Hạ Dịch Nặc sinh ra vào tháng bảy âm lịch mệnh lưu hỏa. Không biết bắt đầu từ khi nào, sinh nhật chính là được ăn mấy bữa cơm, cùng ăn cơm với cha, cùng ăn cơm với mẹ, cùng ăn cơm với các sư huynh đệ tỷ muội trong phòng thí nghiệm, cùng ăn cơm với những bằng hữu khác. Sinh nhật năm nay cũng không ngoại lệ. Khi còn nhỏ có một bộ phim truyền hình, tên phim đã sớm mơ hồ, lại nhớ rõ trong đó có một bài hát như thế này: "Ba một nhà, mẹ một nhà, còn lại chính mình, hình như là dư thừa." Nghĩ tới đây, Hạ Dịch Nặc bị chính mình chọc cười. Tuy rằng cha mẹ ly hôn nhiều năm rồi từng người đều xây dựng gia đình riêng, nhưng tình thương mà mình nhận được cũng chưa từng thiếu.

Năm Hạ Dịch Nặc mười tuổi mẫu thân Lý Thanh Lam tái hôn với bác sĩ Lý Đỗ làm việc trong cùng bệnh viện. Bạn đời trước kia của Lý Đỗ đã qua đời, con trai Lý Tu Hằng lớn hơn Hạ Dịch Nặc hai tuổi, năm tuổi liền đã mất đi mẫu thân. Lý Thanh Lam kết hôn cùng Lý Đỗ, Hạ Dịch Nặc gọi Lý Đỗ là Lý thúc thúc, Lý Tu Hằng gọi Lý Thanh Lam là mẹ. Mặc dù hai huynh muội không có liên hệ máu mủ, nhưng mà vẫn luôn ở chung rất tốt, thỉnh thoảng cũng hy ha đùa giỡn chiến tranh một chút, người ngoài xem ra chính là huynh muội ruột.

Phụ thân Hạ Viêm chính là học thiết kế nội thất, thành lập một công ty thiết kế, khi Hạ Dịch Nặc mười một tuổi, lấy đồng nghiệp Đặng Nhu Nguyệt người đã cùng mình dốc sức làm việc nhiều năm. Hạ Viêm đối với Hạ Dịch Nặc là cưng chiều, chính là vì nguyên nhân như vậy, chần chừ không muốn có đứa con thứ hai. Thẳng đến khi Hạ Dịch Nặc vào đại học, vẫn là Hạ Dịch Nặc chủ động nói với phụ thân, không bằng ba cùng Đặng a di lại sinh một đứa bé đi. Khi Đặng Nhu Nguyệt nghe được câu này nước mắt rơi như mưa. Nàng đối với Hạ Viêm toàn tâm toàn ý, đối với Hạ Dịch Nặc là thật tình yêu mến, Hạ Dịch Nặc tôn trọng cũng kính yêu nàng, là nữ nhân nàng nên có quyền có được một đứa con của bản thân mình. Mùa xuân năm năm trước, Hạ Dịch Ngôn cất tiếng khóc chào đời, Hạ gia lại có thêm một bé trai đáng yêu.

Đến nay Hạ Dịch Nặc cũng không nhớ rõ lắm nguyên nhân vì sao năm đó cha mẹ lại ly hôn, hai người cũng không có sai lầm ở bên ngoài, đó là do tính cách không phù hợp hay là do không còn yêu nữa? Hạ Dịch Nặc cũng không tin tưởng vào hôn nhân, thậm chí ngay cả với, tình yêu, cũng cám thấy hoài nghi. Hermann Hesse đã từng nói qua, nếu như có một ngày, ta hiểu được là tình yêu gì, vậy nhất định chính là bởi vì ngươi.

Như vậy, ngươi là ai, đang ở đâu?

