Dịch: Trâu Lười

A Kiều không muốn sống ở trong bùn đất rụt đầu, sợ hãi cả đời.

Trở thành một cô gái nổi bật quá khó đối với cô, nhưng A Kiều muốn sống thoải mái, không tự ti. Thiếp cũng có nhiều loại: Thiếp có gia cảnh nghèo khó được chủ tử thu nhận, lương thiếp được nhà trai dùng sính lễ cưới hỏi đàng hoàng, hơn nữa còn có thiếp có gia thế to lớn không thua gì vợ cả. A Kiều chính là lương thiếp, cô không có gì phải xấu hổ không dám gặp người cả.

Nếu quan gia chèn ép, xem thường cô, A Kiều sẽ lo lắng, không có can đảm vì mình từng ở lầu Hoa Nguyệt. Nhưng bây giờ quan gia nguyện ý cho cô chỗ dựa, ngài còn khuyến khích cô tự tin lên, vậy thì cô còn sợ gì nữa chứ?

“Cảm ơn quan gia đã chỉ dạy, về sau em sẽ không sợ nữa.” A Kiều lau khô nước mắt, bên trong đôi mắt hạnh trong veo chỉ còn ít nước mắt và sự kiên định giống như chồi non ở trong đất, mặc dù yếu ớt nhưng rất dũng cảm.

Triệu Yến Bình gật đầu, hắn nhìn phía ngõ nhỏ nói: “Vậy thì đi thôi, đại nhân bảo chúng ta đến thẳng cổng thành, nơi đó có rất nhiều đi đi lại lại, người bàn luận về em càng nhiều, em chuẩn bị sẵn sàng đi. Nếu không kiên trì nổi thì nghĩ về mợ của em.”

A Kiều không những nghĩ đến mợ mà còn nghĩ đến em họ lúc nào cũng tự cho mình là nhất.

A Kiều tin tưởng em họ nhất định có thể làm vợ chính thức của người khác, nhưng cô cũng chắc chắn chồng của em họ không thể bằng quan gia của cô.

Trước khi đi ra ngoài ngõ cùng quan gia, A Kiều ngắt một chiếc lá trên cây non kia, cô nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.

Càng gần đến cổng thành, người dân đi lại trên đường càng nhiều.

Triệu Yến Bình là bộ đầu của nha môn huyện, hắn thường xuyên đi quanh huyện thành phá án, bắt người. Gương mặt của hắn cực kỳ uy nghiêm lạnh lùng, trên người mặc áo bào tím, đai lưng đeo thanh đao dài, chỉ cần người gặp qua hắn một lần đều có thể nhớ kỹ hắn. Cho nên Triệu Yến Bình đi đến đâu, dân chúng đều tò mò nhìn thêm mấy lần. Hôm nay còn có A Kiều đi theo, cô gái xinh đẹp trắng nõn không muốn gây chú ý cho người khác cũng khó.

Dân chúng vừa nhìn vừa bàn luận về cô, A Kiều nắm chặt lá cây trong tay, đôi mắt nhìn thân hình cao lớn của quan gia ở phía trước, cô dần dần tự nhiên hơn. Nếu như nói lời đồn đại giống như một con sông chảy xiết, A Kiều đứng một mình ở bên bờ lo sợ không dám đi qua sông, nhưng trong ngõ hẻm yên lặng ở trên bờ, quan gia đưa cho cô một cái thuyền, ngài còn tự mình cầm lái vì cô, A Kiều ngồi vững trên thuyền không sợ nữa.

“Quan gia đi đâu vậy?” Một bác gái bán bánh bao cười nói, đôi mắt nhìn chằm chằm A Kiều.

