Ra khỏi rạp chiếu phim, nét mặt bốn người không tốt lắm. Anh Sói lại càng không thể hiểu được, biên kịch và đạo diễn phim này não tàn hay sao mà lại sắp xếp cho nam chính ngu ngốc như vậy làm chủ tịch.
Mặc dù thế giới không thiếu những cái kì lạ, không phải chủ tịch nào cũng đều sáng suốt uy phong như anh, nhưng cái tên trong phim này… Không, không được nghĩ đến nữa, đau dạ dày mất!
“Tôi đi lấy xe.” Vệ sĩ A cuối cùng đi chậm lại, xoay người đi đến gara dưới hầm lấy xe.
“Chúng ta cũng đi xuống đi.” Tiểu Hồng Mạo nhìn đồng hồ nói.
“Ừ.”
Ba người bọn họ đi thang máy xuống tầng một của trung tâm thương mại rồi lại đi bộ ra ngoài đường đợi vệ sĩ A lái xe đến. Đúng lúc này, Tiểu Hồng Mạo bỗng nhiên kêu lên.
“Sao vậy?” Sói ca nghi ngờ hỏi.
“Túi của tôi, hình như tôi để quên trong rạp chiếu phim rồi.” Tiểu Hồng Mạo hoảng hốt.
Ánh Sói cau mày, nhìn hai tay trống trơn của cô. Anh thật sự không nhớ nổi lúc ra ngoài Khăn đỏ có đeo ba lô hay không.
“Có phải túi đeo chéo nhỏ hình chuột Mickey không?” Trí nhớ của vệ sĩ B rõ ràng tốt hơn anh Sói một chút.
“Đúng rồi. Lúc xem phim tôi còn lấy điện thoại ra xem tin nhắn, sau đó tiện tay đặt túi sang một bên. Có lẽ lúc ấy nó bị rơi xuống đất rồi.” Tiểu Hồng Mạo nói tiếp: “Các anh đợi tôi một chút, tôi quay lại lấy túi.”
“Cô đừng đi.” Sói ca gọi Khăn Đỏ lại, sau đó liếc sang vệ sĩ B bên cạnh.
“Bác sĩ Tiêu, để tôi đi lấy cho.” Vệ sĩ B lập tức hiểu ý.
“Sao lại không biết xấu hổ thế được, để tôi đi cho.” Tiểu Hồng Mạo vờ từ chối.
Vệ sĩ B cười, trực tiếp xoay người quay lại, chỉ chốc lát sau đã bước vào cửa trung tâm thương mại.
Quá tuyệt!
Không ngờ chuyện này còn thuận lợi hơn dự kiến. Tiểu Hồng Mạo vui vẻ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.
Để đuổi khéo anh chàng vệ sĩ đi, kịch bản ban đầu của Tiểu Hồng Mạo là cô đột nhiên nhớ ra mình quên túi, sau đó sốt ruột quay lại rạp chiếu phim lấy túi. Kết quả trong lúc đi lấy túi chạy nhanh quá nên không cẩn thận bị ngã. Cuối cùng cô chỉ có thể giả vờ đáng thương nhờ vệ sĩ đại ca giúp mình đi lấy túi.
Thật là một kịch bản hoàn hảo làm sao!
Cuối cùng cô mới diễn được một nửa, anh Sói đã chủ động bảo anh vệ sĩ giúp cô đi lấy túi. Không cần ngã cũng có thể đạt đến hiệu quả mà đạo diễn cần, Tiểu Hồng Mạo sao có thể không vui chứ?
“Cô vui gì đấy?” Sói ca thấy nụ cười không khép lại được của Khăn Đỏ khiến anh không nhịn được hỏi.
“Hả? Tôi có cười sao?” Tiểu Hồng Mạo nhanh chóng điều chỉnh nét mặt.
“Cười.” Hơn nữa còn rất rõ ràng.
“…” Tiểu Hồng Mạo chột dạ cười một tiếng nói: “Tôi… Tôi nhớ lại bộ phim vừa rồi, thật sự rất buồn cười, hahaha…”
“Cô nói thật à?” Anh Sói nghe Tiểu Hồng Mạo nói lại hồi tưởng về bộ phim vừa nãy, ngay lập tức khóe miệng giật giật.
Nếu như Tiểu Hồng Mạo có sở thích này thì anh thật sự phải cân nhắc thật tốt về kế hoạch vào ngày thứ 26 mới được.
