ba lần, Tưởng Trầm Tinh rất tự tin: “Được rồi, nghe không khác lắm là được. Dù sao bài nói cậu viết cũng toàn là từ vựng đao to búa lớn, không có bao nhiêu người hiểu được đâu.”

Cố Phàm dừng lại một chút, nói: “Cậu có di động không?”

Tưởng Trầm Tinh móc điện thoại ra: “Để làm chi vậy?’

Cố Phàm nói: “Ghi âm, cuối tuần cậu nghe lại cho quen.”

Tưởng Trầm Tinh đáp ừm, bật chức năng ghi âm rồi đưa điện thoại cho Cố Phàm, lại nói tiếp: “Cậu lưu số điện thoại vào luôn đi, không thì mã QQ cũng được. Tụi mình cũng coi như là không đánh không quen, mai mốt có gì tôi che chở cho cậu.”

Cố Phàm đang dùng điện thoại bỗng khựng lại: “Tôi không có di động hay máy tính, cũng không có QQ.”

Tưởng Trầm Tinh kêu a khe khẽ, không nghĩ ngợi gì mà đã nói: “Giờ còn có người không dùng di động hay QQ à?”

Cố Phàm không nói gì.

Chiếc điện thoại cậu đang cầm trong tay còn mới tinh, là mẫu điện thoại cảm ứng mới ra mắt năm nay. Giá của nó rất cao, có lẽ bằng với khoản tiền trợ cấp một năm cho người cha bị liệt vì tai nạn lao động của cậu, hoặc là bằng tiền lương nửa năm mà mẹ cậu kiếm được nhờ làm nghề thủ công.

Nhưng khi Tưởng Trầm Tinh đưa điện thoại cho cậu lại chẳng hề bận tâm, cứ thế mà thả xuống mặt bàn.

Cậu vẫn luôn hiểu rõ, Tưởng Trầm Tinh và cậu không giống nhau chút nào.

Thế giới của hai người họ cách nhau cả một khoảng trời, cho dù cậu có nỗ lực hết mình cũng không cách nào với tới.

Tưởng Trầm Tinh mất nửa phút mới kịp phản ứng.

Ực… Không biết nghe ai đồn, nhưng hình như học bá siêu cấp nổi tiếng Cố Phàm của trường họ có hoàn cảnh rất khó khăn…

Tưởng Trầm Tinh muốn tự vả cho mình mấy bạt tai, cậu xấu hổ, khó chịu như đứng đống lửa ngồi đống than.

Ngược lại, Cố Phàm có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Cậu ghi âm xong xuôi liền trả điện thoại cho Tưởng Trầm Tinh: “Được rồi đấy.”

Tưởng Trầm Tinh ậm ừ ngượng ngùng, rồi mới cẩn thận nói: “Chuyện đó… cho tôi xin lỗi nhe.”

Cố Phàm lắc đầu.

Về tới nhà rồi mà Tưởng Trầm Tinh vẫn còn áy náy vì bản thân không tinh ý.

Cậu nghe đi nghe lại bản ghi âm của Cố Phàm. Tròn vành rõ chữ, như thể sợ cậu nghe không kịp nên người kia đọc thật chậm rãi và rõ ràng.

Tưởng Trầm Tinh lại càng thêm bất an.

Buổi sáng thứ hai rất thuận lợi. Tưởng Trầm Tinh luyện tập suốt mấy ngày cuối tuần, đến khi lên bục cũng xoay sở nói xong phần thoại của mình.

Chủ nhiệm lớp không ngờ tới cậu thế mà lại không rớt đài, cô tuyên dương cậu bằng những lời có cánh.

Lúc này Tưởng Trầm Tinh thấy con người Cố Phàm thật ra không tồi, trong lòng cậu hãy còn lấn cấn chuyện mình vô tình đâm vào điểm yếu của người ta. Khi gặp nhau trên đường, cậu sẽ chào Cố Phàm một tiếng.

Tưởng Trầm Tinh có quan hệ tốt với mọi người là điều ai cũng biết, nên không ai lấy làm lạ.

Cơ mà Tưởng Trầm Tinh rất buồn bực. Lúc trước luyện nói cùng nhau còn đỡ, sau đó thái độ Cố Phàm lại trở nên không nóng không lạnh như ban đầu, thậm chí còn có vẻ cố tình né tránh cậu nữa.

Đúng là đồ quái đản.

Sau này lên cấp ba, Tưởng Trầm Tinh mới biết vậy mà Cố Phàm lại học cùng trường với cậu.

