Hạ Dịch Nặc nắm lấy bàn tay duỗi ra của Cố Nhất Trĩ: "Xin chào Cố sư tỷ. Ta là Hạ Dịch Nặc, vừa rồi thất lễ."
Đường Tiểu Đường ầm ĩ lăng xăng tiến đến nhìn cái chân bị trật của Cố Nhất Trĩ: "Ai nha, Nhất Trĩ tỷ, mau để ta nhìn xem, ngươi bị thương như thế nào vậy?"
Sau khi chườm đá, đã tốt hơn nhiều, cũng không còn sưng quá rõ ràng. Cố Nhất Trĩ cố ý trêu chọc nói: "Không có gì đáng ngại, vừa rồi không phải tiểu sư muội đã giúp ta xử lý tốt rồi sao?"
Hạ Dịch Nặc nhíu nhíu mày, không lên tiếng.
Lúc này Đường Tiểu Đường mới yên tâm: "Các ngươi đừng chiếu cố đến lễ phép đi nữa, không bằng buổi tối đến nhà của ta ăn cơm đi! Có cần gọi hỏi Thẩm ca ca một chút hay không?"
Cố Nhất Trĩ chỉ cười cười, nhìn về phía tiểu sư muội đứng bên cạnh, đem vấn đề ném cho Hạ Dịch Nặc.
Hạ Dịch Nặc cảm thấy có chút khó hiểu, cũng không biết "Thâm ca ca" mà Tiểu Đường nói đến là ai, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu: "Đại hội thể dục thể thao phải diễn ra đến năm giờ chiều, ngươi cũng thấy đấy, ta luôn phải túc trực ở đây. Sau khi kết thúc muộn một chút còn phải trở về phòng thí nghiệm bổ sung thí nghiệm."
"Ngao", Đường Tiểu Đường dậm chân, thoáng lắc lắc cánh tay Hạ Dịch Nặc, khoa trương kêu lên, "Có phải ba của ta áp bức các ngươi hay không a! Thí nghiệm ngày mai làm tiếp không được sao?"
"Như vậy làm sao được! Nuôi dưỡng tế bào giống như nuôi dưỡng hài tử như vậy, ngươi mặc kệ nó, nó liền buồn bực bất mãn cho ngươi xem." Hạ Dịch Nặc dựa vào ưu thế chiều cao, vuốt vuốt đầu Đường Tiểu Đường.
Tiểu bằng hữu lập tức phát cáu: "Này, đã nói rất nhiều lần, không nên tùy tiện sờ lên đầu của ta! Hơn nữa, ta cũng không phải tiểu hài tử!"
Hạ Dịch Nặc chỉnh lại ống tay áo khoác trắng, một bộ dáng an nhiên tự đắc: "Tiểu bằng hữu, đừng nóng nảy!"
Đường Tiểu Đường chán nản, quay đầu qua kéo tiếp viện: "Nhất Trĩ tỷ! Ngươi xem nàng, mỗi lần đều bắt nạt ta như vậy! Cậy già lên mặt!"
Trong lúc nhất thời, Cố Nhất Trĩ có chút ngây người, nhớ đến trước đây thật lâu Lâm Thâm cũng thường xuyên cố ý trêu ghẹo Tiểu Đường như vậy, năm đó Tiểu Đường tuổi còn quá nhỏ liền sẽ chạy tới cáo trạng, để mình lấy lại công bằng.
"Nhất Trĩ tỷ?"
"Ân?", Cố Nhất Trĩ hồi phục lại tinh thần, lạnh nhạt nói, "Ah, không sao, ta nhớ đến buổi tối cũng có chút việc, chỉ sợ là không có thời gian."
Đường Tiểu Đường có chút thất vọng, cúi đầu không nói lời nào.
"Không sao, hẹn lần sau đi", Cố Nhất Trĩ an ủi Tiểu Đường, quay đầu lại nói với Hạ Dịch Nặc, "Huống chi, ta cùng tiểu sư muội cũng sẽ có cơ hội gặp lại."
Hạ Dịch Nặc nheo mắt mỉm cười, không có dị nghị.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua những tán cây bên cạnh sân đấu, chiếu lên mặt đất, bóng cây lốm đốm. Cách đó không là sân thi đấu ồn ào huyên náo, những con người trẻ tuổi, tràn đầy thanh xuân cùng mồ hôi. Cố Nhất Trĩ nhận ra được, đã rất lâu rồi không có loại cảm giác này.