Sau khi chính thức khai giảng, thấy đã hơn nửa tháng trôi qua, nhưng vẫn không đợi được cái mà Lương Giác Quân gọi là "Lúc cần đến sự trợ giúp của ngươi". Hạ Dịch Nặc cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhất là khi nhìn thấy những trợ giảng khác bận rộn phê sửa bài tập và kiểm tra các bài trắc nghiệm. Có phải nên gởi email cho Lương lão sư để hỏi thăm một chút hay không. Ý tứ đại khái chính là lúc nào sẽ sắp xếp một chút công việc trợ giảng cho ta, việc phê sửa bài tập gì gì đó. Sao lại luôn cảm thấy có khuynh hường tự tìm tai họa a, chức vụ an nhàn còn không muốn sao. Không ngờ Lương Giác Quân hồi âm, là trong lớp học của mình, không có cho sinh viên làm bài tập một cách rập khuôn, có vài sinh viên làm những bài tiểu luận văn, nàng đều đã tự mình xem qua rồi, không cần làm phiền đến Hạ Dịch Nặc. Gần hai tháng qua Hạ Dịch Nặc làm thí nghiệm cũng khá bận, cho dù có chút phiền muộn khi không được xem trọng, nhưng mà cũng liền miễn cưỡng cho qua.

Không nghĩ tới trước lễ quốc khánh, lại nhận được email của Lương Giác Quân. Nội dung đại khái là, nhóm du học sinh đang học 'Đại cương về miễn dịch học' đều muốn tham quan nhà bảo tàng cơ thể con người của Viện y học, nhờ Lương Giác Quân làm người hướng dẫn cùng giảng giải. Bản thân Lương Giác Quân cũng không phải là người xuất thân từ y học, đối với cơ thể học và giải phẫu học cũng lý giải không sâu, cho nên tất nhiên đã đến "Lúc cần Hạ Dịch Nặc trợ giúp". Giọng điệu trong email khiêm tốn khách khí, phần cuối thư vẫn là một câu Yours sincerely Leung, nhìn thấy khiến cho Hạ Dịch Nặc mở cờ trong bụng.

Về loại tâm trạng phấn khích này, Hạ Dịch Nặc một bên thầm mắng bản thân nông cạn thích vẻ bề ngoài, một bên ngụy biện rằng này đâu chỉ là vẻ bề ngoài, quả thực chính là điển hình của tú ngoại tuệ trung. Nhớ không lầm, Hạ Tiểu Bảo ngươi chỉ từng gặp qua Lương lão sư có một lần, cùng với vài lần email ít ỏi mà thôi, vẫn là không cần nhập vai như vậy. Đến sau này Tử Hạ Dịch Nặc mới ý thức được, này, đại khái được gọi là, nhất kiến chung tình.

Sau khi đáp ứng với Lương Giác Quân, Hạ Dịch Nặc đặc biệt tìm hiểu một chút tư liệu về nhà bảo tàng cơ thể con người trong trường, phải làm cho tốt, không thể để mất mặt trước bạn bè quốc tế. Hôm đó là chủ nhật, Hạ Dịch Nặc đến trước cửa nhà bảo tàng cơ thể con người sớm hơn thời gian hẹn nửa tiếng, không nghĩ tới Lương Giác Quân đã ở đó rồi, đang nói chuyện cùng với một nữ sinh ở bên cạnh.

Hạ Dịch Nặc trấn định mà tiến đến chào hỏi: "Xin chào Lương lão sư, ta là Hạ Dịch Nặc."

Hai người đang nói chuyện đều quay đầu sang nhìn về phía Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc cũng nhìn thấy rõ gương mặt hai người chính diện. Lương Giác Quân nhìn một lần liền nhận ra nữ sinh ở trước mắt chính là nữ sinh được gọi là "Tiểu Bảo" đã gặp phải ở trước cửa học viện mấy tháng trước. Trần Điện Điện giật mình nhìn trợ giảng mà Lương lão sư nhắc đến đang đứng ở trước mặt, thì ra chính là sư tỷ mình quen biết.

"Hạ sư tỷ, thì ra là ngươi. Còn nhớ ta không, năm ba ta đã từng tham gia một cuộc thi thí nghiệm trong phòng thí nghiệm của Đường lão sư, Trần Điện Điện!"

Thấy Hạ Dịch Nặc chỉ nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào, Lương Giác Quân bật cười: "Xin chào, Hạ đồng học. Thì ra ngươi nhận ra ta, ta là Lương Giác Quân, đây là sinh viên của ta Trần Điện Điện. Ta lo rằng hôm nay không đủ nhân lực, cho nên cũng gọi nàng đến."