Đúng ra các trường chuyên phải tranh giành một học bá như Cố Phàm mới đúng chứ, sao cậu lại về trường số 3?

Lần nọ Tưởng Trầm Tinh theo Trang Cẩm Lộ xuống căn-tin mua quà vặt, họ gặp Cố Phàm. Tưởng Trầm Tinh không rõ vì cái gì mà lại muốn chọc người ta, tới khi cậu tỉnh ra thì đã nghênh ngang đụng vào Cố Phàm mất rồi.

Cố Phàm chỉ lảo đảo một chút đã đứng vững lại. Khi Cố Phàm quay sang nhìn, Tưởng Trầm Tinh hơi chột dạ bèn hất mặt mắng ngược lại người ta: “Ai bảo đứng giữa đường làm gì?”

Đôi mắt đen của Cố Phàm vẫn vậy, không nhìn ra được giận dữ hay buồn vui. Cậu chỉ yên lặng nhìn Tưởng Trầm Tinh, sau đó bình tĩnh dời mắt đi.

Tưởng Trầm Tinh thấy như thể mình vừa đấm một cú vào bông, càng thêm bực dọc.

Không biết vì lẽ gì mà sau đó, Tưởng Trầm Tinh lại càng cố ý đối chọi với Cố Phàm.

Sau này Cố Phàm dọn vào phòng ngủ của họ, từ giường cho đến mặt bàn đều sạch sẽ giống như không có người ở.

Tưởng Trầm Tinh cứ thế mà chất đồ của mình lên bàn Cố Phàm thành một đống hỗn loạn lung tung. Khi Cố Phàm nhìn cậu, Tưởng Trầm Tinh còn trừng mắt đáp trả.

Lần nào cậu cũng nghĩ có lẽ Cố Phàm giận thật rồi, nhưng Cố Phàm chỉ lặng lẽ giúp cậu thu xếp đồ đạc lại cho gọn, còn không so đo chuyện Tưởng Trầm Tinh vứt đồ đầy bàn mình.

Từ tận đáy lòng, Tưởng Trầm Tinh cho rằng Cố Phàm hẳn là bị đoạt xá.

Rốt cuộc vào một lần nọ, Tưởng Trầm Tinh không nhịn được nữa bèn nói với Trang Cẩm Lộ: “Lộ nè, cậu nói coi thằng Cố Phàm đó có bị bệnh không! Mình quá đáng như thế mà nó cũng không đánh mình luôn kìa?!”

Trang Cẩm Lộ đang nhai miếng cá viên làm một bên má phồng lên, đành nhìn cậu bằng ánh mắt quái gở: “Sao cậu lại muốn bị đánh vậy? Thế thì để Khương Vĩ đánh luôn cho nhanh.”

Tưởng Trầm Tinh thở dài, cũng không biết mình nợ người kia điều gì mà cứ mãi không yên với Cố Phàm.

Nhưng rõ ràng là cậu cũng không ghét Cố Phàm mà!

Hồi còn học cấp hai, cậu đã từng thật lòng muốn làm bạn với Cố Phàm…

Có lẽ… cậu chỉ không thích bị người ta cho ăn bơ thôi…

Trang Cẩm Lộ nuốt miếng cá viên rồi buông đũa, cậu bình tĩnh phân tích xong liền kết luận: “Cố Phàm có bệnh hay không thì mình không biết, nhưng cậu lại rất ư là có bệnh đó.”

Tưởng Trầm Tinh: “… Mình biết rồi, cậu đừng có nói ra chứ.”

Năm lớp 12, Trang Cẩm Lộ đã thi xong nên lên đại học trước. Khương Vĩ nói chuyện với Trang Cẩm Lộ rồi liền dồn sức vào học, ngày nào cũng đi sớm về khuya. Tưởng Trầm Tinh chợt thấy cô độc khôn kể.

Cậu tốt nghiệp rồi sẽ có mác du học sinh ngay. Trong nhà đã thu xếp ổn thỏa, đối với cậu chuyện đi học cấp ba chỉ là một bậc thang muốn bước thì bước không bước thì thôi. Cậu không cần phải phấn đấu thi đại học, cũng không cần nỗ lực vì điều gì cả.

Tưởng Trầm Tinh cứ thế mà để mặc từng ngày trôi đi.

Dần dà, cậu nhận ra mỗi ngày của cậu thật sự quá thoải mái.

