Ánh mặt trời đầu hè xuyên qua cành lá chiếu xuống, trên mặt đất in đầy những vết lăn tăn lốm đốm như những đồng xu lớn nhỏ. Vườn trường đại học giống như những hàng cây này, xanh um mà sum sê. Người trẻ tuổi, dưới sự che chở của từng mảng xanh lá cây này, dùng sự nhiệt tình thiêu đốt thanh xuân, tỏa ra ánh sáng càng chói chang bắt mắt hơn cả ánh dương ngày hè.

Buổi sáng chủ nhật, Hạ Dịch Nặc đi đến phòng thí nghiệm một chuyến. Ngày hôm qua Lưu Nghiên gọi điện thoại tới, nói là có vài thí nghiệm cho ra kết quả không rõ ràng, muốn thỉnh giáo một chút. Sư tỷ muội hai người ngồi ở trước máy vi tính trong văn phòng, thảo luận thật lâu về số liệu và bản ghi chép của thí nghiệm, cuối cùng cũng tìm ra được điểm mấu chốt, trảo đổi, cải tiến phương án thí nghiệm.

Lúc kết thúc, Hạ Dịch Nặc đứng lên duỗi lưng một cái, sờ vào tơ nhện bên mép cửa sổ một chút. Lưu Nghiên nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út bên phải của Hạ Dịch Nặc, như tên trộm mà dò hỏi: "Hạ sư tỷ, đang trong giai đoại tình yêu cuồng nhiệt a!"

Hạ Dịch Nặc cũng không phủ nhận, cười nói: "Ta hình như nửa tháng rồi chưa có làm thí nghiệm, người làm thí nghiệm mang nhẫn có thể sẽ bất tiện, chỉ có thể đeo ở trên cổ."

Lưu Nghiên không có hỏi tới, trái lại đề nghị: "Chút nữa có chuyện gì không, không bằng cùng nhau ăn cơm trưa đi. Vừa rồi Trương sư huynh và tiểu Băng còn cố ý dặn dò ta, nói ăn cơm đừng quên gọi bọn họ."

"Buổi chiều phải đi đón đệ đệ của ta, hôm nay đã đáp ứng sẽ cùng với hắn. Nếu không đổi thành ngày mai đi, ngày mai ta còn phải đến đây lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp."

"Tốt lắm. Thủ tục tốt nghiệp ngươi đã hoàn thành xong rồi sao?"

"Các trình tự đều đã hoàn thành rồi, trong phòng ký túc xá cũng không còn đồ đạc gì, chỉ cần trở về đăng ký với quản lý ký túc xá một chút. Tuần sau chính là lễ tốt nghiệp của trường học, chứng nhận tốt nghiệp và chứng nhận học vị đại khái hai ngày nữa cũng có thể nhận được."

Lưu Nghiên nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Ai, Kha sư huynh vừa đi, ngươi cũng lại đi, ta cảm thấy nhóm nghiên cứu mất đi rất nhiều vui thú a."

Hạ Dịch Nặc cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, phòng thí nghiệm còn có nhiều người như vậy! Cũ không đi thì mới không tới, không cần chờ đến khi nghỉ hè, các tân sinh tiếp theo sẽ đến, ngươi liền chuẩn bị làm sư tỷ a."

Lưu Nghiên lại cúi đầu ngượng ngùng nói: "Kỳ thật tất cả mọi người đều rất không nỡ để ngươi rời đi."

"Ta hiểu được, có thời gian ta sẽ trở về gặp các ngươi," Hạ Dịch Nặc vỗ vỗ vai tiểu sư muội, "Cũng sẽ đem Kha sư huynh của các ngươi bắt trở về."

Rời khỏi phòng thí nghiệm, Hạ Dịch Nặc trực tiếp đi đến công ty của Hạ Viêm đón tiểu nam sinh, sau đó đi đến phòng làm việc của Mạch Thế Ninh. Lúc hai tỷ đệ đến, Lương Giác Quân đang nói chuyện phiếm cùng Mạch Thế Ninh. Tiểu nam sinh vừa nhìn thấy Lương Giác Quân, hoan hô mà bổ nhào tới. Hạ Dịch Nặc dặn dò tiểu nam sinh đừng đùa quá mức điên khùng, mình thì ngồi xuống bên cạnh Mạch Thế Ninh.