Triệu Yến Bình nhớ kỹ bác gái này, bác từng đến nha môn báo quan vì con trai bất hiếu, lúc đó hiếu đạo là thứ được coi trọng nhất trong nha môn, hắn đi bắt người con trai bất hiếu đó rồi đánh hai mươi bản trước mặt mọi người. Bác gái vừa đau lòng vừa mắng con, về sau người con bất hiếu đó không hiếu thuận lắm nhưng hắn cũng không dám ngược đại mẹ già trắng trợn nữa.

“Hôm nay đại nhân đến phủ thành bàn việc, lệnh cho tôi đi cùng.” Triệu Yến Bình nhìn mấy cái bánh bao trắng bóc kia, đột nhiên hắn đi thằng vào quầy.

A Kiều lập tức đuổi theo.

Bác gái lấy lại tinh thần: “Quan gia muốn ăn bánh bao sao? Ngài muốn lấy mấy cái?”

Triệu Yến Bình lấy túi tiền ra: “6 cái bánh nhân thịt.”

“Được!” Bác gái nhanh tay trải 3 túi giấy dầu ra rồi gói hai cái bánh bao vào một túi, cuối cùng bác buộc chung 3 cái túi lại với nhau. Đưa bánh bao cho Triệu Yến Bình, bác gái hất hất cằm về phía A Kiều rồi cười trêu Triệu Yến Bình: “Quan gia, đây là con gái nhà ai vậy, thật là xinh đẹp!”

A Kiều hơi đỏ mặt, cô cúi đầu xuống.

Triệu Yến Bình liếc nhìn cô, vẻ mặt như thường nói: “Đây là thiếp của tôi, bà nội nói phong cảnh ở phủ thành đẹp nên bảo tôi dẫn em ấy đi mở rộng tầm mắt.”

Thanh âm của hắn không to nhưng mấy người dọn hàng ở xung quanh và người xếp hàng chờ mua đồ ăn sáng đều nghe thấy. Sau khi hết kinh ngạc, ánh mắt của bọn họ nhìn A Kiều đều không giống nhau.

A Kiều xinh đẹp, quan gia cưng chiều cô thì mọi người cũng hiểu được. Nhưng một cô gái từng vào kỹ viện có thể nhận được sự yêu thích của bà nội quan gia, quan gia đến phủ thành mà bà cũng muốn quan gia dẫn thiếp đi du lịch, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ A Kiều vừa đẹp vừa tốt tính, tốt đến mức người lớn trong nhà chồng đều thương cô!

Dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, Triệu Yến Bình cầm bánh bao dẫn A Kiều rời đi.

Nắng sớm càng ngày càng sáng rõ, trong lòng A Kiều cũng tươi sáng hơn, quan gia bảo vệ cô như thế, hắn không tiếc nói dối để giúp cô. Nếu cô còn sợ hãi, rụt rè thì thực sự có lỗi với quan gia.

Trong lúc không để ý, lưng của A Kiều càng ngày càng thẳng.

Phía trước là cổng thành, mọi người đứng xếp thành hai hàng dài ở hai bên cổng thành. Bên trái vào thành, bên phải chờ ra khỏi thành.

Không còn sợ lời đồn đại nữa, A Kiều bắt đầu tò mò quan sát xung quanh.

Từ lúc 8 tuổi cô không còn cha mẹ, bác trai đưa cô vào huyện Vũ An, từ đó về sau A Kiều chưa từng ra khỏi huyện thành.

A Kiều đứng sau lưng quan gia, tầm mắt phía trước bị quan gia chặn nên cô chỉ có thể nhìn hai bên trái phải.

Triệu Yến Bình thấy một binh sĩ canh giữ cổng thành đi đến chỗ mình thì nhíu mày.

Binh sĩ canh giữ cổng thành có lòng tốt, còn cách vài chúc bước hắn liền cười chào Triệu Yến Bình: “Đây không phải là quan gia Triệu sao, ngài muốn ra khỏi thành thì cứ trực tiếp đi qua là được, sao phải xếp hàng làm gì?”