Cậu quen giấc nên hay ngủ một lèo đến trước giờ tự học mới vội vội vàng vàng vào lớp, thường xuyên không kịp tới nhà ăn. Thế nhưng dạo gần đây, mỗi sáng cậu vừa tỉnh dậy đã thấy trên bàn có một phần cơm sáng.

Cậu biếng nhác, đã quen có người hầu kẻ hạ nên không thích giặt đồ và sắp xếp đồ đạc, nhưng ngày nào đống quần áo chồng chất cũng đều được ai đó giặt sạch, bàn học được thu dọn sạch sẽ.

Đầu tiên loại trừ Khương Vĩ ra, thằng ngốc đó chỉ biết giặt vớ cho Trang Cẩm Lộ thôi.

Vậy chỉ còn…

Lòng dạ Tưởng Trầm Tinh rối như tơ vò, cậu ngơ ra hồi lâu.

Cậu không rõ rốt cuộc Cố Phàm đang nghĩ gì, cũng không biết mình muốn gì nữa.

Chuyện gì cũng mờ mịt không rõ, hệt như tương lai của cậu vậy.

Đến ngày Lễ Tình nhân, Tưởng Trầm Tinh nhận được mấy hộp sô-cô-la.

Cậu chụp ảnh khoe với Trang Cẩm Lộ suốt, ai dám nói cậu không có duyên với con gái nào! Thực tế chứng minh, sau khi Trang Cẩm Lộ rời trường đi học xa còn Khương Vĩ không đếm xỉa gì tới chốn hồng trần, mấy bạn gái chỉ có thể chọn cậu thôi!

Tưởng Trầm Tinh hớn hở xách túi sô-cô-la về phòng ngủ, lại đang vội vào nhà vệ sinh nên cứ quen tay vứt túi kẹo lên bàn Cố Phàm.

Đến khi Tưởng Trầm Tinh chơi điện thoại trong nhà vệ sinh chán chê rồi mới ra ngoài, cậu trông thấy Cố Phàm ngồi thẳng lưng trước bàn. Trên mặt bàn trống trơn, không biết cậu ta ngồi ngơ ra đó làm gì.

Mà túi sô-cô-la kia lại bị ném vung vãi trên bàn cậu, còn có một hộp đã rơi xuống đất.

Tưởng Trầm Tinh vội nói: “Mắc gì ném đồ của tôi lung tung vậy?”

Cậu gom mấy hộp kẹo lại, thấy có một hộp trông như bị ai bóp nghiến nên bẹp cả hộp.

Cậu đau lòng vỗ vỗ hộp.

Dù sao cũng là lần đầu tiên trong suốt bao năm qua cậu nhận được nhiều quà như vậy vào Lễ Tình nhân mà.

Cố Phàm đang ngồi sững ra đấy chợt đứng phắt dậy, chiếc ghế ngã lăn ra đất nghe thật chói tai: “Đừng có vứt mấy thứ như vậy ở chỗ tôi.”

Tưởng Trầm Tinh sửng sốt, còn Cố Phàm đã bỏ ra ngoài mất.

Cậu đã nhiều lần vô duyên vô cớ kiếm chuyện chọc cho Cố Phàm nổi giận, đây là lần đầu tiên thành công.

Nhưng cảm giác không dễ chịu chút nào.

Bọn họ chiến tranh lạnh suốt hai ngày.

Tuy rằng thường ngày họ cũng không nói chuyện, nhưng lần này cảm giác lạnh lẽo lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

Qua hai ngày, Cố Phàm lặng lẽ giặt sạch đống quần áo của Tưởng Trầm Tinh.

Rất nhiều lần Tưởng Trầm Tinh mở mồm muốn nói vài lời với Cố Phàm, lời xin lỗi hay điều gì cũng được. Cậu không chịu nổi bầu không khí quái dị này.

Nhưng lời đến bên môi lại vẫn không thể nói nên lời.

Tưởng Trầm Tinh không vứt đồ sang bàn Cố Phàm nữa. Cậu không còn kiếm chuyện với Cố Phàm, sẽ tự đem giặt quần áo bẩn của mình mỗi ngày, sẽ dậy sớm để ăn sáng ở căn-tin.

Cậu vốn nghĩ rằng làm thế Cố Phàm sẽ nguôi giận, nhưng lại không ngờ rằng Cố Phàm càng yên lặng hơn. Vẫn không ai lên tiếng khi hai người cùng ở trong phòng ngủ.

Tưởng Trầm Tinh rầu rĩ, nhưng không hiểu rốt cuộc là vì điều gì.