Lại nói, Trương phu nhân Thái Lăng Tiêu biết được tin tức Mạch Thế Ninh mang thai, vô cùng cao hứng, hận không thể để nhi tử lập tức đưa Mạch Thế Ninh vào cửa, sinh ra đứa bé mập mạp. Như vậy, mỗi ngày đều vui mừng cong mi mà thương lượng cụ thể chuyện kết hôn cùng nhà thân mẫu Mạch thái thái. Trước đây thật lâu Mạch Thế Ninh từng nói, nếu như bản thân có kết hôn, tuyệt đối sẽ không bày tiệc rượu, cầm giấy chứng nhận là được rồi. Lần này không biết là bị thuyết phục thế nào, quyết định cử hành hôn lễ. Trương Quý Khang ngoài những lúc đi làm, cũng đi theo làm tùy tùng, hôn lễ nhanh chóng được đưa ra để thảo luận.

Nhắc tới việc này, Mạch Thế Ninh liền liếc mắt: "Mẹ của ta và Thái di thật là hết nói nổi, hận không thể khua chiêng gõ trống làm một bữa đại tiệc. Ta thật sự là không biết nên nói cái gì mới đúng, cũng không thể làm cho hai người mất hứng. Cũng may nửa đầu năm ít người kết hôn, đặt khách sạn cũng coi như dễ."

Hạ Dịch Nặc đưa tay sờ sờ lên bụng Mạch Thế Ninh, nghiêng đầu cười nói: "Ân, để cho các nàng quan tâm là được rồi, ngươi hảo hảo an thai."

Mạch Thế Ninh một chưởng hất bàn tay Hạ Dịch Nặc ra: "Hừ, ngươi chuẩn bị làm phù dâu cho ta đi!"

Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua ghế sofa đối diện, tiểu nam sinh chính là dựa trên đùi Lương Giác Quân, tập trung tinh thần xoay khối rubic, Lương Giác Quân thì cúi đầu dịu dàng nhìn chăm chú vào tiểu nam sinh.

Hạ Dịch Nặc: "Yên tâm, làm phù dâu mà thôi nha, thần nhất định là cúc cung tận tụy, chết mới dừng lại."

Mạch Thế Ninh: "Thôi đi! Ý của ta là, mời ngươi và Lương lão sư cùng nhau làm phù dâu."

Lương Giác Quân nghe nói, ngẩng đầu hỏi: "Thật sao?"

Mạch Thế Ninh: "Đúng vậy a! Có vấn đề gì sao?"

Lương Giác Quân tràn đầy vui vẻ: "Đương nhiên là không có a!"

Hạ Dịch Nặc chỉ chỉ vào Lương Giác Quân, nói với Mạch Thế Ninh: "Nhưng mà nàng không thể uống rượu..."

Mạch Thế Ninh chấp nhận mà nói: "Ta biết! Chuyện này ngươi yên tâm! Lĩnh vực của ta, ta đến!"

Tiểu nam sinh vội vàng hỏi: "Còn ta, ta thì sao? Mạch Mạch tỷ tỷ, ta phải làm cái gì?"

Mạch Thế Ninh mắt phượng bay lên, ném qua một đôi mắt xinh đẹp: "Ngươi đương nhiên là làm tân lang quan* của ta a! Thế nào, vui vẻ không?"

(*Một từ địa phương để chỉ chú rể)

Tiểu nam sinh suy nghĩ một chút, nghiêm túc lắc đầu: "Không được, ta phải làm tân lang quan của tỷ tỷ."

Lương Giác Quân che miệng cười thầm, Hạ Dịch Nặc cũng sắp cười đến sốc hông rồi. Mạch Thế Ninh tiến đến bắt lấy tiểu nam sinh, ôm lấy hai má tiểu nam sinh xoa bóp một chút: "Tuổi còn nhỏ, đã cuồng ma luyến tỷ!"

Tiểu nam sinh thở hổn hển chạy thoát khỏi ma chưởng của Mạch Thế Ninh, bổ nhào vào trong ngực Lương Giác Quân, tiếp tục xoay rubic.

Hạ Dịch Nặc lôi kéo Mạch Thế Ninh lần nữa ngồi xuống, dặn dò: "Cũng sắp làm mẹ rồi, cẩn thận một chút."

