Nữ nhân, e rằng trên thế giới này, là loài vật duy nhất có đôi cánh trong trái tim. Nhất là những lúc mệt mỏi, lời thì thầm của người yêu, có lẽ so với bất luận là giấc ngủ, mỹ thực hay cầu nguyện, đều có ích hơn.
Hạ Dịch Nặc dứt khoát chìm vào trong lồng ngực của Lương Giác Quân không thể đứng lên, buồn buồn nói: "Vừa rồi ta làm một giấc mộng, sau khi tỉnh lại liền ngủ không được nữa."
Lương Giác Quân khe khẽ vuốt nhẹ sống lưng Hạ Dịch Nặc: "Mơ thấy cái gì?"
Thanh âm Hạ Dịch Nặc mềm nhu: "Mơ thấy mẹ của ta làm bữa sáng cho ta, chờ đợi để ta ăn mười cái trừng gà, sau đó liền giật mình tỉnh lại."
"Ngươi nha!" Lương Giác Quân thấp giọng bật cười, "Trứng gà này có sự tích gì sao?"
"Đoán trúng rồi!" Hạ Dịch Nặc đem cái trán áp vào cần cổ Lương Giác Quân, hài lòng mà cọ cọ, "Lúc ta còn nhỏ không phải quá khỏe mạnh, mỗi tháng mẹ của ta đều sẽ nhờ người mang trứng gà từ Đổng trang đến cho ta, ép buộc ta mỗi ngày ăn hai quả. Khi đó ta phi thường không thích ăn trứng gà, sau khi cò kè mặc cả, rốt cuộc đạt thành hiệp nghị, mỗi ngày ăn một quả trứng gà."
Tuổi còn nho nhỏ, biết rõ thân thể mình yếu đuối còn có thể kén ăn như vậy, chỉ có một mình Hạ Tiểu Bảo.
"Có một buổi sáng kia, mẹ làm canh trứng gà, so với bình thường nhiều hơn một chút. Vì vậy ta liền hỏi, hôm nay sao lại ăn một chén lớn như vậy. Bà đáp lại, bởi vì vừa rồi có một quả trứng hai lòng đỏ. Lúc đó ta rất vui vẻ, bởi vì cảm thấy quả trứng có hai lòng đỏ là một quả trứng gà rất lợi hại a. Bà cũng rất vui vẻ, bởi vì ngày hôm đó bữa sáng ta ăn được đặc biệt nhiều."
Lương Giác Quân mỉm cười không nói.
Hạ Dịch Nặc gật gù đắc ý mà nói tiếp: "Về sau, trong nhà thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trứng gà hai lòng đỏ. Đến sau, ta bắt đầu có chút hoài nghi chuyện này. Lại sau nữa, cũng biết được, kỳ thật vốn chưa từng có nhiều trứng gà hai lòng đỏ đến như vậy, cái gọi là trứng gà hai lòng đỏ, đa số thời gian chẳng qua là hai cái trứng gà bình thường. Chỉ là ta cũng không có vạch trần lời nói dối thiện ý này. Cho tới bây giờ, ta cũng không biết bà có biết kỳ thật ta đã biết rõ rồi hay không, nếu biết thì tại sao phải giả vờ như không biết..."
Thành công khiến cho Lương Giác Quân xoay vòng đến chóng mặt, Hạ Dịch Nặc hắc hắc mà bật cười. Lương Giác Quân đem cái đầu nhỏ không thành thật kia nâng lên một chút, hai tay ôm lấy, nghiêm mặt nói: "Được rồi, Tiểu Bảo, có tâm sự gì không cần phải che giấu, nhất định phải nói ra."
Hạ Dịch Nặc một lần nữa ngồi thẳng lên, ngoan ngoãn gật đầu: "Ân! Hôm nay, bây giờ phải nói là ngày hôm qua rồi, ta vẫn luôn nghĩ, hẳn là nên nói với mẹ ta như thế nào. Ngươi nói, bà sẽ phản ứng như thế nào đây?"
Quả nhiên là bởi vì chuyện này.
Lương Giác Quân thở phào nhẹ nhỏm, cười nói: "Có đôi khi ta cũng sẽ nghĩ, nếu như mẹ của ta còn sống, bà sẽ đối xử với mối quan hệ của chúng ta như thế nào."