Cậu hâm mộ Trang Cẩm Lộ và Khương Vĩ đến chết đi được.

Hai người đó đều biết mình muốn cái gì, vừa nghiêm túc vừa kiên định bước đi trên con đường đó. Còn cậu, dường như từ lúc bắt đầu đã là một kẻ vô dụng và thừa thãi.

Ngày kì thi đại học kết thúc, Khương Vĩ bay tới thủ đô gặp Trang Cẩm Lộ. Tưởng Trầm Tinh đi liên hoan với lớp.

Cả khóa bọn họ đều tụ tập liên hoan ở khách sạn lớn này. Tưởng Trầm Tinh quen biết rộng, trong cả khối lớp 12 không có mấy người mà cậu không biết. Thế nên mỗi khi cậu hấp tấp lướt qua một hàng ghế, thấy các bạn đùa giỡn cười vui, cậu cũng cười giỡn theo đến nỗi bụng đau thắt từng cơn.

Sau đó vì uống nhiều quá, cậu say khướt nên gục xuống bàn. Bạn bè dần rời đi, có người tới đỡ cậu, hỏi cậu muốn đi đâu.

Tưởng Trầm Tinh đáp muốn về phòng ngủ.

Đương cơn mơ màng, cậu nghe như có tiếng một người khác, rồi bàn tay đỡ cậu trở nên lạnh băng nhưng sao mạnh mẽ đến lạ.

Đầu tiên là ôm, sau đó nửa người cậu được xốc lên, cuối cùng cậu được cõng trên lưng.

Tửu lượng của Tưởng Trầm Tinh quá kém, một chút rượu trái cây cũng làm cậu muốn hôn mê. Cậu chỉ cảm giác được có người đang cõng cậu.

Tưởng Trầm Tinh ngửi ngửi mùi bột giặt nơi cổ áo người nọ, nói mê: “Cố Phàm hở?”

Cố Phàm thoáng cứng người, rồi ừa khe khẽ.

Tưởng Trầm Tinh mím môi túm tóc người ta, hung tợn nói: “Có phải cậu thấy tôi phiền lắm không?”

Cố Phàm: “…. Không phải thế.”

“Chắc chắn là cậu thấy tôi phiền chết luôn.” Tưởng Trầm Tinh lại mê sảng: “Nhưng mà từ nay về sau, sẽ không làm phiền cậu nữa đâu… Xin lỗi nhiều lắm, tôi bắt nạt cậu hoài…”

Cố Phàm nhịn không được bèn siết cậu chặt một chút, giọng nói nhẹ tênh như sắp tan vào gió: “Thật đấy, không phiền mà.”

Kể từ khi có Tưởng Trầm Tinh xuất hiện trong đời, cậu chưa bao giờ thật lòng căm ghét người kia.

Ngày đầu tiên gặp gỡ, người cha bị liệt vì tai nạn lao động của cậu vừa được xuất viện về nhà.

Người đàn ông trung niên hung bạo quăng ném đồ đạc, trong nhà hỗn loạn. Mẹ cậu chỉ đành lấy nước mắt rửa mặt, đẩy cậu ra khỏi nhà rồi bảo cậu trốn đi thật xa.

Cố Phàm không biết đi đâu về đâu, cậu lang thang trên đường không rõ điểm dừng. Sau đó, cậu gặp Tưởng Trầm Tinh và Khương Vĩ.

Cậu dốc hết sức phản kháng, như thể đã dồn hết mọi sức lực vào việc đó.

Thậm chí cậu còn biết ơn hai người họ. Cậu không cần lộ mặt, có thể tránh ở một góc âm u điên cuồng phát tiết.

Khi ấy cậu giống con nhím toàn thân đầy gai nhọn, lạnh nhạt cự tuyệt bất kì ai muốn lại gần, cũng không cho ai cơ hội nhìn thấy chút gì từ cậu.

Bởi vậy nên mấy lần Tưởng Trầm Tinh tới nhận lỗi, cậu đều làm ngơ.

Có lẽ vì chưa từng có ai bám riết cậu không tha, Tưởng Trầm Tinh cứ cố ý tiếp cận nên Cố Phàm bắt đầu tò mò xem liệu người kia có thể kiên trì được bao lâu.

Ắt hẳn lần sau cậu ta sẽ không tới nữa, nhưng gương mặt tươi cười đơn thuần và rạng rỡ kia lại đến rồi.