A Kiều nghe thấy, cô không nhịn được ló đầu từ sau lưng Triệu Yến Bình ra nhìn.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô giống như đóa hoa làm mọi thứ bụi bẩn, xám xịt xung quanh trở thành nên héo khô úa tàn, chỉ còn lại duy nhất một mình cô. Binh sĩ canh giữ cổng thành coi Triệu Yến Bình là lão gia, còn người dân phổ thông đi vào thành giống như cháu trai, đột nhiên trong hàng ngũ có một cô gái nhỏ xinh đẹp, mắt của bĩnh sĩ lập tức sáng lên. Hắn nghĩ thầm, chờ quan gia Triệu đi qua, bọn hắn sẽ đặt mấy câu hỏi để trêu chọc cô rồi chấm mút một ít.

Triệu Yến Bình thường liên hệ với những người này, thỉnh thoảng đi uống rượu cùng nhóm bộ khoái cũng gặp nên vừa nhìn liền biết hắn đang tính toán cái gì.

“Vào thành và ra khỏi thành đều có quy củ, không ai có thể ngoại lệ cả.” Triệu Yến Bình thản nhiên nói, hắn nói xong liền nghiêng người nói với A Kiều: “Đưa bình nước cho tôi.”

Túi quần áo ở trên vai hắn, hắn chỉ đưa bình nước nhẹ nhất cho A Kiều cầm.

A Kiều vội vàng lấy bình nước đưa cho hắn.

Triệu Yến Bình uống một hớp rồi vặn chặt nắp đưa lại cho cô.

Binh sĩ canh giữ cổng thành ngẩn người, lúc hắn hoàn hồn thì vội vàng thu tâm tư ngả ngớn lại rồi cười hắc hắc hỏi: “Quan gia Triệu, cô gái này là?”

Triệu Yến Bình nhìn hắn nói: “Chị dâu nhỏ của cậu.”

Trong lòng binh sĩ canh giữ cổng thành giật mình, hắn sợ đến mức ra mồ hôi lạnh cả người. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, nếu không biết rõ, chờ quan gia Triệu vừa đi qua, bọn hắn liền đùa giỡn chị dâu nhỏ thì không bị quan gia Triệu đánh thành đầu heo mới lạ đó.

Binh sĩ canh giữ cổng thành xám xịt trở về, hắn cũng nhắc nhở mấy anh em canh giữ khác, khuyên mọi người lát nữa mắt đừng nhìn loạn tránh đắc tội với quan gia Triệu. Dựa vào thân phận, quan gia Triệu và bọn hắn cũng là bọn lâu la nhỏ ở trong huyện thành, không phải quan nghiêm chỉnh gì. Nhưng quan gia Triệu có bản lĩnh, có thể phá án bắt tội phạm, hơn nữa còn được các tri huyện coi trọng nên tất cả mọi người đều không muốn đắc tội với hắn.

Đợi Triệu Yến Bình và A Kiều ra khỏi thành, bốn binh sĩ xác minh thân phận đều cười gọi quan gia Triệu, chị dâu nhỏ.

Vẻ mặt Triệu Yến Bình vẫn bình tĩnh, còn A Kiều nghe thấy họ gọi thì vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, chị dâu nhỏ cũng là chị dâu, cô thích cách xưng hô này.

Hai bên đường bên ngoài cổng thành đều trồng mấy cây nhãn người địa phương thường gặp, Triệu Yến Bình dẫn A Kiều đến đứng dưới một thân cây rồi nhìn về phía cổng thành.

“Hình như bọn họ đều rất sợ quan gia.” A Kiểu thử bắt chuyện: “Quan gia ở nha môn cũng nghiêm túc như lúc ở nhà sao?”

Tai của Triệu Yến Bình khẽ nhúc nhích, hắn quay lưng về phía cô trả lời: “Từ trước đến nay tôi đều như vậy.”

A Kiều nghĩ thầm, chẳng lẽ quan gia đứng trước mặt tri huyện đại nhân cũng như này sao? Chắc không dám đâu, tri huyện đại nhân là quan phụ mẫu của huyện thành, quan gia cũng sợ mấy phần đi.