Trong đầu Hạ Dịch Nặc lập tức hiện ra cô gái dịu dàng trong tấm ảnh kia. Thời gian có thể đem miệng vết thương từ từ khép lại, nhưng mà không có nghĩa là miệng vết thương kia có thể tùy thời đưa đến dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào. Nhưng thật ra Lương Giác Quân không để ý chút nào mà đề cập đến người mẫu thân đã qua đời ở trước mặt Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc trái lại, luôn cẩn thận từng li từng tí, sợ chạm đến chuyện thương tâm của Lương Giác Quân.
Giờ phút này, biểu tình của Hạ Dịch Nặc mang theo nghi hoặc, bất động thanh sắc mà chuyển chủ đề, hỏi: "Như vậy, tiền bối có kinh nghiệm hay không, có thể truyền thụ cho ta không?"
Lương Giác Quân nghe xong, suy nghĩ một hồi lâu, mới mở hai tay ra, nói: "Ba của ta ngươi cũng đã gặp, phần lớn thời gian, là một người nghiêm túc không thú vị."
Hạ Dịch Nặc nhếch má lúm đồng tiền lên cười thầm, một bộ dáng rửa tai lắng nghe.
"Có lúc ta sẽ hoài nghi, năm đó mẹ của ta còn có Mary, tại sao lại yêu mến ông." Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, Lương Giác Quân bất giác cong khóe môi lên, "Thậm chí ngay cả khi phân loại chuyên ngành lúc trước, ta luôn mang một chút tư tâm muốn tránh né chuyên ngành của ông, lựa chọn ngành miễn dịch học. Nhưng mà cho dù là như vậy, khi vừa bắt đầu làm khóa đề, ông còn mong ta cách một thời gian sẽ đưa những presentation thí nghiệm cho ông xem. Thậm chí, ông còn đưa cho ta một số tài liệu chuyên ngành bằng tiếng Trung, nói ta có thời gian thì xem nhiều một chút. Khi đó ta bận rộn nhiều việc, lười biếng không xem, dẫn đến bây giờ có rất nhiều từ ngữ chuyện ngành cũng không biết nên dịch sang tiếng Trung như thế nào cho thích hợp."
Hạ Dịch Nặc nhịn không được mà trêu chọc: "Thì ra Lương lão sư nhà chúng ta cũng sẽ như vậy a!"
"Sao lại không chứ. Lúc đó ta đã dọn ra ngoài ở, ở trong khu nhà gần trường đại học. Có một lần cuối tuần về nhà, trong lúc vô tình Mary hỏi, vì sao ta không đi dating giống như những sinh viên khác. Đầu óc ta nóng lên, nói ra là kỳ thật ta thích nữ nhân. Tuy rằng lúc đó giữa ta và Tracy chẳng qua là một loại tình yêu đơn phương, nhưng mà..."
Hạ Dịch Nặc lập tức sửa chữa mà nói: "Một loại tình yêu đơn phương chưa có bắt đầu đã kết thúc."
Khóe miệng Lương Giác Quân nâng lên thành một đường cong vui vẻ, dùng trán của mình khe khẽ chạm vào cái trán của Tiểu Bảo dấm chua một cái, Hạ Dịch Nặc giả vờ bị đau, gào khóc mà kêu hai tiếng.
Nhanh chóng đặt một nụ hôn lên bờ môi Hạ Tiểu Bảo, tâm tình của Lương Giác Quân thật tốt: "Nghe như vậy, ta thực sự là quá thảm rồi. Nói tới đầu rồi? A, tuy rằng lúc đó giữa ta và Tracy chẳng qua là một loại tình yêu đơn phương 'chưa có bắt đầu cũng đã kết thúc', nhưng mà khi đó, ta hy vọng có thể dựa trên quan điểm dân chủ, khách quan mà thảo luận về chuyện giới tính này. Phản ứng của ông khiến cho ta cảm thấy ông chính là đang mang hình thức của một 'đại gia trưởng' khuôn sáo lại bảo thủ, mà không phải là đang thảo luận; ông cảm thấy ta chưa cân nhắc chu toàn, cũng không có chú ý đến cảm nhận của ông và Mary, thậm chí còn làm to vấn đề một cách vô lý, nói là sự ly kinh bạn đạo* của ta có cảm thấy có lỗi với người mẹ đã mất của ta hay không. Điều này làm cho chúng ta đều khó mà tiếp nhận được đối phương. Vì vậy, trong khoảng nửa năm hai người cũng không nói chuyện với nhau nữa. Nếu không phải nhờ Mary hòa giải, cũng không biết đến khi nào chúng ta mới có thể xóa bỏ những khúc mắt lúc trước."