“Ài… Tôi đang nói về nam phụ số ba đóng khá buồn cười. Anh ấy là một người bạn của tôi, đây là lần đầu tiên tôi xem anh ấy đóng phim.” Khóe mắt Tiểu Hồng Mạo liếc thấy chiếc xe Van có biển số xe quen thuộc, sau đó vừa lặng lẽ lùi lại, vừa trả lời anh Sói.
Hóa ra là bạn của Tiểu Hồng Mạo đóng phim, thảo nào cô lại đi xem bộ phim này. Xem ra cô không có sở thích đặc biệt như vậy.
“Nam số ba? Là ai?” Sói ca không có ấn tượng gì.
“Lúc nam nữ chính đến nhà hàng ăn cơm, là người phục vụ gọi món cho bọn họ.” Tiểu Hồng Mạo nói.
“Thế đã là nam số ba rồi?”
“Hahaha… Trong phim nữ chính chỉ nói chuyện với ba người đàn ông, miễn cưỡng cũng được gọi là nam số ba.” Lúc Tiểu Hồng Mạo nói chuyện, chân cô đã lùi đến lề đường.
“Cẩn thận.” Sói ca thấy Tiểu Hồng Mạo sắp lùi ra đường bèn đưa tay ra kéo cô lại, giọng điệu khiển trách: “Nói chuyện thì cứ nói thôi, cô cứ di chuyển lung tung làm gì.”
Tôi không di chuyển lung tung đâu. Tôi mà không đi ra ngoài một chút thì sao có thể bắt cóc thuận lợi chứ.
“Cảm…” Tiếng cảm ơn của Tiểu Hồng Mạo còn chưa nói xong thì đột nhiên bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, mất thăng bằng ngã xuống đất như chó gặm bùn.
Tiểu Hồng Mạo vừa định bò dậy chửi thì nghe thấy Sói ca hét lên với cô: “Đi mau.”
Hở???
Tiểu Hồng Mạo nhìn kỹ lại mới phát hiện anh Sói đang chiến đấu với ba, bốn người đàn ông cường tráng. Mấy người đàn ông kia nhìn hung dữ xấu xa nhưng ba bốn người bọn họ lại không làm gì được Sói ca, còn bị anh giữ lại.
“Ngẩn ra làm gì? Còn không mau chạy đi!” Sói ca vừa chiến đấu vừa phải lo lắng cho Khăn đỏ, quá mệt mỏi.
Chạy? Hay là không chạy? Diễn viên này tự tiện đổi kịch bản, tôi nên làm gì bây giờ?
“Dừng tay!” Ngay lúc Tiểu Hồng Mạo đang do dự, một con dao găm lạnh lẽo đặt lên cổ cô. Tiểu Hồng Mạo nghe thấy giọng nói thèm đòn của Tào Nặc: “Còn động đậy nữa tao sẽ giết cô ta!”
“…” Lý trí nói cho Tiểu Hồng Mạo lúc này cô nên sợ hãi, run rẩy, thậm chí phải hét chói tai nhưng… cô không sợ nổi thì phải làm sao?
Diễn xuất quả nhiên không phải ai cũng biết. Cô bỗng thấy thông cảm cho nam nữ chính trong bộ phim vừa rồi.
Sói ca thấy Tiểu Hồng Mạo bị bắt giữ, do dự một chút rồi ngừng kháng cự.
Mấy người đàn ông cũng coi như có kinh nghiệm phong phú, thấy anh Sói ngừng phản kháng bèn nhặt bao tải lúc đầu định dùng để chụp Tiểu Hồng Mạo bị anh Sói đạp một phát bay xuống đất, chụp kín Sói ca lại.
Sói ca cũng không phản kháng, mặc cho bọn họ nhét anh vào xe Van.
“Sao cô không nói Sói ca có bản lĩnh như vậy?” Tào Nặc quay đầu trừng Tiểu Hồng Mạo.
“Làm sao tôi biết được.” Tiểu Hồng Mạo cũng là lần đầu tiên thấy anh Sói đánh nhau.
“Đi nhanh lên!” Tào Nặc cũng coi như có “kinh nghiệm phong phú”, biết trận đánh nhau lúc nãy lãng phí thời gian nên anh ta không dám trì hoãn, kéo Tiểu Hồng Mạo lên xe Van, rất sợ chút nữa hai vệ sĩ của Sói ca đuổi đến.
Tiểu Hồng Mạo bị Tào Nặc thô bạo kéo một cái, hơn nữa vừa nãy lúc ngã bị rách đầu gối nên không nhịn được kêu lên.
“Các người đừng đụng vào cô ấy!” Sói ca bị bọc trong bao tải lại bị trói chặt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Khăn đỏ bèn lập tức quát lên.