Mạch Thế Ninh không cho là đúng: "Đúng rồi, chuyện tiệm cafe thế nào rồi?"

Hạ Dịch Nặc: "Cửa hàng chọn xong rồi, cũng thương lượng tốt rồi, tuần sau đi đến văn phòng bất động sản của trường học ký hợp đồng là được rồi. Trương sư phụ ngươi giới thiệu ta có gọi điện thoại hỏi qua, nói tùy thời đều có thể cho người đến lắp đặt thiết bị. Kỳ thật những chuyện này vẫn là dễ giải quyết, chủ yếu là vấn đề nhân sự."

Mạch Thế Ninh gật đầu: "Ân?"

Hạ Dịch Nặc: "Đến lúc đó phải tuyển nhân viên làm việc toàn thời gian và quản lý pha chế café, nếu có thể phải chọn người có kinh nghiệm, còn phải đáng tin."

Mạch Thế Ninh vỗ tay phát ra tiếng, cười đến có vài phần giảo hoạt: "Hì hì! Ta biết ngay mà! Tỷ tỷ ta quả nhiên là phúc tinh của ngươi!"

Hạ Dịch Nặc chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng: "Xin lắng tai nghe!"

"Còn nhớ Phạm Mễ không, tiểu tóc quăn cùng phòng ký túc xá với ta trước kia?"

"Đương nhiên là nhớ a. Sau này nàng ở đâu? Italy sao? Cũng một thời gian không nghe ngươi nhắc đến nàng."

"Không sai! Trước kia khi ta chụp ảnh ở Milan nàng du học ở Florence, vội vàng gặp nhau một lần. Kỳ thật những năm qua, ngoại trừ bôn ba làm nhiếp ánh, nàng còn tìm hiểu về nướng bánh, rượu đỏ, cafe..." Mạch Thế Ninh bẻ ngón tay mấy cái, "Nói tóm lại, là có nghiên cứu nghiệp dư một chút về thực phẩm!"

Hạ Dịch Nặc nhịn không được mà bật cười: "Cho nên?"

Mạch Thế Ninh đổi thành thần sắc nghiêm chỉnh: "Năm trước mẹ của nàng ngã bệnh, nàng về nước chiếu cố. Muốn xác định ở lại C thành, nhất thời chưa tìm được công việc thích hợp. Ta có nói nàng đến studio làm việc, nhưng mà người này... Ngươi biết đấy, ta theo đuổi nhiếp ảnh nghệ thuật, mà nàng vẫn luôn làm nhiếp ảnh tài liệu. Bây giờ hầu hết các studio đều quay phim chụp ảnh thương mại, nàng không nguyện ý làm việc trong studio, cho nên ta không ép buộc nàng. Chuyện gây dựng sự nghiệp, tiền nàng tích lũy được những năm qua đều dùng để chữa bệnh cho mẹ của nàng. Cho nên, ta cảm thấy, các ngươi thật ra có thể làm cùng nhau!"

"Thì ra là như vậy!" Hạ Dịch Nặc bừng tỉnh đại ngộ, "Ta cũng cảm thấy có thể, không bằng tìm thời gian gặp nhau một lần đi."

Mạch Thế Ninh trừng mắt nhìn: "Chút nữa nàng liền đến đây!"

Thời học đại học Hạ Dịch Nặc và Phạm Mễ từng có mấy lần tiếp xúc. Phạm Mễ là một người phi thường nhiệt tình, lạc quan, hào phóng, cười rộ lên quả thực tựa như là vô tâm vô phế. Khác với Mạch Thế Ninh theo đuổi nhiếp ảnh nghệ thuật, Phạm Mễ làm nhiếp ảnh tài liệu, hai người đã từng đứng trước mặt Hạ Dịch Nặc, đối với giá trị xã hội và giá trị thẩm mỹ của tác phẩm Walker Evans, mà triển khai một cuộc tranh luận kịch liệt trong hai giờ. Kết quả là Hạ Dịch Nặc ngủ một giấc trong ký túc xá của các nàng, khi tỉnh lại trước mắt là bia và nước khoáng, đậu phộng hạt dưa chè bát bảo, hai người trong cuộc đã uống đến đỏ mắt, nói chuyện đầu lưỡi cũng cứng cả lại, nhưng mà vẫn như cũ không ai nhường ai.

