Đối với một sinh viên y khoa năm năm mà nói, những dịp sinh viên cùng khóa hệ bốn năm tốt nghiệp, bản thân mình vẫn còn đang thực tập trong vòng xoay của bệnh viện, không có thời gian để quan tâm đến cảm xúc. Đến khi đối mặt với thời khắc biệt ly, một nhóm xuất ngoại, một nhóm học lên nghiên cứu sinh, một nhóm đi làm, vội vàng không kịp chuẩn bị, nhốn nháo hoảng loạn. Mà sau năm năm tốt nghiệp tiến sĩ, tựa hồ mọi thứ đều làm từng bước, nước chảy thành sông.

Hạ Dịch Nặc cảm thấy bản thân đều thập phần bình thản. Sau khi hoàn thành bảo vệ luận văn, bàn giao công việc trong phòng thí nghiệm cũng gần như hoàn thành, kế tiếp chỉ cần an tâm chờ đợi tháng sáu cầm lấy chứng nhận tốt nghiệp và chứng nhận học vị.

Vì vậy, trước khi chính thức rời khỏi trường, bỗng nhiên có rất nhiều thời gian. Trước khi cùng một chỗ với Lương Giác Quân, Hạ Dịch Nặc sắp xếp thời gian ngoại trừ làm thí nghiệm, chính là cùng người nhà bằng hữu, hoặc là ở nhà, đọc sách lên mạng chơi với LoVo. Có một điểm mà sinh viên của ngành nghệ thuật văn học và lịch sử làm cho sinh viên ngành khoa học và kỹ thuật ghen tị nhất chính là, không cần ngâm mình cả ngày trong phòng thí nghiệm, có thật nhiều thời gian tự do. Ví dụ như, tiểu thư A May Trình Ngũ Nguyệt, tựa hồ mỗi ngày đều rảnh rỗi như vậy.

Cũng may Trình tiểu thư là một người có thể tự mình tìm niềm vui, cũng là một người rất nhiệt tình. Sau khi liên tục vài ngày gặp phải Hạ Dịch Nặc ở trước cửa thang máy, Trình tiểu thư đưa ra lời mời với Hạ Tiểu Bảo: "Hạ, nếu như ngươi cảm thấy nhàm chán, có thể đi cùng ta tới phòng tập thể thao."

Hạ Dịch Nặc phất phất tay: "Thôi, vận động đối với ta mà nói, số lượng vừa phải là được rồi. Lại nói, ngươi tới tìm Yến lão sư của ngươi, ta đi theo rất không có ý tứ a!"

Trình tiểu thư cười hắc hắc, một chưởng vỗ lên lưng Hạ Dịch Nặc, ý tứ chính là, hắc, ngươi thật là người tốt!

Cũng đều là lão sư, Trình tiểu thư thật sự không hiểu được ý nghĩa của việc trở thành tấm gương sáng cho người khác.

Hạ Dịch Nặc bất đắc dĩ: "Lại nói, gần đây ngươi không cần đưa sinh viên đ vẽ tranh sao, không nghiên cứu lịch sử nghệ thuật phương Tây nữa sao?"

Nói chuyện về nghệ thuật tâm tình của Trình tiểu thư liền phấn chấn: "Nghệ thuật là tự do! Kỳ thật gần đây ta cũng đang sáng tạo ra những bức vẽ mới. Đúng rồi, ngươi có hứng thú làm người mẫu cho ta hay không, ta cảm thấy tình trạng của ngươi phi thường tốt!"

Nhìn thấy ánh mắt dò xét củaTrình tiểu thư nhìn mình, Hạ Dịch Nặc vội vàng nói: "Ai ai, ta vẫn là thôi đi!"

Trình tiểu thư cười to: "Làm gì lại khẩn trương như vậy, cũng không phải bảo ngươi cởi quần áo!"

Mồ hôi lạnh trên trán Hạ Dịch Nặc đổ ra ba dòng: "Ngày khác sẽ giới thiệu cho ngươi biết một bằng hữu làm nghệ thuật, ta cảm thấy các ngươi sẽ trò chuyện rất hợp ý, nàng học nhiếp ảnh."

Trình đại tiểu thư hân hoan nhận lời.