Buổi tối Hạ Lương hai người vùi mình ở Lương trạch, Lương Giác Quân tùy ý hỏi: "Buổi tối ngày mốt ngươi có thời gian hay không?"
"Buổi tối ngày mốt? Không phải ngươi có lớp sao?"
"Vốn là có, nhưng bởi vì Halloween, các sinh viên yêu cầu thay đổi thời gian, đến lúc đó Học viện giao lưu quốc tế sẽ có một party, muốn đi cùng với ngươi."
"A? Ta nghĩ rằng ngươi có lớp, cho nên đã hẹn với Đường lão sư hôm đó sẽ thảo luận khóa đề."
Lương Giác Quân lơ đễnh, nói: "Thôi vậy, làm việc quan trọng hơn."
Hạ Dịch Nặc giữ chặt lấy góc áo Lương Giác Quân làm nũng: "Thực xin lỗi..."
Lương Giác Quân cười nói: "Thực xin lỗi cái gì, là ta quên không nói cho ngươi sớm một chút."
Vốn là muốn mượn cơ hội này, giới thiệu cho Hạ Dịch Nặc quen biết vài bằng hữu. Đã như vậy, cũng liền không cần nóng vội.
Hạ Dịch Nặc: "Ngày mai ta đi xem Đường lão sư có ở văn phòng hay không, hỏi xem có thể đến trước thời gian một chút hay không."
Lương Giác Quân: "Nếu như đã hẹn thì không cần thay đổi, Đường lão sư cũng bận rộn nhiều việc. Điện Điện nói với ta, phần lớn giảng viên ở tuổi này, nếu không phải đang họp, thì chính là đang trên đường đi họp."
"Ha? Chuyện này ngươi cũng biết?" Hạ Dịch Nặc vốn có chút kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ tới Trần Điện Điện, cũng liền hiểu rõ, "Vậy còn ngươi, về nước đã hơn một năm, có phải đã biết được nhiều chuyện linh tinh rồi hay không?"
Lương Giác Quân liền dứt khoát lấy ra lịch làm việc, lật cho Hạ Dịch Nặc xem. Dày đặc những chữ tiếng Anh nho nhỏ, lịch thí nghiệm hàng ngày, hội nghị thường kỳ của phòng thí nghiệm hàng tuần, tối thứ năm hàng tuần lên lớp của Học viện giao lưu quốc tế. Thỉnh thoảng cũng tham dự những buổi hội thảo giao lưu trao đổi của học viện, thỉnh thoảng lại tham gia bảo vệ luận văn tiến sĩ.
Hạ Dịch Nặc: "Vào tháng 12 lại đến mùa bảo vệ luận văn tiến sĩ."
Lương Giác Quân: "Chế độ giáo dục của Đại học C là thế nào, kỳ thật ta cũng không biết chính xác cái gì là tốt nghiệp mùa đông, cái gì là tốt nghiệp mùa hè."
Hạ Dịch Nặc: "Trên lý thuyết thì hàng năm tháng ba, tháng sáu, tháng mười hai, đều là quý tốt nghiệp của thạc sĩ tiến sĩ, phải xem là ngành nào, là thạc sĩ hai năm rưỡi, thạc sĩ ba năm rưỡi, hay là tiến sĩ năm năm, còn có những sinh viên kéo dài thơi gian bảo vệ luận án, kỳ thật cũng nói không rõ rốt cuộc là tháng nào."
"Thì ra là thế." Lương Giác Quân gật đầu.
Có một ngày trong tháng 11 được dùng bút khoanh lại, đúng ngay ngày lễ Tạ ơn. Hạ Dịch Nặc không phải là không có nghĩ tới, Lương Giác Quân ở ngoại quốc nhiều năm như vậy, tập quán sinh hoạt của hai người khác nhau rất nhiều, liền hỏi: "Ngoại trừ ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, ngươi còn đón ngày lễ nào nữa?"
Lương Giác Quân suy nghĩ một chút, trả lời: "Lễ Giáng Sinh, lễ Halloween, lễ Tạ ơn", thấy ánh mắt của Hạ Dịch Nặc nhìn chằm chằm vào đánh dấu trên ngày lễ Tạ ơn, Lương Giác Quân bổ sung, "Lễ Tạ ơn năm nay ta sẽ trở về San Francisco một chuyến, bởi vì Tracy kết hôn."
