*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: MậtHắn đột nhiên nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra, Ngôn Từ làm vẻ mặt này, mặt còn hồng như vậy... Chẳng lẽ nhầm lẫn gì về hắn hả? Giang Hằng bị ý tưởng này chọc cười, lắc lắc đầu: "Cứ như con thỏ vậy."
Cho dù sau này quan hệ của bọn họ hòa thuận cũng là chuyện bình thường, không sao cả, Ngôn Từ thật sự rất dễ xấu hổ...
Đúng lúc gặp A Mãnh đang đi ra lấy nước, thấy toàn bộ quá trình ba người nói chuyện, ở tại chỗ cười nhạo Giang Hằng: "Giang ca, trẻ con tắm rửa mà cũng phải nhìn?"
"Ai nói chứ!" Giang Hằng khinh, oán thầm: "Đó là vì tôi muốn gia tăng tình cảm cha con thôi, không được à?"
A Mãnh tấm tắc rồi ôm ấm nước chạy. Giang Hằng khó hiểu, chỉ có thể về phòng mình lấy đồ rồi đi tắm, không đi theo Ngôn Từ nữa.
Trong phòng tắm, Ngôn Từ cởi quần áo cho Nặc Nặc, cậu nhớ trong hành lí có mấy món đồ chơi của Nặc Nặc, lập tức lấy lại bỏ vào bồn tắm cho bé. Phòng cho thuê không có trang bị bồn tắm cao như vậy, Ngôn Nặc lần đầu tiên được ngâm mình ở trong bồn tắm khá cao còn có thể bơi được. Bé rất vui vẻ vỗ bong bóng trên người, cười hì hì không ngừng.
Ngôn Từ không nhanh không chậm thuận tay xoa tóc bé, để Ngôn Nặc đeo đồ chụp bảo vệ mắt (1), lực cũng dịu dàng hơn. May mà bé còn nhỏ, tóc cũng không dày, chỉ cần để ý chà sạch sẽ một chút là được.
5 phút sau tắm rửa xong xuôi, Ngôn Từ bọc bé trong khăn, trực tiếp ôm đến giường lớn trong phòng. Cửa phòng đóng chặt, Ngôn Từ lau nước trên người bé rồi thay áo ngủ.
Sau khi hoàn thành kỹ càng, quần áo trên người Ngôn Từ đều ướt hết, đơn giản cởi quần ảo rồi tiện thể tắm luôn.
Sau một hồi lộn xộn, hai người cuối cùng cũng lên giường đúng 9 giờ. Ngôn Từ đặt điện thoại di động và máy tính xách tay lên bàn đầu giường, lấy máy sấy tóc giúp Nặc Nặc sấy khô, cười nói: "Buổi tối cha con tìm con để làm gì mà lén lút vậy."
"Cha muốn giúp con tắm đó." Trong lòng Ngôn Nặc ôm vịt con, tay áo ngủ được sắn lên. Ngôn Từ có hơi sâu xa ừ một tiếng, nhìn bé chơi một mình vui vẻ như vậy cũng không lo nữa, tự cầm điện thoại chơi.
Một lát sau Ngôn Nặc không muốn chơi nữa đột nhiên nhìn xung quanh hỏi: "Ba ba, chúng ta sau này sẽ ở đây ạ?"
"Đúng vậy." Ngôn Từ bị câu hỏi của bé hấp dẫn, không nhìn màn hình điện thoại nữa.
Trên đầu Nặc Nặc có cọng tóc ngốc vểnh lên (2), Ngôn Từ khẽ vươn tay giúp bé đè xuống, dùng sức thổi thổi. Ngôn Nặc liếm ngón tay, tò mò hỏi: "Nhà trước đó đâu ạ, không cần nữa ạ?"
"Không phải." Ngôn Từ lắc đầu: "Vì nơi này cần cho ba làm việc, còn nhà vẫn ở đó thôi. Hmm, đợi sau này ba ba kiếm được nhiều tiền hơn rồi ta chuyển nhà ha."