"Ah, ha!" Lúc này Hạ Dịch Nặc mới kịp phản ứng lại, "Lúc trước ta từng nghe qua hội thảo học thuật của ngài, Trần Điện Điện ta đương nhiên là nhớ rõ ngươi a." Không thể nhớ ngươi nhưng nhớ được đại danh đỉnh đỉnh của ngươi cũng cũng được đi.

"Tốt lắm, chúng ta chờ mọi người đến đủ, liền vào đi thôi. Các sinh viên đang chờ ở đại sảnh." Lương Giác Quân cũng đã lên tiếng, Hạ Trần hai người tất nhiên là nghe theo sự phân công của nàng. Hạ Dịch Nặc và Trần Điện Điện xuất thân từ y học hơn nữa còn trải qua nhiều năm ở Đại học C liền đảm nhiệm vai trò hướng đạo cùng thuyết minh, Lương Giác Quân chịu trách nhiệm phiên dịch. Lương Giác Quân vốn nói là: "Hôm nay liền toàn bộ nhờ vào các ngươi, ta cũng hướng các ngươi học hỏi một chút về cơ thể học giải phẫu học."

Kỳ thật phần lớn mẫu vật đều có chú thích bằng song ngữ Trung Anh, nếu chỉ là phổ cập kiến thức khoa học, người tham quan liền có thể thu thập được rất nhiều thông tin rồi, còn một vài thông tin chuyên sâu nho nhỏ, vậy phải dựa vào bản lĩnh của từng người. Đứng trước một mẫu vật plastic, Trần Điện Điện liền hoa chân múa tay nói: "Đây là mẫu vật plastic thân thể người sớm nhất của Viện y học chúng ta, nơi sản xuất ra mẫu vật thân thể người lớn nhất trên thế giới, đoán xem là ở đâu, chính là Trung Quốc đại lục chúng ta! Mẫu vật plastic được xử lý Formalin trước khi đem ra trưng bày công khai, thuận tiện cho việc học tập và nghiên cứu của chúng ta, nhìn vào bộ xương này một chút, đường cong này, quả thực chính là một tác phẩm nghệ thuật!"

Lương Giác Quân mỉm cười phiên dịch cho mười người nước ngoài đang mở to mắt đứng ở phía sau, sau khi người nước ngoài nghe nói xong đều gật đầu tán thưởng. Hạ Dịch Nặc nhẹ giọng nói với Trần Điện Điện: "Đã học được không ít nha." Đổi lại Trần Điện Điện ưỡn ngực ngẩng đầu như đã dự tính trước mà trả lời: "Đúng vậy, trước kia ta từng là một tình nguyện viên trong bảo tàng mẫu vật!"

Khó trách lại chuyên nghiệp như vậy, xem ra tiểu Hạ đồng học cũng không cần dùng đến rồi.

Nhà bảo tàng cơ thể người tổng cộng có ba tầng, nơi trưng bày chia mẫu vật theo các khu vực hệ thống vận động, hệ thống nội tạng, hệ thống tuần hoàn, hệ thần kinh cùng giác quan, giải phẫu cục bộ, mẫu vật bị đứt gãy, các mẫu vật toàn thân của con người, phải mất một buổi trưa để tham quan đầy đủ. Chờ đến khi mọi người tham quan hết sảnh trưng bày của lầu một, trước khi xem một số video về giải phẫu trong sảnh truyền bá trên lầu hai, Trần Điện Điện đề nghị sau đó mọi người có thể chia ra hoạt động riêng biệt, lựa chọn những bộ phận mà mình cảm thấy hứng thú để tham quan, tất cả mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.

Sảnh truyền bá cũng không lớn, cỡ như một rạp chiếu phim nhỏ. Ánh đèn mờ mịt, ánh mắt mọi người đều bị màn hình hấp dẫn. Cũng may phim tài liệu đều có phụ đề là song ngữ Trung Anh, liền giảm đi không ít phiền phức. Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua Lương Giác Quân đang ngồi bên phải hàng ghế phía trước. Tựa hồ Lương Giác Quân rất thích ngồi ở vị trí ngoài cùng bên phải, giống như trong kỳ hội thảo lần trước. Ánh sáng trên màn hình phản chiến lên gương mặt Lương Giác Quân, sườn mặt này thật sự là khiến cho người ta càm thấy cảnh đẹp ý vui, lông mi cong dài, sống mũi thẳng tắp, cánh môi duyên dáng, cả người giống như một tác phẩm điêu khắc. Hạ Dịch Nặc thấy Lương Giác Quân chuyên tâm nhìn lên màn ảnh, cảm thán khi một nữ nhân chuyên tâm nghiêm túc thật là mỹ lệ.