Từ trước tới giờ A Kiều chưa từng thấy vẻ mặt gì khác ngoài vẻ mặt lạnh lùng, không vui của quan gia. Vì vậy mà cô rất muốn nhìn cảnh quan gia và tri huyện đại nhân ở chung với nhau.

Hai người đợi hơn 15 phút thì phía cổng thành xuất hiện hai cái xe ngựa, xe thứ nhất là xe ngựa làm riêng cho tri huyện, xe thứ hai là loại người dân thường dùng.

Bởi vì vụ án ở lầu Hoa Nguyệt năm ngoái nên A  Kiều từng gặp tri huyện tiền nhiệm một lần, còn tri huyện Tạ thì cô chưa thấy lần nào, cũng rất ít khi nghe nói đến ngài.

Triệu Yến Bình bước lên trước hai bước.

A Kiều cầm bình nước đi sát đằng sau.

Hai chiếc xe ngựa dừng lại chỗ họ.

Đột nhiên có một bàn tay trắng nõn thon dài vén rèm xe ngựa phía trước lên lộ ra một gương mặt đẹp trai dịu dàng, tuổi trẻ nho nhã và phong độ.

A Kiều sững sờ, Triệu Yến Bình chắp tay hành lễ: “Tiểu nhân bái kiến đại nhân.”

Tạ Sính mỉm cười, ánh mắt chuyển sang người đứng sau Triệu Yến Bình.

A Kiều vội vàng nhún gối hành lễ: “Tiểu dân bái kiến đại nhân.”

Tạ Sính chính là con thứ của Vĩnh Bình hầu ở kinh thành, chỉ riêng con vợ cả, con thứ ở Hầu phủ cũng có 5,6 cô gái rồi, mà tất cả đều rất xinh đẹp. Hơn nữa các cô gái đến làm khách ở Hầu phủ cũng nhiều, Tạ Sính cũng gặp qua đủ loại mỹ nhân đầy đặn, gầy gò rồi. Mặc dù như thế nhưng lúc nhìn thấy A Kiều mặc váy vải vẫn xinh đẹp như hoa hải đường, tinh thần của Tạ Sính phải bừng tỉnh.

Nhưng chỉ một chớp mắt một cái, Tạ Sính đã cười nói: “Không cần đa lễ, mau lên xe đi. Đường đến phủ thành lần này xa xôi, nếu trì hoãn thêm thì đêm nay sẽ không làm được thành.”

Nếu như không dẫn theo A Kiều, Triệu Yến Bình có thể cưỡi ngựa rồi. Bây giờ Tạ Sính còn chuẩn bị xe ngựa cho bọn họ, Triệu Yến Bình càng thấy xấu hổ: “Vì bà nội trong nhà cố chấp, tạo thêm phiền toái cho đại nhân rồi.”

Tạ Sính nói: “Anh Triệu có ơn cứu mạng đối với tôi, một chiếc xe ngựa tính là gì, đừng khách khí nữa.”

Hắn nói xong liền thả rèm xuống.

Triệu Yến Bình không trì hoãn nữa, hắn dẫn A Kiều đi ra xe ngựa phía sau, người đánh xe định đưa bàn đạp giẫm chân cho Triệu Yến Bình nhưn Triệu Yến Bình cảm thấy phiền phức, hắn cũng không muốn Tạ Sính chờ lâu nên không nói gì mà hai tay ôm lấy eo A Kiều bế cô lên, A Kiều vừa hoảng hốt đã đứng trên xe rồi.

“Đi vào đi.” Triệu Yến Bình thúc giục.

A Kiều bất chấp tất cả, cô lập tức chui vào trong xe.

Triệu Yến Bình đi vào theo.