Căn phòng đang thuê ánh sáng không tốt lắm, mặt bằng nhỏ, không có nhiều không gian. Ngôn Từ nghĩ tới lại thở dài, may mà công việc hiện tại khá ổn định, lương tăng theo từng ngày, cậu còn có thể quay lại với Giang Hằng. Ngày tháng đang dần tốt đẹp hơn, mọi thứ đều phải nhìn về phía trước.
Ngôn Từ cười xoa đầu Nặc Nặc: "Ngủ đi, đã trễ lắm rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đó."
Nói xong cậu cũng bỏ điện thoại xuống, Ngôn Từ tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, cẩn thận đắp chăn cho Nặc Nặc. Đèn ngoài cửa vẫn chưa tắt, Ngôn Từ biết giờ sinh học của mình với bọn họ không giống nhau, cũng không tiếp tục quấy rầy ba người khác, lặng lẽ tắt ngọn đèn nhỏ cuối cùng trong phòng của mình.
Giản Chinh với A Mãnh bên kia đã quen với việc thời gian nghỉ nhiều, chưa tới 11 giờ thì bọn họ không ngủ được. Giang Hằng không rõ cụ thể lắm, nhưng Ngôn Từ biết, thời gian làm việc với nghỉ ngơi của hắn không có quy luật. Căn cứ vào việc mới vừa xác nhận quan hệ, Ngôn Từ không do dự nhắn cho hắn một câu: Ngủ ngon.
Đối diện lập tức nhắn lại, thêm một câu: Anh cũng yêu em.
Ngôn-trốn sau lưng Ngôn Nặc trộm chơi điện thoại-Từ khó hỉu, trả lời: "Sao lại dùng từ cũng? Em làm gì có nói câu đó chứ..."
Lần này hắn gửi nhãn dán đắc ý, người nọ bình tĩnh trả lời: Không phải bính âm của chúc ngủ ngon là em yêu anh à. Anh có thể ngầm hiểu là em đang xấu hổ trộm nói với anh.
Còn có người cây ngay không sợ chết đứng, vô liêm sỉ vậy á?!
Ngôn Từ mém nữa té xỉu, cậu muốn cảm thán da mặt của Giang Hằng quá dày. Cậu nhân lúc Ngôn Nặc vẫn chưa ngủ, đẩy nhẹ con trai, dạy bé nói: "Lát nữa ba sẽ bấm ghi âm, rồi con nói một câu, thối tha vô liêm sỉ. Hiểu không, Nặc Nặc?"
"Dạ." Ngôn Nặc ngốc manh gật đầu.
1 phút sau, Giang Hằng nhận được một tin nhắn thoại.
Lúc hắn ảo tưởng giọng nói Ngôn Từ đang trốn trong ổ chăn liền không nhịn được kích động, hít sâu một hơi ấn mở-
Tin nhắn thoại có 1 giây, giọng trẻ con lập tức vang lên: "Thúi tha hông biết chấu hổ~" (chòubùyàoliǎn: đọc giống kiểu châu bu yao li-en, ngọng lên đọc nghe cute lắm hmu, khum có ghi âm hay vid tui cho mí bẹn nghe cute muốn xỉu!!!)
Giang Hằng hóa đá tại chỗ.
Sau khi Ngôn Từ vật lộn với hắn xong, cuối cùng cũng bỏ điện thoại không xem nữa, ôm Ngôn Nặc tiến vào mộng đẹp.
7h30 sáng, Giang Hằng đưa Ngôn Từ với Nặc Nặc đến căn cứ.
Đây mới là ngày đầu tiên, Ngôn Từ không biết 2 tháng sau ứng phó như thế nào, có hơi ưu sầu. Rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể dẫn Ngôn Nặc đến căn cứ, dù sao trong đây cũng toàn là nhân viên, không quá ồn ào. Tính cách Nặc Nặc khá ngoan, căn bản sẽ không chạy loạn.
Nhìn thoáng qua cách bài trí xung quanh, Giản Chinh tùy tiện cắn bánh mì: "Buổi sáng làm sao bây giờ, để Nặc Nặc ngồi một bên nhìn anh hay sao?"
Buổi sáng WEI phải huấn luyện, sắp xếp chơi 4, còn có bản thân Ngôn Từ phải tăng hạng solo. A Mãnh ở sau bước tới, có hơi sâu xa nói: "Không phải lão Vu là người rảnh rỗi à, hỏi xem ổng có thể vừa quan sát chúng ta vừa chú ý Ngôn Nặc chút không, chắc không quá đáng lắm đâu nhờ?"