Cho nên nhân sinh quan của Phạm Mễ chính là loại này: Nhiếp ảnh là tình yêu của cuộc đời này, dựa vào nó mà kiếm ít tiền cũng được, nhưng mà không thể dùng để tính toán mưu sinh, nếu không ngày qua ngày, biến thành chán ghét, liền cái được không bù đắp đủ cái mất. Ngoại trừ những lần chụp hình đặc biệt cho các tờ báo hay tạp chí, Phạm Mễ không muốn quay chụp cho các bộ phim thương mại, không muốn làm một nhiếp ảnh gia chỉ chụp được những bức ảnh đẹp. Nếu như ngươi hỏi nàng, không cảm thấy đáng tiếc sao? Nàng nhất định sẽ trả lời, dùng phương thức mà bản thân yêu thích, làm những chuyện mình thích, sao lại phải cảm thấy đáng tiếc?

Đối với Phạm Mễ mà nói, tình yêu và nhiếp ảnh là có cùng một đạo lý. Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ*. Cuộc sống cũng nên giữ lại một chút vẻ đẹp từ sự từ bỏ, yêu thương nhất chính là, sự ẩn giấu một cách thích đáng dưới đáy lòng, nhưng không nhất định phải cùng một chỗ. Nếu như nhất định phải trở thành một trong những củi gạo dầu muối tương giấm trà**, vậy thì tìm một cái phù hợp, ai nói nhất định phải là thứ yêu thích. Sự khác nhau giữa máu muỗi và nốt ruồi son, giữa cơm dính và ánh trăng sáng, chẳng lẽ còn không hiểu sao?

(*Một câu trong : Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động. Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.

Lời bình : Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm cũng vậy... "Tương nhu dĩ mạt", có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác. "Tương nhu dĩ mạt" làm người cảm động nhưng "tương vong vu giang hồ" – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết. Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.)

(**Khai môn thất kiện sự (tạm dịch là bảy thứ mở cửa) là đề cập đến bảy thứ thiết yếu nhất để duy trì cuộc sống, ở đây ý nói là làm những chuyện để sinh tồn)

Hiển nhiên, quan điểm của Phạm Mễ cũng không thể được Mạch Thế Ninh thừa nhận. Vì vậy, không biết hai người đã tranh luận bao nhiêu lần rồi. Nhưng mà làm nghệ thuật, sao có thể không có những món tráng miệng như vậy. Nếu không hai người làm sao có thể làm bằng hữu nhiều năn như vậy. Phạm Mễ không muốn tham gia vào studio đại Mạch, dù biết rõ đây là bằng hữu muốn giúp mình một chút. Tuy rằng bị Mạch Thế Ninh mắng là làm việc nghiệp dư, nhưng Phạm Mễ vẫn khăng khăng giữ ý kiến, không biết mệt mỏi tiếp tục hành trình của mình, rất chăm chú. Mạch Thế Ninh ủng hộ Phạm Mễ, bởi vì từ nhỏ Phạm Mễ chính là một người rất thích hợp để kết giao lại rất nghiêm túc

Quân tử khi khác biệt, sẽ cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, tôn trọng cách sống của mỗi người, cũng là một bài học bắt buộc trong sự phát triển của chúng ta.

Vài năm không gặp, Phạm Mễ vẫn là một kiều tóc quăn, đứng ở trước mặt mọi người, cười rộ lên vẫn là bộ dáng hai mươi tuổi. Hạ Dịch Nặc cười nói: "Thật sự vẫn là Tiểu Mễ trong ký ức của ta, gần như không có thay đổi so với thời đại học."

Phạm Mễ cười hắc hắc: "Ngươi cũng không có thay đổi nha, Hạ Tiểu Bảo! Nguyên lão cấp cao ở đại học C."

Điều này làm cho Mạch Thế Ninh phi thường không hài lòng: "Loại người các ngươi, cũng không biết là đã uống bao nhiêu loại thuốc bảo dưỡng rồi!"

Phạm Mễ rên lên một tiếng, tỏ vẻ bản thân ở bên ngoài màn trời chiếu đất nhiều năm vẫn còn gìn giữ bộ dáng trẻ trung như vậy, tuyệt đối là thiên sinh lệ chất khó có thể chối bỏ.