Kỳ thật Hạ Dịch Nặc cũng không cảm thấy cuộc sống rảnh rỗi thì có gì nhàm chán, trái lại rất thích nấu ăn. Đều nói nếu như trí nhớ khắc vào trong đầu, rất dễ dàng hỗn loạn, nhưng nếu là vết nóng trên đầu lưỡi, liền có thể tạo thành một loại bản năng. Trong thế giới của nam tử tốt và nữ tử tốt, mọi chuyện hẳn là đều được giải quyết vuốt phẳng từ trong phòng bếp. Chiên xào, hầm hấp nấu, nếu đã có một thân kỹ thuật, tất nhiên là dệt hoa trên gấm. Trong một cuối tuần bình thường qua quýt, ngươi có thể mua thức ăn trên đường phố, về đến nhà, bước vào dép lê, buộc tạp dề lên, mở lửa xuống bếp. Thức ăn nuôi dưỡng tim, gan, lá lách và phổi của chúng ta, cũng giống như người yêu của chúng ta, chỉ có dụng tâm nấu nướng, mới có khả năng gắn bó lưu hương.

Cho nên vào một buổi chiều trong thời gian làm việc, khi Hạ Dịch Nặc cầm theo một bình súp ghé thăm studio ảnh đại Mạch, Mạch Thế Ninh hận không thể để cái cằm rơi xuống sàn nhà: "Ai ôi!!!, ta nói đây là thế nào vậy?! Bây giờ Tiểu Bảo nhà chúng ta chuyên trách làm điền loa cô nương* rồi sao?!"

(*Nàng tiên ốc, mọi người GG nếu muốn tìm hiểu câu truyện nhé. Đại khái là làm nội trợ thôi)

Hạ Dịch Nặc mỉm cười không nói.

"Bộ dáng cô vợ nhỏ a, chà chà!" Mạch Thế Ninh đi quanh Hạ Dịch Nặc một vòng, nắm lấy khuôn mặt của nàng, "Một bình súp này, xem ta là chuột bạch sao?"

Hạ Dịch Nặc tránh khỏi bàn tay của Mạch Thế Ninh: "Xin lỗi nha, đối với tài nấu nướng của mình ta phi thường có lòng tin. Hơn nữa, đêm qua sư tỷ đã giám định qua tay nghề của ta rồi."

Mạch Thế Ninh gào thét một tiếng, lén lén lút lút tiến sát đến bên người Hạ Dịch Nặc: "Oh! Đêm qua...Lương lão sư, giám định loại...Tay nghề nào của ngươi?! Ân?!"

Hạ Dịch Nặc cũng không tức giận, tự mình ngồi xuống ghế sofa lật xem tạp chí.

Mạch Thế Ninh thật vất vả mới ngưng cười được, vừa vặn mở bình giữ nhiệt vừa nói: "Thật sự là không thú vị chút nào! Không thú vị! Đúng lúc tỷ tỷ đang đói bụng, để ta xem xem là cái gì."

Hạ Dịch Nặc ngẩng đầu lườm Mạch Thế Ninh một lần, nhàn nhã nói: "Ăn chậm một chút đi, cũng không có ai giành giật với ngươi."

Mạch Thế Ninh ăn súp cũng không quên lầm bầm: "Ngươi dự định lúc nào thì đi làm a? Trong khoảng thời gian này không định đi một chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp sao?"

Hạ Dịch Nặc nghĩ cũng không cần nghĩ mà trả lời: "Không đi."

Vấn đề này Lương Giác Quân đã sớm hỏi qua rồi, đáp án của Hạ Dịch Nặc rất đơn giản, du lịch là cần cảm xúc, tháng năm thời tiết của C thành rất tốt, trạng thái cuộc sống bây giờ rất tốt, cho nên không muốn đi.

Mạch Thế Ninh: "Ha ha, ở nhà làm cô vợ nhỏ đến nghiện rồi sao?"

Hạ Dịch Nặc nhún nhún vai, tùy ngươi muốn nói như thế nào thì nói.

Mạch Thế Ninh: "Buổi chiều có sắp xếp gì không?"

Hạ Dịch Nặc: "Lát nữa sẽ qua nhà xuất bản, có hẹn với cậu, cố vấn chuyện mở tiệm café ở phố Bắc một chút."