(*Vượt qua khỏi những chuẩn mực, khuôn phép)
Hạ Dịch Nặc nắm lấy bàn tay Lương Giác Quân, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Lương Giác Quân mỉm cười, tiếp tục không nhanh không chậm mà nói: "Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy bản thận thật là thiếu cân nhắc. Ta nhớ rằng ba ta thường hay nói một câu —— dò đá qua sông*. Bất kể là làm nghiên cứu học thuật, hay là kinh doanh. Khi đó ông đưa ta đến Mỹ, có lẽ ông cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà lúc ấy mẹ đã qua đời nhiều năm, ông cũng chưa hoàn toàn bước ra khỏi bóng tối đó. Cho nên hoặc nhiều hoặc ít, có một loại cảm xúc muốn chạy trốn. Cũng may là sau này ông gặp được Mary, quỹ đạo trong cuộc sống cũng nhờ vậy mà thay đổi. Nhưng mà trước đó, ai sẽ đoán trước được tương lại sẽ gặp loại người như thế nào đây? Cho nên đành phải mỗi một bước đều phải đi thật cẩn thận từng li từng tí, tìm được tảng đá để qua sông."
(*Câu khẩu hiệu của Trần Vân, một nhà lãnh đạo kinh tế nổi tiếng. Đại khái là phải thực hiện từng bước đi nhỏ, thăm dò chắc chắn)
Nước sông thấm lạnh, cần can đảm và dũng khí. Lòng can đảm của một con người đến từ đâu? Bởi vì bên kia bờ sông là một vùng cỏ xanh mơn mởn, bởi vì dọc theo con đường này, cuối cùng sẽ gặp được người bạn đồng hành cùng ngươi.
Nét tươi cười nhẹ nhàng của Lương Giác Quân bọc lấy một nhiệt độ say lòng người: "Ông cũng thường xuyên hỏi ta, Lương Giác Quân, con biết con đang làm cái gì sao? Thời gian dần trôi qua, ta cũng sẽ có thói quen hỏi bản thân mình như vậy, thật giống như ngươi nói, học cách im lặng nắm bắt trái tim của mình. Sau đó, ta nhắc đến ý tưởng muốn về nước, ông không có phản đối. Đại khái là bởi vì ông có thể xác định được, ta đang làm chuyện mình muốn làm. Cho nên, Tiểu Bảo, đừng ép buộc bản thân quá chặt, ngươi chỉ cần xác định, ngươi đang làm những chuyện ngươi cảm thấy nên làm."
Hạ Dịch Nặc cảm thấy trong lòng có một đôi cánh chim trắng noãn đang nhẹ nhàng vỗ vỗ, xóa tan tất cả những thấp thỏm không yên cùng lo lắng.
Lương Giác Quân vươn tay ra, nắm lấy cái mũi Hạ Tiểu Bảo: "Cũng đừng quá lo lắng, mẹ của ngươi nhất định sẽ hiểu được."
Hạ Dịch Nặc không nhịn được, bật cười ra tiếng: "Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng chưa đến thời cơ thích hợp nhất, không biết sao lại mất đi một chút tự tin. Phải biết rằng, mẹ của ta thế nhưng rất khó đối phó."
Lương Giác Quân nhướng mi: "Hai người muốn đối phó với nhau sao? Là chính ngươi nói a."
Hạ Dịch Nặc trốn vào trong ngực Lương Giác Quân, gần thêm gần thêm một chút, áp vào ngực trái lắng nghe nhịp tim của nàng, cong miệng lên góc: "Ta cảm giác mình càng ngày càng đa cảm, này làm sao bây giờ?"
Không chút bất ngờ, đổi lại một câu: "Không sao, ta thích."
Trước đó Hạ Dịch Nặc hướng Lý Tu Hằng xác nhận thời gian nghỉ trong tuần này của Lý Đỗ và Lý Thanh Lam, ngày hôm sau sau khi tan tầm, Hạ Dịch Nặc đi thẳng đến Tam Hà sơn trang.