Trái tim Hạ Dịch Nặc đập hơi nhanh hơn một chút.
Thấy Hạ Dịch Nặc không nói lời nào, Lương Giác Quân cố ý lấy tay cọ cọ vào Hạ Dịch Nặc: "Tracy, chính là người ta đã từng nói qua, người trước kia từng thích."
"Oh." Hạ Dịch Nặc buồn buồn nói.
Lương Giác Quân cười thầm: "Không muốn hỏi chút gì sao?"
Hạ Dịch Nặc khép lại lịch làm việc của Lương Giác Quân, cắn răng nói: "Ngươi cũng nói là chuyện trước kia rồi, tại sao còn phải hỏi đến?"
Lương Giác Quân dùng ngón tay chọc chọc đầu vai Hạ Dịch Nặc: "Ngươi muốn biết chuyện gì, ta có thể nói ra toàn bộ cho ngươi. Ngươi có biết hay không?"
Nhìn thấy Lương Giác Quân mang vẻ mặt dỗ dành tiểu hài tử, Hạ Dịch Nặc vội vàng nhiệt tình tiến đến: "Sao có thể như vậy chứ, ta mười vạn phần tín nhiệm ngươi. Hơn nữa ngươi nhìn ta xem, giống loại người lòng dạ hẹp hòi sao?"
Lương Giác Quân trêu tức mà mỉm cười, ý tứ chính là, tự ngươi nói, tuyệt đối đừng hối hận.
Đêm lễ Halloween, Hạ Dịch Nặc và Đường Thụ Lương thảo luận từ sáu giờ đến tám giờ. Hạ Dịch Nặc về đến nhà tắm rửa xong, mới chín giờ. Nghĩ rằng Lương Giác Quân cũng không có kết thúc nhanh như vậy, vì vậy liền nằm trên ghế sofa xem phim.
Mười một giờ chuông cửa vang lên, Hạ Dịch Nặc đang xem phim cảm động mãnh liệt, rút khăn giấy lau nước mắt nước mũi đi ra mở cửa, không nghĩ tới cánh cửa vừa mở ra, May trong bộ dáng của nữ yêu Medusa liền kích động nhảy đến trước mặt Hạ Dịch Nặc, quát to một tiếng: "Trick or treat!"
Hạ Dịch Nặc ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt đỏ bừng, cái mũi cũng đỏ đỏ, trên gương mặt còn có vệt nước mắt, kinh ngạc mà nhìn về phía Lương Giác Quân và May.
Trong lòng Lương Giác Quân căng thẳng, bước lên phía trước ôm lấy Hạ Dịch Nặc, sờ sờ lên gương mặt Hạ Tiểu Bảo, sốt ruột hỏi làm sao vậy.
Hạ Dịch Nặc mới kịp phản ứng tới, mang theo giọng mũi nồng đậm nói, vừa rồi xem một bộ phim, cảm động.
Lương Giác Quân thở phào nhẹ nhỏm, vỗ nhẹ lưng Hạ Dịch Nặc, tỏ ý nói không sao.
Nhưng thật ra nữ sĩ Medusa đứng ở một bên không biết rõ tình huống, cho rằng trang phục của mình dọa sợ Hạ Dịch Nặc, rối rít nhận lỗi. Lương Giác Quân bất đắc dĩ nói với May là nàng không sao, chỉ là vừa rồi xem một bộ phim điện ảnh bị cảm động.
May mở to đôi mắt màu xanh không thể tin nổi mà nhìn Hạ Dịch Nặc. Hạ Dịch Nặc ngượng ngùng, ghé vào bên người Lương Giác Quân, khẽ cắn đầu vai Lương Giác Quân thì thào nói: "Quá mất mặt a!"
Lương Giác Quân dở khóc dở cười: "Tiểu Bảo nhà chúng ta, thật đúng là ngượng ngùng hơn thiếu nữ a!"
Hạ Dịch Nặc dứt khoát úp mặt vào đầu vai Lương Giác Quân không thể đứng lên, cái dạng này đối mặt với Trình Giảo Kim, thật sự là xấu hổ chết người ta rồi a!
Lương Giác Quân hướng May cười cười, May thức thời tỏ vẻ hôm nay đến không đúng lúc rồi, hôm khác sẽ trở lại thăm hỏi. Nói xong liền mang theo một túi kẹo lớn một mình rời đi.