Nhưng không biết vì sao Trần Điện Điện ở bên cạnh vẫn luôn xoay tới xoay lui ở trên ghế, chẳng lẽ muốn có thêm cánh gà, cocacola và bắp rang phối hợp cùng thì mới hòa hợp được sao. Đột nhiên cảm thấy muốn giới thiệu Trần Điện Điện cho Kha Định Hào quen biết, hai người nhất định sẽ rất hài hòa. Nghĩ tới đây Hạ Dịch Nặc liền cười thầm.

Từ sảnh truyền bá đi ra mọi người liền tự do tham quan, hẹn một giờ sau tập hợp ở đại sảnh lầu một. Mười người nước ngoài tự chia thành các nhóm nhỏ tản đi, còn có mấy người quấn quít lấy Lương Giác Quân không buông. Trần Điện Điện cũng dẫn theo mấy người đi tới lầu ba. Trong đó có một tiểu soái ca mắt xanh quấn quít lấy Hạ Dịch Nặc hỏi rất nhiều những vấn đề chuyên môn, Hạ Dịch Nặc lắp ba lắp bắp nhất nhất trả lời, cuối cùng lúc soái ca tỏ vẻ muốn đi nhà vệ sinh, Hạ Dịch Nặc thở phào nhẹ nhõm, nhất thời cảm thấy việc học của mình thật sự là quá kém rồi, này không phải là, mất thể diện ở trước mặt bạn bè quốc tế sao. Nhớ tới năm đó đối với môn cơ thể học giải phẫu học thật đúng là học vô cùng qua loa. Được nhàn hạ, liền một mình ngồi trên ghế sofa ở trước cửa sổ sát đất nghỉ ngơi, ngơ ngác nhìn tra bên ngoài, suy nghĩ mông lung.

Khi Lương Giác Quân thoát thân khỏi vòng vây của các sinh viên đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút, nhìn thấy Hạ Dịch Nặc đang ngồi ở trước cửa sổ. Thời tiết chuyển lạnh, Hạ Dịch Nặc mặc áo sơ mi bên ngoài phủ thêm một chiếc áo len, vẫn là tóc đuôi ngựa, vẫn là quần jean cùng giày vải, đơn giản thoải mái dễ chịu. Nàng duỗi thẳng hai chân, hai tay thẳng tắp chống trên đùi, đôi mắt vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Từ trong ánh mắt kia, Lương Giác Quân đột nhiên cảm thấy, đây là một người rất thú vị a, không chỉ là một sinh viên ba tốt theo như lời nói của lão sư trong viện.

Một giờ sau, sau khi mọi người tập hợp ở đại sảnh, nói tạm biệt lẫn nhau rồi liền ai đi đường nấy. Để cảm ơn sự trợ giúp của Trần Điện Điện và Hạ Dịch Nặc hôm nay, Lương Giác Quân mở lời mời hai người đi ăn cơm.

"Cũng được, ta có thời gian, Hạ sư tỷ còn ngươi?" Trần Điện Điện tích cực hưởng ứng. Ăn cơm mà không tích cực, thần kinh có vấn đề sao.

"Ta, được!" Vô thức đáp ứng. Rõ ràng đã nói với bà ngoại là tối nay sẽ trở về ăn cơm, vì vậy nhân lúc Lương Giác Quân cùng Trần Điện Điện đang thương lượng xem nên đi đâu, liền lấy cớ đi nhà vệ sinh gọi điện thoại cho bà ngoại.

"Alo, bà ngoại, tối nay con không trở về ăn cơm, đi ăn cơm cùng với lão sư và một sư muội, mẹ tan tầm về bà ngoại nói với mẹ một tiếng."

"Ah, được, vậy con ăn cơm thật ngon, phải hảo hảo ở chung với lão sư và đồng học..."

"Ân, con biết rồi, bàngoại yên tâm đi, con cúpmáy đây."    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play