Giới thiệu sơ qua Phạm Mễ và Lương Giác Quân, tiểu nam sinh rất dễ quen, sau khi hi hi ha ha cả buổi, liền nói tới chuyện đứng đắn.

Nói về triết lý và ý tưởng kinh doanh của từng người đối với tiệm cafe, thậm chí cả các chi tiết như phong cách trang trí, Phạm Mễ và Hạ Dịch Nặc quả thực chính là ăn nhịp với nhau. Lập tức hai người liền quyết định, mở một tiệm café có phục vụ bánh nướng cùng với cafe.

Phạm Mễ nói đến kích động, nhịn không được mà cảm thán: "Thật sự là rất trùng hợp! Trước kia vẫn muốn tìm một người để hợp tác nhưng không có ai thích hợp. Không ngờ quanh đi quẩn lại, lại chính là ngươi!"

Hạ Dịch Nặc cười nói: "Cái này gọi là đạp phá thiết hài vô mịch xứ, Đắc lai toàn bất phí công phu*."

(*Đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, trong lúc vô ý không tốn sức lại tìm ra)

Mạch Thế Ninh gõ gõ cái bàn: "Ai, ta cũng nhắc nhở hai người các ngươi. Thân huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng, đầu tư về nguồn vốn và đầu tư về nhân sự, các ngươi tốt nhất là bàn về chuyện chia lợi tức cho rõ ràng trước đi."

Hạ Dịch Nặc: "Chuyện này đơn giản, chia 5:5 là được rồi."

Phạm Mễ cả kinh nói: "Như vậy làm sao được! Tiểu Bảo, cửa hàng này chính là của ngươi!"

Hạ Dịch Nặc: "Sau này sẽ là của chúng ta. Ta còn phải đi làm, tương lai những chuyện phải nhờ ngươi hao tâm tổn trí cũng không ít."

Phạm Mễ: "Năm năm thật sự là quá nhiều, nếu không phải là ta, ngươi tìm một người quảnlý đến, làm sao lại cần nhiều như vậy chứ."

Lúc này tiểu nam sinh đang ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi Lương Giác Quân, cánh tay Lương Giác Quân nhốt chặt lấy hắn, cái cằm đặt ở trên vai tiểu nam sinh, hai tay chơi đùa rubic. Tiểu nam sinh chăm chú mà nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay ma thuật của Lương Giác Quân.

Hạ Dịch Nặc liếc nhìn hai người, dáng tươi cười ấm áp đến mê hoặc người ta, nói: "Ta đi đâu để tìm một, người pha chế cafe, người làm bánh nướng, tổng giám nghệ thuật kiêm quản lý đây? Thật ra ta chính là có lời."

Mạch Thế Ninh phất phất tay: "Phạm Mễ, sao ngươi lại nói nhiều lời vô ích như vậy! Đại tiểu thư nàng đều không để ý đến tiền, tự ngươi lại ở đây dài dòng. Không phải mẹ ngươi đang bệnh còn cần tiền sao, năm năm thì năm năm đi!"

Phạm Mễ bắt lấy cánh tay Hạ Dịch Nặc: "Được! Ta nhất định sẽ làm thật tốt!"

Mạch Thế Ninh chậc chậc cảm thán: "Nhân sinh thật sự là kỳ diệu a! Mấy năm trước, ai có thể nghĩ được, hai ngươi sẽ hợp tác cùng nhau chứ?"

Phạm Mễ cười hỏi: "Thế nào, hối hận rồi sao? Nếu không cũng đem studio của ngươi dọn đến phố Bắc đi? Làm hàng xóm là tốt rồi."

"Thôi đi", Mạch Thế Ninh hướng Hạ Dịch Nặc không có ý tốt mà mỉm cười, "Người nào đó có tình kết ở Đại học C, ta cũng không có. Ta vẫn đang nghĩ, lát nữa đi đâu chúc mừng một chút đi!"

Hạ Dịch Nặc đang muốn nói bây giờ thân thể ngươi không thích hợp, Phạm Mễ liền mở miệng ngăn cản: "Không được!"

Mạch Thế Ninh nóng nảy, la hét nói không công bằng: "Phạm Mễ, ngươi nói một chút xem, sao lai luôn đối nghịch với ta!"