Mạch Thế Ninh: "Xác định rồi sao?"

Hạ Dịch Nặc: "Chưa, có thấy một cửa hàng hai mặt tiền cũng không tệ lắm, đi hỏi cậu một chút."

Mạch Thế Ninh gật gật đầu, dường như đang có chuyện suy nghĩ.

Hạ Dịch Nặc: "Bộ dáng như vậy là sao, ngươi cũng không phải không biết ta vẫn luôn muốn làm như vậy."

Phố Bắc nằm ở điểm cực Bắc xa xôi của Đại học C, tiếp giáp với khu nhà dành cho nhân viên, an phận ở một góc, là một con phố tĩnh lặng rải rác những cửa hiệu yên tĩnh, tạo nên sự tương phản sắc nét với con đường ăn vặt ồn ào náo nhiệt của khu phố Nam cạnh trường. Sau khi gia đình Trương Quý Khang và Mạch Thế Ninh lần lượt rời khỏi khu nhà dành cho nhân viên, Hạ Dịch Nặc đã từng nói, bởi vì thích phố Bắc, tương lai muốn mở một cửa hiệu ở phố Bắc.

"Khi đó tuổi còn nhỏ, nghĩ rằng ngươi tùy tiện nói giỡn mà thôi. Lúc trước lại nghe ngươi nhắc đến, ta nghĩ có phải là vì Lương lão sư hay không!" Mạch Thế Ninh ấp úng nói.

Hạ Dịch Nặc cười nói: "Cho nên mới nói, mơ ước vẫn là phải có, vạn nhất có thể thực hiện được thì sao?"

Mạch Thế Ninh thở dài: "Ngươi nha, ngươi! Có chuyện gì cần tỷ tỷ giúp thì cứ nói."

Hạ Dịch Nặc: "Biết rồi. Lắp đặt thiết bị nhất định là phải nhờ đến lão nhân gia ngài hiến kế a."

Những cửa hàng mặt tiền ở phố Bắc thuộc về bất động sản của trường học, chỉ cho thuê không bán. Lý Thanh Phong nghe xong kế hoạch của Hạ Dịch Nặc, nói: "Con hỏi thật là đúng người. Ta có quen biết thư ký Vương bên văn phòng bất động sản của trường, hắn có thể cung cấp cho con một số thông tin về việc cho thuê. Mặt khác, Lâm tiểu thư lão bản của một tiệm sách ở phố Bắc, là lão bằng hữu của nhà xuất bản chúng ta, hẳn là có thể giúp được chút việc."

Hạ Dịch Nặc vỗ tay một cái: "Con biết ngay là cậu sẽ rất có biện pháp mà!"

Lý Thanh Phong nghiêm túc nói: "Bất quá ta cũng phải nhắc nhở con, Tiểu Bảo, nghĩ thì dễ nhưng làm thì khó. Có rất nhiều người trẻ tuổi luôn miệng mói phải gây dựng sự nghiệp, kết quả đều là tơi tả trở về. Chỉ dựa vào một ít ý tưởng mới lạ, là không thể làm nên chuyện được. Thực tế đối với chuyện kinh doanh con vẫn còn non nớt, còn có chính là vấn đề tiền bạc. Tiền từ lấy từ đâu đây? Không có tiền là không thể thành sự được."

"Cậu, cậu cũng biết, con làm khẳng lão tộc nhiều năm như vậy rồi." Hạ Dịch Nặc cười nói, "Kỳ thật số tiền mà ba mẹ con đưa cho những năm qua con vốn không có dùng đến, phần lớn đến cất giữ, cũng đầu tư một chút vào các quỹ phát triển và mua một ít cổ phiếu, cộng thêm tiền tiêu vặt hàng tháng của nghiên cứu sinh tiến sĩ và học bổng của con, gom Đông gom Tây, tiền bạc cũng không có vấn đề."

Lý Thanh Phong nghe xong cười nói: "Xem ra, tỷ phu trước cũng cho con không ít tiền tiêu vặt. Sao đột nhiên con lại nghĩ đến chuyện mở tiệm cafe?"

Hạ Dịch Nặc: "Cũng không phải là đột nhiên, từ rất sớm đã có ý nghĩ này. Tóm lại, không muốn vẫn luôn làm khẳng lão tộc!"

Lý Thanh Phong gật gật đầu: "Còn chuyện trang trí thiết bị, phần này cũng đủ làm cho đau đầu."

Hạ Dịch Nặc: "Chuyện này ngài yên tâm. Nhận được hợp đồng cho thuê, con liền đi đến phòng quản trị kinh doanh để đăng ký nhãn hiệu của tiệm cafe. Phòng cháy, nước, điện, gas, đồ dùng, thiết bị, thậm chí dọn dẹp đồ kiến trúc lặt vặt, con đại khái đã có kế hoạch. Dự tính công suất của đồ điện sẽ vượt quá tải trọng của đồng hồ gốc, cũng cần phải đến phòng cấp điện để xin thay thế đồng hồ điện. Chuyện lắp đặt thiết bị chi tiết, đường thoát nước của máy điều hòa, máy thoát hơi nên làm như thế nào, vật dụng nên bày trí thế nào, giấy dán tường nên chọn loại gì, còn phải đến xem xét hiện trường sau đó trao đổi với các chuyên viên lắp đặt thiết bị rồi mới xác định được. Ở phương diện này Mạch Mạch có kinh nghiệm, đến lúc đó con có thể hỏi nàng."

Lý Thanh Phong khen ngợi: "Tốt! Ta biết con là người đáng tin cậy. Nếu như vậy, con liền to gan đi làm đi."

Hạ Dịch Nặc ngoan ngoan gật đầu.

Lý Thanh Phong thuận miệng hỏi một câu: "Tỷ tỷ có đồng ý không?"

"Trước kia từng nhắc đến, nhưng mà chưa có tiến hành thực tế. Con nghĩ không ra lý do làm cho mẹ không ủng hộ." Hạ Dịch Nặc cười nói, "Với lại, không phải còn có cậu nói chuyện giúp con sao!"

Lý Thanh Phong nhịn không được mà bật cười: "Ta nói a! Thật là một tiểu quỷ ranh mãnh!"

Hạ Dịch Nặc: "Ai nha, cháu ngoại giống cậu đi!"

Hai câu cháu trò chuyện thật vui vẻ, chủ đề tất nhiên kéo đến trên người Lý Mộc. Sau khi Lý Mộc về nước, trước mắt đang thực tập ở công ty luật Dục Tú tại C thành.

Lý Thanh Phong: "Gần đây Mộc Mộc có nhắc với con về vấn đề công việc hay không?"

Hạ Dịch Nặc: "Mấy ngày hôm trước con có ghé qua văn phòng luật của các nàng, làm việc cũng rất tốt. Con còn nói, đến lúc đó khi xử lý thủ tục có chỗ nào không hiểu, ta liền trực tiếp hỏi cố vấn pháp lý có sẵn."

Lý Thanh Phong: "Lúc trước còn nhắc đến chuyện muốn đi giảng dạy, ai, lúc này tạm thời không nhắc tới nữa. Trước mắt cứ xem biểu hiện của nàng ở công ty luật như thế nào."

Hạ Dịch Nặc: "Ngài yên tâm đi, tâm lý của Mộc Mộc rất vững vàng."

Lý Thanh Phong: "Chỉ hy vọng là như vậy."

Chúng ta là biển hoa của tháng năm, dùng thanh xuân ôm lấy thời đại; chúng ta là ánh sáng của mặt trời mọc, dùng tính mạng thắp sáng tương lai.

Tháng năm, kỷ niệm tám năm thành lập Hoa vị miên.

Gần đây chỉ cần không phải đi làm, Lý Mộc liền nhiều lần xuất hiện ở Đại học C, mang vẻ mặt hưng phấn. Lương Giác Quân hỏi nguyên nhân, Lý Mộc ấp a ấp úng, nói chuyện rất thận trọng. Hạ Dịch Nặc lại thần thần bí bí nói: "Buổi hòa nhạc của Hoa vị miên năm nay, sẽ có một surprise!"

Lương Giác Quân nhìn chằm chằm vào Hạ Dịch Nặc, vẻ mặt kỳ quặc. Biết rõ tính khí của Lương Giác Quân, Hạ Dịch Nặc chỉ cần vung một chút tiểu kiều*: "Bây giờ còn đang trong giai đoạn giữ bí mật nha, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem biểu diễn không phải liền sẽ biết sao?"

(*Ý chỉ sự xinh đẹp quyến rũ)

Buổi hòa nhạc năm nay được tổ chức trong giảng đường nhỏ của trường, có thể chứa mấy trăm người. Vào ban đêm, ngoại trừ Hạ Lương hai người, Tam Mao, Lý Tư Nguyên, Mạch Thế Ninh, Trương Quý Khang, Lý Mộc cũng đã đến. Đây cũng là trước khi Tô Húc tốt nghiệp, đại diện cho Hoa vị miên biểu diễn một lần cuối cùng.

Hạ Dịch Nặc và Lương Giác Quân không có chọn ngồi ở hàng ghế phía trước, mà ngồi ở ghế sau giữa khán phòng. Lương Giác Quân vẫn luôn rất yên tĩnh, trong bóng tối Hạ Dịch Nặc lặng lẽ nắm lấy tay nàng. Lương Giác Quân quay đầu sang nhìn Hạ Dịch Nặc, hai người đều không nói gì, nhìn nhau mỉm cười. Người yêu ở bên cạnh, ngay cả hít thở cũng tràn đầy ngọt ngào. Dư vị của chuyện cũ, lối vào mềm mại. Ca khúc 'Gặp gỡ'trong buổi hòa nhạc lộ thiên của Hoa vị miên năm trước, hôm nay đáp án đã lộ ra, ý nghĩa của việc nắm tay nhau tại thời điểm này, không cần nói cũng biết.

Khi buổi hòa nhạc chuẩn bị kết thúc, Lý Mộc ở hàng ghế phía trước liên tục quay đầu lại nhìn về phía Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc cười thầm, tiểu hài tử chính là thiếu kiên nhẫn. Trái lại rất bội phục Lương Giác Quân luôn bảo trì bình thản, hoàn toàn không có hỏi lại chuyện surprise.

Chờ đến sau hai lần encore, khán giả đã ra về không sai biệt lắm, người thân, bạn bè và các thành viên ban nhạc đều ăn ý vui đùa trên sân khấu, cũng không dọn dẹp nhạc cụ trên sân khấu, cũng không có ý định muốn đi.

Mạch Thế Ninh cảm thấy kỳ quái, đang muốn hỏi chuyện ăn mừng lát nữa, lại bị Hạ Dịch Nặc giữ chặt lấy, nói là muốn cùng đi phòng vệ sinh.

Mạch Thế Ninh ghét bỏ nhìn thoáng qua Hạ Dịch Nặc: "Hạ Tiểu Bảo, ngươi mấy tuổi rồi, đi nhà vệ sinh còn muốn có người đi cùng!"

Hạ Dịch Nặc mới mặc kệ: "Tỷ tỷ! Ngươi xem, đường đi trong hậu trường tối đen chật hẹp, người ta có chút sợ hãi nha..."

Mạch Thế Ninh im lặng, đưa cho Lương Giác Quân một ánh mắt, ý là, Lương lão sư, ngươi cũng mặc kệ không quản sao!

Hạ Dịch Nặc nhanh chóng nháy mắt với Lương Giác Quân, Lương Giác Quân nhếch miệng, ngón tay thon dài như có như không gõ gõ xuống cánh tay đang khoanh lại.

Trên đường từ phòng vệ sinh trở về, Mạch Thế Ninh luôn miệng mắng Hạ Tiểu Bảo vì đi đến phòng vệ sinh chỉ để rửa tay một cái mà thôi. Hai người sóng vai bước vào giảng đường nhỏ, phút chốc, toàn bộ đèn trong giảng đường liền tối xuống.

Máy chiếu ở giữa sân khấu phát sáng lên, tiếp theo, trong nền nhạc đệm du dương của ban nhạc, trên tường xuất hiện từng tấm hình một, giống như là một bộ phim thông qua những bức ảnh. Mạch Thế Ninh thoáng cái liền bối rối, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hình chiếu, bởi vì những bức ảnh kia đều là tác phẩm của mình. Có vài tấm ảnh căn bản còn chưa từng được công bố, thậm chí còn bao gồm cả những tác phẩm đầu tiên khi mình vừa mới tiếp xúc với máy ảnh.

Mạch Thế Ninh theo bản năng mà nhìn bốn phía. Hạ Dịch Nặc đặt tay lên bờ vai Mạch Thế Ninh, đưa nàng đi đến ngay trước những hình chiếu, nhẹ nhàng nói bên tai Mạch Thế Ninh: "Mời người thưởng thức."

Sau đó là từ nhỏ đến lớn, ảnh chụp từng thời kỳ của Mạch Thế Ninh. Nàng khi vừa ra đời còn nằm trong tã lót, nàng khi còn nhỏ đang vui đùa trong khu công viên của giáo viên, nàng trong chiếc váy thục nữ của thời kỳ dậy thì, nàng cùng những người khác chơi bóng rổ ở sân bóng rổ trường trung học, nàng vô tâm vô phế sóng vai cùng những người khác mà cười sảng khoái, nàng ngủ lén trong lớp học, nàng nhìn vào màn ảnh cố ý giương nanh múa vuốt, nàng ăn gì đó mà miệng dính đầy mỡ, từng tầm từng tấm ảnh của nàng...

Ánh sáng trong giảng đường lờ mờ, Trương Quý Khang không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh sân khấu, một chùm ánh sáng chiếu lên gương mặt trẻ trung kiên nghị của hắn, cầm lấy micro từng chữ từng câu nói với Mạch Thế Ninh phía dưới khán đài: "Mạch Mạch, ngươi biết không? Những bức ảnh mà ngươi đã chụp, ghi lại những khoảnh khắc của phong cảnh và nhân vật. Đằng sau mỗi một bức ảnh đều có một câu chuyện, là nhiếp ảnh gia mang đến cho nó sinh mệnh và ý nghĩa. Ta không hiểu về nhiếp ảnh, thậm chí không muốn để ý tới trăm sông ngàn núi và thế gian muôn màu, ta chỉ muốn ích kỷ có được nhiếp ảnh gia kia, có được nàng mới có thể có được toàn bộ thế giới."

Hạ Dịch Nặc lặng lẽ trở lại bên cạnh Lương Giác Quân, rũ đôi mắt trong veo nói nhỏ: "Đây là chuyện từng nói với ngươi lúc trước, surprise của hôm nay."

Lương Giác Quân cười nói: "Không hẳn a."

Hạ Dịch Nặc nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Lương Giác Quân chẳng qua là chuyên tâm nhìn người trên sân khấu.

Ánh mắt nóng bỏng của Trương Quý Khang nhìn Mạch Thế Ninh, nói: "Ngươi nói yêu thích nhiếp ảnh bởi vì ngươi thích những khoảnh khắc vĩnh hằng, không có gì chân thật và sâu sắc hơn so với những khoảnh khắc đã được cố định trong khung hình. Ta muốn nói với ngươi, chúng ta cũng là vĩnh hằng, chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng trải qua từng giai đoạn của nhau, làm bạn của nhau, dựa vào nhau, thời gian của đồng hồ cát và cửa trập máy ảnh trong tay ngươi, ghi chép lại những khoảnh khắc vĩnh hằng thuộc về chúng ta."

Trước tình huống không hề được báo trước, đối mặt với một lời tỏ tình chân thành như thế, Mạch Thế Ninh che mặt. Lý Mộc đứng ở phía sau nàng vỗ nhẹ lên vai Mạch Thế Ninh. Mọi người ở đây cũng đều như nín thở.

Trương Quý Khang nhẹ nhàng mỉm cười, tiếp tục nói: "Chúng ta cùng một chỗ đã rất nhiều năm rồi, chính giữa cũng có những sai lầm tạo nên bởi thời niên thiếu vô tri tùy hứng và cố chấp. Cũng may Trái đất tròn, những người đã được định mệnh sắp đặt sẽ ở cùng một chỗ, mặc kệ đi một vòng lớn thế nào, cuối cùng rồi sẽ trở về bên cạnh nhau."

Trên tường lần lượt chiếu khoảng hai mươi bức hình của hai người, diễn dịch cái gì gọi là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư. Thanh âm của Trương Quý Khang bởi vì kích động mà trở nên hơi run rẩy: "Ta chờ đợi ngày này thật lâu rồi, ngươi còn nhớ tiểu nam hài không biết xấu hổ mà nói rằng sau này lớn lên sẽ kết hôn với ngươi không? Bây giờ hắn đang đứng ở đây, nghiêm túc hỏi ngươi, Mạch Mạch, gả cho ta có được không?"

Tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, tiếng ồn ào, bên tai không dứt.

Gương mặt Mạch Thế Ninh vẫn luôn vùi vào lòng bàn tay, Trương Quý Khang bước lên phía trước hai, ba bước, nhảy xuống sân khấu, ôm lấy Mạch Thế Ninh. Ai ngờ Mạch Thế Ninh mở miệng cắn lên bờ vai Trương Quý Khang một cái, oán hận nói: "Trương Quý Khang, ngươi tên ngu ngốc này! Nếu ngươi dám nhắc đến chuyện kia, ngươi nhất định phải chết!"

Hơi thở ấm áp phải trên gương mặt Trương Quý Khang, Trương Quý Khang nhịn không được mà bật cười đến muốn gập lưng, thấp giọng dỗ dành: "Nhiều người đang nhìn như vậy! Không muốn ta nói, vậy thì nhanh chóng đồng ý ta!"

Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người Mạch Thế Ninh ngẩng đầu lên, một bộ dáng dũng cảm thấy chết không sờn, nhả ra một chữ: "Được!"

Ban nhạc điên cuồng đánh các loại nhạc cụ, còn có người kéo vang lên tiểu pháo mừng.

Lý Mộc chạy đến trước mặt ban nhạc, Tô Húc cầm micro lên trêu chọc: "Năm trước là Tam Mao, năm nay là Quý Khang, ta cảm thấy 'Hoa vị miên' chúng ta có thể đổi tên thành 'Hoa làm mối' rồi."

Mọi người dùng sức vỗ tay, đặc biệt là Tam Mao, lớn tiếng hò hét.

A Húc cười nói: "Như vậy, kế tiếp, xin cho phép 'Hoa làm mối' tặng cho tân lang tân nương tương lai một ca khúc, ca khúc cũng có tên là —— 'Gởi hai người'*."

(*Bài hát Gởi hai người của Trương Vũ)

Lý Mộc cùng Tô Húc sóng vai đứng ở chính giữa sân khấu, trao đổi một cái ánh mắt. Nhạc đệm của ban nhạc vang lên, hai người cất tiếng hát:

Hắn chính là tân lang của ngươi

Từ nay về sau hắn chính là người bạn đồng hành của cuộc đời ngươi

Tất cả của hắn đều có liên quan mật thiết với ngươi

Phúc hay họa đều muốn chia sẽ cùng nhau

Nàng chính là tân nương của ngươi

Nàng được người khác dụng tâm phó thác vào tay ngươi

Ngươi phải dùng cả đời ngươi chiếu cố nàng gấp bội

Đau khổ hay hạnh phúc đều phải cùng chia sẻ

Nhất định là một duyên phận rất đặc biệt

Mới có thể cùng nhau đi tới trở thành người một nhà

Hắn yêu ngươi bao nhiêu phần

Ngươi đáp lại hắn bấy nhiêu phần

Dùng hết khả năng để tìm lấy hạnh phúc

Từ nay về sau không còn là một mình nữa

Mọi thời khắc đều phải ghi nhớ đó chính là 'chúng ta'

Ngươi hi sinh bao nhiêu phần

Tình yêu liền viên mãn bấy nhiêu phần

Nhất định là một duyên phận rất đặc biệt

Mới có thể cùng nhau đi tới trở thành người một nhà

Hắn yêu ngươi bao nhiêu phần

Ngươi đáp lại hắn bấy nhiêu phần

Dùng hết khả năng để tìm lấy hạnh phúc

Từ nay về sau không còn là một mình nữa

Mọi thời khắc đều phải ghi nhớ đó chính là 'chúng ta'

Ngươi hi sinh bao nhiêu phần

Tình yêu liền viên mãn bấy nhiêu phần

Một bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tầm mắt của mọi người ở đây đều rơi vào trên người Mạch Thế Ninh và Trương Quý Khang. Tay phải của Hạ Dịch Nặc lại bị một người nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó, một chiếc nhẫn được lòng bàn tay sưởi cho ấm áp, nhẹ nhàng trượt vào ngón tay áp út của Hạ Dịch Nặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play