Tiểu Hồng Mạo ngay lập tức thấy không ổn, nhanh chóng đưa tay ra che miệng mình.
“Người các anh muốn bắt cóc là tôi, đừng làm thương người vô tội.” Anh Sói nói.
Tào Nặc nhìn Tiểu Hồng Mạo, nhíu mày, giọng nói bỗng nhiên biến đổi, dữ tợn nói: “Chúng tao cũng không có ý định tổn thương người vô tội, nhưng ai bảo nó đã nhìn thấy mặt bọn tao.”
Tào Nặc có khả năng lồng tiếng tuyệt vời, ngay lập tức khiến cho Tiểu Hồng Mạo trợn tròn hai mắt. Cô luôn cho rằng Tào Nặc chỉ có thể làm diễn viên quần chúng vì kỹ thuật diễn xuất kém, nhưng bây giờ nhìn lại thấy khả năng diễn xuất của anh ta khá tốt. Một giây đã chuyển sang nhân vật khác, không cần chuẩn bị tâm lý.
“Trí nhớ của cô ấy không tốt, lại ngốc muốn chết, không nhớ các người đâu.” Sói ca nói.
“…” Tiểu Hồng Mạo cạn lời. Mặc dù biết anh muốn cứu tôi nhưng có thể ngừng chê bai tôi không? Đúng là khi ở nước ngoài tôi chỉ lạc đường mấy lần thôi mà.
“Ái chà, cô gái này còn không phục đâu, còn trợn mắt với tôi, cô thử trừng nữa xem, có tin tôi móc mắt cô không?” Tào Nặc vừa nói, vừa giơ tay lên quạt về phía Tiểu Hồng Mạo.
Sói ca nghe thấy tiếng động bèn nghiêng cơ thể sang một bên, chắn trước người Tiểu Hồng Mạo. Chỉ nghe ‘bốp’ một tiếng, một cái tát này của Tào Nặc nặng nề đập lên vai anh Sói.
Tiểu Hồng Mạo sững sờ.
Tào Nặc cũng ngây người.
Anh ta nhìn tay khác của mình đang chuẩn bị vỗ vào nhau tát bốp cái, lặng lẽ thu tay về. Mặc dù động tác giả chưa xong nhưng hiệu quả vẫn đạt được.
“Mấy người có gì cứ nhắm vào tôi này, bắt nạt một người phụ nữ làm gì chứ?” Sói ca cả người bị trói chặt, trên đầu còn bị chụp bao tải cái gì cũng không nhìn thấy nhưng vẫn dựa vào trực giác ngăn trước người Khăn Đỏ.
“Tao bắt nạt thì làm sao? Tao chỉ thích bắt nạt phụ nữ đấy, sao nào?” Tào Nặc nhập diễn, biến mình thành một kẻ biến thái thích phụ nữ một cách sinh động nhất: “Có rất nhiều con nhà giàu như các anh thích chơi đùa phụ nữ được, còn tôi lại không thể chơi sao.”
Tiểu Hồng Mạo vừa nghe thấy mấy từ này, sao anh ta lại sửa lại kịch bản chứ. Cô ngay lập tức nhìn Tào Nặc mấp máy môi chất vấn: (Anh có quá đáng quá không!)
Tào Nặc trao cho Tiểu Hồng Mạo một ánh mắt yên tâm, tỏ ý mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.
“Các người muốn bao nhiêu tiền?” Sói ca trực tiếp hỏi. Bắt cóc anh trừ đòi tiền còn muốn gì nữa chứ.
“Tiền? Chúng tao vốn định bắt cóc mày lấy một khoản tiền, nhưng lại bị bọn mày nhìn thấy mặt.” Tào Nặc khẽ cười, nói: “Tiền mặc dù tốt nhưng phải có mạng để tiêu, có phải không các anh em.”
“Vâng, đại ca nói không sai.” Bọn đàn em vô cùng chuyên nghiệp phối hợp.
“Vậy con tin phải xử lí thế nào?” Tào Nặc hỏi lại.
“Một không làm hai không nghỉ, thừa dịp cảnh sát vẫn chưa phát hiện, đại ca, làm thịt đi.” Đàn em nói.
Tào Nặc không thấy rõ nét mặt của Sói ca, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Hồng Mạo.
Tiểu Hồng Mạo trừng mắt nhìn, không phản ứng kịp.
“Khóc, kêu, sợ.” Tào Nặc dùng khẩu hình phối hợp ngôn ngữ tay chân nói.