Cả đám đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau, Ngôn Từ ôm lấy Nặc Nặc, dặn dò kỹ càng: "Cục cưng, buổi sáng ba phải đi chơi trò chơi, là trận đấu rất quan trọng, con phải đảm bảo không được chạy loạn nha? Chỉ ở trong mấy phòng này, ngàn vạn lần không được chạy loạn đâu đó."
Khi cậu đang nói chuyện, Giang Hằng từ trong hộp bên cạnh lấy ra một hộp sữa chua và bánh quy, nhét tất cả vào trong lòng Ngôn Nặc: "Con nhìn nè, đồ ăn ngon này đều cho con hết, hôm nay ở lại trại huấn luyện nha."
Ngôn Nặc vẫn hiểu ý bọn họ, vô cùng ngoan gật đầu.
Mấy phút sau, Vu Phong Hoa mới thong dong đến muộn, tiện tay để áo trên ghế bên cạnh, lắc đồng hồ: "Mấy cậu đã đến đây hết rồi vậy thì nhanh chóng đi chuẩn bị, buổi sáng ghép 4 trước đi, buổi chiều thì Ngôn Từ chơi solo."
Trong đại sảnh im phăng phắc, không ai trả lời anh.
Vu Phong Hoa bận việc luôn tay, sau đó gỡ balo trên người, vội vàng lấy ra vài thứ hữu dụng gì đó, miệng lảm nhảm điên khùng: "Không có nhà tài trợ nào bỏ chạy, tin tốt đó chứ. Ừm, quả nhiên fan của Giang Hằng lợi hại ghê. Haizzz Ngôn Từ, đội trưởng có dạy cậu mấy vấn đề khác không?"
Anh cũng không quay đầu lại hỏi, bầu không khí có hơi ngưng trọng. Ngôn Từ đột nhiên bị điểm danh thì giật mình, sửng sốt một hồi rồi cuống quít đáp: "Dạy dạy, tổng thể có thể hiểu được vấn đề."
"Vậy được." Vu Phong Hoa bây giờ mới chỉnh lại thiết bị mang đến cho tốt, thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc anh muốn đỡ thắt lưng quay đầu đáp Ngôn Từ thì ngay lập tức, có một đứa nhỏ đáng iu bất ngờ xuất hiện trước mặt anh-
Mém nữa Vu Phong Hoa đã bước loạng choạng té ngã về phía trước, sau đó bước lùi về sau vài bước. Anh ngơ ngác lau mồ hôi lạnh trên trán: "Móa! Sao lại là nhóc con?"
Giang Hằng luống cuống bước lên giải thích, để Ngôn Nặc ra sau lưng mình: "Lão Vu, thật sự không còn cách khác."
Anh nhíu mày, ù ù cạc cạc nhìn 4 người vây quanh mình như có chuyện muốn nói, đờ người một hồi: "Không có cách gì, mấy cậu lại muốn làm gì tôi đó?"
Ngôn Từ biết rõ không thể tránh né liền chủ động bước lên gánh vác: "Huấn luyện viên Vu, đây là con tôi. Vì bé đang trong kỳ nghỉ hè, trong nhà lại không có người khác, một mình bé ở nhà khiến tôi lo lắng nên chỉ có thể đưa đến đây..."
Cậu uyển chuyển thả rắc rối, giọng điệu vô cùng chân thành. Vu Phong Hoa hơi khó tin, đánh giá mặt Nặc Nặc một lúc, có hơi sâu xa nói: "Đây là con cậu?"
"Sao tôi lại cảm thấy giống giống một người nhờ." Vu Phong Hoa tấm tắc, biết tình huống gia đình Ngôn Từ có hơi bất đắc dĩ, nên cũng không tiếp túc nói về đề tài này nữa. Anh phất tay: "Tùy mấy cậu, chỉ cần đừng để nhóc con chạy loạn là được, ở lại trại huấn luyện cũng được."
Ánh mắt Giản Chinh sáng lên, bốn mắt nhìn nhau với Ngôn Từ: Có hy vọng!