Không ngoài dự kiến, Lý Đỗ vẫn còn đang ở bệnh viện làm nhiệm vụ, Lý Tu Hằng có việc bận không trở về nhà ăn cơm, gần đây bà ngoại ở nhà cậu, chỉ còn lại hai mẹ con. Lý Thanh Lam oán trách Hạ Dịch Nặc, trở về ăn cơm cũng không nói trước một tiếng, để mình chuẩn bị thức ăn nhiều hơn một chút. Hạ Dịch Nặc chẳng qua là ngây ngô mà lắc đầu.
Sau khi ăn xong, Hạ Dịch Nặc tự động tự giác đi vào phòng bếp rửa chén, thu dọn xong, tiến vào phòng ngủ của Lý Đỗ và Lý Thanh Lam.
Lý Thanh Lam đang sắp xếp lại quần áo vừa thu vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Dịch Nặc.
Hạ Dịch Nặc đứng ở bên cạnh không có phải là có ý muốn rời đi, Lý Thanh Lam thuận miệng hỏi: "Tiểu Ngôn cũng vào lớp một rồi, có quen với hoàn cảnh trong trường chưa?"
"Đều rất tốt." Hạ Dịch Nặc trả lời, sau đó đem một phong thư bình thường đặt trên đầu giường, "Mẹ, ở đây có một ít ảnh chụp, mẹ nhìn xem đi."
Lý Thanh Lam cũng không có ngừng công việc trong tay lại: "Ảnh chụp gì, thần thần bí bí như vậy?"
Hạ Dịch Nặc chẳng qua là cười cười: "Mẹ xem qua trước một chút a. Sau khi xem xong, nghe con giải thích."
Lý Thanh Lam ngẩng đầu hồ nghi nhìn thoáng qua nữ nhi, thấy Hạ Dịch Nặc không nói chuyện trêu đùa như ngày thường, liền thả quần áo trong tay xuống, cầm lấy phong thư, một chồng dày đặc.
Lý Thanh Lam bắt đầu cúi đầu lần lượt lật xem từng tấm ảnh chụp một, Hạ Dịch Nặc chậm rãi mở miệng: "Mẹ còn nhớ Khương Dương bạn học thời đại học của con đi? Chính là trình dược viên lúc trước muốn hối lộ mẹ, để bệnh viện mua thuốc của công ty dược bọn họ. Bây giờ, hắn muốn dùng con đến uy hiếp mẹ, những tấm hình này, chính là do hắn chụp lén."
Lý Thanh Lam không nói gì, trong lòng chỉ sợ đã bị khuấy thành một khối bột nhão.
Hạ Dịch Nặc thành thành thật thật mà đứng ở một bên, tiếp tục giải thích: "Người trong tấm ảnh mẹ cũng đã gặp qua, là lúc đó khi tay của con bị thương, Lương Giác Quân lão sư đưa con đến bệnh viện. Còn có trong hôn lễ của Mạch Mạch, nàng cũng là một trong các phù dâu. Tụi con bây giờ, cùng một chỗ."
Lời vừa nói ra, bàn tay Lý Thanh Lam lập tức liền dừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào Hạ Dịch Nặc lóe ra một loại ánh sáng khác thường, giọng nói cũng cứng rắn thêm vài phần: "Con nói cái gì?"
Ánh mắt Hạ Dịch Nặc ung dung: "Con nói, tụi con cùng một chỗ, loại tình cảm yêu đương."
Lý Thanh Lam bỗng nhiên biến sắc ngẩn mặt lên: "Con có biết bây giờ con đang nói cái gì không?!"
Hạ Dịch Nặc trả lời: "Con biết."
Lý Thanh Lam dừng lại một chút, ánh mắt mang theo ý vị thâm trường: "Tiểu Bảo, đừng bởi vì nhất thời mê hoặc, đem tình bạn và tình yêu lẫn lộn với nhau."
Hạ Dịch Nặc không khỏi kiên định mà quật cường nói: "Con không có lẫn lộn giữa tình yêu và tình bạn."
Lý Thanh Lam ném đống ảnh chụp trong tay xuống mặt đất, hít vào một hơi thật sâu, áp chế cơn tức giận: "Mẹ cho con thêm một cơ hội để giải thích."