Tiểu Hồng Mạo đột nhiên co rúm lại trên ghế, hét lên: “Tôi không muốn chết, tôi còn chưa muốn chết, tôi sống chưa đủ, tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm, huhuhu… tôi không muốn chết.”
Tiếng khóc của Khăn đỏ chân thành tha thiết, ý đồ khơi dậy đồng tình của anh Sói.
“Tôi cho mấy người 100 triệu, anh thả chúng tôi ra.” Sói ca lên tiếng nói.
“Tao nói rồi, lần này không lấy tiền, chỉ lấy mạng.” Tào Nặc nói: “Tao biết thế lực của tập đoàn Huy Hoàng. Thả mày ra tao còn có đồ ngon để ăn sao.”
“Nếu anh không yên tâm có thể để Tiểu Hồng Mạo đi.” Sói ca lại nói.
Tào Nặc lập tức nhướn mày, khá hứng thú hỏi: “Vẫn cho tao 100 triệu như cũ?”
“Đúng.” Anh Sói nói.
“Cao thượng như vậy? Sống chết của mình không thèm để ý mà lại chịu tốn 100 triệu đi cứu người khác?” Tào Nặc hỏi.
“Cô ấy vô tội.” Sói ta nói.
“Anh Sói…” Tiểu Hồng Mạo có chút cảm động. Cô không ngờ mình lại đáng giá như vậy.
“Đừng sợ, không có việc gì.” Sói ca an ủi.
Một câu nói đơn giản lại khiến Tiểu Hồng Mạo cảm động đỏ cả mắt.
Tào Nặc thấy Tiểu Hồng Mạo sắp không diễn được nữa, ngay lập tức không lảm nhảm nữa mà gắt gỏng nói: “Mày nói ít thôi, đến nhà kho, gọi người tới đây.”
Nói xong anh ta quay đầu lại viết một chữ to lên báo cho Tiểu Hồng Mạo nhìn: Kiềm chế lại, giờ mới bắt đầu, trong nhà kho mới có kịch hay. Cô còn muốn hoàn thành nhiệm vụ không?
Đúng lúc này, đột nhiên có lòng bàn tay ấm áp phủ lên đôi tay cô. Tiểu Hồng Mạo ngạc nhiên cúi đầu, thấy bên tay bị trói của anh Sói không biết đã nắm tay cô từ lúc nào, sau đó siết chặt.
“Đừng sợ, không có việc gì.” Vẫn là câu nói ấy.
“Ừ.” Tiểu Hồng Mạo nặng nề gật đầu.
Lúc này, các diễn viên chứng kiến mọi hành động của hai người, lặng lẽ thảo luận về cốt truyện trong nhóm chat:
Nhóm diễn Nhị Ngưu: Đại ca, anh không nói phải diễn ngược luyến tình thâm.
Nhóm diễn Cẩu Đản: Đúng vậy, không phải là bắt cóc tống tiền, vơ vét tài sản với đe dọa sao?
Trưởng nhóm: Cút, bảo sao các người không diễn hay được, diễn viên thêm tình tiết vào kịch bản thì không diễn nữa hả?
Nhóm diễn Tam Bàn: Đại ca, anh đừng nói nữa, thêm một cảnh tình cảm này toàn bộ bộ phim có chiều sâu hơn hẳn.
Nhóm diễn Bàn Hổ: Tôi cảm động sắp khóc rồi.
Nhóm trưởng: …
Các diễn viên trò chuyện suốt chặng đường để chuẩn bị cho cảnh thứ hai trong nhà kho, còn Tiểu Hồng Mạo đang giãy giụa trong sự áy náy và cảm động. Nhưng Sói ca vẫn luôn bình tĩnh như thường, chỉ lặng lẽ ấn một cái xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.
Cùng lúc đó, hai người vệ sĩ lập tức xác định được vị trí của anh Sói, báo cảnh sát và lần theo dấu vết. Vì vậy tổ kịch bắt cóc anh đã bị cảnh sát chặn lại trước khi bọn họ đến nhà kho.
Một tiếng sau.
Vu Cách mặc âu phục phẳng phiu, đã dự đoán từ trước xách cặp ung dung xuất hiện ở đồn công an Tây Thi Khẩu tại Tinh Thành.
“Xin chào, đồng chí cảnh sát. Tôi tới bảo lãnh cho mấy người thiểu năng trí tuệ kia.” Vu Cách đưa ra danh thiếp của mình.
Đám người thiểu năng trí tuệ 1, 2, 3, 4, 5 cùng quay sang nhìn Vu Cách.
Mà sắc mặt Sói ca tái xanh khi nhìn kĩ người số 5.
HẾT CHƯƠNG 41
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT