Ngày 1 tháng 1 năm 2014, ánh mặt trời vàng óng của mùa đông xuyên qua bức màn, ấm áp vẩy vào phòng ngủ. Hai người trên giường giống như hai chiếc muỗng mà ôm lấy nhau, Hạ Dịch Nặc dán tại sau lưng Lương Giác Quân, cảm nhận nhịp tim và nhiệt độ của đối phương xuyên thấu qua tấm lưng truyền đến. Lương Giác Quân thì lười biếng nhắm đôi mắt, nghe Hạ Dịch Nặc bắt đầu kể morning story của hôm nay.

Hạ Tiểu Bảo: "Ngươi biết trên thế giới này nơi nào là an toàn nhất không?"

Lương Giác Quân: "Không biết."

Hạ Tiểu Bảo: "Đoán thử xem!"

Lương Giác Quân: "Không biết."

Hạ Tiểu Bảo: "Được rồi, trên thế giới này nơi an toàn nhất chính là ổ chăn kết giới."

Lương Giác Quân: "Cái gì là kết giới?"

Hạ Tiểu Bảo: "Ngươi có thể nghĩ nó giống như là, một loại Kim Chung Tráo* cực lớn!"

(*Cái chuông vàng úp)

Lương Giác Quân: "Cái gì là Kim Chung Tráo?"

Hạ Tiểu Bảo: "Kim Chung Tráo chính là hảo lệ hữu của Thiết Bố Sam*."

(*Áp giáp bằng lưới sắt)

Lương Giác Quân: "Cái gì là Thiết Bố Sam?"

Hạ Tiểu Bảo: "Ngươi cố ý a?!"

Lương Giác Quân cố nén cười, tiếp tục nói: "Cái gì là hảo lệ hữu?"

Hạ Tiểu Bảo phút chốc liền chui vào trong chăn, Lương Giác Quân thét lên một tiếng kinh hãi, dưới váy ngủ có một cái đầu tiến vào, thanh âm mơ hồ không rõ của Hạ Dịch Nặc truyền đến: "Ta sẽ là hảo lệ hữu của ngươi!"

Lương Giác Quân ôm lấy đầu Hạ Dịch Nặc, bật cười khanh khách. Từng nụ hôn nhỏ vụn cùng với những sợi tóc lất phất của Hạ Dịch Nặc, rơi xuống phần bụng bằng phẳng của Lương Giác Quân, mềm mềm nhồn nhột. Một lát, Hạ Dịch Nặc chui ra khỏi ổ chăn, chống thân thể phía trên Lương Giác Quân, mỉm cười ngớ ngẩn, không thành thật một chút mà dùng ngón tay trỏ chọc chọc vào phần bụng của Lương Giác Quân, cúi đầu ba ba hỏi: "Nữ sinh thì nên rèn luyện cơ bụng như thế nào? Để có đường cơ a, hình chữ Xuyên (川) các loại."

"Thường xuyên vận động là được rồi, Yoga, Plank hoặc là Crunches tự ngươi chọn?" Lương Giác Quân cười nói, "Đúng lúc hôm nay hẹn May đến phòng tập thể thao của trường, có muốn đi cùng nhau hay không?"

Hạ Dịch Nặc kinh ngạc: "Trình tiểu thư bắt đầu để tâm đến chuyện rèn luyện thân thể từ khi nào vậy?"

Lương Giác Quân thoáng ngẩng đầu, nhẹ hôn lên môi Hạ Dịch Nặc: "Nghe nói có một lão sư yoga mới đến..."

Hạ Dịch Nặc lập tức hiểu rõ: "Ồ! Trình tiểu thư thật sự biết cách...Đầu cơ sở hảo*!"

(*Câu thành ngữ để chỉ những gì ngươi muốn làm để gặp gỡ người khác, để làm hài lòng người khác.)

Lương Giác Quân nắm lấy cái cằm Hạ Dịch Nặc: "Ngươi còn chưa nói ngươi chọn cái gì?"

Hạ Dịch Nặc thuật thế ngã sấp xuống bên người Lương Giác Quân: "Ta chọn thưởng thức cơ bụng của ngươi!"

Lương Giác Quân ôm lấy người xấu xa kia, bên môi mang theo nụ cười mờ ám: "Ồ...Ngươi nói xem, ở phòng tập thể thao ta gặp được những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, lại có đường cơ kia, xác suất là bao nhiêu?"

Hạ Dịch Nặc nhịn không được dâng lên nước mắt thương cảm thay cho bản thân, Lương lão sư, ngươi lại mở ra hình thức phúc hắc rồi sao? Nói với ta, ngươi không phải loại người nông cạn thích vẻ bên ngoài đi!

Hạ Dịch Nặc cắn răng: "Được! Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta sẽ làm năm mươi cái gập bụng!"

Hai người lầm bà lầm bầm hi hi ha ha náo loạn thật lâu, đến hơn tám giờ mới đứng lên. Hạ Dịch Nặc lái xe đưa Lương Giác Quân đến phòng tập thể thao, lúc đi ngang qua nhà ăn, xuống xe mua bữa sáng. Bên cạnh nhà ăn dừng rất nhiều xe đạp và xe điện, thật vất vả tìm được một chỗ đậu xe, Hạ Dịch Nặc dặn dò Lương Giác Quân ngồi trên xe, tự mình đi ra một lát sẽ trở lại.

Lúc Thẩm Huyên Di đi ra khỏi nhà ăn, thoáng nhìn thấy một thân ảnh có vẻ ngoài rất giống Hạ Dịch Nặc, ma xui quỷ khiến mà đi theo. Thật sự chính là Hạ sư tỷ! Hạ Dịch Nặc cầm lấy một túi bữa sáng trở lại chỗ đậu xe, nghiêng người mở cửa xe, Thẩm Huyên Di vội vàng vọt đến phía sau bồn hoa. Lại thật không ngờ sau khi chiếc xe nổ máy, con đường phía trước bị ngăn chặn, chỉ có thể de xe về phía sau. Kết quả là, nếu không tránh né liền sẽ đụng mặt Hạ Dịch Nặc.

Thẩm Huyên Di lập tức có chút kinh hoảng, chợt nghiêng người một cái, túi sữa đậu nành cầm trong tay rơi xuống đất, đúng lúc bị xe của Hạ Dịch Nặc cán lên, bụp bụp, tung tóa.

Hạ Dịch Nặc từ kính chiếu hậu nhìn thấy có bóng người lướt qua, tiếp theo truyền đến một giọng kinh hô khe khẽ của nữ sinh, vội vàng phanh xe tắt máy, xuống xe nhìn tình hình.

"Ha ha, Hạ sư tỷ chào buổi sáng!" Thẩm Huyên Di có chút lúng túng, sợ bị đối phương nhìn thấu một chút thủ đoạn của mình, ngượng ngùng chào hỏi.

"Là ngươi?" Hạ Dịch Nặc nhìn thấy là bạn cùng phòng của Lưu Nghiên, nhìn từ trên xuống dưới một lần, người có bị thương không, chẳng qua là giầy bị sữa đậu nành làm cho bị ướt, sự thấp thỏm trong lòng mới để xuống một nửa, "Có bị thương ở đâu hay không?"

Ngay sau đó, Lương Giác Quân ghế phụ đi đến, nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Huyên Di, thân thiết hỏi thăm: "Chân có sao không?"

Chính là Lương Giác Quân của khoa miễn dịch! Trong lòng Thẩm Huyên Di cả kinh, ngơ ngác lắc đầu.

Một số môn học trong Viện y học cơ bản có một vài hiện tượng kỳ lạ thú vị, ví dụ như, không biết vì sao, khi tham gia vào nghiên cứu của khoa tim mạch, tựa hồ tim mạch của chính mình cũng có chút vấn đề, ba vị đứng đầu ngành học này bị gọi đùa là "Tam bàn tim mạch"*; mà khoa bệnh học, cũng có thể bởi vì chẩn đoán bệnh lý cần có kinh nghiệm, các giáo sư tuổi tác tương đối lớn hơn, liền có "Tam hói bệnh học"; khoa miễn dịch có tương đối nhiều nữ giáo sư trẻ tuổi, vài năm trước liền có "Tam mỹ miễn dịch", đợi đến lúc Lương Giác Quân xuất hiện, liền phá vỡ cục diện này, nghiễm nhiên trở thành "Tứ kim hoa miễn dịch". Đương nhiên, những thứ này chẳng qua chỉ là những cuộc trò chuyện riêng tư và bát quái của các sinh viên khóa trước.

(*Ba chất béo của tim mạch; bàn = béo)

Mà vị lão sư Lương Giác Quân này, sáng sớm thế nhưng lại ngồi trên xe của Hạ sư tỷ?

Hạ Dịch Nặc nhíu mày: "Giầy đều ướt không sao chứ?"

Thẩm Huyên Di phục hồi tinh thần lại, vội phất tay nói: "Thật sự không sao! Là do ta bất cẩn, không có chú ý thấy xe đang di chuyển."

"Giày của ngươi..." Lương Giác Quân chỉ chỉ xuống chân của Thẩm Huyên Di.

Thẩm Huyên Di: "Ah, không sao, không sao! Ta trở về phòng ký túc xá đổi một chút là được rồi."

Hạ Dịch Nặc khom lưng nhặt túi sữa đậu nành đã bị phá hỏng dưới mặt đất lên, đi đến vất vào thùng rác cách đó vài bước: "Ta đưa ngươi về, phòng ký túc xá của các ngươi ở khu phía Đông đúng không?"

Thẩm Huyên Di ngượng ngùng: "Như vậy có quá phiền phức hay không?"

Lương Giác Quân nhã nhặn lịch sự mỉm cười với Hạ Dịch Nặc, trái lại nói với Thẩm Huyên Di: "Không sao, tiện đường thôi."

Ba người lên xe, Lương Giác Quân vẫn là ngồi ở ghế cạnh tài xế, sau khi lên xe từ bên hộp chứa đồ lấy ra một tờ khăn ướt, xé mở đưa cho Hạ Dịch Nặc. Thẩm Huyên Di ngồi ở chỗ ngồi phía sau, trong lòng là một mảnh nhốn nháo hoảng loạn.

Hạ Dịch Nặc lau tay qua, vừa lái xe, vừa vui đùa mà nói với Thẩm Huyên Di: "Vừa rồi dọa ta một trận, may mà ngươi không có việc gì. Lần sau phải chú ý nhìn đường, đụng vào bị thương làm sao bây giờ."

Thẩm Huyên Di cuối đầu nói ân.

Lương Giác Quân mở ra bữa sáng Hạ Dịch Nặc mua về, quay đầu đưa cho Thẩm Huyên Di một bình sữa tươi, hỏi: "Sữa đậu nành đổ mất rồi, uống cái này được không?"

Mặt Thẩm Huyên Di đỏ ửng lên một chút: "Sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy? Không cần, thật sự!"

Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, bên môi mang theo một tia tiếu ý: "Ngươi cầm đi, chúng ta còn."

Thẩm Huyên Di nghe nói, cũng liền không xấu hổ nữa, cầm lấy bình sữa tươi trong tay Lương Giác Quân: "Được rồi. Cám ơn Lương lão sư!"

Hạ Dịch Nặc cười hỏi: "Oh, ngươi biết Lương lão sư a?"

Thẩm Huyên Di ngại ngùng mà đáp lời: "Nghe người khác nói qua, bình thường ra ra vào vào học viện, cũng đã từng gặp qua."

Lương Giác Quân dịu dàng mỉm cười, không nói gì.

Thẩm Huyên Di lấy lại bình tĩnh: "Bình thường không thấy Hạ sư tỷ lái xe a?"

Hạ Dịch Nặc: "Ở gần, thường đi xe đạp hoặc là đi bộ."

Thẩm Huyên Di: "Hạ sư tỷ là thổ dân ở Đại học C a?"

"Đúng vậy a, ở Đại học C cũng nhiều năm rồi", Hạ Dịch Nặc đáp, thoáng quay đầu giải thích với Lương Giác Quân, "Thổ dân chính là chỉ những nghiên cứu sinh thạc sĩ tiến sĩ a."

Đến ký túc xá khu Đông, Thẩm Huyên Di nói lời cảm ơn, cáo biệt cùng hai vị. Hạ Dịch Nặc đưa Lương Giác Quân đến phòng tập thể thao, mới trở lại phòng thí nghiệm.

Ngày đầu tiên của năm mới, người trong phòng thí nghiệm có hơi vắng một chút, tinh thần nghiên cứu học thuật của đám người nghiên cứu sinh làm cho người động tâm. Hạ Dịch Nặc không có an bài quá nhiều thí nghiệm, trong lúc thí nghiệm không có nhìn thấy nhíp nhãn khoa thường dùng của mình, liền thuận miệng hỏi: "Có nhìn thấy cái nhíp của ta không? Cái mà cong ở đầu a."

Lưu Nghiên tìm khắp nơi một lần, đưa cho Hạ Dịch Nặc một cái nhíp đầu thẳng: "Chỉ tìm được cái này."

"Đầu thẳng khó dùng", Hạ Dịch Nặc lật tìm ngăn kéo của mình, lầm bầm, "Kì quái, hôm qua còn dùng qua, không biết đi đâu rồi."

Kha Định Hào đứng bên cạnh xen vào: "Dùng đỡ đầu thẳng một chút đi, lần sau ta đến phòng vật liệu lấy về một ít. Nếu không đem cái đầu thẳng này hơ trên đèn cồn rồi bẻ cong nó một chút đi."

Hạ Dịch Nặc: "Cũng không phải là loại ống thủy tinh nhỏ giọt, cho dù đốt nóng lên rồi bẻ cong cũng sẽ không trơn tru được."

Vương Manh vỗ tay cuồng tiếu: "Ai, sao ta nghe thấy những lời này không được tự nhiên vậy? Thẳng hay là cong, còn muốn bẻ cong?"

Mọi người tùy ý nở nụ cười, bình thường trong phòng thí nghiệm mọi người đều hay nói giỡn như vậy, những chuyện càng không có giới hạn cũng có, Hạ Dịch Nặc cũng không coi là quan trọng.

Lưu Nghiên lại không biết là cố ý hay vô tình: "Kỳ thật mọi người đều là như vậy, gặp phải một đám lửa, khả năng bị bẻ cong queo là khá lớn, một khi đã cong rồi, muốn thẳng trở lại liền rất khó khăn. Ngươi nói có đúng hay không, Hạ sư tỷ?"

Hạ Dịch Nặc nhướng mi, không có tiếp lời.

Kết thúc buổi sáng thí nghiệm, Hạ Dịch Nặc không có ăn trưa liền vội vàng đến studio của Mạch Thế Ninh. Phu thê Lý Đỗ Lý Thanh Lam, huynh muội Lý Tu Hằng Hạ Dịch Nặc, một nhà ba người của Lý Thanh Phong, vây quanh lão thái thái, Mạch Thế Ninh tự mình chụp ảnh, chụp ra một bộ ảnh gia đình hài hòa ấm áp.

Mạch Thế Ninh cung kính nói với một nhà già trẻ Lý thị: "Sau này ta chỉnh sửa ảnh xong sẽ gởi qua cho Tiểu Bảo, mọi người chọn ảnh chụp trước đi, sau khi hài lòng rửa ảnh ra, ta lại gởi qua."

"Được rồi", Lý Thanh Lam đặt tay lên đầu vai Mạch Thế Ninh, "Hôm nay có thể tan tầm sớm một chút a, hiếm khi mọi người tề tụ, buổi tối liền đến nhà ăn cơm đi."

Mạch Thế Ninh thoải mái nhận lời.

Hạ Dịch Nặc: "Mẹ, vậy mọi ngươi về trước đi, con cùng ca ca còn có Mộc Mộc, có chút việc. Chờ Quý Khang đến, năm người tụi con cùng nhau trở về ăn cơm."

Lý Tu Hằng cảm thấy kỳ quái nhìn thoáng qua Hạ Dịch Nặc, Mạch Thế Ninh vội nói: "Lam di, vậy con không tiễn nha, buổi tối chúng ta gặp lại!"

Mạch Thế Ninh đưa mọi người đến tiệm cafe đối diện, sau khi ngồi xuống tán gẫu vài chuyện linh tinh. Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Trương Quý Khang đến trễ cũng xuất hiện.

Nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đây, Trương Quý Khang hơi kinh ngạc: "Sao bỗng nhiên lại tụ tập ở đây, chỉ có mấy người chúng ta thôi sao?"

Hạ Dịch Nặc mời Trương Quý Khang ngồi xuống: "Không sai, ta có chuyện muốn nói với mọi người."

Mạch Thế Ninh ho nhẹ: "Cái kia, đều là người văn minh, nhất định phải cố gắng giữ bình tĩnh."

Lý Mộc chớp chớp mắt, hai tay chống cằm. Trương Quý Khang và Lý Tu Hằng hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy không hiểu thấu.

Hạ Dịch Nặc nghiêm mặt nói: "Ca, Quý Khang, chuyện ta muốn nói với các ngươi là, ta cùng một chỗ với Lương Giác Quân, ý ta nói là, chúng ta đang yêu nhau."

"Cái gì?" Hai người trăm miệng một lời.

Mạch Thế Ninh: "Cái kia, nói một cách đơn giản thô bạo, chính là, đồng tính luyến..."

Tròng mắt Trương Quý Khang sắp trừng đến muốn rớt ra, Mạch Thế Ninh gõ hắn một cái: "Làm gì vậy, không có kiến thức như vậy!"

Lý Tu Hằng nhất thời nghẹn lời, kinh ngạc mà nhìn Hạ Dịch Nặc.

Hạ Dịch Nặc khe khẽ kêu một tiếng: "Ca..."

Thanh âm Lý Tu Hằng có chút run rẩy: "Thật sao?"

Hạ Dịch Nặc gật gật đầu.

Lý Tu Hằng chớp mắt một cái, đỏ cả vành mắt, vội vàng lấy tay che đôi mắt lại.

"Ca..." Hạ Dịch Nặc ngạc nhiên, muốn tiến đến kéo bàn tay của Lý Tu Hằng ra, lại bị tay kia của Lý Tu Hằng chặn lại.

Trương Quý Khang mở miệng muốn nói gì đó, Mạch Thế Ninh trừng mắt liếc hắn một cái, lời ra đến khóe miệng, lại cứng rắn nuốt xuống.

Lý Tu Hằng bình tĩnh trong chốc lát, thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn Hạ Dịch Nặc: "Tiểu Bảo, kỳ thật có mấy lời, ta đã dấu trong lòng rất nhiều năm rồi."

Hạ Dịch Nặc vẫn gật đầu.

"Ta là một người ích kỷ", Lý Tu Hằng cười khổ, thanh âm khàn khàn, "Tiểu Bảo, ngươi bảy tuổi ba mẹ ly hôn, liền mất đi một gia đình nguyên vẹn. Ngươi mười tuổi, ta mười hai tuổi, ba cưới mẹ, đối với ta mà nói, đó thật ra lại là thời gian ta bắt đầu có được một cuộc sống gia đình thật sự. Ký ức của ta về khoảng thời gian trước năm tuổi là rất mơ hồ, ấn tượng đối với mẹ ruột, cơ hồ là không có. Cho nên, khi ta biết ta có thêm một người mẹ mới, mặc dù đã là một hài tử mười hai tuổi, ta vẫn là phi thường phi thường vui vẻ! Hơn nữa mẹ còn mang đến cho ta một muội muội, loại chờ mong cùng mừng rỡ này..."

Lý Tu Hằng nghẹn ngào, trong lòng Hạ Dịch Nặc cuồn cuộn dâng lên chua xót, lập tức thấm ướt hốc mắt, tiến lên cầm chặt lấy tay Lý Tu Hằng.

"Chuyện làm cho ta không ngờ chính là, muội muội không thường cùng một chỗ với chúng ta... Bởi vì muội muội còn có ba của mình, bình thường sống cùng bà ngoại trong một căn phòng cũ ở trường, chỉ có cuối tuần cùng ngày nghỉ mới có thể trở về. Lúc đó, ta đã nghĩ, có phải ta đã giành mất mẹ của muôi muôi hay không?!"

Nước mắt của Lý Tu Hằng rốt cuộc vỡ đê, lã chã rơi xuống, Lý Mộc rút ra một tờ khăn giấy đưa cho Lý Tu Hằng, khe khẽ giật giật góc áo của hắn.

Chua xót đầy tràn trong lòng Hạ Dịch Nặc cũng gần muốn tràn ra, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cố nén nước mắt: "Ca, ta không ngờ ngươi sẽ nghĩ như vậy, ta thật sự..."

"Tiểu Bảo, ngươi nghe ta nói hết trước đã," Lý Tu Hằng tùy tiện lau nước mắt một chút, gắng gượng mỉm cười, "Mẹ của ta, một nữ nhân thông minh mỹ lệ như vậy, đối với ta giống như là đứa con do mình sinh ra. Muội muội của ta, tiểu ánh dương bắt mắt như vậy, gọi ta là ca ca, đối với ta không có chút khoảng cách nào, có thứ gì tốt thứ gì ngon, đều nguyện ý chia sẻ cùng với ta. Ta cảm thấy tuổi thơ của ta bởi vì ba ta tái hôn mà trở nên trọn vẹn. Nhưng mà hai cha con chúng ta, lại thật sự, khiến cho mẹ và ngươi phải chia cách."

"Sao lại như vậy? Trước khi mẹ tái hôn, ta cũng sẽ về ở chỗ của ba ta. Trước kia là ta bướng bỉnh không hiểu chuyện, bây giờ suy nghĩ lại một chút, thật sự là quá tùy hứng rồi."

"Lúc đi học, muốn trở thành một đại ca ca để bảo vệ ngươi, nhưng mà ngươi chưa từng làm ra chuyện gì khiến cho người ta phải bận tâm, huống cho còn có Mạch Mạch và Quý Khang ở cùng lớp che chở ngươi...Sau đó ta đến nơi khác học đại học, sau này trở về làm việc, ngươi cũng đã học thạc sĩ rồi, bà ngoại chuyển về ở, ta lại cướp đi bà ngoại...Tiểu Bảo, ta hy vọng ngươi thật vui vẻ, ngươi có biết không? Ngươi luôn làm ra vẻ chuyện gỉ cũng không có đã xảy ra, mọi chuyện đều rất tốt. Nhưng mà, ca ca chưa từng làm được chuyện gì cho ngươi cả! Cho nên, chỉ cần là chuyện ngươi làm quyết định, ta đều tin tưởng ngươi, vô điều kiện mà ủng hộ ngươi!"

"Ca..."

"Chỉ cần là người ngươi yêu thích, ca ca liền sẽ chấp nhận, chúc phúc cho các ngươi!"

Hạ Dịch Nặc nghe nói xong, đôi mắt bỗng nhiên mơ hồ, nước mắt lưng tròng đã tuôn ra khỏi hốc mắt, nước mắt ngăn không được mà chảy xuống dưới.

Lý Tu Hằng đau lòng nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Dịch Nặc, vỗ vỗ lưng nàng: "Ta đã nói cái gì, lại khiến cho muội muội của mình khóc đến lê hoa đái vũ* như vậy? Ngoan, không khóc nữa, ca ca cũng không khóc nữa."

(*Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)

"Sao ngươi lại chưa từng làm gì cho ta chứ? Ngươi thậm chí còn từng vì ta mà đánh nhau một trận. Còn nhớ hay không, khi vừa chuyển đến Tam Hà sơn trang, có một lần ngươi dẫn ta đến công viên chơi, Tiểu Bàn sống lầu dưới, đứng trước mặt nói chúng ta không phải là anh em ruột, ngươi không nói hai lời, liền xông lên đánh nhau với hắn một trậm. Lý thúc trở về còn phạt ngươi, có làm sao ngươi cũng không chịu nói ra nguyên nhân khiến ngươi đánh nhau. Ngươi vì ta, vì mẹ, vì Lý thúc, vì bà ngoại, đã làm rất nhiều chuyện. Bà ngoại thường nói với ta, nói Tu Hằng hiểu chuyện như thế nào, thường tán gẫu cùng lão thái thái, xoa bóp vai cho lão thái thái. Bình thường ta không có ở nhà, những chuyện ta không thể làm được, tất cả đều do ngươi làm. Ngươi làm cho mẹ có được trai gái đầy đủ, làm cho ta có được một ca ca để dựa vào, nói thật ra, những chuyện ta đã làm, thật sự là quá ít..."

Huynh muội hai người đôi mắt đẫm lệ, nói ra tâm sự trong lòng mình, gần bên cũng đã có người dùng ánh mắt tò mò nhìn sang đây.

Mạch Thế Ninh hoà giải: "Cái kia, ân, ta phải nói như thế nào đây? Các ngươi xem, chớp mắt một cái đã qua mười mấy năm rồi, chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi. Thời gian tựa như hổ phách, sẽ thay chúng ta bao bọc mọi thứ, ghi khắc mọi thứ. Bất quá bây giờ, phù, các ngươi xem, bàn bên cạnh hẳn là đang nghĩ bàn bên này của chúng ta cả trai lẫn gái đều đang rơi vào một mối tình quanh co trắc trở a!"

Trương Quý Khang bật cười, vươn cánh tay ra dùng sức ôm chặt lấy bờ vai Mạch Thế Ninh.

Lý Tu Hằng lau mặt một cái, cười nói: "Với lại? Sao lại chọn một nơi như thế này? Cũng đủ mất mặt a. Ta đây là làm sao vậy? Có phải nước mắt của nam nhân lớn tuổi đều rất vô giá trị hay không. Chuyện đã xảy ra hôm nay, nguyên một đám các ngươi, không cho phép nói với người khác! Ca ca ta còn chưa có bạn gái đâu!"

Một giây trước Lý Mộc còn ngân ngấn nước, một giây sau đã vô tâm vô phế mà cười to: "Được rồi, người một nhà không nói lời của hai nhà, trong lòng mọi người đều hiểu! Trong lòng đều hiểu!"

Hạ Dịch Nặc đã sớm dừng khóc mỉm cười, bỏ đá xuống giếng nói: "Còn không phải là do Mạch Mạch, nói là nếu như ngươi muốn đánh ta, cũng sẽ không làm loạn ở nơi công cộng, không dễ ra tay không phải sao?"

Lý Tu Hằng sẵng giọng: "Nói bậy nói bạ, sao ta lại đành lòng đánh ngươi. Lại nói, không ngờ ta thế nhưng lại là ngươi cuối cùng biết được chuyện này đúng không? Nhóc con, nguyên một đám, lại gạt ta, quá phận!"

Trương Quý Khang rốt cuộc cũng tìm được cảm giác tồn tại: "Khụ.. khụ.., Tu Hằng ca, còn có ta, ta cũng mới được biết..."

Mạch Thế Ninh dùng cùi chỏ thúc Trương Quý Khang một khác, gật gù đắc ý, ngâm nga một đoạn: "Hoa cỏ vô tình, sớm muộn cũng sẽ tàn lụi. Con người không có tình yêu, cuối cùng sẽ có một ngày tiều tụy. Nếu như con người không có tình yêu, sống còn có tư vị gì?*"

(*Truyện Biên thành đao thanh của Cổ Long)

Hạ Dịch Nặc và Lý Tu Hằng nhìn nhau cười cười.

Trương Quý Khang hỏi: "Đây là lời nói của vị cao nhân nào vậy?"

"Đương nhiên là Cổ Long tiên sinh", Mạch Thế Ninh đắcý, "Đương nhiên, lờita muốn nói thật ra là một câu khác củaCổ Long tiên sinh —— tình yêu cũng không sai, cũng không phải là tội ác."    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play