Trong xe bày biện cực kỳ tinh xảo, A Kiều không tự nhiên ngồi ỡ chỗ thấp thấp ở mặt bên, bên hông vẫn còn lưu lại xúc cảm hai bàn tay to chạm vào. Nhớ lại cảnh quan gia dễ dàng bế cô lên, A Kiều vừa kích thích vừa sợ, cô biết quan gia cường tráng mạnh mẽ nhưng không ngờ lại khỏe đến mức này. May mà anh họ là người vừa lùn vừa gầy, nếu không ngày đó bị anh họ chặn lại, làm sao A Kiều có thể đẩy hắn ra được chứ.

Triệu Yến Bình ngồi xuống mới chú ý tới gương mặt đỏ ửng của cô.

Xe ngựa bắt đầu đi, Triệu Yến Bình nói nhỏ: “Thân phận của chúng ta không thể học theo kiểu cách gia đình nhà giàu như kia, lại còn phải để đại nhân chờ chúng ta.”

A Kiều hiểu rõ, nhà nghèo cũng tốt, nếu thật sự là gia đình giàu có thì sao cô có cơ hội đi ra ngoài cùng quan gia?

Cô nói sang chuyện khác: “Không ngờ đại nhân còn trẻ như vậy, hình như tuổi cũng bằng anh họ của em, nhưng sang năm anh họ mới thi viện lần thứ nhất, còn đại nhân đã trúng cử làm quan rồi.”

Triệu Yến Bình gật đầu nói: “Đại nhân xuất thân từ gia đình danh môn, vừa thông minh vừa nhìn xa trông rộng. Hơn nữa còn không không kiêu ngạo, không nóng nảy, luôn một lòng làm việc vì dân, thực sự làm cho người khác kính nể.”

A Kiều nói khẽ: “Lúc nãy đại nhân nói quan gia cứu mạng ngài ấy, chuyện gì vậy ạ?”

Từ lúc bước chân vào nhà, cô luôn luôn sợ hắn. Hôm nay hiếm khi dám nói nhiều mấy lời, Triệu Yến Bình không muốn đả kích sự can đảm của cô nên giải thích qua một lần.

A Kiểu tưởng tượng một mình quan gia ngăn cản mười mấy người cực kỳ nguy hiểm, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi: “Trên vai quan gia có một vết sẹo, có phải lưu lại khi đó không?”

Triệu Yến Bình ngầm thừa nhận, trong đầu hắn lại nhớ lại ngày hôm đó cô bị bà nội bắt kỳ lưng cho hắn, bàn tay trắng nõn dính nước chạm lên lưng hắn làm cả người hắn căng cứng, trong lòng còn cảm thấy ngứa ngáy nên hắn mới trách cô chậm chạp để lấy cớ đuổi cô đi.

Bên tai truyền đến thanh âm lo lắng của cô: “Đao kiếm không có mắt, về sau quan gia làm việc phải cẩn thận đấy.”

Triệu Yến Bình không yên lòng đáp ứng.

Gương mặt hắn lạnh lùng, đôi môi mỏng nhếch lên, dáng vẻ không muốn nhiều lời nên A Kiều thức thời thu tầm mắt lại nhìn ra bên ngoài.

Hôm nay là một ngày nắng, bầu trời xanh thẳm rất đẹp. Ngọn núi xanh ngát ở phía xa nhấp nhô chập trùng, hơi nước lượn lờ trong khe núi giống như tiên cảnh.

Lâu rồi A Kiều chưa thấy cảnh sắc như vậy, cô không khỏi nhìn say mê.

Triệu Yến Bình yên lặng nhìn qua, hắn thấy lông mày cô giãn ra, khóe môi cong lên giống như rất thích hành trình đi phủ thành lần này.

Đột nhiên xe ngựa xóc nảy một cái, A Kiều giật mình ngồi thẳng lên, cô vừa ngẩng đầu thì thấy quan gia vẫn cụp mắt ngồi như cũ, lạnh lùng như băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play