Cố Phàm vô tình hay cố ý lướt qua cửa lớp giữa giờ học, hoặc là đi đường xa đến nhà vệ sinh ở lầu trên chỉ vì muốn đi ngang qua lớp Tưởng Trầm Tinh, băng ngang cửa sổ của cậu.

Một ngày nọ, Tưởng Trầm Tinh không xuất hiện.

Cố Phàm thầm cười lạnh trong lòng, nhưng lại thấy trống trải.

Cậu nghĩ mình không thích Tưởng Trầm Tinh, loại người không học vấn không nghề nghiệp lại ăn chơi trác táng bấy lâu nay vẫn luôn khiến người ta khinh thường. Đến khi gặp lại Tưởng Trầm Tinh, thấy cậu không còn tươi cười chào hỏi mà lại vội vàng tránh đi thì Cố Phàm mới dần vỡ lẽ.

Cậu mong được gặp Tưởng Trầm Tinh, chờ một nụ cười vô tâm vô tư của người ta, đợi xem nét vui sướng khi người ấy kể về một chuyện thú vị dạo gần đấy.

Bởi vì Tưởng Trầm Tinh từng mang đến ánh sáng, thật khó lòng chịu đựng nổi dĩ vãng tăm tối kia.

Buổi sáng ngày cậu bị đám côn đồ vây đánh ở góc tường, cha cậu do bị liệt mà tính tình trở nên hung bạo hơn đã ra tay với mẹ cậu chỉ vì món cháo quá nóng. Cháo nóng tạt khắp người bà, mẹ cậu đành nén tiếng khóc nghẹn ngào rồi dọn dẹp mớ lộn xộn, bên tai là tiếng mắng chửi của ông ta.

Cố Phàm tới giúp mẹ, lại bị cha cầm ghế phang vào đầu.

Trong khoảnh khắc đó, Cố Phàm thật sự muốn giết chết cha mình rồi tự sát.

Khi bị đám côn đồ bao vây, cậu thậm chí đã sờ đến con dao gấp giấu trong cặp sách.

Cậu không ngờ sẽ lại gặp Tưởng Trầm Tinh, cái đầu sắp phát điên chợt tỉnh táo lại chỉ trong chớp mắt.

Tưởng Trầm Tinh kéo cậu về từ lằn ranh sa đọa, cười khanh khách: “Cậu không sao chứ?”

Cậu giống như người sa vào lòng biển sâu, giữa cảnh nguy khốn lại bám được vào một tấm ván gỗ, nhờ thế mà được cứu rỗi.

Nhưng Tưởng Trầm Tinh là một người có mới nới cũ, cậu ngây thơ đến nỗi tàn nhẫn. Thấy cái gì mới lạ sẽ thích, nên cứ theo đuổi từ bạn gái này sang bạn gái khác, thay đổi nữ thần trong lòng xoành xoạch. Món kem ly hai hôm trước còn thích mê mệt, hai hôm sau đã chê ngọt quá không muốn ăn.

Cố Phàm trốn ở chỗ tối mà quan sát cậu, tìm hiểu cậu. Càng hiểu rõ về con người cậu, nỗi trống trải trong lòng Cố Phàm lại càng lớn hơn.

Cậu ghét việc Tưởng Trầm Tinh hay bỏ dở nửa chừng còn nay Tần mai Sở, lại yêu tha thiết sự tự do tự tại không chịu ràng buộc nơi Tưởng Trầm Tinh. Hai loại cảm xúc mãnh liệt cuộn xoáy trong cậu, làm cậu không dám tới gần Tưởng Trầm Tinh, rồi lại âm thầm nhìn trộm như một gã nghiện.

Cuối cấp hai, cậu từ chối cành ô-liu của các trường chuyên, ma xui quỷ khiến làm cậu đăng kí vào trường số 3, nơi Tưởng Trầm Tinh học.

Khi mẹ vừa khóc vừa đánh cậu, Cố Phàm nghe được lẫn trong tiếng khóc của mẹ có tiếng nứt vỡ. Hệt như thể linh hồn cậu bị chém thành hai nửa, một nửa chỉ trích cậu ích kỉ làm bậy làm bạ, một nửa nhảy nhót mừng vui vì có thể gặp lại người kia.

Cho dù chỉ là nhìn từ xa hay ngẫu nhiên gặp gỡ trong thoáng chốc cũng được, Cố Phàm sẽ vui vẻ chịu đựng.

Không phải cậu chưa từng nghĩ đến, không phải cậu chưa từng khát khao.

Chỉ là cậu sợ. Sợ dọa Tưởng Trầm Tinh chạy mất, sợ tới khi may mắn có được sẽ lại nơm nớp lo âu, sợ rằng người ta thay lòng đổi dạ, để rồi cuối cùng chỉ còn lại nỗi thống khổ vì đánh mất người kia. Thà rằng cậu chưa từng có được còn hơn.

Cậu và Tưởng Trầm Tinh vốn là hai người đến từ hai thế giới khác nhau. Hai đường thẳng song song tưởng như giao nhau ở vô cực, nhưng lại vĩnh viễn không tương giao. Đến cả học sinh tiểu học còn hiểu được điều đó.

Cuộc sống của Tưởng Trầm Tinh rực rỡ sắc màu, cậu không cần thêm vào đó một nét bút u tối đâu.

Còn hiện tại cũng chỉ là mọi việc quay về quỹ đạo cũ mà thôi.

Khi Tưởng Trầm Tinh tỉnh lại vào hôm sau, trong phòng ngủ đã không còn đồ đạc của Cố Phàm nữa.

Trống trơn, không để lại chút gì.

Tưởng Trầm Tinh ngồi trên giường thật lâu. Đã từng là phòng ngủ bốn người, giờ đây cậu thấy như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng dài.

Sau khi tốt nghiệp, Tưởng Trầm Tinh ra nước ngoài ngay.

Rong chơi ở đó mấy năm, có được cái danh du học sinh nhưng thực ra chỉ xã giao trong cộng đồng người Hoa, cùng lắm là ngoài mặt trông có vẻ “Tây” hơn.

Mãi đến khi nhận được thư mời dự lễ kết hôn của Trang Cẩm Lộ và Khương Vĩ, Tưởng Trầm Tinh mới hoảng hốt, thì ra mình đã tốt nghiệp nhiều năm vậy rồi.

Hiện nay trong nước vẫn chưa ban hành luật cho phép kết hôn đồng tính, Trang Cẩm Lộ và Khương Vĩ làm giấy hôn thú ở Hà Lan rồi về nước mở tiệc chiêu đãi khách khứa.

Khi Tưởng Trầm Tinh đến hội trường, anh chỉ thấy Khương Vĩ.

Khương Vĩ đánh giá anh qua một cái liếc nhìn: “Cũng ra dáng quá ta.”

Tưởng Trầm Tinh sợ hắn lại gọi mình là Cẩu Tinh, như thế mất mặt lắm. Dù sao bây giờ anh cũng là nhân tài mới về nước trong mắt người khác mà.

Thế nên anh vội ngắt lời: “Anh Vĩ, đã lâu không gặp! Hahaha, lâu lắm không gặp luôn rồi nhỉ.”

Khương Vĩ cười, đẩy anh một cái: “Rồi rồi, biết là mày muốn gặp Lộ Lộ rồi. Em ấy ở đằng sau đấy.”

Tưởng Trầm Tinh vội vã chuồn đi.

Hôn lễ được cử hành rất đơn giản nhưng cách trang trí lại thật ấm áp, rõ là tâm huyết.

Tưởng Trầm Tinh hàn huyên với Trang Cẩm Lộ ở phía sau đài một lát, thấy bạn muốn thay quần áo nên anh liền đi tìm chút bánh ngọt để nhâm nhi, kĩ năng ăn chùa uống chùa phải gọi là thành thạo nhuần nhuyễn.

“Tưởng Trầm Tinh.”

Tưởng Trầm Tinh ngoái lại nhìn theo bản năng, là Cố Phàm.

Suýt chút nữa anh mắc nghẹn bánh ngọt, bèn che miệng nghiêng đầu ho vài tiếng.

Cố Phàm cầm hai ly rượu bước tới, rồi đưa cho anh một ly: “Không sao chứ?”

Tưởng Trầm Tinh nhận lấy: “Không có việc gì… Cảm ơn.”

Lần đầu gặp lại sau mấy năm xa cách, hai người đều im lặng không nói gì. Tưởng Trầm Tinh trộm ngắm nghía vài lần, thầm nghĩ Cố Phàm cũng không thay đổi lắm.

Vẫn là vẻ mặt lạnh như băng, xa cách ngàn dặm. Chẳng qua bộ đồng phục được thay bằng bộ trang phục sang trọng, hẳn là cuộc sống mấy năm qua khá tốt.

Tưởng Trầm Tinh thầm nghĩ mà thấy chua xót, bốn người họ cùng phòng với nhau nhưng anh chắc là người vô dụng nhất… đã già rồi mà vẫn sống một cuộc đời không có mục đích.