Lương Giác Quân vẫn luôn không có lên tiếng, cầm khối rubic đã quay xong sáu mặt đưa cho tiểu nam sinh, cười nói: "Mạch Mạch, mọi người đều quan tâm đến hài tử trong bụng của ngươi a!"

Khi chúng ta còn trẻ, luôn mong đợi, về tình yêu và khoảng cách, về lời thề và ngày mai. Hôm nay, cuộc sống dần dần được đưa ra ánh sáng, cho dù không có truyền kỳ oanh oanh liệt liệt, cũng còn có bằng hữu đi theo hỗ trợ, giống như là trong bóng đêm, sóng ánh sáng cùng với ánh trăng, rong chơi, lại rong chơi...

Buổi tối, Lương Giác Quân tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, Hạ Tiểu Bảo đang ngồi xếp bằng ở trên giường đọc sách. Lương Giác Quân xoay người từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho nàng.

Hạ Dịch Nặc kinh ngạc, ngẩng đầu: "Cái gì vậy?"

Lương Giác Quân: "Sắp tới không phải là rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền sao?"

Hạ Dịch Nặc: "Trước kia ta và Mạch Mạch đã từng dự tính qua, có đủ."

Lương Giác Quân: "Mọi chuyện luôn sẽ vượt ra ngoài dự tính."

Hạ Dịch Nặc: "Ta không giống như mọi người, Mạch Mạch cũng không phải người..."

Lương Giác Quân: "Chưa cần dùng thì đừng dùng, người cầm lấy là được."

Thấy giọng nói của Lương Giác Quân rất ung dung, Hạ Dịch Nặc cũng không lại từ chối, cầm lấy tấm thẻ kia, trêu ghẹo, "Ngươi nói, sau này hai người chúng ta ai sẽ làm công việc quản gia?"

Lương Giác Quân một bộ dáng đương nhiên: "Đương nhiên là ngươi, ta cũng không hiểu quản lý tài sản."

Hạ Dịch Nặc: "Ta cũng không hiểu a!"

Lương Giác Quân: "Vậy ngươi từ từ học."

Hạ Dịch Nặc che mặt: "Ngài xác định sao? Nhưng mà ta là một khẳng lão tộc không biết xấu hổ, phòng ở xe đều là ba mẹ mua cho, phần lớn tiền gởi ngân hàng cũng là ba mẹ cho, chỉ có một phần nhỏ đến từ tiền tiêu vặt mồ hôi xương máu ta vất vả kiếm được khi làm nghiên cứu sinh tiến sĩ và tiền học bổng của ta. Bây giờ lại được ngài bao nuôi, quả thực chính là đại sâu mọt trong sâu mọt. Lúc này mới vừa quyết định, mở cửa hàng nhỏ làm chút chuyện kinh doanh. Ngươi liền..."

"Thế nào, sợ ta nuôi không nổi ngươi sao?" Lương Giác Quân cắt ngang nàng, trêu đùa nói.

Hạ Dịch Nặc dở khóc dở cười: "Ba người bác sĩ trong nhà ta đều là công nhân viên chức trong hệ thống của Đại học C, tiền lương và tiền thưởng trong một năm, có được bao nhiêu đại khái ta đều biết."

Lương Giác Quân: "Cho nên?"

Hạ Dịch Nặc: "Ý của ta là, kỳ thật cũng không coi là nhiều a, ngươi giữ lại cho bản thân dùng là được rồi."

"Thu nhập trước kia của ta ngươi có biết không? Khi được giới thiệu, trường học có trả cho ta một khoảng phí an gia, " Lương Giác Quân tới gần Hạ Tiểu Bảo, cười nói, "Huống chi, nuôi dưỡng ngươi, cũng không tốn bao nhiêu tiền."

Hạ Dịch Nặc nằm dài trên giường cười đến run rẩy hết cả người. Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, xoay người ngồi dậy, hỏi: "Ngươi cảm thấy Tiểu Ngôn thế nào?"

Lương Giác Quân: "Thông minh lại đáng yêu, ta rất thích hắn."

Hạ Dịch Nặc: "A, ta cũng thích hắn."

Lương Giác Quân: "..."

Hạ Dịch Nặc: "Nhưng mà ngươi không thể quá thích hắn."

Lương Giác Quân: "..."

Hạ Dịch Nặc: "Bởi vì người ngươi thích nhất là ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play