Tốc độ nói chuyện của Hạ Dịch Nặc nhanh hơn bình thường, mang theo một chút lo lắng: "Chuyện của Khương Dương tự con đang giải quyết, tin rằng mấy ngày nữa sẽ có một cái kết quả, sẽ không mang đến phiền phức cho mẹ. Hôm nay con đưa cho mẹ xem những tấm hình này, chính là muốn chính miệng nói cho mẹ biết chuyện này."
Lý Thanh Lam quay lưng đi, xoa xoa mi tâm, sau đó khoanh tay trầm ngâm một lát, mới một lần nữa xoay người nhìn qua nữ nhi, cho dù hiển nhiên đã biết được đáp án là gì, vẫn là nhịn không được mà hỏi: "Cho nên, con là rất nghiêm túc?"
Hạ Dịch Nặc bất ty bất kháng* mà mở miệng: "Phải. Chính miệng mẹ cũng từng nói qua, mẹ tôn trọng cách sống của mỗi người, bao gồm cả tình yêu."
(*Không kiêu ngạo không nịnh nọt)
"Rất tốt." Ánh mắt của Lý Thanh Lam sắc bén ác liệt, "Mẹ tôn trọng con, chỉ là không có nghĩ là mẹ sẽ chấp nhận. Mẹ hỏi con, con hiểu nàng sao? Nàng hiểu con sao? Con cảm thấy hai ngươi sẽ có tương lai sao?"
Liên tiếp ném đến ba vấn đề, Hạ Dịch Nặc hít vào một hơi thật sâu, hồi đáp: "Con sẽ giải thích. Nàng sinh ra ở C thành, lúc nhỏ đã từng sinh sống ở C thành. Mười tuổi, mẫu thân qua đời vì tai nạn giao thông. Sau khi tốt nghiệp tiểu học, đi theo phụ thân đến San Francisco. Hai mươi bốn tuổi tốt nghiệp tiến sĩ, hai mươi bảy tuổi về nước. Con học tiến sĩ năm thứ tư thì làm trợ giảng, đúng lúc lão sư chủ nhiệm của lớp học đó chính là nàng. Là con đối với nàng sinh ra lòng hảo cảm, cố ý tiếp cận nàng..."
"Hạ Dịch Nặc!"
Hạ Dịch Nặc cũng không có vì Lý Thanh Lam gọi thẳng đầy đủ tên họ của mình mà dừng lại giữa chừng.
"Ông ngoại mất sớm, thương tâm bỉ tâm*, mẹ hẳn là có thể lý giải cảm giác của nàng khi tuổi còn nhỏ đã mất đi mẫu thân đi? Huống chi khi xảy ra tai nạn giao thông, nàng ở ngay bên cạnh mẫu thân của nàng..."
(*Kiểu như suy bụng ta ra bụng người)
Nghe vậy, Lý Thanh Lam quả nhiên không nói gì.
Hốc mắt Hạ Dịch Nặc bắt đầu nóng lên, thanh âm cũng có chút run rẩy: "Chúng con cùng một chỗ hơn một năm. Bình thường nàng nói không nhiều, thậm chí trong mắt người xa lạ, tính tình nhàn nhạt, nhưng mà nàng là một người thông minh, dịu dàng, hài hước, biết cách sống. Ngoài công việc, nàng sẽ chọn đọc một ít sách chuyên ngành để nâng cao trình độ tiếng Trung; nàng thích vận động, thường hay lôi kéo một người không có tế bào vận động như con đi rèn luyện thân thể; người nhà và bằng hữu của nàng không nhiều lắm, phần lớn đều ở San Francisco, nhưng mà trong từng kỳ nghỉ lễ nàng vẫn luôn chuẩn bị lễ vật cho bọn họ. Thời gian chúng con cùng một chỗ, vẫn luôn là nàng chú ý chăm sóc con. Tủ lạnh trong nhà, vĩnh viễn đều có những thứ mà con thích uống nhưng nàng lại hầu như không uống đến..."
Lý Thanh Lam cười đến có chút lạnh lùng: "Bà ngoại của con lớn tuổi, vẫn luôn hy vọng sau khi con đi làm sẽ chuyển về đây ở. Bây giờ con nói với mẹ, nhà? Rốt cuộc ở đâu mới là nhà của con?"