Cố Phàm nhìn anh, giọng hắn trầm trầm: “Về khi nào vậy?”

“À… mới hai ngày trước.”

Cố Phàm gật đầu: “Về đây luôn hay là…”

Tưởng Trầm Tinh cười cười: “Mua vé máy bay đi tuần sau rồi, ở nước ngoài vẫn tự do hơn.”

“Thế cũng tốt.”

Lại im lặng…

Tưởng Trầm Tinh thở dài trong lòng. Anh biết giữa mình và Cố Phàm không có gì để nói cả, nói không chừng đến bây giờ người ta còn thấy anh phiền phức nữa đấy.

Tưởng Trầm Tinh là đồ thần kinh thô, phản ứng chậm chạp nên mãi tới khi ra nước ngoài rồi quen bạn gái anh mới từ từ hiểu ra một chuyện. Hồi còn học cấp hai, anh thường xuyên gây sự với Cố Phàm không phải vì ghét bỏ gì, mà là vì một tình cảm bí ẩn không nói ra lời.

Có lẽ là vào khi Cố Phàm không ngại phiền mà sửa lỗi phát âm tiếng Anh cho anh, có khi là vào mùa hè nọ hồi cấp ba, Cố Phàm cầm điện thoại trong tay rồi nói: “Tôi có điện thoại di động rồi, cậu còn muốn add tôi không?” Biết đâu lại là lúc Cố Phàm dù bị anh bắt nạt nhưng vẫn chịu đựng, tự nguyện dọn dẹp đồ cho anh…

Bất kể là vào khoảnh khắc nào giữa những năm tháng đó, tình cảm này đã nảy mầm. Nó không mãnh liệt, không làm người ta điên đảo, chỉ đến sau này khi bỏ lỡ mới làm anh cảm nhận được nỗi đau thấu tâm can.

Chỉ tiếc rằng khi đó anh quá ngây thơ ngờ nghệch, đã tự mình hủy hoại hết những điều mình đang có mà không hề hay biết.

“À ừm… Lộ Lộ mới vừa gọi tôi qua bên kia. Xin lỗi, không nói chuyện tiếp với cậu được rồi. Sau này có cơ hội lại gặp nhau nhé.”

Tưởng Trầm Tinh cười nói xong, liền rời đi mà không ngoảnh lại.

Lễ kết hôn kết thúc mỹ mãn. Tưởng Trầm Tinh không lái xe bèn gọi taxi rồi đứng chờ bên đường.

Một chiếc BMW màu đen lặng lẽ ngừng lại trước mặt cậu.

Cửa kính hạ xuống, Cố Phàm hơi nhoài người ra: “Tôi đưa cậu về.”

Da đầu Tưởng Trầm Tinh như căng ra: “Không cần đâu, tôi gọi xe rồi, sẽ đến ngay thôi.”

“Lên xe đi.”

Tưởng Trầm Tinh: “…”

Cố Phàm lái xe rất êm. Tưởng Trầm Tinh vẫn luôn quay ra ngoài ngắm dòng xe qua lại và ánh đèn xanh đỏ trong thành phố.

Cố Phàm hỏi: “Địa chỉ.”

Tưởng Trầm Tinh nói địa chỉ khách sạn.

Cố Phàm nói: “Không về nhà ở sao?”

Tưởng Trầm Tinh trả lời, vẻ bất đắc dĩ: “Sẽ bị bắt đi xem mắt nữa mất, lần này tôi giấu người nhà mà về đấy.”

Cố Phàm im lặng một lát: “Cậu… còn chưa kết hôn à?”

Tưởng Trầm Tinh cười cười, ra vẻ thoải mái: “Tôi mới bao nhiêu tuổi đâu, kết hôn sớm làm gì. Đừng nói kết hôn, ngay cả người yêu còn không có đây. Cậu thì sao?”

Cố Phàm lắc đầu.

Tưởng Trầm Tinh gượng gạo nói tiếp: “Tiếc nhỉ…”

Họ nhanh chóng đến khách sạn.

Tưởng Trầm Tinh tháo dây an toàn: “Tôi đi trước đây, cảm ơn cậu nha.”

Cố Phàm nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Tưởng Trầm Tinh mở cửa xe, lời nói chực chờ bên môi đã lâu cuối cùng cũng nói ra được: “Ừm… trước kia là do tôi không hiểu chuyện nên làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn. Không phải tôi xem thường cậu nên mới đối chọi với cậu mãi, chỉ là tôi…”

Tưởng Trầm Tinh không dám nói nữa. Xoang mũi chua xót nhắc nhở anh rằng không thể nói thêm điều gì nữa đâu.

Cố Phàm im lặng vài giây: “Tôi biết cậu không có ác ý, tôi cũng không để bụng. Cậu không cần xin lỗi tôi.”

Tưởng Trầm Tinh cắn răng ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại.

Mãi đến khi vào thang máy, anh nhịn không nổi bèn che mắt mình lại.

Đêm đó anh ngủ mê đi. Rạng sáng, anh mơ màng muốn đi vệ sinh bèn lê cơ thể mệt mỏi xuống giường.

Đã là năm giờ rưỡi sáng.

Tưởng Trầm Tinh về giường nằm thêm một lát nhưng không thấy buồn ngủ, thế là anh vén chiếc màn cửa sổ dài chấm đất lên, chờ mặt trời mọc.

Anh nghỉ ở một tầng lầu không cao, khi cúi đầu nhìn xuống còn có thể thấy rõ người đi đường.

Anh vốn chỉ định nhìn bâng quơ, nhưng khi ánh mắt lướt qua chiếc BMW đen đang đậu dưới lầu lại không thể rời mắt.

Cố Phàm vẫn còn mặc lễ phục dự tiệc hôm qua, giờ hắn đang đứng tựa vào xe. Hắn nhìn lên trời, ngửa đầu dõi lên tầng lầu cao của khách sạn. Dưới chân hắn rơi đầy tàn thuốc lá.

Dường như máu huyết toàn thân Tưởng Trầm Tinh đông đặc lại. Đầu óc anh trống rỗng, hai chân cắm rễ tại chỗ, không nhúc nhích.

Anh tự nhéo mình một cú thật mạnh, rồi mới xoay người lao ra khỏi phòng, chạy từ lối thoát hiểm xuống dưới. Thậm chí trên thân anh còn mặc áo ngủ và xỏ dép lê.

Ra tới một chiếc cổng lớn sau khách sạn, Tưởng Trầm Tinh mới đứng lại. Anh nhìn thẳng vào Cố Phàm.

Cố Phàm hãy còn ngửa đầu nhìn lên lầu cao. Giữa sương khói lượn lờ, vẻ mặt hắn ngơ ngẩn.

“Cố Phàm.” Giọng Tưởng Trầm Tinh run run. Thoạt tiên còn không phát ra tiếng, rồi lại gọi thêm mấy lần. Đến lần cuối cùng anh gọi tới mức cổ họng bỏng rát, như thể vừa rống lên.

Cố Phàm nghe được, dời tầm mắt đến chỗ anh. Sau một thoáng ngẩn ngơ mờ mịt, hắn đứng thẳng dậy.

Hai người nhìn nhau mười mấy giây, rốt cuộc Cố Phàm cũng di chuyển. Bước chân hắn từ chậm đến mau, từ do dự đến dứt khoát. Hắn chạy về phía Tưởng Trầm Tinh, tựa như hướng về giấc mộng thời niên thiếu.

Ngày dần rạng.
Lời editor:

Mình thực sự mong rằng những người còn đang cảm thấy bản thân sống vật vờ không mục đích sẽ tìm thấy cho mình một lối đi, và chúc cho mọi người đều có ánh sáng trong đời.

Lúc edit ngoại truyện 2 và 3 mình nghe bài My Sunshine của Trương Kiệt suốt. Trang Cẩm Lộ và Tưởng Trầm Tinh, bằng cách này hay cách khác đã trở thành mặt trời bé con trong đời Khương Vĩ và Cố Phàm bạn nhỉ?

Tới đây là truyện chính thức khép lại rồi. Mình sẽ tạm nghỉ không đăng gì mới để ôn bài thi và beta lại truyện hihi, hết tháng 9-10/2021 mới thi xong mấy bồ ơi (lịch thi của mình phụ thuộc vào tình hình dịch dù là thi online)…. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện nha, mình vui lắm luôn đó  Hy vọng các bạn đọc truyện được vui vẻ và thấy hài lòng, mong rằng chúng mình sẽ có duyên gặp lại ở những truyện sau.

Về hố mới thì mình cũng nhắm được một bộ rồi, nhưng phải để sau thi mới edit được. Có thông tin gì mình sẽ update trên page FB nhé. 

Cảm ơn các bạn đã đọc tới dòng cuối cùng. Hẹn gặp lại 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play