Nhưng mà mức độ này vẫn chưa đủ, Giang Hằng năm tay đưa lên miệng ho nhẹ, ngại ngùng nói: "Nhưng mà huấn luyện viên... Hiện tại bọn tôi không có người thừa, có thể trông bé..."
Vu Phong Hoa đang nhấc chân muốn rời đi khựng lại tại chỗ, mờ mịt quay đầu nói: "Có ý giề?"
Ngôn Từ hơi cúi đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cậu nhỏ giọng nói: "Huấn luyện viên Vu, có thể phiền anh... hơi chú ý bé một chút được không?"
"Tôi..." Ngôn Từ nghĩ cách giải quyết vấn đề nàt: "Ngày mai tôi sẽ tìm cách giải quyết, tìm bảo mẫu cũng được!"
Giọng điệu cậu vô cùng bất đắc dĩ, cũng bởi vì bất đắc dĩ quyết định làm vậy. Huấn luyện viên Vu ho khụ một tiếng, buông tay nói: "Được rồi được rồi, không phải chỉ là nhìn đứa nhỏ thôi à, ok ok. Mấy cậu chơi cho tốt giùm tôi là được, đừng có nhường đó!"
Anh quay đầu chỉ về phía Giang Hằng: "Nhất là cậu Giang Hằng, đừng có không coi tôi là gì mà lại đi nhường!"
Giang Hằng không quan tâm, chậm rì rì quay đầu nhìn huấn luyện viên Vu: "Sao lại vậy được? Trước đó dù tôi có nhường cũng chỉ giới hạn trong thành viên WEI mà thôi, anh xem có khi nào thì tôi nương tay với mấy người đội LNG với Phong Dực chứ?"
Giản Chinh nghi ngờ liếc hắn một cái: "Làm sao mà tin được. Anh nói trong thành viên của WEI, tôi thấy chỉ có mỗi Ngôn Từ thôi!"
"Đúng vậy!" A Mãnh tán thành: "Lần trước lão đại nhìn tôi đang vui vẻ, đột nhiên cho tôi một viên headshot!"
Nhớ lại lịch sử Giang Hằng mục tiêu kép này, Giản Chinh có quyền lên tiếng nhất. Hai tay cậu ta vỗ vai Ngôn Từ, căm hận nói: "Mấy năm nay xếp chơi 2, nếu tôi với A Mãnh xui xẻo xếp khác đội, ổng sẽ không hề nương tay tí nào, lúc tôi bị hạ thì ổng không chịu giết quách tôi mà ngược lại dùng nắm đấm đánh tôi! Ngoài miệng còn nói dịu dàng với đồng đội này nọ, tôi có thể để ông mua (3)!"
Nước miếng văng tùm lum.
Giang Hằng không đồng ý nghe đồng đội lên án, thậm chí còn ghét bỏ nhìn thoáng qua Giản Chinh: "Nước miếng, nước miệng cậu văng hết kia! Đi thôi Ngôn Ngôn, đừng quan tâm cậu ta."
Nói xong ngồi xổm xuống trực tiếp bễ Ngôn Nặc lên, không tốn sức nào nâng trên vai, tặc lưỡi: "Chết kiểu này còn chưa đủ dịu dàng à, còn hơn cả bị súng đánh, tôi còn cảm thấy bị nấm đấm đánh chết còn vinh quang hơn."
Ngôn Từ bất đắc dĩ ngẩng đầu liếc hắn, hừ một tiếng: "Anh đừng cứng đầu nữa, lần sau em gặp lại anh, cũng sẽ không nương tay đâu."
_____________________________
Chú thích:(1) đồ chụp bảo vệ mắt:
(2) cọng tóc ngốc vểnh lên: nhìn cute ghê =))
(3) mua: tui tra baidu cũng không ra =)) thề bất lực lắm, ai biết thì nói tui nhen.
Mật: Hmu mí nay deadline ghê vcl lun, học cả ngày dí mắt vô máy tính làm mắt tui muốn đình công luôn hmu T^T... Chin chỗi m dì đăng trễ tại...hmu deadline liền tay khum mở nổi mắt luôn =((