Lương Giác Quân đóng cửa lại, mang theo Hạ Tiểu Bảo đi đến sofa ngồi xuống, hai tay nâng gương mặt của Hạ Dịch Nặc cười nói: "Được rồi, người đều đi rồi. Sau khi party kết thúc May biết chúng ta cùng một chỗ, nói phải ghé thăm ngươi một chút, ta nghĩ ngươi hẳn là còn chưa ngủ, nên liền đồng ý. Nàng nói muốn cho ngươi một cái surprise, kết quả thế nhưng lại hù đến ngươi rồi, cũng dọa ta một trận."
Hạ Dịch Nặc hé miệng không nói lời nào, giả vờ hít mũi một cái, sau đó cầm lấy cái gối trên ghế sofa vùi đầu vào trong đó. Một bộ dáng thiếu nữ ngượng ngùng, Lương Giác Quân nhìn thấy vừa đau lòng lại vừa buồn cười, nhịn không được ôm lấy nàng vào trong ngực, cách quần áo, khẽ vuốt ve lưng Hạ Tiểu Bảo.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, một hồi lâu, Hạ Dịch Nặc mới nói: "Xem một bộ phim, tên là 'Đường về nhà', không có kiềm chế, khóc thảm rồi. Vừa xem hết, các ngươi liền tới."
"Nội dung là cái gì, khóc thành như vậy?"
"Câu chuyện về một đứa bé trai cùng bà ngoại của hắn."
"Nhớ bà ngoại rồi sao?"
"Có thể là hôm nay khóc tương đối nhiều."
"Cuối tuần trở về thăm bà ngoại một chút. Lần sau khi xem loại phim này, ta xem cùng ngươi."
Hạ Dịch Nặc gật gật đầu.
"Khóc đến con mắt đều sưng lên rồi, đi rửa mặt đi, ngủ sớm một chút, ân? Ngươi ngủ rồi ta sẽ đi."
Hạ Dịch Nặc gật gật đầu, không có chút ý tứ muốn rơi khỏi cái ôm của Lương Giác Quân chút nào.
"Ai nha, đều khóc đến ngốc rồi." Lương Giác Quân mỉm cười thoáng kéo ra khoảng cách giữa thân thể hai người, ánh mắt thanh tịnh sáng ngời của Hạ Dịch Nặc bịt kín một tầng sương mù. Lương Giác Quân tiến đến, hôn lên đôi mắt Hạ Tiểu Bảo một cái.
Hạ Dịch Nặc buồn buồn nói: "Ngươi nói với May, hôm khác ta mời nàng ăn cơm."
Lương Giác Quân mỉm cười: "Lúc này còn nhớ nghĩ đến những chuyện này?"
"Cảm giác thật xấu hổ, lần đầu tiên đến nhà còn đuổi người ta chạy mất."
"Không sao, nàng sẽ không để ý đâu."
"Tại sao ngươi không hóa trang thành các loại yêu quái kỳ lạ kia?"
"Không có thời gian, sau khi tan việc liền đi thẳng đến đó."
"Có phải không cần hóa trang thành yêu quá, cũng có thể đón lễ Halloween hay không?"
"Ân."
Hạ Tiểu Bảo bỗng nhiên trở nên dũng cảm, "Vậy ngươi không cho ta ăn kẹo, ta có thể gây sự không?"
"Ân?"
Hạ Dịch Nặc cảm thấy, chữ 'Ân' này của Lương Giác Quân, gợi cảm đến mức rối tinh rối mù.
"Trick or treat?" Hai mắt Hạ Tiểu Bảo vẫn là đỏ đỏ, gương mặt lại tràn đầy ngây thơ thuần lương, hỏi.
"OK, OK!", Lương Giác Quân đối với bộ dáng này không có sức miễn dịch, đành phải nhấc tay xin tha, "Ta không có kẹo, ngươi có thể trick."
"Vậy buổi tối nay có thể đừng đi được không?"
Lương Giác Quân giật mình hai giây, không có lên tiếng.
Bỗng nhiên ý thức được cái gì, Hạ Tiểu Bảo vội vàng giải thích: "Ta không có ý gì khác, ta..."
"Được." Lương Giác Quân cắt ngang lời nói của Hạ Dịch Nặc, nhìn nàng, bên khóe miệng, ẩn chứa cả một thế kỷ của sự dịu dàng.