Hạ Dịch Nặc không có đáp lại vấn đề đó, chỉ tiếp tục nói: "Nàng chính là người mà con đã chờ đợi từ lâu. Mọi thứ của nàng đều phù hợp với con, là nam hay là nữ đã không còn quan trọng nữa. Đúng vậy, ta thấu hiểu nàng. Nàng dị ứng với thơm và xoài, lúc sốt ruột, sẽ bất giác nói tiếng Anh. Thậm chí, ta còn biết rõ, trên lưng nàng có một cái bớt đỏ to bằng đầu ngón tay..."
Lý Thanh Lam: "Đủ rồi!"
Hạ Dịch Nặc: "Mẹ!"
Lý Thanh Lam: "Bây giờ con đứng trước mặt mẹ, buộc mẹ chấp nhận hai người sao?!"
Hạ Dịch Nặc: "Con muốn thành thật trả lời câu hỏi của mẹ, mỗi một câu con nói đều là lời trong lòng của con."
Lý Thanh Lam lớn tiếng: "Hạ Dịch Nặc, con nói nhiều như vậy, vậy tại trong lòng con, cuối cùng có cái nhà này hay không? Hay là chỉ có chỗ kia của hai người mới gọi là nhà?"
Hốc mắt Hạ Dịch Nặc đỏ lên, chậm chậm, mới nghẹn ngào nói: "Đương nhiên là có, không chỉ có nhà của mẹ, còn có nhà của ba, đều là nhà của con. Nhưng mà con đã trưởng thành, sẽ có nhà của chính mình, không phải sao? Lẽ nào bởi vì người kia là một nữ nhân, mẹ liền phủ nhận sự tồn tại của ngôi nhà đó sao? Mẹ cũng không cần đem bà ngoại hay những chuyện khác, đến để tạo áp lực cho con."
Lý Thanh Lam nhất thời nghẹn lời, đành phải cắn răng nói: "Con thật ra đã trở nên khéo ăn khéo nói rồi..."
Những giọt nước mắt thất vọng đã tràn ngập đôi mắt đỏ bừng, Hạ Dịch Nặc cúi đầu mở to đôi mắt, để cho giọt nước mắt treo nơi mí mắt rơi xuống, mới ngẩng đầu nói với Lý Thanh Lam: "Mẹ, công ơn sinh thành nuôi dưỡng của ba và mẹ đối với con, đời này con cũng không thể báo đáp đủ. Nàng cũng giống như hai người, đều vì con mà cho đi rất nhiều. Mẹ là người hiểu đạo lý, con chỉ hy vọng mẹ có thể từ từ tiếp nhận..."
Đứa nhỏ này đã bao lâu rồi không có khóc ở trước mặt mình? Lý Thanh Lam nhớ không được nữa. Nhìn đến giọt nước rơi trên sàn nhà, trong lòng Lý Thanh Lam rất loạn, hỏa khí cũng lui xuống một nửa, nhưng mà nàng sẽ không bởi vì nhất thời mềm lòng mà dễ dàng chấp nhận, chỉ nói là: "Con đi ra ngoài trước đi, chúng ta đều cần tĩnh táo một chút."
Hạ Dịch Nặc cúi thấp đầu, cố nén nước mắt đang tiếp tục tràn ra, tiến lên nắm chặt lấy cánh tay Lý Thanh Lam, giọng mũi nồng đậm lại bán rẻ tâm tình của nàng: "Con không đi ra ngoài. Từ nhỏ đến lớn, con hẳn là chưa từng cầu xin mẹ điều gì đi? Dù là... Dù là, khi đó ba mẹ muốn ly hôn... Con cũng không có...Bây giờ, con chỉ cầu xin mẹ chuyện này..."
Lý Thanh Lam lập tức đột nhiên bốc hỏa, trợn mắt hé miệng mà nhìn chằm chằm vào Hạ Dịch Nặc.
Hạ Dịch Nặc ngẩng đầu, chỉ trong một cái chớp mắt, đôi mắt Lý Thanh Lam liền đỏ lên.
Bỗng nhiên ý thức được gì đó, Hạ Dịch Nặc cuống quít giải thích: "Con không phải có ý đó."
Lý Thanh Lam vô lực mà ngồi xuống mép giường, chán nản cười khổ: "Cho nên, con vẫn là trách chúng ta..."